Tại khu kinh tế A thị Bắc thành
Khu biệt thự to như vậy nhưng rất an tĩnh, chỉ có thấp thoáng bóng cây xanh.
Vẫn hướng Bắc, một căn biệt thự kề núi, gần sông, trên lầu hai của căn biệt thự mơ hồ chuyền ra ánh sáng của chiếc đèn.
Ánh đèn cực kì mông lung, làm cho người ta mơ tưởng viễn vông.
Quả thật, giờ phút này, trong căn phòng cũng là một mảnh XY, y phục tán loạn, rải rác rừ cửa căn phòng kéo tới trên giường.
( Chỗ này đã bị che, mời mọi người tự tưởng tượng)
Gian phòng trên lầu hai, bình thường có rất ít người đi lên, trừ ban ngày có người quét dọn vệ sinh.
" Triết...ngô...em muốn..." Thanh âm mơ hồ không rõ chuyền ra ngoài cửa.
Một bé gái mười một, mười hai tuổi, đang áp sát vào cách cửa, muốn từ khe hở trên cửa nhìn vào bên trong xem rốt cuộc đang ăn cái gì?
Đáng tiếc giọng nữ vừa rồi cũng không có nói ra rõ ràng, bởi vì cô vẫn chưa nói hết câu liền bị người ta chặn lại.
Thanh âm đứt quãng lại truyền ra ngoài.
Bé gái sắc mặt đại biến, bất chợt cô hai tay chống nạnh, sau đó hướng về phía cửa hung hăng đạp một cước: " Hư, Giang Triết, có đồ tốt cũng không cho Thiên nhi hưởng cùng?"
Nói xong, tựa hồ còn chưa hả giận, lại hung hăng đạp một cước. hai người trên giường lập tức tách ra. Giang triết kéo chiếc chăn bên cạnh qua, luống cuống tay chân đem chiếc chăn đắp lên người cô gái đang lõa thể, vội vã khoác y phục sạch sẽ đi tới mở cửa.
" Thiến Nhi, có bị thương không, mau cho anh xem một chút, mới vừa rồi là dùng cái gì gõ cửa?"
Người nam nhân anh tuấn, cao lớn, giờ phút này hai hàng lông mày chau lại thật chặt, ánh mắt mang theo sự hoảng hốt.
" Mau cho anh xem một chút."
" Hừ, không nhìn." Giang Thiến Nhi, đưa lưng về phía Tưởng Triết, chân khẽ dời xuống.
" Triết, mau tới đâu." Từ trong phòng truyền đến một thanh âm nũng nịu làm người ta mất hồn.
Giang Thiến Nhi chợt xoay người.
" Giang Triết, em không thích anh, còn nói Thiến Nhi là người quý giá nhất của anh, dù Thiến Nhi muốn sao trên trời cũng sẽ hái xuống. Nhưng là tại sao, anh cùng với chị kia núp ở trong phòng ăn trộm."
Thanh âm nho nhỏ mang theo một tia tố cáo.
Trên trán Giang Triết xuất hiện một vạch hắc tuyết, anh ngồi xổm xuống.
" Anh không có đem đồ tốt giấu đi."
"Anh còn gạt người, ngay cả chị ấy cũng nói muốn rồi."
" Triết, mau tới nha." Người bên trong hiển nhiên không kiên nhẫn được nữa, chưa từng có người dám đem cô lạnh nhạt để qua một bên. Mặc dù. anh là tổng tàu một tập đoàn nổi danh thế giới, nhưng cũng không thể khi dễ người như vậy.
" Câm miệng."
Thanh âm lạnh lùng cùng sự ôn nhu vừa nãy tưởng như hai người.
Tại khu kinh tế A thị Bắc thành
Khu biệt thự to như vậy nhưng rất an tĩnh, chỉ có thấp thoáng bóng cây xanh.
Vẫn hướng Bắc, một căn biệt thự kề núi, gần sông, trên lầu hai của căn biệt thự mơ hồ chuyền ra ánh sáng của chiếc đèn.
Ánh đèn cực kì mông lung, làm cho người ta mơ tưởng viễn vông.
Quả thật, giờ phút này, trong căn phòng cũng là một mảnh XY, y phục tán loạn, rải rác rừ cửa căn phòng kéo tới trên giường.
( Chỗ này đã bị che, mời mọi người tự tưởng tượng)
Gian phòng trên lầu hai, bình thường có rất ít người đi lên, trừ ban ngày có người quét dọn vệ sinh.
" Triết...ngô...em muốn..." Thanh âm mơ hồ không rõ chuyền ra ngoài cửa.
Một bé gái mười một, mười hai tuổi, đang áp sát vào cách cửa, muốn từ khe hở trên cửa nhìn vào bên trong xem rốt cuộc đang ăn cái gì?
Đáng tiếc giọng nữ vừa rồi cũng không có nói ra rõ ràng, bởi vì cô vẫn chưa nói hết câu liền bị người ta chặn lại.
Thanh âm đứt quãng lại truyền ra ngoài.
Bé gái sắc mặt đại biến, bất chợt cô hai tay chống nạnh, sau đó hướng về phía cửa hung hăng đạp một cước: " Hư, Giang Triết, có đồ tốt cũng không cho Thiên nhi hưởng cùng?"
Nói xong, tựa hồ còn chưa hả giận, lại hung hăng đạp một cước. hai người trên giường lập tức tách ra. Giang triết kéo chiếc chăn bên cạnh qua, luống cuống tay chân đem chiếc chăn đắp lên người cô gái đang lõa thể, vội vã khoác y phục sạch sẽ đi tới mở cửa.
" Thiến Nhi, có bị thương không, mau cho anh xem một chút, mới vừa rồi là dùng cái gì gõ cửa?"
Người nam nhân anh tuấn, cao lớn, giờ phút này hai hàng lông mày chau lại thật chặt, ánh mắt mang theo sự hoảng hốt.
" Mau cho anh xem một chút."
" Hừ, không nhìn." Giang Thiến Nhi, đưa lưng về phía Tưởng Triết, chân khẽ dời xuống.
" Triết, mau tới đâu." Từ trong phòng truyền đến một thanh âm nũng nịu làm người ta mất hồn.
Giang Thiến Nhi chợt xoay người.
" Giang Triết, em không thích anh, còn nói Thiến Nhi là người quý giá nhất của anh, dù Thiến Nhi muốn sao trên trời cũng sẽ hái xuống. Nhưng là tại sao, anh cùng với chị kia núp ở trong phòng ăn trộm."
Thanh âm nho nhỏ mang theo một tia tố cáo.
Trên trán Giang Triết xuất hiện một vạch hắc tuyết, anh ngồi xổm xuống.
" Anh không có đem đồ tốt giấu đi."
"Anh còn gạt người, ngay cả chị ấy cũng nói muốn rồi."
" Triết, mau tới nha." Người bên trong hiển nhiên không kiên nhẫn được nữa, chưa từng có người dám đem cô lạnh nhạt để qua một bên. Mặc dù. anh là tổng tàu một tập đoàn nổi danh thế giới, nhưng cũng không thể khi dễ người như vậy.
" Câm miệng."
Thanh âm lạnh lùng cùng sự ôn nhu vừa nãy tưởng như hai người.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương