“Bướng bỉnh, cố chấp đối với cô không có lợi đâu.” “Cũng không có hại gì.” Ít nhất trái tim sẽ không bị tổn thương, cũng sẽ không vì người không xứng đáng, không yêu mình mà đau đớn. Kiều Tâm Uyển nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trong suốt như nước, bên trong bình tĩnh không một gợn sóng: “Chuyện của tôi không dám phiền anh hao tâm tổn trí. Xin buông tay.” Cố Học Võ không buông tay, nhìn Kiều Tâm Uyển trước mắt dường như giống mà lại không giống Kiều Tâm uyển vợ anh trước kia. Trên người cô có một thứ gì đó hình như không còn như xưa. Có cái gì đó đang thay đổi. Nhưng anh lại không biết, Kiều Tâm Uyển vẫn chỉ là Kiều Tâm Uyển, chẳng qua trước kia, bởi vì cô quá yêu nên mới che giấu đi hết ánh sáng trên người mình, chỉ mong được một lần anh nhìn đến, một lần anh chú ý. Mà bây giờ, cô đã hoàn toàn không có khả năng có được cho nên lựa chọn buông tay. Không thể để mình tiếp tục không có danh sự, không có cuộc sống riêng mình như vậy nữa. “Tôi có thể giúp cô.” Đối với anh mà nói, đây là chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa. Chỉ cần Kiều Tâm Uyển mở miệng. “Tôi không cần anh giúp.” Kiều Tâm Uyển nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Học Võ, để anh giúp đỡ chẳng khác nào tự đi uy hiếp mình. “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ đứng lên. Vóc người cao lớn trong nháy mắt khiến Kiều Tâm Uyển có cảm giác bị áp bách, cảm thấy tim mình cũng đập nhanh hơn. Cô đứng thẳng người, không đếm xỉa đến việc anh kéo tay mình. “Để cô chịu thua khó vậy sao?” “Sai.” Kiều Tâm Uyển cười, khuôn mặt kiêu ngạo và rạng rỡ. Lúc này, Cố Học Võ chỉ nghĩ ra được một câu, chính là nhất tiếu khuynh thành: “Để tôi chịu thua thật ra không khó, tuy nhiên, phải xem là chịu thua ai. Nói thí dụ như Cố Học Võ anh thì tôi tuyệt đối không chịu.” Cô vừa cười vừa nói, sóng mắt lưu chuyển. Cả người tản ra một khí thế khác thường. Tròng mắt đen của Cố Học Võ bởi vì lời cô vừa nói mà tối sầm lại. Lực trên tay cũng siết chặt, giọng nói phát ra miệng có chút khàn, có chút nguy hiểm: “Kiều Tâm Uyển.” Kiều Tâm Uyển nhướng cao đôi hàng lông mày thanh tú, nhìn một vẻ phiền não chợt lướt qua mắt Cố Học Võ mà cảm thấy sáng khoái. Cô dùng sức rút tay về, cũng không nhìn Cố Học Võ mà xoay người rời đi. Cố Học Võ nhanh chóng đi theo ra cửa, thanh toán tiền, rồi vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa hàng. Quả nhiên, Kiều Tâm Uyển chưa đi xa. Bị Cố Học Võ đưa từ nhà đi nên cô không lái xe, trên người cũng không có tiền. Lúc này cô đang đứng ở ven đường gọi taxi. Gió bắt đầu nổi lên, lướt qua người Kiều Tâm Uyển. Cô chỉ mặc một cái váy nên cảm thấy hơi lạnh, choàng hai cánh tay vào nhau, nhìn xem có taxi nào rảnh rỗi hay không. Cố Học Võ đi lên trước, đứng ở trước mặt cô: “Tôi đưa cô về.” “Không cần.” Cô không thiếu tiền xe. Kiều Tâm Uyển cố chấp như thế, thật là làm cho người khác phát bực. Cố Học Võ thấy cô có vẻ lạnh liền cởi áo khoác choàng lên trên người cô. Kiều Tâm Uyển lập tức vươn tay đẩy ra: “Tránh ra. Không cần anh giả bộ hảo tâm.” Anh diễn kịch không mệt nhưng cô xem lại mệt. Cả ngày hôm nay chẳng có một lúc bình thường. Cố Học Võ chau mày, lại một lần nữa cầm áo khoác choàng lên vai cô, anh nhìn Kiều Tâm Uyển: “Cô muốn để mình bị cảm lạnh rồi lây bệnh cho Bối Nhi đúng không?” “Anh…” Lại là con gái. Kiều Tâm Uyển cũng lười nghe, lúc nào cũng vậy. Ngoài con gái, vẫn là con gái. Lúc nào cũng là con gái. Nếu như không có con gái, e là trong mắt Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển cô ngay cả người đi đường cũng không bằng. Trong lòng cô hiểu rất rõ cảm xúc như vậy là không ra làm sao, cũng biết là nó rất nhàm chán nhưng cô lại không nhịn được, không nhịn được mà nghĩ đến động cơ không đơn giản của Cố Học Võ. Trong lòng cô rất buồn, rất giận, rất khó chịu. Sau đi nén xuống mọi cảm xúc đó thì cũng chỉ còn lại bình tĩnh. Cô đứng bất động ở trên đường cái, Cố Học Võ không phát hiện ra tâm trạng đang bất ổn của cô. Anh bước một bước, ý bảo cô lên xe: “Tôi đưa cô về.” Thấy Kiều Tâm Uyển không chịu, anh hạ giọng uy hiếp: “Nếu cô không muốn, tôi không ngại bế cô lên xe.” Kiều Tâm Uyển tức giận lườm Cố Học Võ một cái rồi bước tới xe anh. Cố Học Võ khởi động xe đi về hướng Kiều gia. Dọc đường chẳng ai nói với ai câu nào. Xe vừa mới dừng lại, Kiều Tâm Uyển đã ngay lập tức xuống xe. Ném trả áo khoác vào trong xe, cô không hề muốn nói thêm lời nào với Cố Học Võ. Cố Học Võ xem thời gian. Cũng đã hơn chín giờ tối. Không biết Bối Nhi đã ngủ chưa. Anh xuống xe, đi theo lên lầu. Bà Kiều nhìn thấy anh vào cửa, trong mắt liền hiện lên mấy phần không vui. Bà đưa mắt nhìn lên lầu, vừa mới tiến lên muốn ngăn Cố Học Võ lên lầu thì anh đã sải bước lên rồi. Bối Nhi vẫn còn chưa ngủ, dì Chu đang chơi cùng cô bé. Đồ chơi Cố Học Võ mua mấy ngày hôm trước cũng đã được bóc ra. Vú nuôi không biết đây là đồ của Cố Học Võ, bà cứ tưởng là Kiều Tâm Uyển mua về nên đưa cho Bối Nhi chơi. Bối Nhi nhìn những món đồ chơi màu sắc tươi đẹp kia mà cứ khanh khách cười. Cố Học Võ vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó, đường cong khuôn mặt cũng dịu hẳn, anh tiến lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt con gái. Bối Nhi thấy anh xuất hiện nhưng lại không có cảm giác gì, vểnh môi, nhìn món đồ chơi trên tay dì Chu, muốn đưa tay ra nắm lấy. Cố Học Võ cười, bế con gái lên rồi lấy món đồ chơi trên tay dì Chu qua, bỏ vào trong tay con gái, bàn tay cô bé tuy nhỏ nhưng vẫn có thể cầm được, không đến nổi rớt xuống đất. Bối Nhi nhìn anh một cái rồi đột nhiên bật khóc oe một tiếng. Cố Học Võ giật mình, nhìn biểu hiện kháng cự của con gái đối với anh mà thấy vô cùng thất bại. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ Bối Nhi muốn cô bé bình tĩnh lại. Nhưng Bối Nhi căn bản là không nghe, há mồm, liều mạng khóc. Dì Chu tức giận trợn mắt nhìn Cố Học Võ một cái, giật lấy Bối Nhi từ trên tay anh, vỗ nhẹ nhẹ hai cái sau lưng cô bé. Bối Nhi hít mũi, liếc nhìn dì Chu một cái, đôi mắt nhỏ ti hí đầy tủi thân. “Ngoan. Chúng ta chơi đi, không để ý tới chú ấy.” Dì Chu nhỏ giọng nhẹ nhàng dỗ. Ánh mắt chỉ trích nhìn chằm chằm Cố Học Võ, hoàn toàn không có vẻ sợ anh. Cố Học Võ buồn bực. Tại sao con gái lại cứ không đếm xía tới anh? Vươn tay muốn bế Bối Nhi lần nữa, nhưng dì Chu lại bế Bối Nhi né qua bên, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm anh: “Con bé không muốn anh ôm, anh đừng có chọc cho con bé khóc.” Chỉ một câu này đủ khiến Cố Học Võ dừng lại, nhìn Bối Nhi rồi bất đắc dĩ xoay người bỏ đi. Trước khi đi, anh lại nghĩ tới lời mà hôm nay Kiều Tâm Uyển đã nói nên quyết định qua gặp Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển không có ở trong phòng, mà đang ở thư phòng, xem các tư liệu trước mắt. Ngân hàng không chịu cho vay. Vậy cô còn có thể tìm ai. Chẳng lẽ cô phải đi tìm Trầm Thành sao? Không. Tuyệt đối không được. Kiều Tâm Uyển lắc đầu. Trong đầu lại nghĩ cách giải quyết vấn đề. Còn có hai ngân hàng chưa điện thoại. Cô nhớ Trương Hành Trường bình thường quan hệ với cô cũng không tồi. Lúc ở thành phố C, chị ta còn cùng cô cùng đi SPA. Nếu như tìm chị ta, không biết có nể mặt cô hay không. Nghĩ đến đó, Kiều Tâm Uyển cầm di động muốn gọi điện, điện thoại đang lúc này lại bị người ta giật lấy, cô ngẩng đầu, lại là Cố Học Võ. Ánh mắt anh nhìn Kiều Tâm Uyển, có mấy phần không đồng ý. “Anh đưa điện thoại di động cho tôi.” “Thời gian không còn sớm, cô đi nghỉ đi.” Lệnh Hồ nói cii không nghỉ ngơi tốt nên mới bị choáng. Bây giờ đã mấy giờ rồi còn nghĩ tới những chuyện này. Chẳng lẽ không biết buổi tối suy nghĩ quá nhiều sẽ dễ mất ngủ sao. “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển thật sự không chịu được nữa: “Anh có thể thu hồi sự quan tâm nhàm chán của anh chưa?” Nếu như không phải là xuất phát từ thật tâm mà chỉ lo cô sẽ liên lụy đến con gái thì phải khiến anh thất vọng rồi. “Tôi sẽ chăm sóc con gái thật tốt. Ta cũng biết tự giữ gìn sức khỏe, những chuyện này, không cần anh can thiệp. Giờ mời anh đi cho.” “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ thật sự bị người phụ nữ cố chấp này làm cho tức chết rồi. Cô không cố chấp không được sao: “Cô có biết hiện tại cơ thể cô không chịu nổi giày sao không?” “Cơ thể là của tôi, tôi muốn làm thế nào thì làm thế đó. Không cần anh xen vào việc của người khác.” Nhất là bởi vì con gái mới xen vào việc của người khác. Vẻ mặt cô bướng bỉnh, thái độ cố chấp. Động tác Cố Học Võ cầm lấy điên thoại di động của cô dừng lại một chút, anh nhìn gương mặt cô một hồi lâu, cuối cùng hít sâu một cái rồi gật đầu. Để điện thoại di động xuống, xoay người, sau đó bỏ đi. Anh đi rồi, Kiều Tâm Uyển mới thở phào nhẹ nhỏm, cả người mềm nhũn ra, hai tay chống lên bàn, nhìn một đống danh thiếp trên đó. Cô hạ quyết tâm nhất định phải tìm bằng được một ngân hàng cho mình mượn tiền. Gọi điện thoại cho Trương Hành Trường, chị ta bảo ngày mai sẽ cho cô câu trả lời. Kiều Tâm Uyển thở phào nhẹ nhỏm. Dù sao, có hi vọng vẫn tốt hơn không. Kiều Tâm Uyển mang theo cả bầu tâm sự mà đi ngủ có điều tối đó, cô lại ngủ không được. Cả buổi tối cô đều mơ thấy Cố Học Võ cứ không ngừng quấn lấy cô, cuối cùng cô chịu không nổi phiền phức, xoay người bỏ chạy, anh nhân cơ hội đó mà bế Bối Nhi đi. Giật mình ngồi bật dậy, Kiều Tâm Uyển cũng không ngủ được nữa. Đứng dậy đi vào thư phòng xem giấy tờ, nếu như ngân hàng không chịu cho vay, vậy cô sẽ nghĩ cách khác. Cho dù là cách nào thì có một điểm cô rất chắc chắn, chính là cô tuyệt đối không đi cầu xin Cố Học Võ. Buổi sáng, Kiều Tâm Uyển thức dậy sữa đã căng lên rất khó chịu. Lúc này Bối Nhi cũng vừa dậy nên cho Bối Nhi bú luôn. Giấc mơ hôm qua khiến cô một buổi tối cũng không ngủ ngon được cho nên tinh thần không được tốt cho lắm. Bà Kiều lúc này lên lầu, quan tâm nhìn con gái: “Tâm Uyển, chuyện của công ty mẹ thấy con cũng đừng lo nữa, thủ tục bên Đan Mạch không phải đã làm xong rồi sao? Hay là con…” “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển không thích nghe lời này: “Mẹ đừng lo. Con không sao. Chuyện của công ty cũng là chuyện của con. Con sao làm sao có thể bỏ mặc?” “Nhưng mà.” Cô mà còn ở lại, không phải là lại cùng Cố Học Võ dây dưa không rõ? Giống như ngày hôm qua, bà nhìn thấy Cố Học Võ lên lầu, sau đó lại nhìn thấy anh vẻ mặt cứng đờ nặng nề xuống lầu, thậm chí cũng không chào bà một tiếng đã bỏ đi. “Mẹ, mẹ đừng lo. Con không sao.” Kiều Tâm Uyển giao con gái cho dì Chu, rồi nhìn mẹ: “Con biết mẹ lo cho con, mẹ yên tâm đi, con biết con đang làm gì, con sẽ không để mình chịu thiệt đâu.” “Nhưng mà Cố Học Võ. . . . . .” “Anh ta là anh ta, con là con.” Kiều Tâm Uyển hiện tại ghét nhất là nghe ai đó nhắc đến tên cô cùng với Cố Học Võ: “Mẹ đừng kéo hai người bọn con vào nói chung với nhau.” Cũng không quản vẻ mặt sốt ruột lo lắng của mẹ, Kiều Tâm Uyển vào phòng tắm rửa mặt. Lúc đi ra điện thoại di động đang kêu không ngừng. Cô cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, là Trương Hành Trường ở thành phố C.