Cỏ ba lá
Chương 13
Chương 13:
Đi vào hội trường kiếm một chỗ ngồi khuất không ai để ý Diệp Hạ chăm chú xem show trình diễn. Đang xem thì người bên cạnh gọi cô: “ Nancy Trần ?! ”. Hả ? Có người gọi cô sao ? Cô có quen biết ai ở đây đâu nhỉ ?
Diệp Hạ nghi ngờ quay sang, điều nhìn thấy làm cô ngạc nhiên người gọi cô chính là Giám đốc sáng tạo của Coach. Chẳng mấy khi gặp được bạn nên Diệp Hạ vui mừng chào hỏi: “ Hi, Stuart Vevers. Sao anh lại lạc đến đây thế này ? ”.
Stuart Vevers: “ Anh đi công tác ở Trung Quốc, nghe nói có buổi trình diễn nên đến xem. Còn em thì sao ? ”.
“ Em cũng có hứng thú với buổi trình diễn này ”.
“ Vậy à, lát có thể mời em đi café được không ? Lâu lắm rồi chúng ta chưa đàm đạo ”.
Cô vui vẻ chấp nhận lời mời: “ Rất sẵn lòng ”.
Hai người nổi tiếng trong giới thời trang cùng ngồi một góc xem show diễn và cùng thảo luận với nhau về phong cách thiết kế mà không ai ở đây biết đến sự xuất hiện của họ. Nếu nhà thiết kế Maris Phạm mà biết đến sự có mặt của họ ở đây hôm nay thì không biết cô ấy sẽ vui mừng đến cỡ nào đây.
“ Đúng rồi, bao giờ thì em cho ra bộ sưu tập mới ”.
“ Có lẽ là khoảng tuần lễ thời trang thu đông năm sau. Em đang bận với cả núi công việc nên chưa có thời gian thiết kế ”.
“ Rất mong chờ thiết kế của em ”.
Xem xong họ cùng nhau đi ra khỏi hội trường. Stuart Vevers mặc quần áo rất thoải mái theo style street lại đeo kính đen khi ra ngoài nên không ai nhận ra anh ta không thì ở đây lại có một trận “ sóng gió ” lớn rồi. Sao cô lại toàn quen với người nổi tiếng thế này.
“ Xin lỗi, em phải gọi điện cho bạn đã ”. Nói rồi cô đi ra một góc gọi cho Dương Dĩnh.
Phải mấy mấy hồi chuông tiểu Dĩnh mới nghe máy : “ Tớ nghe đây ”.
“ Tớ có việc đi trước, cậu về một mình nhá ”.
Tính tò mò nổi lên Dương Dĩnh hỏi: “ Cậu đi đâu đấy, hẹn hò à ? ”.
Biết nếu không nói rõ cô sẽ bị tiểu Dĩnh tra hỏi đến cùng, lại sợ nói lâu làm Stuart Vevert phải đợi nên Diệp Hạ trả lời đại luôn: “ Đúng, tớ đi hẹn hò. Thế nhá ”.
Vừa cúp máy sau lưng cô có một giọng nói vang lên: “ Cho hỏi tiểu thư Diệp Hạ đây đi hẹn hò với ai vậy ? ”. Người đó cố tình nhấn mạnh từ hẹn hò.
Diệp Hạ quay người lại, bất động trong 3 giây. Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến. Giờ nên giải thích thế nào đây. Hu ! hu !
Cô ấp úng lên tiếng: “ Đâu có đâu ”.
Nhìn bộ dạng như mèo con ăn vụng bị người ta bắt của Diệp Hạ khiến anh tiện thể chọc cô một chút giả bộ tức giận hỏi: “ Em dám nói dối. Còn nữa, sao em lại có mặt ở đây ? ”.
Diệp Hạ chột dạ: “ Em chỉ nói chuyện đùa với bạn thôi à. Là người của tạp chí thời trang thì sao lại không xuất hiện ở đây được ”.
Vương Tuấn Khải nhéo má Diệp Hạ: “ Đi nào ”.
Cô ngơ ngác hỏi: “ Đi đâu ? ”.
“ Anh không bán em đâu mà lo ”.
Nghe thế Diệp Hạ mắng anh: “ Lưu manh ”. Sau đó cô nói tiếp: “ Anh đi trước, em đi sau. Nhỡ có người nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau thì phải làm sao ”.
“ Được rồi, anh tới bãi đỗ xe trước ”. Nghe Diệp Hạ nói thế nên anh đành đi trước. Anh làm như vậy không phải vì không muốn công khai mối quan hệ với cô. Mà chỉ sợ vì anh sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thôi mà cô thì cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý.
Nhân lúc anh đi rồi Diệp Hạ chạy lại chỗ Stuart Vevert nói với anh ta rằng có việc bận không đi được mong anh ta thứ lỗi, khi nào đó có thời gian sẽ mời đi ăn để tạ lỗi.
Diệp Hạ đi tới bãi đỗ xe nhìn một lượt tìm bóng dáng của anh. Ồ ! Thấy rồi. Anh đã kịp thay bộ vest đen lịch lãm sang phong cách thoải mái với áo nỉ kết hợp áo jacket và quần kaki đang đứng cạnh chiếc Land Rover cả người tỏa ra hơi thở trẻ trung, cuốn hút.
Diệp Hạ vui vẻ đi tới chỗ anh, lặp lại câu đã từng hỏi: “ Xe của anh ? ”.
“ Ừm ”
“ Anh thật là giàu có nha. Số em thật tốt, quen được đại gia rồi ”. Diệp Hạ vừa nói xong thì anh đưa tay ra nhéo má cô: “ Nghịch ngợm ”.
“ Này, đừng có thấy má em nhiều mỡ mà nhéo suốt thế ”. Thấy Diệp Hạ nói vậy anh lại nhéo má cô thêm cái nữa. Vừa nhéo xong anh đã bị Diệp Hạ đuổi đánh.
“ Bình tĩnh chạy chậm thôi, em đang đi giầy cao gót đấy cẩn thận không ngã bây giờ ”. Thấy Diệp Hạ chạy quá nhanh làm Vương Tuấn Khải lo lắng nên vội đứng lại để cho cô đánh.
Ngồi trong xe Diệp Hạ bật một bài hát của Vương Tuấn Khải lên nghe. Tiện thể cô phải đào bới chút thông tin của anh mới được: “ Sao dạo này em không thấy anh hoạt động nghệ thuật mấy vậy ? ”.
Vương Tuấn Khải thuần thục đánh tay lái xe, rồi trả lời: “ Anh đang trong giai đoạn nghỉ ngơi chủ yếu là đi quay quảng cáo, làm đại diện sản phẩm và lo cho tập đoàn thôi, dạo này đang có dự án lớn. Có lẽ sang năm sẽ quay trở lại với tour concert, bài hát mới, một hai dự án điện ảnh nhưng còn tùy thuộc vào việc của tập đoàn ”.
Tập đoàn trong lời Vương Tuấn Khải nhắc đến là Tập đoàn L.T do anh cùng bạn sáng lập kinh doanh về khách soạn, resort còn công ty quản lý nghệ sĩ là công ty con trực thuộc tập đoàn do Mạc Hạo làm CEO. Anh có niềm đam mê với ca hát và đóng phim cũng không nỡ rời xa fan đã luôn bên cạnh lâu như vậy nên vẫn tiếp tục sự nghiệp mặc dù đã là Chủ tịch của cả một tập đoàn lớn. Anh chuyển sang kinh doanh cũng là lo cho sau này thôi.
Diệp Hạ: “ Ừm ”.
“ Bây giờ chúng ta đi ăn chút gì đã sau đó đi xem phim ”.
Vương Tuấn Khải dẫn Diệp Hạ vào một quán ăn nhỏ nằm trong ngõ. Ăn xong vì quá no với cả ở đây chỉ cần đi một đoạn nữa là tới rạp phim nên Diệp Hạ kéo Vương Tuấn Khải đi bộ còn xe ôtô thì gửi lại quán lát quay lại lấy sau.
Hai người nắm tay nhau đi bộ dọc con phố, khung cảnh này thật đẹp. Một đôi trai tài gái sắc nhìn ngời ngời mà lại thanh thoát, thu hút biết bao cặp mắt của người đi đường.
Đến rạp phim xem một lượt những bộ phim đang được chiếu, Diệp Hạ nói: “ Anh nhìn đi rạp đang chiếu 6 bộ phim thì có đến 2 trong số đó là phim do anh đóng. Ngày nào cũng thấy anh nên em không muốn nhìn nữa đâu ”.
Vương Tuấn Khải vô tội nói: “ Đây đâu phải lỗi của anh ”.
“ Đồ tự luyến. Đi, chúng ta đi xem phim Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của chị Baby. Em rất thích chị ấy, hơn nữa cũng đọc truyện rồi nên muốn xem thử ”.
“ Rồi, đi nào ”.
Lúc xem xong phim đã là 22h30. Ra khỏi rạp phim thì điện thoại của Diệp Hạ đổ chuông. Cô nhìn tên người gọi rồi trả lời: “ Hi, Daisy ”.
Daisy hiện đang là người được Diệp Hạ giao lại quyền quản lí cửa hàng thời trang khi cô đi vắng. Cô ấy là người chị lúc trước học cùng trường rất thân thiết của Diệp Hạ lại làm việc rất cẩn thận, tỉ mỉ, là nhà thiết kế có năng lực nên Diệp Hạ rất tin tưởng.
“ Bên đấy chắc đã khuya rồi nhưng chị có việc gấp cần tìm em. Xin lỗi vì đã làm phiền ”.
“ Không sao đâu ạ, chị cứ nói đi ”. Chắc hẳn có việc gì đó nên Daisy mới tìm cô, chứ bình thường mọi việc của cửa hàng chị ấy đều lo liệu rất tốt.
Không vòng vo Daisy vào thẳng vấn đề: “ Bên cung cấp vải cho chúng ta đòi tăng giá. Chị đã tìm hiểu rồi nghe nói phía tập đoàn Dolly trả giá cao hơn chúng ta để hợp tác với họ. Có lẽ em cần quay về để giải quyết vì vải của chúng ta sắp hết rồi không đủ để sản xuất cho đợt tới đâu ”.
“ Em sẽ cố gắng trở lại sớm nhất có thể. Chị cứ yên tâm đi , đừng lo ”.
Nghe được lời đảm bảo của Diệp Hạ, Daisy đã yên tâm hơn: “ Vậy thôi em nghỉ ngơi đi ”.
“ Tạm biệt chị, hẹn gặp lại ”.
Đứng chờ một lát sau Vương Tuán Khải thấy Diệp Hạ quay lại với gương mặt như vừa bị mất gì đó: “ Em sao thế, có chuyện gì à ? ”.
Diệp Hạ ủ rũ: “ Công việc gặp vấn đề ”.
“ Nghiêm trọng ? ”.
“ Không. Em chỉ không vui vì lại phải làm việc thôi ”.
Vương Tuấn Khải hết nói nổi cô: “ Vậy mà cũng buồn được ”.
“ Có lẽ một tuần tới anh không được gặp em rồi. Ngày kia em đi NewYork chắc phải vài ngày mới quay lại ”.
Vương Tuấn Khải kéo Diệp Hạ vào lòng: “ Thời gian chúng ta gặp nhau còn cả đời mà ”.
Nghe anh nói khiến Diệp Hạ đỏ bừng mặt lên: “ Anh dám chắc chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi sao ? ”.
“ Chắc chắn ”. Thế rồi anh cúi xuống đặt lên môi Diệp Hạ một nụ hôn.
“ Đây . . . đây là ngoài đường đấy ”. Nói thế nhưng anh vẫn không có phản ứng gì nên Diệp Hạ mặc kệ dù sao người cần lo lắng là anh chứ đâu phải cô.
Bước vào cửa nhà thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, không lẽ bên Daisy xảy ra vấn đề. Diệp Hạ vội lôi điện thoại từ trong túi xách ra nghe máy: “ Alo ”.
Dương Dĩnh: “ Tớ đây, ban nãy đi chơi vui không ? ”.
“ Cậu gọi điện không chỉ vì chuyện này chứ ? ”. Cô biết dù cho có rảnh rỗi đến mấy thì Dương Dĩnh cũng không gọi điện khuya như vậy chỉ để hỏi vấn đề này.
“ Tớ gọi điện nhắc cậu sáng mai đi sớm lấy nhiệm vụ ghi chép tới tham dự cuộc tuyển chọn phóng viên mới ”.
“ Được rồi, mai gặp lại ”.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
37 chương
6 chương
38 chương