Cỏ ba lá
Chương 14
Buổi phỏng vấn tuyển thêm phóng viên mãi đến gần trưa mới kết thúc. Cô uể oải rời phòng họp đi kiếm gì đó ăn rồi còn quay lại chiến đấu tiếp. Lúc quay về phòng họp thì chỉ có một mình Dương Dĩnh ngồi đó nên cô tranh thủ thảo luận với cô ấy về người tới dự tuyển để đưa ra kết quả cuối cùng.
Diệp Hạ: “ Cậu thấy sao về người tới dự tuyển ? ”.
Dương Dĩnh: “ Hồ sơ cá nhân của họ rất tốt đều tốt nghiệp trường danh tiếng về báo chí, kinh nghiệm làm việc phong phú, cách viết bài cũng ổn. Ở đây tớ đã chọn ra được một số người rồi, cậu xem thử đi ”.
Nhìn qua một lượt Diệp Hạ chú ý đến một hồ sơ. Cô gái trong ảnh rất xinh, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt có vài phần yêu kiều, sao thấy quen vậy nhỉ.
Thấy Diệp Hạ im lặng xem hồ sơ của một người khá lâu, Dương Dĩnh hỏi: “ Sao vậy, có vấn đề gì à ? ”.
“ Không. À, tớ cần phải nghỉ việc vài ngày, cậu tìm hộ tớ một lí do gì đó là được. Cửa hàng thời trang xảy ra chút vấn đề nhỏ nên tớ phải quay lại NewYork để giải quyết ”.
“ Được rồi, cứ yên tâm đi đi. Tớ sẽ lo liệu ở đây cho ”.
“ Cảm ơn bạn yêu ”.
Hôm sau, Vương Tuấn Khải đưa Diệp Hạ ra sân bay. Diệp Hạ không cho anh đưa vào tận nơi vì sợ có ai đó bắt gặp lại phiền phức thêm.
Cô lưu luyến nói: “ Bây giờ, em thực sự không muốn đi nữa rồi ”.
“ Chỉ mấy ngày thôi chứ mấy, điện thoại của anh sẽ không bao giờ tắt máy, đảm bảo bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm anh ”. Nói đoạn anh trêu cô: “ Anh đây mới phải là người khó chịu vì xa bạn gái mới đúng chứ ”. Thế rồi, anh kéo cô vào lòng ôm tạm biệt.
Ở lại thêm chút nữa lại không muốn đi nên cô rứt khoát nói: “ Em đi đây, tạm biệt ”. Rồi cô xuống xe “ vác balo lên và đi ”.
Mới đi có hai tháng mà đến lúc quay lại NewYork cô đã thấy nó thay đổi rất nhiều. Thong thả dạo bộ trên đường phố mùa đông khiến lòng hơi buồn có lẽ vì không có ai ở bên. Cô đi tới quán café Dandelion xem tình hình thế nào. Khi ba mẹ đi du lịch đã để lại cho cô quản lí quán của mẹ và công ty trang sức của ba. Nói thì vậy thôi chứ đã có trợ thủ đắc lực của họ lo liệu cả rồi cô chỉ cần trông nom cẩn thận là được không phải lo gì nhiều vì cô cũng có quá nhiều việc. Dạo này bồi dưỡng thêm cho tiểu Dĩnh và lười nữa nên công việc của tạp chí hầu như cô “ ném ” hết cho cô nàng không thì chẳng rảnh rỗi vậy đâu.
Bước vào quán, thấy Diệp Hạ đến Hiểu Nguyệt chạy ra đón. Cô ấy chính là trợ thủ của mẹ.
Hiểu Nguyệt ngạc nhiên hỏi khi thấy Diệp Hạ tới: “ Diệp Hạ, sao cậu lại quay về vậy ? ”.
“ Cửa hàng của tớ có việc nên phải quay về xử lí. Ở đây vẫn ổn chứ ? ”. Cô với Hiểu Nguyệt bằng tuổi tính tình lại hợp nhau nên rất thân thiết. Có thể tính là bạn thân.
Hiểu Nguyệt làm như tự kiêu: “ Tất nhiên rồi, tớ là ai cơ chứ ”.
“ Vâng, biết rồi ạ ”. Quán rất đông khách lại bận rộn Diệp Hạ nói tiếp: “ Cậu cứ làm việc đi, lấy cho tớ một ly sữa là được ”.
“ Được rồi, ngồi đi nhá ”.
Rời quán café, vì nghỉ ngơi một ngày cho đỡ mệt để mai còn xử lí công việc nên Diệp Hạ đang không có việc gì làm. Đúng rồi, đi thăm Trác Dật Phàm một chút.
Đến tòa nhà tập đoàn, Diệp Hạ có thể tự nhiên đi vào mà không bị cản do ai cũng biết cô là con dâu tương lai của Chủ tịch với cả cô có thẻ ra vào. Vừa bước vào tòa soạn thấy Diệp Hạ mọi người đã rất ngạc nhiên sau đó lại xum vào hỏi thăm cô. Chào hỏi bọn họ một lượt, Diệp Hạ đi tới phòng Trác Dật Phàm.
Không gõ cửa Diệp Hạ cứ thế thẳng tiến. Đập vào mắt cô chính là hình ảnh Dật Phàm chăm chỉ ngồi làm việc. Thật bất ngờ nha, sao anh ta chăm thế nhỉ ?
Thấy có tiếng mở cửa mà lại không nghe thấy tiếng gõ Trác Dật Phàm ngẩng đầu lên xem.
Diệp Hạ tươi cười chào: “ Hi, anh ”.
Trác Dật Phàm thản nhiên đáp: “ Uh ”.
“ Ê, thấy em quay về mà anh không có phản ứng gì à ? ”.
“ Tại sao lại phải có phản ứng, điều này rất bình thường mà ”.
“ Vô vị, biết thế không thèm tới thăm anh nữa ”.
Trác Dật Phàm cười: “ Anh đùa thôi. Ban nãy ngồi đây đã nghe thấy mọi người trò chuyện với em rồi ”.
Diệp Hạ nói rồi ngó ra ngoài cửa sổ: “ Anh chăm chỉ thế, hôm nay không lẽ có nắng nóng giữa mùa đông ”.
“ Lâu lâu chăm một chút ”. Nghe thế Diệp Hạ bĩu môi gật đầu.
“ Không đùa nữa, anh xong việc chưa ? Đi ăn với em, một mình lang thang buồn lắm ”.
“ Tới nhà anh ăn cơm, tiện thể chúng ta thể hiện tình cảm cho phụ huynh xem một chút ”.
Diệp Hạ xòe tay ra: “ Trả công đây ”.
Thấy thế Trác Dật Phàm đứng lên đập tay vào bàn tay đang xèo của Diệp Ha: “ Đi nào ”.
Đến nhà Trác Dật Phàm, bước xuống xe cô đã thấy mẹ anh đứng ở cửa đón. Cô chạy tới ôm chầm lấy bà. Bà vui vẻ xoa đầu Diệp Hạ rồi hai người vừa đi vừa nói chuyện mặc kệ Trác Dật Phàm bị “ thất sủng ” đứng một bên.
Bà rất thích Diệp Hạ bởi bà không có con gái với cả cô bé này rất xinh xắn, dễ thương, tính tình lại ngoan ngoẵn. Việc Trác Dật Phàm và Diệp Hạ cùng hợp tác để qua mặt Chủ tịch bà đều biết cả nhưng vẫn dung túng cho chúng vì bà thấy hai đứa coi nhau như anh em vậy chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng. Bình thường bà toàn ở nhà không đi đâu mấy, giờ có Diệp Hạ tới chơi khiến bà rất vui.
Diệp Hạ về tới nhà cũng đã hơi muộn, do mẹ Trác Dật Phàm giữ cô ở lại chơi thêm một chút sau bữa cơm rồi còn cùng Chủ tịch trò chuyện về công việc.
Điện thoại Diệp Hạ đổ mấy hồi chuông, cô vội vàng chạy ra từ phòng tắm để nghe: “ Em đây rồi ”.
Vương Tuấn Khải: “ Ừm, công việc tốt chứ ”.
“ Tất cả đều tốt ”. Thế rồi hai người “ nấu cháo ” điện thoại một lúc cống hiến rất nhiều cho sự nghiệp viễn thông mới nói lời tạm biệt.
Tắt máy, Diệp Hạ thở dài. Mới xa anh có một ngày mà đã thấy nhớ rồi. Người ta nói cũng không sai mà có tình yêu là sẽ thay đổi chứ bình thường cô có đa sầu đa cảm vậy đâu. Lúc bố mẹ đi du lịch hay xa nhà đi công tác cô cũng không có cảm thấy nhớ giống như bây giờ. Phải cố gắng giải quyết vấn đề trong hai ngày để còn quay lại Trung Quốc thôi.
Trong phòng họp ở cửa hàng thời trang Rosabella không khí có vẻ ngột ngạt, căng thẳng. Mọi người đang đứng chờ kết quả của cuộc đàm phán giữa Diệp Hạ và giám đốc công ty cung cấp vải cho cửa hàng.
“ Kiera, cô cũng biết đấy vì chúng ta hợp tác đã lâu nên tôi mới chưa đồng ý lời mời hợp tác của Dolly vậy nên cô hãy xem xét kĩ cái giá tôi đề nghị ”.
“ Chỗ tôi là cửa hàng nhỏ làm sao có thể trả được giá đó. Có thể bớt một chút không ? ”
“ Vậy tôi chỉ có thể đồng ý lời mời kia của Dolly thôi ”.
Diệp Hạ đứng lên chìa tay ra: “ Hi vọng sau này còn cơ hội hợp tác ”. Thấy thái độ của Diệp Hạ vị giám đốc bắt tay với cô rồi rời đi.
Daisy đứng cạnh Diệp Hạ nói: “ Cái giá ông ta đưa ra cũng không phải là quá đáng, nếu xem xét kĩ thì có thể chấp nhận được. Sao em không đồng ý ? ”.
Diệp Hạ khoanh tay, nhìn theo hướng rời đi của vị giám đốc kia: “ Em đã không muốn hợp tác tiếp với lão từ lâu rồi. Ông ta chuyên môn ăn bớt ăn xén đã thế chất lượng vật liệu càng ngày càng giảm sút nên tiện thể cơ hội này dừng luôn hợp tác và “ đá ” ông ta sang cho phía Dolly ”.
“ Em . . . quá nham hiểm ”.
“ Người không phạm ta thì ta không phạm người. Bên phía Dolly đang muốn động tay động chân với cửa hàng. Họ đang bắt đầu lôi kéo nhà thiết kế của chúng ta ”.
Daisy há hốc miệng: “ Em nắm rõ vậy. Chị đang định nói với em họ liên hệ với chị ”.
Diệp Hạ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “ Mọi thông tin em đều biết nhưng chẳng qua có muốn quan tâm không thôi. Nếu họ đã động vào chúng ta thì em sẽ “ quậy ” tung lên cho họ vui vẻ một chút không còn thời gian quan tâm đến chúng ta. Muốn đấu với em không có đơn giản vậy đâu ”.
Daisy cảm thấy nụ cười này khiến cô lạnh thấu xương: “ Cũng may chị chưa đắc tội em ”.
“ Em đã liên hệ với bên cung cấp vải mới rồi. Tuy họ là công ty mới nhưng chất lượng sản phẩm không thua kém gì công ty nổi tiếng, giá cả cũng rất hợp lí. Hợp đồng và phương thức liên hệ với họ em để trên bàn của chị. Sắp hết năm nên chị hãy thưởng cho mọi người thêm 20% lương nữa, còn chị em quyết định tặng thưởng cho hẳn một tháng lương đó ”.
“ Năm mới em không quay lại đây à ? ”.
Là chị em vô cùng thân thiết nên Diệp Hạ không ngại nói cho Daisy: “ Em bận đi chơi với người yêu rồi ”.
Daisy than thở: “ Chị đây vì vất vả làm thuê cho em nên chưa kiếm được ai đây này ”.
“ Chẳng qua chị không muốn đó thôi, chứ chị mà quay đầu một cái số người đứng chờ phải đầy cả Quảng trường thời đại ấy chứ. Vậy nha, còn lại chị xử lí nốt đi, ngày mai em sẽ quay lại Trung Quốc ”. Daisy nghe được câu nói cuối cùng của Diệp Hạ thì cô đã ra đến cửa và biến mất. Cái con bé này lúc nào cũng ẩn hiện, dửng dưng như không quan tâm vậy đó.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
37 chương
6 chương
38 chương