"Chẳng lẽ giám đốc lại có hứng thú với đàn ông?" Uyển Dư vừa nói vừa ra vẻ chùi nước bọt, mắt không dời khỏi màn hình. Cô chỉ kịp nhìn sơ qua nam thanh niên ở trên giường kia trước khi màn hình laptop của Lục Trạch Dương bị hắn gập xuống. Khi nhận ra mình vẫn chưa chụp bức hình nào của chàng trai kia thì Uyển Dư bực mình hét lên, vò đầu, cắn gối. Sau đó cô liền gọi lại cho cô bạn thân, kể lại chuyện cô vừa thấy với tất cả khả năng văn chương của mình, đôi lúc Uyển Dư dừng lại rồi cười một cách mờ ám khiến người khác phải rùng mình.
Tại biệt thự của tổng giám đốc Lục-
"Kẻ này cũng cao tay đấy chứ, bảo mật rất tốt, tôi không tra được gì cả đâu Trạch Dương."
Nam thanh niên nằm trên giường lúc nãy Uyển Dư thấy uể oải lên tiếng, hai mắt nhắm nghiền chán nản. Lục Trạch Dương vừa đi vừa mặc chiếc áo phông màu xám lạnh lùng nói:
"Một là nghiêm túc, hai là cậu cút khỏi đây, tôi không thừa tiền để nuôi cậu."
Lời nói của Lục tổng vừa dứt thì cậu ta cũng bật dậy, nhanh chóng cười nói đầy sức sống:
"Tôi đùa chút thôi, làm gì mà căng thẳng thế! Kẻ vừa hack vào máy tính của cậu ở chung cư M, đường S. Không còn gì nữa thì tôi-" nhìn thấy Lục Trạch Dương dời mắt đi chỗ khác, nam thanh niên kia liền một mạch chạy ra ngoài, bỏ dở câu nói kia. Lục tổng nằm xuống giường, lấy tay trái che mắt, vừa cười vừa lẩm bẩm:
"Chung cư M, đường S...Chẳng phải là cấp dưới yêu dấu của mình sao?"
_
Hôm sau-
Hàn Uyển Dư miệng nở nụ cười mãn nguyện từ nhà đến công ty, từ cửa công ty đến phòng làm việc khiến nhiều người không khỏi tò mò. Đồng nghiệp của cô cũng có hỏi, nhưng cô trả lời chẳng hề ăn nhập. Mấy người thử có trong tay kho ảnh "hot" của sếp xem có cười cả ngày không? đây chính xác là điều cô muốn nói, nhưng người ta thường có câu: vạ từ miệng mà ra nên Uyển Dư quyết định không hé răng nửa lời. Những tấm ảnh cô chụp được từ tối qua vẫn chưa có cơ hội update lên mạng nên Uyển Dư quyết định hết giờ làm việc sẽ chạy một mạch về nhà, không la cà ở các shop đồ ăn vặt như mọi ngày...
Nhưng dự định hoàn hảo như vậy liền bị đạp đổ vì tên ác quỷ họ Lục kia cho gọi cô lên phòng Tổng giám đốc. Linh tính của Uyển Dư mách bảo đây chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, cô lấm la lấm lét mở cửa. Lục Trạch Dương ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt ngay ngắn trên đùi, ánh chiều tà hắt lên khuôn mặt lạnh lùng như tượng sứ của hắn tạo nên vẻ đẹp ma mị. Uyển Dư nuốt nước bọt, nhỏ nhẹ nói:
"Boss..."
"Lại đây, ngồi đối diện tôi."
Hàn Uyển Dư chầm chậm bước lại gần Lục Trạch Dương. Cô chưa kịp ngồi xuống thì hắn tiếp lời:
" Những tấm ảnh tối qua trưởng phòng Hàn vô tình chụp được, hy vọng cô sẽ xóa đi."
{Còn}
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
407 chương
17 chương
72 chương