Cô Dâu Mặc Váy Đen
Chương 5
- Các cậu cứ làm như lời tôi dặn. Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tuyệt đối không được hé răng nửa lời với người khác.
Một nữ sinh cùng ba nam sinh khác có vẻ lén lút đang đứng nói chuyện. Một xấp tiền được lôi ra từ chiếc túi xách hàng hiệu của nữ sinh kia. Nam sinh với dáng người cao lớn nhất nhanh chóng cầm lấy xấp tiền rồi cả ba vội vã đi xuống cầu thang. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống sân thượng của trường cấp ba Đại Nam, chiếu rọi cả khuôn mặt xinh đẹp nhưng hiện rõ vẻ thủ đoạn của Lê Linh.
***
Tiếng trống hết tiết ba vang lên, cô chủ nhiệm liền gọi Thiên Di:
- Thiên Di, em mang giúp cô tập tài liệu và vở bài tập của các bạn lên văn phòng nhé.
- Vâng.- Thiên Di nói rồi khệ nệ ôm đống vở đi.
- Để tôi giúp bà.
Hoa cười và chia chỗ vở ra làm hai phần. Nó và Thiên Di vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, đề tài chính xoay quanh bộ phim mới chiếu trên kênh Disney. Sau khi hoàn thành công việc mà cô chủ nhiệm giao, cả hai định quay lại lớp nhưng vừa bước chân xuống cầu thang thì Lê Linh từ đâu bỗng dưng xuất hiện.
- Minh Long đưa cho cậu cái này.
Nói xong, Lê Linh quay lưng bước đi trước sự ngỡ ngàng của Thiên Di và Hoa. Thiên Di chậm rãi mở mảnh giấy ra. “ Gặp cậu vào giờ ra chơi tiết ba trên sân thượng. Mình sẽ chờ cậu.” Thiên Di quay lại nói với Hoa:
- Bà về lớp trước đi, tôi lên sân thượng gặp Long một lát rồi sẽ xuống.
- Bà không thấy có gì lạ à? Tôi thấy hình như có vấn đề. Tại sao Minh Long không trực tiếp gặp bà mà lại hẹn lên sân thượng? Đã vậy còn chuyển lời nhắn qua Lê Linh nữa.
- Tôi cũng hơi thắc mắc nhưng dù sao cũng nên lên trên đó xem thử.
- Vậy để tôi đi cùng bà. – Hoa nói với giọng đầy lo lắng.
Cả hai cùng nhau đi lên cầu thang. Trong lòng Thiên Di không khỏi băn khoăn, những lời mà Hoa nói hoàn toàn có lí. Đến sân thượng, Thiên Di đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Chờ thêm một lát rồi nó quyết định đi xuống. Vừa quay lưng lại bỗng Thiên Di chạm mặt ngay ba nam sinh. Người đứng giữa với khuôn mặt dữ tợn khiến Thiên Di rùng mình sợ hãi, nó lùi lại vài bước theo phản xạ.
- Cậu là Thiên Di phải không?- Người kia tiến lại gần Thiên Di.
- Các cậu là…- Thiên Di hỏi, trong lòng linh cảm có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.
- Các cậu muốn gì? Tránh ra cho chúng tôi đi.
Hoa lớn tiếng, một tay đẩy kẻ đang chắn đường ra, tay còn lại kéo Thiên Di đi. Nhưng sức của Hoa làm sao có thể bằng sức của mấy nam sinh cao lớn này chứ! Nam sinh với khuôn mặt dữ tợn kia cười khả ố:
- Cậu có thể đi, nhưng cô ta thì không. Thiên Di, cái tên cũng đẹp như người vậy. Nhưng nếu khuôn mặt này bị đánh thì sẽ thế nào nhỉ?
Thiên Di sợ hãi, nó chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bỗng “bốp!” một tiếng, mặt Thiên Di lệch hẳn sang một bên. Má trái của nó nóng ran, vài giọt máu rỉ ra từ khóe miệng. Thấy vậy Hoa hốt hoảng chạy lại:
- Thiên Di, bà sao rồi?- Rồi Hoa quay sang nhìn đám người kia bằng ánh mắt giận dữ và căm phẫn.- Các người điên sao? Có phải là đàn ông nữa không hả?
- Tránh ra! Đừng xía vào chuyện của người khác.
Một trong hai nam sinh còn lại thô bạo lôi Hoa ra khỏi Thiên Di. Không chần chừ gì nữa, cả ba người lao vào đánh, đấm Thiên Di. Những cơn mưa đòn trút xuống không ngừng nghỉ khiến Thiên Di không còn sức để kháng cự, nó chỉ biết ôm mặt đầy đau đớn. Thấy bạn mình như vậy, Hoa ra sức kéo mấy kẻ kia ra, vừa kéo vừa gào khóc:
- Làm ơn đừng đánh nữa. Tôi xin mấy người đó, làm ơn dừng lại đi!
Van xin vô tác dụng, Hoa liền chạy xuống dưới để tìm sự giúp đỡ. Nhưng tìm ai, tìm ai bây giờ? Các lớp đều đã vào giờ học, vả lại nếu chuyện này để mọi người biết thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới Thiên Di.Bỗng Hoa chợt nhớ ra có một người có thể giúp được Thiên Di. Hoa vụt chạy.
***
“ Đau, đau quá!”. Thiên Di thấy đầu óc mình choáng váng, những trận đòn vẫn chưa dừng lại. Cơ thể nó như tê liệt vì đau, tất cả đều trống rỗng. Đang lúc nó cảm thấy như mình không thể chịu đựng được nữa thì cánh cửa sân thượng bỗng mở tung. Tiếng đấm đá lại tiếp tục vang lên nhưng lần này không phải Thiên Di bị đánh mà chính là ba nam sinh kia. Không biết có phải do Thiên Di hoa mắt hay không mà nó thấy giữa đám người kia là Minh Long. Mái tóc màu nâu café hơi rối, khuôn mặt đẹp với những đường nét hoàn hảo. Minh Long rạng ngời trong ánh nắng mặt trời, đẹp như một thiên thần. Chỉ có điều thiên thần ấy đang nổi giận, ánh mắt vằn lên những tia màu đỏ đáng sợ. Bàn tay siết chặt lên tục tung ra những cú đấm về phía mấy tên kia.
- Các người dám động đến Thiên Di? Vậy thì các người sẽ phải trả giá gấp mười lần!
Minh Long gằn giọng rồi tiếp tục lao đến. Tiếng đấm đá vang lên khiến ai cũng phải rùng mình. Thiên Di muốn ngăn Minh Long, nó không muốn Long bị thương nhưng lại không đủ sức. Một lát sau, Minh Long nắm lấy tóc tên cao lớn nhất- lúc này máu miệng, máu mũi đang chảy không ngừng trong khi hai tên kia nằm lăn lộn dưới đất.
- Ai đã sai mấy người làm việc này?- Minh Long nói, ánh mắt vẫn chưa hề dịu đi.
- Không ai cả.
Minh Long giận dữ giơ nắm đấm lên cao. Thấy vậy, tên kia vội rối rít:
- Khoan đã, tôi nói, tôi nói!
- Nói mau!
- Lê Linh. Là Lê Linh bảo chúng tôi làm việc này. Xin tha cho chúng tôi.
Minh Long thả tay ra và quát lớn : “Biến đi!”. Nói rồi Minh Long hoảng hốt chạy lại chỗ Thiên Di đang nằm sõng soài. Vội đỡ Thiên Di ngồi dựa vào ngực mình, ánh mắt không còn dữ dằn như lúc đánh nhau với bọn người kia nữa mà bao phủ bởi sự lo lắng và sợ hãi tột độ.
- Thiên Di, có nghe mình nói gì không? Cậu đau lắm không? Làm ơn trả lời mình đi, đừng làm mình sợ.
Cơ thể bầm tím với những vết máu loang lổ của Thiên Di làm Long xót xa đau đớn. Minh Long cắn chặt môi, cảm thấy như chính mình mới là người bị đánh. “Tại sao mình không đến sớm hơn? Tại sao lại để cho Thiên Di đến nông nỗi này?Tại sao?”, Minh Long tự dằn vặt bản thân không ngừng. Thiên Di khó khăn lắm mới có thể cất tiếng, giọng nói yếu ớt:
- Cậu…không sao chứ?
Minh Long nắm chặt tay Thiên Di:
- Mình không sao, mình không sao đâu.
- Vậy…vậy là tốt rồi.
Thiên Di khẽ mỉm cười. Nó thấy cơ thể mình nặng trĩu, đôi mắt từ từ nhắm lại. Trước khi tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối, Thiên Di như cảm thấy có một đôi bàn tay ấm áp bế mình lên.
***
Thiên Di cảm nhận thấy mùi thuốc sát trùng ở khắp mọi nơi. Nó khẽ mở mắt, thấy đầu óc váng vất, toàn thân đau nhức. Thiên Di dễ dàng nhận ra nơi mình đang nằm là phòng y tế của trường vì Thiên Di thường xuyên lên đây xin thuốc ấy bạn trong lớp.
- Em dậy rồi hả? Những vết thương của em cô đều băng bó lại hết rồi. Về nhà nhớ chú ý đừng để dính nước vào những chỗ đó nhé. – Cô giáo ở phòng y tế lại gần chiếc giường và lên tiếng.
- Vâng, em nhớ rồi. Em cảm ơn cô.- Thiên Di mỉm cười.
- Người em phải cảm ơn là cậu ta mới đúng.
Thiên Di nhìn theo hướng cô giáo y tế chỉ. Nó giật mình ngạc nhiên. Vì toàn thân ê ẩm nên Thiên Di cũng chẳng để ý thấy ngồi bên cạnh chiếc giường là Minh Long đang nhắm nghiền mắt, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Di không rời.
- Chính Minh Long đã bế em vào đây, khuôn mặt lo lắng đến trắng bệch. Cậu ấy vừa luống cuống chạy tới chạy lui, vừa liên tục hỏi cô rằng em có sao hay không. Cô nói không sao nhưng cậu ấy vẫn không tin khiến cô phải bắt cậu ấy ra ngoài. Vừa băng bó cho em xong thì cậu ấy liền chạy vào, ngồi cạnh và luôn nắm lấy tay em. Chắc Long cũng mệt rồi.
Cô giáo y tế giả bộ lườm cả hai đứa rồi quay lưng bước ra ngoài, đi về phía văn phòng. Thiên Di khẽ mỉm cười nhìn sang Minh Long bằng ánh mắt đầy yêu thương. Nó nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc nhỏ bị gió thổi bay của Minh Long. Bỗng Minh Long khẽ nhíu mày tỉnh giấc. Bắt gặp nụ cười của Thiên Di, khuôn mặt Minh Long bừng sáng đầy vui mừng:
- May quá, cậu tỉnh rồi. Cậu thấy thế nào? Còn đau lắm không?
Thiên Di lắc đầu: “Mình ổn, cậu đừng lo”. Minh Long nhìn Thiên Di một lượt rồi bất chợt ôm chầm lấy nó:
- Cậu làm mình lo lắm. Mình sợ sẽ có chuyện gì không hay xảy ra với cậu. Mình thực sự rất sợ!
Thiên Di mỉm cười dựa vào vai Minh Long, tuy những vết thương trên người vẫn làm nó thấy đau nhưng trái tim thì lại ấm áp vô cùng.
***
Thiên Di và Hoa ngồi thả mình thoải mái trong quán café Calla- một quán café không lớn lắm, nằm yên bình giữa lòng thủ đô. Ngồi ngoài ban công tầng hai của quán, Thiên Di bật cười thích thú khi thấy ở bên dưới, hai đứa trẻ đang cùng nhau ăn chung chiếc kem, xa hơn là một đôi vợ chồng lớn tuổi dìu nhau đi dạo từng bước một. Yên bình và nhẹ nhàng! Cả quán café này nữa, Thiên Di yêu thích cũng chính bởi sự nhẹ nhàng của nó. Những chiếc ghế màu hồng phấn dễ thương, chiếc bàn trắng thanh nhã, những bức tường được vẽ trang trí một cách cầu kì và cẩn thận. Bên ngoài ban công của quán là những chậu hoa nho nhỏ, rực rỡ màu sắc, vươn mình đầy sức sống. Vừa khuấy nhẹ ly cacao, Hoa vừa lên tiếng:
- Các vết thương của bà khỏi thật chưa đấy? Còn đau không? Nghĩ lại tôi vẫn thấy ức! Lê Linh lại dám làm trò đấy với bà.
- Tôi khỏi thật rồi mà. Dù sao Lê Linh cũng đã xin lỗi tôi rồi, ai mà chẳng có lúc sai lầm. Chắc Lê Linh làm vậy vì chuyện ở căn tin lần trước.
- Chẳng lẽ bỏ qua đơn giản vậy, bà tốt cũng phải vừa thôi chứ.- Hoa nói bằng giọng bực dọc rồi lại ngẫm nghĩ một lát.- Nhưng chắc Lê Linh xin lỗi bà cũng do Minh Long chứ không đời nào nó tự động làm vậy đâu.
Thiên Di vẫn hướng tầm mắt ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật, lơ đãng trả lời:
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
- Tôi không dám tưởng tượng nếu lúc đấy không có Minh Long thì mọi chuyện sẽ thế nào? Lúc đó tôi thật sự rất rối, chỉ có thể nghĩ đến việc đi tìm cậu ấy mà không thể ngăn mấy tên đó lại. Xin lỗi bà.
Hoa cúi đầu, qua mái tóc dài Thiên Di có thể nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hoa. Thiên Di nhìn thẳng vào mắt Hoa, tươi cười nói:
- Ngốc! May mà hôm đó bà không sao, nếu bà bị như tôi thì chắc tôi cắn rứt cả đời vì làm liên lụy đến bà mất. Và nếu hôm đó bà không gọi Minh Long đến thì giờ chắc tôi cũng chưa thể ngồi đây được. Tôi phải cảm ơn bà mới đúng.
- Thật chứ?
- Tất nhiên rồi, tôi đã nói dối bà bao giờ chưa?
Hoa nhìn Thiên Di rồi thở phào như trút được một gánh nặng đè nén trong lòng. Cả hai cùng im lặng thưởng thức cái cảm giác yên bình của Hà Nội. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Thiên Di khẽ rùng mình. Thu về rồi…
***
Minh Long ngồi lặng yên, đôi mắt dán chặt vào chiếc điện thoại nhưng ngón tay lại lướt trên màn hình một cách vô thức, đầu óc mải mê suy nghĩ. Hình ảnh Thiên Di trong vòng tay Minh Long hôm đó vẫn làm tim Long run lên vì sợ hãi. Sợ nhìn thấy Thiên Di chịu tổn thương, sợ nhìn thấy nụ cười yếu ớt ấy. Nhưng bên cạnh đó còn có một nỗi sợ mơ hồ khác, sợ một ngày nào đó người giúp đỡ Thiên Di những lúc khó khăn như vậy không còn là Minh Long, sợ vòng tay che chở ấy sẽ là một vòng tay khác. Tâm trí Minh Long tràn ngập hình ảnh của Thiên Di, những hình ảnh mà Minh Long không bao giờ muốn mất.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
28 chương
35 chương
34 chương
32 chương
88 chương
40 chương
70 chương