Cố Chấp
Chương 57 : Phiên Ngoại Trước Khi Trọng Sinh
Tần Tuyên Tuyên lại từ chối cơ hội mà Đỗ Mộ Ngôn đưa tới một lần nữa.
Đỗ Mộ Ngôn vẫn kiên trì, không ngừng đưa tới các loại quà tặng, dĩ nhiên cũng biết rõ thái độ cô vẫn không hề thay đổi, lúc này hắn vẫn không hề hiểu được chỗ thất bại trong kế sách của mình, dần dần mất đi kiên nhẫn, hắn lại đến tìm Tần Tuyên Tuyên một lần nữa.
Hắn gọi điện thoại hẹn gặp mặt Tần Tuyên Tuyên, ngoài dự đoán là cô lại đồng ý ngay lập tức.
Hắn vỗn nghĩ hắn phải gọi điện hẹn vài lần, thậm chí phải chờ ở cửa Thiên Vũ mới có thể gặp mặt trao đổi với cô một lần.
Đối với hắn mà nói thì chuyện này đúng là một tin tức tốt!
Địa điểm hai người hẹn gặp vẫn là quán cà phê kia, Đỗ Mộ Ngôn sốt ruột muốn gặp cô nên đã đến từ rất sớm.
Còn Tần Tuyên Tuyên thì sau khi tan làm mới có thể đến được, lúc đến cô cầm theo một bọc đồ lớn.
Đến trước mặt Đỗ Mộ Ngôn, cô thậm chí không ngồi xuống mà chỉ đặt bọc đồ lớn kia lên bàn, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đỗ tổng, mấy thứ này trả lại cho ngài.
Còn nữa, tôi lặp lại rằng xin ngài đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với “Đề nghị” của ngài đâu.
Tần Tuyên Tuyên nói xong những lời này thì như thở phào nhẹ nhõm, buông những thứ đó xuống liền xoay người rời đi.
Mà Đỗ Mộ Ngôn từ đầu đến cuối không có cơ hội nói câu gì thì mang sắc mặt xanh mét nhìn theo bóng dáng cô, thân người ngồi thẳng đứng như một bức tượng.
Cô và chồng tình cảm rất tốt đúng không? Hắn sẽ giúp cô kiểm tra, để cô hiểu rằng tất cả chỉ có mình cô tình nguyện mà thôi!
Đỗ Mộ Ngôn làm việc gì đều không từ thủ đoạn, khi không đạt được kết quả mong muốn ỏ chỗ Tần Tuyên Tuyên, hắn liền bắt đầu từ nơi khác.
Đầu tiên hắn phái người điều tra rõ ràng tình trạng gia đình Tống Kỳ, sau đó hắn dùng lễ nghĩa trước rồi mới dùng binh, tự mình đàm phán với Tống Kỳ.
Nhưng mà khác với hoàn cảnh của Tần Tuyên Tuyên, hắn chỉ trao đổi với Tống Kỳ qua điện thoại mà thôi.
“Alo, xin hỏi anh là ai?” Đầu bên kia điện thoại, giọng Tống Kỳ vô cùng khách khí.
“Anh không cần biết tôi là ai.
Tôi chỉ gọi để nói cho anh biết rằng anh không xứng với Tuyên Tuyên, vì tốt cho cô ấy thì anh nên lập tức rời khỏi cô ấy đi.”
Giọng điệu của Tống Kỳ thay đổi ngay lập tức, “Cuối cùng thì anh là ai?”
“Đỗ Mộ Ngôn, tập đoàn Minh Khải.”
Nghe được câu trả lời của Đỗ Mộ Ngôn, Tống Kỳ ngây ngẩn cả người, rất lâu sau mới nói: “Anh đang đùa giỡn gì thế!” Đỗ Mộ Ngôn là ai thì cả thành phố này có ai mà không biết, thân phận của anh ta như thế sao có thể gọi cho hắn để nói một câu kỳ lạ thế này chứ?
“Tống tiên sinh, chỉ cần anh rời khỏi Tuyên Tuyên, muốn gì anh cứ việc nói.” Đỗ Mộ Ngôn lạnh lùng thản nhiên nói.
Cuối cùng Tống Kỳ cũng nhận ra được điều kỳ lạ, nắm chặt điện thoại di động, “Anh thật sự là Đỗ tổng Đỗ Mộ Ngôn của tập đoàn Minh Khải?”
“Đúng vậy!” Đỗ Mộ Ngôn nói.
Tống Kỳ lại yên lặng suy nghĩ thật lâu, lâu đến mức Đỗ Mộ Ngôn bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vô cùng xin lỗi, tôi không hiểu rõ ý ngài.” Tống Kỳ nói, “Tôi và Tuyên Tuyên là vợ chồng hợp pháp, ngài không có tư cách gì để yêu cầu tôi rời khỏi cô ấy cả.”
“Anh có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì.”
“Tôi căn bản không cần suy nghĩ đến cái đề nghị vớ vẩn này của ngài, về sau đừng đến làm phiền tôi nữa.” Tống Kỳ cúp điện thoại.
Đỗ Mộ Ngôn nhìn màn hình di động đã tối đen, trên mặt thoáng qua sự âm u độc ác, xem ra tên họ Tống này vẫn chưa hiểu hắn là ai rồi.
Sau cú điện thoại này, Đỗ Mộ Ngôn lại liên tiếp gọi cho Tống Kỳ không ít lần nhưng đều bị Tống Kỳ từ chối.
Cuối cùng Đỗ Mộ Ngôn càng lúc càng bực bội, trực tiếp tìm gặp ngả bài với Tống Kỳ, nhưng cũng giống lúc gặp Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn vẫn bị từ chối như cũ này.
Đôi vợ chồng này, yêu thương nhau hơn hắn nghĩ.
Thấy thủ đoạn tử tế như thế không thể lay động được Tống Kỳ, Đỗ Mộ Ngôn cũng chẳng khách khí nữa.
Hắn lợi dụng tài lực trong tay, bắt đầu ác liệt đả kích Tống Kỳ.
Ngay từ đầu lúc Tống Kỳ bị Đỗ Mộ Ngôn tìm đến thì đã cảm thấy kỳ lạ rồi, mà việc này anh ta cũng không nói cho Tần Tuyên Tuyên biết, chỉ hơi đề cập đến Đỗ Mộ Ngôn mà thôi.
Lúc ấy Đỗ Mộ Ngôn tạm thời đang chuyển hướng sang đối phó Tống Kỳ, Tần Tuyên Tuyên đã lâu chưa bị Đỗ Mộ Ngôn làm phiền nên gần như đã quên mất đoạn trí nhớ kia, cũng không biểu hiện ra điều gì khác thường, bởi thế nên Tống Kỳ hiểu tất cả chi là Đỗ Mộ Ngôn đơn phương thôi, Tần Tuyên Tuyên căn bản không biết gì cả.
Khi đó Tống Kỳ nghĩ, chỉ cần anh ta vẫn kiên trì từ chối Đỗ Mộ Ngôn thì sớm muộn gì hắn cũng phải buông tha.
Nhưng anh ta thật không ngờ rằng để có được Tần Tuyên Tuyên thì Đỗ Mộ Ngôn thật sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Có một ngày khi Tống Kỳ đi xã giao với một người khác hàng, uống quá chén một chút, khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, bên cạnh còn có một người phụ nữ cũng hoàn toàn xa lạ.
Trước khi kết hôn, Tống Kỳ cũng đã quen biết Tần Tuyên Tuyên rất nhiều năm rồi, anh ta biết ranh giới tha thứ của cô là gì, mà giờ anh ta đã vượt qua ranh giới đó mất rồi.
Anh ta sợ hãi, chỉ có thể giao tiền cho người phụ nữ kia, chật vật trốn về nhà.
Đối mặt với sự hỏi han thân mật của Tần Tuyên Tuyên, anh ta tìm cớ giải thích cho một đêm không về của mình, sau vài ngày thì càng lúc càng hoảng sợ không chịu nổi.
Buổi tối ba ngày sau, khi anh ta về nhà, chờ đón anh ta chính là sắc mặt xanh mét của Tần Tuyên Tuyên.
Thì ra có người gửi bưu kiện đến đây, trong bưu kiện đó hoàn toàn là ảnh chụp và video quay cảnh quan hệ tình dục của anh ta và người phụ nữ kia.
Đối mặt với sự nghi ngờ và giận dữ của Tần Tuyên Tuyên, Tống Kỳ cố gắng giải thích, cuối cùng sau một trận cãi vã, anh ta chỉ có thể tạm thời ra khỏi nhà, về nhà cha mẹ anh ta.
Sau vài ngày bình tĩnh ở nhà cha mẹ, Tống Kỳ bỗng hiểu được anh ta đã bị Đỗ Mộ Ngôn thiết kế hãm hại, vì không thể dùng tiền tài để uy hiếp ép buộc anh ta rời đi nên người đàn ông đê tiện kia đã dùng đến thủ đoạn hạng ba này.
Khi Tống Kỳ đi tìm Tần Tuyên Tuyên muốn giải thích với cô để cứu vãn cuộc hôn nhân của bọn họ thì thấy cảnh Đỗ Mộ Ngôn mãnh liệt theo đuổi Tần Tuyên Tuyên.
Đau khổ tức giận khi bị hãm hại phản bội vợ mình khiến Tống Kỳ bùng nổ, anh ta đánh Đỗ Mộ Ngôn ngay tại chỗ.
Nhưng mà Đỗ Mộ Ngôn không hề thiếu người giúp, không nói anh ta chẳng làm gì được hắn, lại còn bị bắt vào sở cảnh sát.
Vốn Đỗ Mộ Ngôn vẫn không tính đuổi tận giết tuyệt, khi Tống Kỳ bị Tần Tuyên Tuyên đuổi ra khỏi nàh thì hắn tính thừa dịp mà tấn công vào.
Nhưng Tần Tuyên Tuyên vẫn né tránh hắn như thú dữ, thậm chí lúc Tống Kỳ bị bắt vẫn nhìn theo anh ta.
Mà khi nghe được điều Tống Kỳ đoán về cái bưu kiện kia thì Tần Tuyên Tuyên càng khinh thường và né tránh Đỗ Mộ Ngôn như loài rắn rết.
Ghen tỵ và lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng Đỗ Mộ Ngôn, hắn cảm thấy hắn không nên mềm lòng chút nào, hoặc là không làm, nếu đã làm thì nên làm cho triệt để.
Khi đó, quy mô của Minh Khải luôn luôn mở rộng bành trướng, trong tay Đỗ Mộ Ngôn nắm giữ lượng tài lực thật lớn, thậm chí ngay cả thư ký ủy ban thành phố cũng là do hắn ngầm đào tào nên.
Nhà Tống Kỳ lại mở siêu thị, bản thân hắn lại mà bên tiêu thụ, gia cảnh có tiền hơn người bình thường nhưng chẳng qua cũng chỉ có thân thế rất tầm tường thôi.
Bởi vậy, muốn phá đổ một người như Tống Kỳ thì chẳng khác gì Đỗ Mộ Ngôn ăn một bữa ăn sáng, chỉ khác nhau là muốn làm đến mức nào mà thôi.
Trước khi Tống Kỳ được thả, Tần Tuyên Tuyên có tìm đến Đỗ Mộ Ngôn một lần, nhưng cũng không phải là để nhượng bộ như hắn đã hy vọng mà cô đến để mắng hắn là kẻ hèn hạ vô liêm sỉ, nói cho hắn biết rằng mặc kệ hắn có làm gì thì cô cũng sẽ không thỏa mãn ý đồ của hắn.
Ngày hôm đó Đỗ Mộ Ngôn ngồi một đêm, hôm sau khi Tống Kỳ được thả đi làm trở lại, hắn sai thuộc hạ bắt đầu từ những đơn đặt hàng nhỏ, dẫn Tống Kỳ mắc câu.
Làm Tống Kỳ “tự mình sơ sẩy” để lỡ một chuyến hàng hóa lớn khiến công ty không lấy lại được một đồng tiền vốn, anh ta chẳng những phải đền tiền mà còn bị đuổi việc.
Khi đó Tồng Kỳ vẫn chưa hòa hợp lại với Tần Tuyên Tuyên, tuy nói cơ bản Tần Tuyên Tuyên tin chuyện Tống Kỳ “ăn phở” bên ngoài có liên quan đến Đỗ Mộ Ngôn nhưng sự việc cũng đã thật sự xảy ra, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tống Kỳ, thế nên hai người vẫn đang trong trạng thái ở riêng.
Mà sau khi biết Tống Kỳ gặp chuyện không may trong công việc, Tần Tuyên Tuyên luôn mềm lòng bắt đầu thường xuyên liên hệ an ủi Tống Kỳ, có thể thấy là sắp nối lại quan hệ, gương vỡ lại lành.
Đỗ Mộ Ngôn dĩ nhiên sẽ không để cho loại chuyện đó xảy ra, hắn lập tức đẩy nhanh kế hoạch của hắn.
Chuyện đơn đặt hàng, Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn để người khác ra tay nên Tống Kỳ không thể nghi ngờ gì hắn được, nếu không có lẽ Tần Tuyên Tuyên còn tìm đến để mắt chửi Đỗ Mộ Ngôn đấy.
Kế hoạch tiếp theo của hắn dĩ nhiên là cũng mượn tay người khác làm.
Từ năm 17 tuổi hắn đã ra ngoài xã hội, quen biết không ít bạn bè không tử tế gì, sau khi hắn phất lên rất nhanh cũng không hoàn toàn cắt đứt liên hệ với những người “bạn bè” này.
Vì thế, mấy siêu thị của nhà họ Tống đều bị đốt, mà khi nhà họ Tống mắc nợ ngập đầu thì nhóm chủ nợ nhà họ Tống lại thuê đầu gấu đến đòi tiền.
Những tai họa liên tiếp ập xuống đầuTống Kỳ lại tác động đến Tần Tuyên Tuyên.
Lúc biết được nhà họ Tống xảy ra chuyện, Tần Tuyên Tuyên liền cùng cha mẹ đến thăm nhà họ, còn bỏ ra tiền tiết kiệm của nhà mình để trả nợ thay nhà họ Tống.
Hơn nữa tài sản cũng đem đi thế chấp để vay tiền, Tống gia cũng cứu vãn được một chút.
Kết quả như thế không phải là điều Đỗ Mộ Ngôn muốn thấy, dưới cơn giận, hắn lại bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Trên thế giới này không thiếu kẻ vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì, dưới sự bày mưu tính kế của Đỗ Mộ Ngôn, vài người đàn ông cùng đường vì để người nhà có thể sống qua ngày thật tốt, bí quá hóa liều bắt cóc cha mẹ Tống Kỳ, mà “tiền chuộc” chính là – Tống Kỳ nhảy lầu tự sát.
Nếu anh ta dám báo công an, thì chỉ có đường đến nhặt xác cha mẹ anh ta mà thôi.
Tống Kỳ luôn là một người con hiếu thảo, nhưng dù sao việc nhảy lầu tự sát cũng không phải là một việc nhỏ, khi vừa biết ý đồ của bọn bắt cóc, anh ta rất do dự.
Sau đó, anh ta lập tức nhận được một ngón tay của cha anh ta.
Biết những kẻ đó đều là kẻ cực kỳ hung ác tàn nhẫn, Tống Kỳ đau đớn gọi điện thoại từ biệt Tần Tuyên Tuyên, dưới sự kêu khóc cầu xin của cô thả người nhảy xuống khỏi sân thượng nhà mình.
Tống Kỳ đã chết.
Nhưng thật ra cha mẹ Tống Kỳ lại bình yên được thả về.
Mà sau khi hai ông bà báo công an thì lại nhận được tin, bọn bắt cóc đã tự thú.
Lời khai của bọn bắt cóc không hề nhắc đến Đỗ Mộ Ngôn, nhưng Tần Tuyên Tuyên đang cực kỳ đau đớn lại hiểu rất rõ, cái chết của Tống Kỳ không thể thoát khỏi quan hệ với Đỗ Mộ Ngôn.
Cô báo với cảnh sát mối liên hệ của Đỗ Mộ Ngôn trong chuyện này, hy vọng cảnh sát có thể đưa Đỗ Mộ Ngôn ra trước công lý.
Nhưng Đỗ Mộ Ngôn đều mượn tay kẻ khác để làm những chuyện này, hơn nữa ở thành phố này hắn có quyền thế ngất trời, cuối cùng kết quả điều tra cũng chỉ chứng minh rằng hắn hoàn toàn vô tội mà thôi.
Tần Tuyên Tuyên không thể chấp nhận việc Tống Kỳ đột nhiên chết đi, nhưng cô càng không thể chấp nhận rằng, rõ ràng hung thủ đang ở ngay trước mắt cô mà cô lại không có cách nào cả.
Dưới sự đau đớn phẫn nộ khiến đầu óc choáng váng mơ hồ, cô thậm chí còn nghĩ đến việc một mình đi tìm Đỗ Mộ Ngôn để bào thù, nhưng nghĩ đến bốn người già còn cần sự chăm sóc của cô thì cô lại cố sức đè nén sự tức giận lại, chỉ tìm kiếm sự giúp đỡ ở xung quanh.
Nhưng không có ai giúp cô, cũng không ai giúp được cô.
Sau tang lễ của Tống Kỳ, cha mẹ anh ta đều ngã bệnh, may mắn có Đường Vi giúp đỡ nên Tần Tuyên Tuyên mới chăm sóc tốt được cha mẹ Tống Kỳ.
Nhưng mà cô không ngờ là sau khi Tống Kỳ mất đi, Đỗ Mộ Ngôn lập tức vô liêm sỉ tìm đến cửa, nhắc lại chuyện cũ một lần nữa.
Tần Tuyên Tuyên đáp lại hắn một cái tát, nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của hắn cô cảm thấy hơi sung sướng.
Mà Tần Quốc Đống và Đường Vi thì gần như dùng chổi, gậy mà đánh Đỗ Mộ Ngôn ra khỏi nhà.
Sự đáp trả của nhà họ Tần từng khiến Đỗ Mộ Ngôn cảm thấy hối hận trong giây lát, nhưng cũng chỉ là giây lát mà thôi, hắn đã không thể dừng được nữa.
Sau nhiều lần đi tìm Tần Tuyên Tuyên mà vĩnh viễn chỉ được đáp lại bằng sự từ chối và mắng chửi tức giận, thì kiên nhẫn của Đỗ Mộ Ngôn khô kiệt dần, lại bắt đầu làm bước tiếp theo.
Hắn vĩnh viễn biết nên đàn áp người ta như thế nào để có được thứ mình muốn.
Tần Quốc Đống là giáo sư khoa lịch sử của Đại học A, bản thân ông có loại khí chất kiêu ngạo của người có học thức.
Việc Đỗ Mộ Ngôn làm rất đơn giản, tìm người khiến ông bị cuốn vào một vụ tình yêu thầy trò làm ông mất hết danh dự - một nữ sinh viên trong lớp Tần Quốc Đống hướng dẫn tốt nghiệp báo lại, giáo sư hướng dẫn dùng điểm tốt nghiệp đe dọa cô, ép cô phải quan hệ tình dục với ông ta.
Đây dĩ nhiên là chuyện vu khống nhưng nó lại được truyền đi cực nhanh, có rất nhiều không biết sự thật liền tự mình phỏng đoán về đức hạnh của người khác, thanh danh của Tần Quốc Đống bị phá hoại nghiêm trọng.
Người nhà họ Tần đều tin tưởng nhân cách của Tần Quốc Đống, nhưng khi muốn tìm nữ sinh viên kia đối chất thì cô ta lại trốn tránh không chịu gặp ai khác, tỏ ra vô cùng e ngại.
Khi Đỗ Mộ Ngôn xuất hiện, dùng đời dạy học muốn áp chế Tần Quốc Tống thì cũng chỉ nhận được sự phỉ nhổ khinh bỉ của Tần Quốc Đống mà thôi.
Sau khi Đỗ Mộ Ngôn bị đuổi đi, thậm chí Tần Quốc Đống còn bắt Tần Tuyên Tuyên thề tuyệt đối không bao giờ được vì thanh danh của ông mà đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của Đỗ Mộ Ngôn.
Tần Tuyên Tuyên hận Đỗ Mộ Ngôn thấu xương, hơn nữa Tần Quốc Đống lại cảnh cáo nên cô sẽ không bao giờ nhượng bộ trước Đỗ Mộ Ngôn.
Mà ngay thời điểm Tần Quốc Đống tạm thời bị cách chức ở nhà, thì cha mẹ Tống kỳ cuối cùng vẫn không thể chấp nhận được việc con mình nhảy lầu, cùng nhau tự sát ở bệnh viện.
Bởi vì chuyện này, Đường Vi đau lòng đến mức phải vào nằm viện, mà Tần Tuyên Tuyên lại xin nghỉ phép để lo liệu hậu sự của cha mẹ chồng.
Đến khi Tần Tuyên Tuyên lo xong lễ tang trở lại công ty thì nhận được lệnh sa thải, lí do là thời gian này cô nghỉ quá nhiều.
Lúc trước để trả nợ thay cho gia đình Tống Kỳ nên số tiền tiết kiệm của gia đình họ Tần cũng không còn nữa, lần này Tần Tuyên Tuyên mất đi công việc, cuộc sống của Tần gia cũng trở nên khó khăn hơn.
Dù là thế, Tần Tuyên Tuyên cũng không hề có ý cúi đầu nhượng bộ trước Đỗ Mộ Ngôn.
Cô vay mượn người thân chút tiền để trả tiền thuốc men cho Đường Vi trước, tạm thời đặt hận ý ngập trời với Đỗ Mộ Ngôn xuống dưới đáy lòng, đi tìm việc nhưng khắp nơi đều vấp phải khó khăn trắc trở.
Ngày Đường Vi xuất viện, một nhà ba người tạm thời quên đi hết mọi buộn phiền vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên với nhau.
Hôm sau, Tần Quốc Đống lái xe đến trường, muốn vì thanh danh của mình mà giải thích một chút, ai ngờ không gặp được bất cứ vị lãnh đạo nào đã đụng phải Đỗ Mộ Ngôn cố ý đến tìm Tần Quốc Đống.
Tần Quốc Đống cũng rất hận kẻ tâm địa độc ác này, ngay cả một câu cũng không muốn nói với hắn, lên xe của mình rời đi.
Đỗ Mộ Ngôn vẫn chưa chịu buông tha, kêu lái xe đuổi theo.
Ai ngờ rằng vì muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Quốc Đống tăng tốc lên rất nhanh, cuối cùng xe mất khống chế mà đâm vào dải phân cách, Tần Quốc Đống chết ngay tại chỗ.
Khi Tần Tuyên Tuyên và Đường Vi nhìn thấy thân thể lạnh như băng của Tần Quốc Đống, hai người khóc rống không ngừng được.
Đỗ Mộ Ngôn vẫn đứng bên cạnh, nhìn cảnh này, dù hắn có bao nhiêu áy náy nhưng cũng hiểu rất rõ rằng.
Tần Quốc Đống chết đi chắc chắn sẽ lại dựng lên một bức tường lớn hơn chắn giữa hắn và Tần Tuyên Tuyên, hắn muốn có Tuyên Tuyên, càng thêm khó khăn.
Cảnh sát nói cho Đường Vi và Tần Tuyên Tuyên biết, tuy lúc ấy Tần Quốc Đống vì trốn Đỗ Mộ Ngôn mới lái xe nhanh như thế, nhưng xe của Đỗ Mộ Ngôn cũng chỉ chạy theo ở xa xa chứ chưa làm ra hành động bức ép gì.
Tần Quốc Đống phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự cố này.
Nhưng mà cho dù là thế, lúc biết được đã xảy ra chuyện gì thì Đường Vi vẫn khóc hô đánh về phía Đỗ Mộ Ngôn, lại bị trợ lý của hắn ngăn cản.
Lửa giận ngập lòng, Đường Vi té xỉu.
Tần Tuyên Tuyên nửa ôm Đường Vi hôm mê bất tỉnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn, con ngươi vốn trong suốt bây giờ ngập tràn lửa giận cháy hừng hực.
“Đỗ Mộ Ngôn, anh là một ác ma, dù tôi chết cũng sẽ không để anh đạt được mong muốn đâu!”
Một ngày sau, Đường Vi được phát hiện ra khối u ở ngực, có thể thông qua phẫu thuật cắt bỏ nhưng số tiền phải trả lên đến trên dưới 10 vạn.
Từ lúc Đường Vi sinh ra Tần Tuyên Tuyên vẫn luôn ở nhà chăm lo việc nhà cửa, lúc còn trẻ rất ít khi mắc bệnh, hơn nữa khi đó ở thành phố này còn chưa có chế độ bảo hiểm y tế vì thế Đường Vi cũng không mua bảo hiểm, bây giờ bị ung thư, cũng chỉ có thể tự trả tiền chữa trị mà thôi.
Lúc Tần Quốc Đống qua đời thì danh dự vẫn chưa được phục hồi nên cơ bản trường học cũng không phát tiền trợ cấp, ngay cả tiền làm tang lễ Tần Tuyên Tuyên cũng phải vay của người quen, mà tiền chữa trị cho Đường Vi, cuối cùng cô cũng không thể vay được nữa.
Vốn cô muốn bán đi căn nhà đang ở, nhưng căn nhà này vốn được trường học phân cho, có quy định trong bao nhiêu năm không thể mua bán trao đổi được, con đường này liền bị cắt đứt.
Mà càng khiến Tần Tuyên Tuyên đau lòng là, vì cái chết của Tần Quốc Đống nên Đường Vi bị kích thích quá độ sau khi tỉnh lại thần trí hơi bất ổn, bà vốn vô cùng dịu dàng lại bắt đầu trách tội Tần Tuyên Tuyên, trách cô không biết kiểm soát hành vi của mình nên mới chọc đến ác ma, mới hại chết Tần Quốc Đống.
Sợ bản thân xuất hiện sẽ kích thích Đường Vi, Tần Tuyên Tuyên thậm chí còn không dám tự mình chăm sóc bà, chỉ có thể nhờ y tá, sau đó lén lút đứng bên ngoài của nhìn qua ô cửa bằng thủy tinh nhìn mẹ của mình.
Cô biết mẹ mình nói rất đúng, tất cả những chuyện này đều là do cô tạo nên, nếu không có cô, tất cả mọi người sẽ không sao cả, đều do cô!
Mối hận với Đỗ Mộ Ngôn khiến Tần Tuyên Tuyên chỉ hận không thể tự tay đâm chết kẻ thù, nhưng cô ôm chặt bản thân, ở bên ngoài phòng bệnh của Đường Vi yên lặng khóc.
Chồng cô đã chết, cha mẹ chồng đã chết, ba cô cũng đã chết, cô chỉ còn lại mẹ là người thân duy nhất mà thôi.
Cô nhất định phải chữa khỏi cho mẹ, không để bà xảy ra bất cứ chuyện gì!
Tần Tuyên Tuyên vốn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của truyền thông, nhưng Đỗ Mộ Ngôn rất nhiều mánh khóe, ngăn cản mọi con đường của cô, sau khi biết bệnh tình của Đường Vi, hắn tự mình đến gặp Tần Tuyên Tuyên.
“Tôi biết mẹ em bị u ở ngực, có thể phẫu thuật, tôi cũng biết em thiếu tiền.
Tôi có thể để mẹ em được ở phòng bệnh tốt nhất, chuẩn bị cho bà bác sĩ tốt nhất, mà yêu cầu của tôi chỉ có một, em cũng đã biết từ lâu.
Nếu em vẫn không đồng ý như cũ… rất đơn giản thôi, hôm nay bệnh viện sẽ trục xuất mẹ em.”
Vốn nghĩ rằng không khó để có được Tần Tuyên Tuyên, không ngờ dùng nhiều cách như thế vẫn không thành công, dưới thất bại liên tiếp, Đỗ Mộ Ngôn ngày càng trở nên vặn vẹo, dần dần mất đi ước nguyện ban đầu.
Thể xác và tinh thần Tần Tuyên Tuyên đều vô cùng mỏi mệt, đã chẳng còn hơi sức để mà đấu tranh nữa.
Mặc dù cô biết Tần Quốc Đống trên trời có linh thiêng thì nhất định sẽ phỉ nhổ quyết định của cô lúc này nhưng cô vẫn dùng giọng nói chết lặng trả lời Đỗ Mộ Ngôn, “Như anh mong muốn.”
Cô chỉ biết rằng cô chỉ còn lại mẹ là người thân duy nhất, cô phải bảo vệ bà, chữa khỏi bệnh cho bà, bất chấp tất cả.
Sau khi Đường Vi được chuyển đến phòng bệnh VIP, Tần Tuyên Tuyên vẫn không dám gặp bà, chỉ dám nhờ y tá đã chăm sóc bà từ lâu cố gắng trông chừng, có việc gì thì lập tức gọi cho cô, sau đó cô cần địa chỉ Đỗ Mộ Ngôn đã cho, đi đến nhà hắn.
Đó là một căn nhà có ba phòng rất bình thường nhưng Tần Tuyên Tuyên hoàn toàn không thèm để ý.
Mặc kệ là vẻ mặt hay là tâm hồn cô thì cũng chỉ còn lại sự chết lặng.
Đỗ Mộ Ngôn đang thưởng thức rượu nho, vẻ mặt hắn mang theo sự vui sướng thắng lợi, rót cho Tần Tuyên Tuyên một ly nhưng cô không hề chạm môi, để cái ly sang một bên, buông túi xách trong tay, vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo, “Làm chuyện chính đi.”
Cô nghĩ, cô nên làm thế này từ lâu rồi, nếu thế thì những người đã chết vẫn còn đang sống rất tốt.
Đối nghịch với Đỗ Mộ Ngôn, cô đúng là không biết tự lượng sức mình mà, hắn muốn cô, cô nên ngoan ngoãn cởi hết quần áo nằm trước mặt hắn.
Động tác của Tần Tuyên Tuyên khiến Đỗ Mộ Ngôn nhíu mày, nhưng hắn vẫn chưa ngăn cản cô, thật sự hắn muốn có cô đến phát điên rồi.
Mà lúc cô cởi xong áo, lộ ra da thịt trắng nõn chỉ còn nội y che đậy thì điện thoại cô bỗng vang lên.
Cô do dự một chút nhặt túi xách lên lấy điện thoại ra, vừa thấy người gọi là y tá kia thì cô lập tức nghe máy.
“Tần tiểu thư cô mau đến đây đi! Mẹ của cô biết tiền viện phí thuốc men của bà là do Đỗ tiên sinh trả thì đã lên sân thượng bệnh viện, muốn nhảy lầu tự sát!” Đầu bên kia là giọng nói vô cùng lo lắng của y tá.
Di động trượt khỏi tay Tần Tuyên Tuyên rơi xuống đất, cạch một tiếng vỡ tan, cô ngẩn ngơ vài giây, đột nhiên như phát điên mặc lại quần áo, chạy ra ngoài.
Đỗ Mộ Ngôn giữ cô lại, “Em muốn đổi ý?”
Tần Tuyên Tuyên dùng sức giãy dụa, trên mặt bắt đầu xuất hiện nước mắt, “Anh buông tôi ra, tôi muốn đến bệnh viện ngay lập tức… mẹ tôi muốn nhảy lầu!”
Nghe tin như thế, Đỗ Mộ Ngôn còn lo lắng hơn Tần Tuyên Tuyên, mẹ Tần Tuyên Tuyên đã là điều duy nhất hắn có thể lợi dụng để khống chế cô, nếu mẹ cô cũng chết…
Đỗ Mộ Ngôn không dám nghĩ tiếp nữa, không để ý đến sự giãy dụa của Tần Tuyên Tuyên, kéo cô lên xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Lúc Tần Tuyên Tuyên nhảy xuống xe chạy vào bệnh viện, trước mắt bỗng nhiên lóe lên một bóng đen, một vật nặng đột nhiên rơi xuống trước mặt cô.
Cô đứng lại ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn thân thể người lẫn lộn máu tươi kia không thể tỉnh táo nổi.
Đường Vi nhảy xuống nhưng chưa chết ngay, bà mở đôi mắt bị máu tươi che phủ, nhìn chằm chằm về hướng Tần Tuyên Tuyên, oán hận nói: “Lúc trước… nếu tao không… sinh ra mày thì tốt rồi…”
“… mẹ… mẹ…” Tần Tuyên Tuyên đau đớn khóc lên thành tiếng, tay chân run rẩy gần như không đứng thẳng được.
Dù sao cũng là bệnh viện, ngay lập tức có người nâng Đường Vi lên cáng, đưa bà vào phòng phẫu thuật.
Bước chân Tần Tuyên Tuyên vô thức theo sau, thậm chí còn muốn theo vào phòng phẫu thuật nhưng lại bị y tá hộ lý ngăn lại, cô đành đứng bên ngoài dùng đôi mắt mở mịt nhìn cửa phòng phẫu thuật.
Đỗ Mộ Ngôn đứng bên người Tần Tuyên Tuyên, vẫn chưa nói điều gì.
Hắn chỉ nhìn sườn mặt Tần Tuyên Tuyên, ánh mắt sâu thẳm, ai cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì, ai cũng không biết rằng hắn đang vô cùng khủng hoảng, nếu người phụ nữ trong phòng phẫu thuật cứ thế mà chết đi, hắn cũng không còn điều gì có thể ép được Tần Tuyên Tuyên phải thỏa hiệp nữa.
Không biết đã qua mấy giờ, Tần Tuyên Tuyên vẫn ngẩn ngơ đúng ở trước cửa phòng phẫu thuật, thật sự sắp thành một bức tượng.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mặc bộ quần áo phẫu thuật mệt mỏi đi ra, tiếc nuối nói cho Tần Tuyên Tuyên biết rằng mẹ cô không thể cứu chữa được, đã tử vong.
Tần Tuyên Tuyên lảo đảo đi vào phòng phẫu thuật, người mẹ vốn vô cùng dịu dàng của cô toàn thân dơ bẩn đang nằm trên bàn phẫu thuật.
Cô lảo đảo bước hai bước rồi bỗng nhiên té ngã trên mặt đất.
Đỗ Mộ Ngôn đưa tay đỡ cô nhưng lại bị cô hất ra không chút lưu tình.
Tần Tuyên Tuyên bổ nhào vào trước mặt Đường Vi, khóc rống lên.
Đã không còn nữa, người thân duy nhất của cô cũng không còn nữa.
Tần Tuyên Tuyên cũng không biết mình đã khóc bao lâu, khi thần trí của cô được giọng nói của Đỗ Mộ Ngôn gọi trở về, cô quyết định một việc.
“Tuyên Tuyên, hãy nén đau buồn… em còn có tôi.” Giọng nói của Đỗ Mộ Ngôn thật sự không chút sức lực.
Hắn gần như đã đoán được tương lai xám xịt.
Tần Tuyên Tuyên chậm rãi đứng lên, chậm rãi xoay người, cúi đầu chậm rãi đi về phía Đỗ Mộ Ngôn.
Đỗ Mộ Ngôn nhìn cô, đáy lòng có giọng nói nho nho đang chờ đợi kết quả nào đó.
Giờ phút này cô vô cùng đau khổ không còn người thân, chỉ có hắn mới có thể cứu vớt cô.
Nhưng đáplại sự chờ đợi của Đỗ Mộ Ngôn chỉ là trận đau nhức ở bụng.
Trong tay Tần Tuyên Tuyên không biết đã có một con dao phẫu thuật từ lúc nào, trước khi Đỗ Mộ Ngôn đẩy cô ra, cô dùng hết sức đâm ba nhát lên bụng hắn.
Ánh mắt cô nóng rực điên cuồng, trong con ngươi màu nâu là ngọn lửa hận thù bừng cháy mãi mãi không bao giờ tắt, cô nghiến răng nghiến lợi như thế phải xé rách hắn ra.
Trái tim Đỗ Mộ Ngôn bống nhiên co rút, vô cùng đau đớn.
Hắn làm nhiều thứ như vậy không phải là để nhìn thấy vẻ mặt hận thù này của cô.
Hắn hy vọng cô có thể dùng ánh mắt mềm mại như vậy nhìn hắn, dùng sự dịu dàng ấm áp vây quanh hắn.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là mơ mộng của hắn, lúc này cô ban tặng cho hắn, chỉ có hận thù lạnh như băng.
Hắn ôm bụng mới bị đâm mấy nhát, máu tươi ấm áp từ cơ thể hắn chảy ra nhưng hắn như không hề cảm giác được.
Thân thể đang lạnh dần, hắn lại không hề quan tâm, chỉ nhìn cô gái kia, lảo đảo bước từng bước đến gần cô.
Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên điên cuồng cười lớn.
“Anh vĩnh viễn sẽ không chiếm được tôi!”
Nói xong lời này, cô giơ dao đâm thẳng vào trái tim trong lồng ngực mình.
Sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn lập tức biến đổi, hắn muốn xông lên phía trước ngăn cản cô, cô lại dùng sức rút dao ra, máu tươi phun trào, nhanh chóng làm toàn thân cô nhiễm hồng.
“Tuyên Tuyên!”
Hắn gầm rú ôm lấy cô, trong mắt toàn màu máu.
Hai mắt Tần Tuyên Tuyên nhắm nghiền, không còn hơi thở, trước khi chết cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
Hắn chậm rãi ngã xuống, mất máu quá nhiều cũng khiến hắn không thể chống đỡ được nữa, ý thức của hắn dần dần trờ nên mờ mịt, hắn nghe được xung quang có người kinh hoàng hô lên.
Nhưng hắn không hề để ý, chỉ kinh ngạc nhìn vẻ mặt yên tĩnh của cô, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng lại điên cuồng.
Vì sao, vì sao muốn dùng đến cái chết để né tránh? Rõ ràng hắn yêu cô như vậy, vì sao cô lại đối xử với hắn như thế?
Hắn ôm chặt cô, không muốn buông ra dù chỉ một phút.
Thời điểm tỉnh lại, hắn phát hiện, bản thân trở về hai năm trước.
Cô còn chưa kết hôn, còn chưa phát hiện mục đích trong lòng hắn.
Hắn cũng chưa làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
Hắn còn cơ hội có được cô.
Hắn biết, hắn phải có được cô không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng lúc này đây, hắn sẽ không phạm phải sai lầm đời trước nữa.
Đời trước của Đỗ tổng chính là như thế, kết quả là đồng quy vu tận.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
48 chương
9 chương
22 chương
10 chương
21 chương
37 chương
44 chương