Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, nhức đầu giống như rách ra, cô chống thân thể lên, liền ngửi được một cỗ hương thơm thức ăn trong không khí. Là ai? Chẳng lẽ là Khang Vũ Thác? Cửa phòng bếp, bóng dáng cao lớn đeo tạp dề đang nấu cháo rang trong phòng bếp, bộ dáng rất chăm chú, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, Đoan Mộc Mộc chẳng dám tin tưởng, người đàn ông giống như Lãnh An Thần cũng sẽ vào phòng bếp. Anh nấu rất nghiêm túc, thậm chí ngay cả lúc cô rời giường cũng không phát hiện, giờ khắc này, nhìn nồi cháo nóng hổi hơi sương,trái tim lạnh lẽo của Đoan Mộc Mộc hình như cũng có ấm áp. Lãnh An Thần vẫn cảm thấy có ánh mắt sau lưng, xoay người nhìn về phía cô, trong ánh mắt xẹt qua vẻ mặt không tự nhiên, "Em đã tỉnh rồi? Cháo lập tức xong, em nhanh đi tắm đi." Nói tự nhiên như vậy, giọng điệu cực kỳ giống người chồng gia đình chăm sóc vợ ngã bệnh hoặc là yếu đuối, nếu như lúc trước, Đoan Mộc Mộc chắc chắn cảm động, nhưng giờ phút này nhìn gương mặt anh, cô sẽ nhớ tới đêm đó bất luận mình cầu khẩn thế nào, anh đều tàn bạo. Nơi bụng mơ hồ đau, giống như sinh mệnh đứa bé kia vẫn còn, chỉ là không đau đớn rồi. Nháy mắt, tất cả dịu dàng bể tan tành, Đoan Mộc Mộc đi tới, đoạt lấy bộ đồ ăn trong tay anh, "Ai cho anh tới? Đi, lập tức đi. . . . . ." Lãnh An Thần cứng đờ ở đó, mặc cho cô vừa xô vừa đẩy, cuối cùng lúc đứng ở cửa ra vào, hai mắt đen nhánh tràn đầy khổ sở, "Bà xã, đừng như vậy. . . . . . Anh không có ý gì khác, chỉ muốn chăm sóc em!" "Không cần! Anh đi, lập tức đi!" Lửa giận mấy ngày qua của Đoan Mộc Mộc mới chìm xuống, bụng lại đau đớn như sau sống lại. Nhìn dáng vẻ kích động của cô, anh chỉ phải thỏa hiệp, "Anh có thể đi, nhưng em phải ăn cơm, anh nhìn em ăn xong đồ, anh liền đi!" Cô dĩ nhiên sẽ không nghe theo anh, "Tôi không ăn, hơn nữa tôi sẽ đem toàn bộ cơm anh làm đổ vào trong bồn cầu." Mặt của anh bởi vì câu nói của cô liền khó coi giống như sương đánh, nhưng sơ qua, anh trái lại lại bắt chính xác tay cô bắt cong tay, "Em còn nháo như vậy nữa, anh liền vĩnh viễn cũng không đi." Đoan Mộc Mộc nhìn chấp nhất trong mắt anh, khổ sở giương môi, "Được, anh không phải đi thì tôi đi!" Cô cố chấp, anh biết, đau thương tròng mắt đen của Lãnh An Thần chậm rãi tràn ra, "Được, anh đi!" Cửa phòng “ầm” đóng lại, thân thể nhỏ bé của Đoan Mộc Mộc vô lực ngã vào ghế sa lon, không biết thế nào, lúc chứng kiến thương thế của anh, cô lại còn khó chịu hơn so với anh, nhưng vừa nghĩ tới anh làm hại đứa bé của bọn họ không còn nữa, cô liền hận. Lầu dưới, Lãnh An Thần nhìn cửa sổ, trong lòng có một âm thanh yên lặng nói, tôi sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không. Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, nhưng Đoan Mộc Mộc dường như không cảm giác được, cô đứng ở trước bia mộ của cha, quanh thân đều giống như ngâm trong đất lạnh. Cô đã đứng một buổi trưa, không có một người nào, không có một chữ nào, bởi vì cô cảm thấy bất luận nói cái gì cũng không thể biểu đạt lòng cảm kích của cô đối với cha. Cha vì cô thế nhưng cả đời chưa lập gia đình, vì cô đã tiêu hao hết cả đời, nếu như nói lúc trước cô có chút hối hận bởi vì cứu cha mà gả cho Lãnh An Thần, thì bây giờ một chút cũng không có, nếu lại có cơ hội như vậy nữa, Đoan Mộc Mộc vẫn sẽ làm như vậy. "Nha đầu, con có đứng ở đây nữa, Đoan lão tiên sinh cũng sẽ không sống lại" Sau lưng vang lên âm thanh khiến Đoan Mộc Mộc ngoài ý muốn. "Bà nội" Cô kinh ngạc nhìn bị hai người đỡ bà lão, "Bà... vì sao bà lại tới?" Bây giờ thân thể bà đã rất hư rồi, bình thường ở nhà đều không thể xuống lầu ăn cơm, chỉ là vì sao bà lại tới? Khi cô thấy người đàn ông đứng sau lưng lão phu nhân, hình như đã hiểu ra cái gì rồi. Bóng dáng gầy yếu. "Nha đầu, bà nội tới cầu xin con" Giọng nói của lão thái thái rất không ổn, nói mỗi một chữ đều giống như muốn hao phí tất cả thể lực, Đoan Mộc Mộc không đành lòng tiến lên đỡ bà. "Bà nội. . . . . ." Nước mắt từ trong đôi mắt già nua của lão thái thái chảy ra, "Là ta không có phúc khí, là trời cao đang trừng phạt sai lầm của ta." Lời như vậy, khiến Đoan Mộc Mộc không nghe rõ, nhưng cuối cùng cô cũng không đành lòng nhìn lão thái thái đau lòng, vì bà lau nước mắt, "Bà nội, bà đừng nói như vậy." "Tiểu thần đã nói cho ta biết, chắt của ta. . . . . . Trời ạ, đứa trẻ ta ngày nhớ đêm mong lại không còn, đều là do thằng cháu hư đốn này. . . . . ." Lão thái thái chống gậy đập vào đường đá, vang lên tiếng “cạch cạch”. "Nhưng hôm nay bà nội vẫn yêu cầu con tha thứ cho đứa cháu của bà một lần, cùng ta trở về, có được hay không?" Hai tay bà nắm tay cô, rất ít, giống như kìm sắt. Trái tim Đoan Mộc Mộc cũng phảng phất như bị nắm chặt, cô thiếu chút nữa liền gật đầu, phải biết cuộc sống một bà lão thật không có bao nhiêu như vậy, cô thế nào cam lòng lại để cho bà thất vọng? Nhưng khi thấy Lãnh An Thần sau lưng bà, trái tim hơi mềm xuống của Đoan Mộc Mộc lại trở nên cứng rắn. Đây không phải là vấn đề trở về hay không trở về? "Bà nội, thật xin lỗi!" Trái tim dằn lại, Đoan Mộc Mộc nói ra những lời này, chỉ thấy mặt Lãnh An Thần vốn là khí lạnh một mảnh lại như tuyết như băng. "Bà nội, coi như con trở về cũng không thay đổi được cái gì cả? Bà sống lớn tuổi như vậy, mới có thể hiểu mất đi sẽ đau, mặc dù đứa bé kia dạo chơi ở trong thân thể của con trong một thời gian rất ngắn, nhưng cũng là một miếng thịt của con" Đoan Mộc Mộc nói xong, cũng không khỏi rơi nước mắt, "Thật ra thì con hận mình hơn so với hận anh ấy, nếu như không phải là con quá hèn nhát, tại sao có thể ngay cả con của mình cũng không thể bảo vệ được, hơn nữa mỗi lần còn nhìn thấy anh ấy, sẽ nghĩ đến đứa bé. . . . . . Bà nội, nếu như bà thật thương con, cũng đừng ép buộc con, đời này con đều sẽ không tha thứ cho anh ấy." Đời này cũng sẽ không tha thứ, mấy chữ này giống như búa sắt thẳng tắp rơi vào trong lòng Lãnh An Thần, để cho chút hi vọng tồn tại trong lòng anh cũng không còn sót lại chút gì. Tìm bà nội, có thể nói đã là hạ sách rồi, nhưng không ngờ cô vẫn cự tuyệt, xem ra thương tổn anh gây ra không cách nào có thể đền bù. Mọi việc đều đã quyết, cho dù lão thái thái có ngàn phương vạn ngữ hơn nữa cũng không thể nói gì hơn, ánh mắt của bà rơi trên mộ bia, "Cha con là người tốt, cả đời ông ấy chỉ yêu thương con, muốn nhìn thấy con được hạnh phúc, tuy nói là ta có lỗi với ông ấy, không thể chăm sóc tốt cho con, để cho con chịu uất ức lớn như vậy." Đoan Mộc Mộc cũng nhìn mộ bia, giờ phút này cô hi vọng cha có thể còn sống, như vậy bất luận cô có nhiều khó khăn nhiều khổ sở, cũng có thể có một bả vai để dựa vào. "Bà nội, bà biết không? Cha cũng không phải là cha ruột của con" Không biết thế nào, Đoan Mộc Mộc lại đem bí mật thân thế của mình nói với vị lão thái thái này. Lãnh An Thần nghe nói như thế, sửng sốt tựa như không thể tin được, nhưng lão thái thái chỉ giật mình, nói: "Con không phải con ruột của ông ấy nhưng hơn hẳn ruột thịt, không phải sao?" "Ừm!" Đoan Mộc Mộc hít mũi một cái, "Bà nội, nếu quả thật có đời sau, con nhất định sẽ làm con gái cha, còn có con nhất định sẽ bảo vệ tốt con của mình." Lãnh An Thần cơ hồ nghe không nổi nữa, cái gì gọi là lăng trì, anh thân thiết cảm nhận được. "Bà nội, đi thôi!" Lãnh An Thần mở miệng. Lão thái thái vịn tay của mình vào Lãnh An Thần, "Nha đầu, bà nội không buộc con nữa, nhưng vẫn muốn cầu xin con, cầu xin con có thời gian thì đi thăm lão thái thái này một chút." Đoan Mộc Mộc nuốt xuống chua xót trong lòng, "Bà nội, con biết rồi, cho dù con và anh ấy ly hôn, ở trong lòng con bà cũng là bà nội của con." "Anh sẽ không ly hôn!" Hai chữ kia như chạm vào điều cấm kỵ của Lãnh An Thần, anh lập tức cắt đứt. Đoan Mộc Mộc chỉ cười, "Nếu như anh có thế để cho đứa bé đã mất quay trở về, tôi sẽ không ly hôn." Cái này giống như đem bát nước hắt ra ngoài thu hồi lại, căn bản là không thể nào! "Chỉ cần em cho anh cơ hội, chúng ta còn sẽ có đứa bé" Giọng nói của Lãnh yếu ớt. Khóe môi đẹp mắt của Đoan Mộc Mộc khẽ nhếch, lộ ra châm chọc, "Đời này anh cũng đều đừng mơ tưởng có cơ hội như vậy." Nhìn bộ dạng hai người như nước với lửa, lão thái thái biết coi như hôm nay mang Đoan Mộc Mộc mạnh mẽ đi về, cũng không thay đổi được cái gì, bà thở dài một tiếng, "Nha đầu, có một số việc là mệnh!" ******* Đoan Mộc Mộc cũng không buông tha việc tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, cô không muốn khát vọng cái gì, mà muốn biết tại sao sinh cô ra, lại quăng cô đi, chỉ là cô tìm kiếm giống như là mò kim đáy biển, một chút đầu mối cũng không có. Ban ngày đi làm, buổi tối tìm người, Đoan Mộc Mộc trôi qua phong phú mà tự tại, trong khoảng thời gian này Khang Vũ Thác hình như rất rảnh rỗi, luôn có thời gian theo cô. Lãnh An Thần giống như rất bận, ngày ngày không còn thấy anh, thật ra thì coi như thấy, bọn họ cũng không nói chuyện, cuộc sống của Đoan Mộc Mộc khó được bình yên như vậy, nhưng sự thật cũng không phải là như thế. "Không mời anh lên ngồi một chút sao?" Khang Vũ Thác đưa cô trở lại, nói lên yêu cầu của mình. Đoan Mộc Mộc thật ra thì muốn đồng ý, nhưng cô nam quả nữ sống chung một phòng thì không phải chuyện tốt, hơn nữa cô nhớ lại rõ ràng Lãnh An Thần đã cảnh cáo, cô không muốn làm liên lụy tới Khang Vũ Thác, cũng không muốn trong lúc cô còn treo mác Lãnh thiếu phu nhân thì gây ra phiền toái gì nữa. Không nghe được câu trả lời của cô, Khang Vũ Thác lúng túng sờ sờ chóp mũi, "Anh vẫn nên đi thôi, buổi sáng ngày mai quay phim, buổi tối còn phải làm tài xế của em." "Nếu như anh bận rộn, tự em có thể đi" Đoan Mộc Mộc vội vàng mở miệng, cô thật không muốn phiền toái anh. "Bận rộn nữa, cũng có thời gian của mình" Khang Vũ Thác cắt đứt lời cô, sau đó nói, "Ngày mai vẫn ở chỗ cũ." Đoan Mộc Mộc lắc đầu, "Lời này của anh rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, còn tưởng làm công việc bí mật gì!" "Anh cũng cho là như vậy, chẳng qua anh cảm thấy giống như là làm chuyện bí mật" Khang Vũ Thác lại không nghiêm chỉnh. "Nói bậy nữa, em không để ý tới anh" Khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, cũng may bóng đêm đủ tối, hoàn toàn che khuất. "Vậy anh câm miệng" Khang Vũ Thác nổ máy xe, trước khi cửa sổ xe chậm rãi đóng, anh tự tay làm động tác hôn gió, lại khiến cho Đoan Mộc Mộc tức giận dậm chân thì mới lái xe rời đi. Khang Vũ Thác là một người đàn ông tốt, chỉ tiếc bọn họ chậm một bước, Đoan Mộc Mộc thở dài một tiếng, xoay người rời đi, cũng là vô tình thoáng nhìn, ở khúc quanh nhà trọ cô ở nhìn thấy một chiếc xe màu đen. Một loại cảm giác không nói được dẫn dắt cô đi tới. . . . . . Mặt đường xi-măng thực cứng, dù mặt giày cô đi là đế bằng, cũng có thể nghe được tiếng bước chân rõ ràng, cô cách xe càng ngày càng gần, tần số nhịp tim cũng nhanh hơn. Trong xe mở đèn, có thể nhìn thấy có người ngồi, nhưng cô chưa kịp thấy rõ mặt mũi, đèn trong xe chợt tắt, giống như người trong xe thấy cô, mà hình như người kia cũng sợ nhìn thấy cô. Càng như vậy, Đoan Mộc Mộc lại càng hiếu kỳ, cô tiếp tục tiến về phía trước hai bước, lần này cô xem rõ ràng hơn rồi, chỉ là người nọ cố ý né tránh, cô không thấy mặt của người đó, cũng thấy giữa ngón tay trên tay lái có ánh sáng, hình như là lửa khói thuốc. . . . . .