Giờ ra chơi, Hoa đi bên cạnh Thiên Di trên sân trường. Nghe cô bạn thân kể về chuyên ở nhà Trần Bùi, Hoa không nén nổi nỗi tức giận: - Đúng là tên quá quắt mà! Tốt nhất bà nên đi khỏi nhà đó đi, cùng lắm là vay mượn để trả nợ cho bố của tên đó. - Không được.- Thiên Di buồn bã lắc đầu.- Bố tôi không chỉ nợ tiền của người ta mà còn nợ cả ân tình nữa. Trong lúc bố tôi gặp khó khăn, khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với bố tôi thì chỉ có bác Trần đứng ra chịu giúp đỡ. Vả lại tôi thấy bản chất của Mạnh Hoàng không hoàn toàn xấu như những gì cậu ấy thể hiện ra bên ngoài. - Tên đó luôn kiếm chuyện với bà như vậy mà bà còn bênh vực cho hắn sao?- Hoa tròn mắt ngạc nhiên.- À còn nữa, mấy hôm nay hình như bà hay tránh mặt Minh Long thì phải. - Ừ, tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, không muốn cậu ấy bận tâm quá nhiều. - Đúng là hai kẻ ngốc cứ lo lắng cho nhau. – Hoa khẽ thì thầm. - Bà nói gì vậy? - À không có gì đâu.- Hoa mỉm cười.- Nhưng bà muốn tránh mãi cũng không được đâu, vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến rồi kìa. Từ đằng xa, Minh Long chạy lại chỗ của Thiên Di, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo của câu lạc bộ bóng rổ. Thiên Di thích nhất là khi nhìn Long chơi bóng rổ. Những lúc ấy trông cậu ấy sôi nổi và vô cùng nam tính với khuôn mặt đầy tự tin. Mỗi lần ghi điểm, người đầu tiên mà Minh Long quay lại nhìn, không ai khác chính là Thiên Di như muốn nói “ Mình ghi điểm là vì cậu đó.” - Hey, chào hai người. Hoa, cậu khỏe chứ? – Minh Long nháy mắt. - Thôi đi, xin cậu. Muốn hỏi thăm Thiên Di thì nói đại đi còn bày trò trêu chọc kẻ cô đơn đau khổ là mình.- Hoa thở dài, giả bộ quay mặt đi giận dỗi. Minh Long cười toe, nắm lấy tay của Thiên Di, - Vậy ình mượn Thiên Di một lát nhé. - Được rồi được rồi, để con kì đà này bò đi chỗ khác. Hoa nói rồi nhún vai bỏ đi. Nhìn theo bóng cô bạn mà Thiên Di bật cười, nó tiếp tục sánh vai đi trên sân trường cùng Minh Long. - Sao dạo này cậu lại tránh mặt mình vậy? Mình làm gì sai hả?- Minh Long hỏi Thiên Di bằng cái giọng trẻ con và tội nghiệp nhất có thể. - Ngốc, cậu đâu có làm gì. – Thiên Di cười tươi.- Chỉ là có mấy việc không tốt cho lắm nên ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Minh Long khẽ xoa đầu Thiên Di, ánh mắt hiền dịu. Trong lòng Long thấy yên tâm và nhẹ nhõm hơn nhiều, không phải bởi vì những lời Thiên Di nói mà bởi nụ cười của Thiên Di. Trông thấy nụ cười ấy, Minh Long hiểu dù cho có vấn đề gì Thiên Di chưa nói với Long thì đó cũng là vấn đề mà Thiên Di có thể tự giải quyết được. Minh Long biết rất rõ tính khí của Thiên Di – một cô bé trong sáng, dễ thương và tốt bụng, luôn cố gắng không để người khác phải bận tâm về mình nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ. Đó chính là điều khiến Minh Long thích Thiên Di, thích cái cá tính của cô bé. - À Long nè, chiều nay mình đang định về nhà chơi. - Thật hả? – Khuôn mặt Minh Long bừng sáng. - Mình về nhà mình chứ có về nhà cậu đâu mà sao cậu hớn hở thế hả? – Thiên Di phá lên cười. - Không phải về nhà mình nhưng mình có cơ hội để làm xe ôm cho cậu rồi. Mình đưa cậu về, được chứ? - Ừ, vậy chiều nay tan học rồi đi nhé. Đúng lúc đó, tiếng trống báo giờ vào lớp vang lên. Thiên Di chia tay Minh Long rồi chạy vụt đi, trong lòng cảm thấy vui vẻ và thoải mái đến kì lạ. Minh Long giống như một thiên sứ dễ thương luôn mang đến niềm vui cho Thiên Di- những niềm vui nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa. *** - Cô Thiên Di, cô lại ra vườn hoa hả?- Cô Sang vừa đẩy chiếc máy hút bụi quanh phòng khách vừa tươi cười hỏi Thiên Di. - Vâng, cháu đi nhé cô. Thiên Di vẫy tay chào cô Sang rồi nhanh chóng đi ra vườn. Hôm nay trời nắng đẹp, những tia nắng lung linh như pha lê chiếu rọi khắp khu vườn đằng sau ngôi biệt thự của nhà họ Trần. Trong vườn có đủ các loài hoa, từ hoa hồng kiêu sa cho đến hướng dương rực rỡ. Lối dạo quanh vườn là những phiến đá màu xanh nối tiếp nhau, hòa lẫn với màu của cỏ. Mỗi lần bước chân vào khu vườn, Thiên Di như lạc vào một không gian đầy lãng mạn với bộ bàn ghế trắng tinh khôi cùng chiếc xích đu bằng gỗ cách điệu. Nhưng điều khiến Thiên Di thích thú nhất vẫn là chiếc đài phun nước nhỏ xinh ở giữa vườn, nó làm cho không gian như mát mẻ và thơ mộng hơn. Dưới ánh nắng mặt trời, từng tia nước trở nên huyền ảo và lấp lánh đến lạ thường. Mỗi lúc rảnh rỗi, Thiên Di đều ra vườn dạo chơi hàng giờ liền. Ngồi trên chiếc xích đu, Thiên Di bật cười khi nghĩ lại mấy lời cô Sang từng nói: “ Đáng lẽ phòng của cô Thiên Di nên ở ngoài vườn hoa mới đúng.” Bỗng nhiên, Thiên Di nghe thấy có tiếng động giống như ai đó đang ở ngoài bể bơi. Bể bơi cách vườn hoa cũng không xa lắm nên từ đây Thiên Di có thể quan sát được mọi việc ở đó. Thì ra là Mạnh Hoàng. Mạnh Hoàng đang sải tay bơi, cơ thể chuyển động nhẹ nhàng như một vận động viên bơi lội thực thụ. Khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu. Bơi được một lát, Mạnh Hoàng dừng lại và bước lên khỏi bể bơi. Ngồi trên chiếc ghế relax bằng gỗ đặt bên cạnh hồ, ánh mắt Mạnh Hoàng nhìn về phía xa xăm. Tuy khuôn mặt không biểu hiện bất kì cảm xúc nào nhưng Thiên Di như nhìn thấy trong đôi mắt của Hoàng một nỗi cô đơn sâu kín- nỗi cô đơn khiến cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng và chua xót. Cô đơn cũng phải vì bố và mẹ Mạnh Hoàng đều bận công việc, không mấy khi về nhà. Một mình ở trong ngôi biệt thự rộng lớn cùng người giúp việc đã khiến Hoàng trở nên thu mình và lạnh lùng đến đáng sợ. Hơn nữa còn cả căn bệnh tim mà Hoàng đang từng ngày chung sống với nó. Bỗng nhiên trong lòng Thiên Di dâng lên một cảm giác đồng cảm sâu sắc bởi bản thân Thiên Di cũng giống Mạnh Hoàng, đều là những đứa trẻ không có nhiều thời gian và cơ hội được ở gần bố mẹ. Giữa nó và Mạnh Hoàng dường như có những điểm chung vô hình mà cô đơn là điều đầu tiên có thể nhận ra. Nghĩ vậy, Thiên Di liền nhẹ nhàng tiến lại phía hồ bơi. Nghe tiếng bước chân, Mạnh Hoàng giật mình quay lại. Thấy Thiên Di, ánh mắt Hoàng bỗng trở nên sắc lạnh như băng. Mạnh Hoàng vụt đứng dậy định quay lưng bước đi. Thiên Di vội chạy lên trước mặt Hoàng, hai tay giơ ra chắn đường. - Đừng tiếp tục thế nữa. – Thiên Di nhẹ nhàng nói. - Cô nói gì?- Mạnh Hoàng hỏi lại bằng giọng lạnh nhạt.- Tránh ra. - Anh định sống thế này đến bao giờ, định tiếp tục che giấu cảm xúc, giả dối với bản thân mình đến bao giờ? – Thiên Di nhìn thẳng vào mắt Mạnh Hoàng, giọng nói đầy kiên định. Mạnh Hoàng nhíu mày, bàn tay siết chặt lấy chiếc khăn bông. - Đừng nghĩ cái gì mình cũng biết. Tránh ra, đồ nhiều chuyện! Vừa nói Mạnh Hoàng vừa lấy tay đẩy Thiên Di sang một bên. Không ngờ cái đẩy ấy khiến Thiên Di loạng choạng mất đà, nó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống bể bơi. - Cứu tôi! Tôi không biết bơi! Thiên Di vùng vẫy dưới nước, miệng không ngừng kêu cứu. “ Lại định bày trò với tôi hả?” – Mạnh Hoàng nghĩ bụng rồi toan bỏ đi. Nhưng khi thấy Thiên Di chìm dần xuống nước, Mạnh Hoàng sợ hãi ném chiếc khăn đang cầm ra ghế rồi vội vàng lao xuống bể bơi.Ra tới chỗ Thiên Di, Mạnh Hoàng nhanh chóng kéo Thiên Di vào và bế nó đặt lên bờ. - Này, tỉnh lại đi! Thiên Di! Mạnh Hoàng lo lắng lay mạnh Thiên Di. Một lát sau, Thiên Di khẽ ho rồi dần tỉnh lại. Thấy vậy, Mạnh Hoàng chạy lại chiếc ghế và lấy chiếc khăn bông trùm lên người Thiên Di. Đúng lúc đó, cô Sang cũng từ trong nhà chạy ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn. - Cô Thiên Di, cô không sao chứ? Cô thấy thế nào rồi? Để tôi đi gọi bác sĩ. Thiên Di vội nắm lấy tay cô Sang: - Cháu không sao.- Nó lắc đầu rồi lại quay sang Mạnh Hoàng đang đứng bên cạnh.- Thấy không? Anh đâu phải là người vô tình. Anh đã cứu tôi. - Vớ vẩn! Mạnh Hoàng đứng lên rồi quay lưng bước đi. Thiên Di mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp : “Cảm ơn nhé."