Nếu vẫn không nhớ ra cô, vậy tại sao phải trở về, tại sao lại xuất hiện trước mặt cô, làm rối lòng của cô, làm cho cô không thể yên ổn, không thể nào bình tĩnh lại được? Tay Thang Á Nam chạm vào súng nhưng vẫn chưa rút ra. Anh không nói gì nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ sát khai. Nhưng rất nhanh lại biến mất, Trịnh Thất Muội không nhìn thấy ánh mắt sát khí ấy, cô chỉ nhìn thấy một ánh sáng tội lỗi chợt lóe lên. “Hiên Viên Diêu bắt nạt anh, phải không?” Đàn ông như tên yêu nghiệt đó căn bản không phải là người tốt. Cô tin Hiên Viên Diêu nhất định lại để Thang Á Nam đi làm chuyện xấu. Nhưng bản chất của anh là người tốt, căn bản không thể địch lại loại người như Hiên Viên Diêu. Nghe cô nói vậy Thang Á Nam hơi nhíu mi, cũng bởi vì lời của cô mà trong lòng có chút không thích, anh hơi không hài lòng mở miệng: “Anh ta là người tốt.” “Người tốt?” Trịnh Thất Muội gật đầu, được rồi, Hiên Viên Diêu là người tốt. Vậy anh tới đây làm gì: “Vậy anh làm gì ở đây?” “Tôi tới giết cô.” Lời nói ra thật bình tĩnh, Thang Á Nam hoàn toàn không có vẻ gì là nói giỡn. Trịnh Thất Muội nhìn ánh mắt anh, cố gắng tìm một phần vui đùa bên trong đó nhưng cô lại phát hiện,cô đã nghĩ sai rồi. Thang Á Nam là ai? Anh chưa bao giờ nói giỡn. Anh tới giết cô? Anh ấy muốn giết cô? “Anh tới giết em?” Trịnh Thất Muội không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, cô nhìn khuôn mặt sát khí rõ rệt của Thang Á Nam, cuối cùng cũng đã hiểu được, vừa rồi vẻ tội lỗi vừa rồi cô nhìn thấy chính là sát khí trong mắt Thang Á Nam. “Anh muốn giết em?” “Đúng.” Thang Á Nam gật đầu, buổi hoàng hôn ở trong công viên không có nhiều người lắm. Thậm chí còn không có ai chú ý tới có một nam một nữ đang đứng ở trong cái góc hẻo lánh này. Trịnh Thất Muội đã hiểu, đưa mắt nhìn con trai đang nằm trong xe đẩy, tiểu Niệm đang ngủ rất say, hoàn toàn không bị bọn họ ảnh hưởng. Trong lòng cô lại thấy thật chua sót, nỗi cay đắng cứ từng chút từng chút một lan từ trong tim rộng ra khắp cơ thể. Cuối cùng là chảy ngược lại, ép cô đến không thở nổi. Cô ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam mà thấy ngực như rỉ máu. “Anh muốn giết em? Con trai em thì sao?” “Nó cũng phải chết.” Thang Á Nam nhìn đứa bé, gương mặt không chút thay đổi nói: “Tôi muốn mạng của cô và cả đứa bé này.” Ngực Trịnh Thất Muội một trận nối tiếp một trận co rút đau đớn, cơn đau này đè ép khiến cô nói không ra lời, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt mà cảm giác dường như cả thế giới trong nháy mắt đều tối sầm lại. Thế giới này làm sao vậy? Tại sao lại tối như vậy? Vô vọng như vậy? Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt Thang Á Nam lại thấy tay anh đặt ở phía sau, động tác đó rất giống cảnh trong phim mà cô đã từng xem. Là động tác rút súng. Khỏe môi hơi nhếch lên, cô không rõ vì sao đến lúc này rồi mà cô vẫn có thể cười: “Nếu anh muốn em chết thì có thể nói cho em biết tại sao em phải chết không?” Thang Á Nam im lặng một lúc, nhìn Trịnh Thất Muội: “Có người chi tiền mua cái mạng của cô.” Trịnh Thất Muội sửng sốt rồi lại bật cười, nhìn Thang Á Nam: “Anh thiếu tiền sao?” Nhẹ nhàng lắc đầu, Thang Á Nam không thiếu tiền. Hiên Viên Diêu đã đồng ý với anh, chỉ cần giết Trịnh Thất Muội, là có thể vào Long đường, trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta. Đối với Hiên Viên Diêu, anh có cảm giác muốn gần gũi không thể giải thích được. Cảm giác đó thúc đẩy anh muốn ở lại Long đường. “Cũng đúng.” Trịnh Thất Muội gật đầu, sao anh có thể thiếu tiền được? Nhìn sát khí trong mắt Thang Á Nam, trong khoảnh khắc anh muốn rút súng, cô đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy anh. “Thang Á Nam.” Chỉ gọi tên của anh một tiếng thôi mà cô đã thấy cổ họng nghẹn đắng, không có cách nào nói tiếp được. Cơ thể run lên bần bật, cơn đau dồn nén trong lồng ngực ép cô đến gần như không thở nổi. Mỉa mai làm sao. Người đàn ông cô yêu, chẳng những quên cô, còn muốn giết cô. Thậm chí còn muốn giết cả con cô. Cô đã không muốn hỏi lý do. Có người chi tiên mua cái mạng của cô sao? Cô đại khái cũng biết, chuyện này nhất định là do Hiên Viên Diêu bảo anh tới. Cô không ngạc nhiên với việc Hiên Viên Diêu sẽ đề ra yêu cầu như vậy, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Thang Á Nam lại thực sự tuân lệnh mà đến. Thật sự rút súng chỉa vào cô, thực sự muốn giết cô. “Thang Á Nam…” Thật là khó chịu, thật sự rất là khó chịu. Trịnh Thất Muội nắm chặt áo Thang Á Nam, lúc này cô chỉ cảm thấy rất khó thở. Cô thậm chí còn không có cách nào mở miệng bảo Thang Á Nam tha cho mình. Ôm chặt anh, Trịnh Thất Muội cắn chặt môi. Áp chế nỗi đau, cô ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam, trong con mắt chỉ còn lại vẻ bình tĩnh. “Anh muốn giết em thì cứ ra tay đi. Nhưng đứa bé này thì anh không được đụng vào.” Hổ dữ còn không ăn thịt con. Huống chi là con người? Nếu anh xuống tay với con mình thì chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục mất. “Nó nhất định phải chết.” Thang Á Nam nhẹ nhàng kéo tay cô ra. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô có cầu xin cũng vô dụng.” Trịnh Thất Muội im lặng, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô cầu xin Thang Á Nam, nhưng con trai cô, tiểu Niệm vô tội, mới chào đời còn chưa được trăm ngày, ngay cả tên cô cũng chưa nghĩ ra. Hiện tại lại phải chết dưới nòng súng của cha ruột nó? Một lần nữa vươn tay ôm Thang Á Nam, đây là lần thứ hai cô cầu xin anh, lần đầu tiên là vì không muốn anh bỏ lại cô mà đi Mỹ, lần này là vì con trai cô. Cô mím môi, căng người lên, mặt dán vào ngực Thang Á Nam, vòm ngực ấm áp này cô chẳng còn xa lạ mà hơn nữa còn rất mong nhớ. Lúc này lại trở thành cơn ác mộng tới lấy mạng của cô. “Thang Á Nam.” Bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh, tuy rằng biết như vậy rất khó, nhưng cô phải bình tĩnh: “Anh có thể giết em, hoặc là, em sẽ tự đi tìm cái chết, không làm vấy bẩn hai tay anh. Nhưng em cầu xin anh, đứa bé vô tội. Nó còn nhỏ như vậy thì làm sao có thể uy hiếp tới ai. Xem như em cầu xin anh, Thang Á Nam. Anh buông tha cho nó đi.” Đó là con trai anh đó. Thang Á Nam im lặng, nhìn người phụ nữ đang cố kìm nén nước mắt trước mặt, bộ dáng ở trong lòng cầu xin anh lại khiến anh thấy có chút không thoải mái. Nhìn anh im lặng, còn cả cơ thể đang gồng cứng lên của anh, Trịnh Thất Muội bỗng thấy tuyệt vọng. Cô trước nay tính tình luôn luôn quật cường, kiêu ngạo, chưa từng cầu xin ai bao giờ. Cho dù lúc trước bị gã đê tiện kia đá, cho dù là yêu Đỗ Lợi Tân không có kết quả, cô đều cười cho qua chuyện. Chỉ có người đàn ông này là làm tan vỡ trái tim cô, xói mòn sự nhiệt tình của cô. Kiễng mũi chân, Trịnh Thất Muội nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi anh, cảm giác ấm áp ấy vẫn giống như trong trí nhớ. Cơ thể anh lại càng căng thẳng hơn, cô nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng buông tay ra. Lui lại từng bước từng bước, nhìn Thang Á Nam, môi nở một nụ cười yếu ớt, xoay người, bế tiểu Niệm lên, ôm chặt trong lòng. Tiểu Niệm bị cô ôm chặt khiến cơ thể không thoải mái mà giật mình. Cô cúi đầu, hôn trên trán tiểu Niệm. Bảo bối, ngoan. Không sao đâu, dù sống hay chết, mẹ cũng sẽ ở bên con. Cô thản nhiên ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt quật cường, đôi mắt trong suốt như nước. “Anh ra tay đi.” Cô không còn muốn cầu xin nữa, cô mệt quá rồi. Nếu mệnh cô đã định phải rơi vào tay một người đàn ông, vậy thì cứ giao vào tay Thang Á Nam đi. Ít nhất cô biết, cô hiểu, cuộc đời anh còn đáng thương hơn cô rất nhiều. Cô không hận anh, thật sự không hận. Thang Á Nam nhìn cô hồi lâu mà vẫn không có hành động nào, trong đầu lại hiện lên lời nói của Hiên Viên Diêu. Bàn tay đưa ra sau, rút khẩu súng lục nhỏ màu bạc ra. Nâng súng lên, chỉa vào đầu Trịnh Thất Muội. Cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, cuối cùng quyết định không nhìn người đàn ông tuyệt tình này nữa. Một tiếng súng buồn vang vọng khắp không gian, mấy con chim sẻ ẩn nấp trên những nhành cây trong công viên cũng cảm nhận được sự chấn động mà bay đi tan tác. Vầng dương đã hoàn toàn khuất núi, bóng tối lại dần dần bao phủ khắp nhân gian. “Em không hận anh…” Câu nói cuối cùng ấy cũng theo ánh dương dần dần tan vào trong gió chiều. Cuối tuần, thời tiết thật đẹp, gió mát hiu hiu. Kiều Tâm Uyển bế Bối Nhi ra sân phơi nắng. Cô đặt Bối Nhi ngồi trên chiếc xe đẩy nhỏ, phía trên có treo hai cái lục lạc. Mỗi lần có cơn gió thổi qua, tiếng chuông lại lanh lảnh vang lên làm Bối Nhi cười toe toét. Kiều Tâm Uyển cũng mỉm cười, nhìn khuôn mặt tươi tắn còn rạng rỡ hơn bất cứ loài hoa nào của con gái. Cô vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Bối Nhi, tay kia thì chìa một ngón ra cho Bối Nhi nắm. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của con gái đang nắm chặt tay mình, nụ cười trên mặt cô lại càng dịu dàng hơn. Cố Học Võ vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng ấy. Ánh nắng vàng ươm tỏa sáng khắp vườn. Khóm tường vi đang trổ hoa rực rỡ. Nhưng vẫn không thể sánh bằng nụ cười trên mặt Kiều Tâm Uyển. Con mắt hơi nheo lại, anh sải chân đi về phía Kiều Tâm Uyển. Cảm thấy trên đầu có bóng đen, Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ, nụ trên mặt cô ngay lập tức biến mất, thay vào đó là sự chống cự cùng phòng bị. “Anh tới làm gì?” “Thăm con gái.” Cố Học Võ nhìn Bối Nhi trong xe đẩy, nghĩ đến cảm giác mềm mại khi ngày hôm ôm con gái, anh lại vươn tay, muốn bế con lên. “Dừng tay.” Kiều Tâm Uyển đúng lúc gọi anh lại, nhìn anh chằm chằm: “Anh muốn con bé khóc hả?” “Bế nhiều rồi sẽ không khóc nữa đâu.” “Ngụy biện.” Kiều Tâm Uyển vươn tay chắn trước mặt anh, không cho anh bế: “Con gái là của tôi. Cố Học Võ, anh có thể đi rồi.” “Kiều Tâm Uyển.” Cô nhất định phải vô lý như vậy sao? “Con gái cũng là con tôi.” “Là con anh?” Kiều Tâm Uyển gật đầu, muốn tính toán rõ ràng mọi việc, cô đứng dậy vòng qua xe đẩy của con gái nhìn Cố Học Võ. “Người mang thai con mười tháng là tôi hay là anh?” “…” “Người phải trải qua đau đớn, khổ cực sinh con là tôi hay là anh?” “…” “Con chào đời, người ngày ngày cẩn thận chăm sóc, cho con bú, thay tã cho con là tôi hay là anh?” Im lặng, những điều này một người đàn ông không làm được, Cố Học Võ nhíu mi: “Cô nói như vậy không công bằng.” “Công bằng?” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh một tiếng: “ Cố Học Võ, anh nói không công bằng, anh đối với tôi công bằng lắm sao? Anh chẳng cần bỏ chút sức lực nào mà lại muốn đòi con gái, anh không biết hành vi của anh như vậy trơ tráo lắm không?” “Nếu không có phần của tôi thì làm gì mà có Bối Nhi?” Cố Học Võ đến gần Kiều Tâm Uyển, đè thấp giọng nói có chút khàn khàn. Kiều Tâm Uyển vì lời anh nói mà đỏ mặt, 冏 vô cùng. “Anh, anh không biết xấu hổ.” Cô không thể quên, ngày hôm qua anh đã đối xử với cô như thế nào… Ý nghĩ đó làm cho Kiều Tâm Uyển tức giận trừng anh một cái, rồi ngồi lại trên ghế. Cố Học Võ ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào bàn tay cô đang cầm tay Bối Nhi, hình ảnh này thật đẹp. “Kiều Tâm Uyển, cô bình tĩnh một chút. Tôi nói rất nghiêm túc. Chúng ta tái hợp đi.” “Tái hợp? Vì Bối Nhi?” Vì Bối Nhi sao? Cố Học Võ cũng không chắc chắn, nhưng vẫn gật đầu: “Vì Bối Nhi.” Kiều Tâm Uyển hít thở thật sâu để cho mình bình tĩnh lại, đấu với Cố Học Võ cô luôn là người bại trận, cô không thể tiếp tục như vậy nữa. “Nếu tôi nói không?” Thái độ của cô rất kiên quyết, cô sẽ không bao giờ vì con gái mà tái hợp với Cố Học Võ. Lông mày hơi nhíu, Cố Học Võ nhìn khuôn mặt buớng bỉnh của cô, tiến đến gần, giọng nói hơi khàn khàn: “Kiều Tâm Uyển, cô bình tĩnh một chút.” “Tôi rất bình tĩnh.” Hiện tại, nguời không bình tĩnh, có vẻ là anh. Không phải cô. Guơng mặt buớng bỉnh, lời nói giận dỗi của cô khiến Cố Học Võ có một chút không vui, anh không muốn nhìn thấy Kiều Tâm Uyển như thế này. Lúc truớc cô không phải rất yêu anh sao? Tại sao không chịu tái hợp với anh? Đôi môi đỏ bừng của cô đang ở ngay trước mắt anh, cảnh tượng ngày hôm qua hôn cô vẫn rõ ràng ở trong đầu, bụng dưới lại có chút bị kích thích, anh vươn cánh tay, muốn ôm eo của Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển nhận ra hành động của anh liền nghiêng qua bên, tránh bàn tay của Cố Học Võ: “Cố Học Võ, anh dừng tay mau.” Anh không phải là lại muốn chiếm tiện nghi của cô đó chứ: “Anh tránh xa tôi một chút.” Tay của Cố Học Võ dừng lại giữa không trung, anh có chút xấu hổ thu tay về, nhưng vẫn không tránh xa Kiều Tâm Uyển mà ngược lại càng đến gần hơn một chút, nghiêng người về phía cô, nhìn vẻ đề phòng trên khuôn mặt cô mà trong lòng lại có một chút không vui. “Kiều Tâm Uyển.” Anh không phải muốn khi dễ cô, chẳng lẽ trước đó cô chưa từng thấy thỏa mãn sao? Lông mày hơi nhíu, anh không từ bỏ lại một lần nữa vươn tay, lần này thành công nắm được thắt lưng Kiều Tâm Uyển, quay đầu đi, hôn lên môi của cô. Kiều Tâm Uyển đột nhiên vuơn tay chặn môi anh lại. Nụ hôn của anh, rơi vào lòng bàn tay cô, cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay khiến cô có chút tê dại. Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vẫn bởi vì con gái mà dây dưa không rõ với mình, Kiều Tâm Uyển đột nhiên nở nụ cười. “Cố Học Võ.” Cô kêu tên anh, đem hai tay đặt trong ngực anh, không cho anh tiếp tục hành động. Đưa mắt nhìn xe đẩy của con gái, Kiều Tâm Uyển như một tráng sĩ đẩy cổ tay một cái rồi mở miệng: “Anh nói đi nói lại cũng là muốn có con gái. Được. Tôi cho anh.” Cố Học Võ bởi vì lời nói của cô mà sửng sốt, ngơ ngác nhìn Kiều Tâm Uyển, không thể tin cô lại từ bỏ con gái dễ dàng như vậy. “Anh muốn con gái, anh vì con gái mới muốn tái hợp với tôi. Tôi lại không thể đồng ý tái hợp với anh. Anh muốn con gái, bây giờ tôi có thể đồng ý, nhưng có một điều, tôi muốn nói rõ ràng với anh. Bây giờ con gái còn đang phải bú sữa mẹ. Anh muốn đưa con về nhà, cũng phải chờ con qua thời kỳ nuôi bằng sữa mẹ.” “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Kiều Tâm Uyển tay chỉ ra bên ngoài: “Chờ con gái qua giai đoạn này, tôi sẽ giao con gái cho anh. Giờ, anh đi được chưa? Đừng đến làm phiền tôi nữa.”