Cả người Hàn Uyển Dư cứng đờ, mồ hôi lạnh toát trong âm thầm. Cài gì thế này? Hắn ta biết rồi sao? Không, không không! Thiết bị bảo mật của X cho mình chẳng lẽ lại hỏng rồi? Vậy còn tấm ảnh? Ngoài tấm ảnh mình chụp hắn tối qua thì mình có chụp cái gì nữa đâu???" Cô ngồi xuống ghế, tìm chút sự bình tĩnh còn sót lại tự trấn an mình, nở nụ cười cứng ngắc:
"Boss nói gì vậy? Tôi không hiểu?"
Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là khoảng không yên lặng. Uyển Dư bắt đầu thấy sợ, cô vô cùng khó khăn trong việc chọn lựa nói ra tất cả hay một mạch phủ nhận. Nếu nói hết tất thảy thì ai dám đảm bảo Lục Trạch Dương không kiện cô vì tội xâm phạm quyền riêng tư, nếu phủ nhận có khi cô sẽ bị đuổi việc mà chẳng cần lý do mất. Trong khi cô còn đang vật lộn với suy nghĩ của mình thì ai đó khẽ cười, một nụ cười xảo quyệt.
"Cô thật không biết gì sao? Trưởng phòng Hàn?"
Giọng nói trầm ấm của Lục Trạch Dương liền đánh thức Hàn Uyển Dư khỏi nội tâm của mình.
"Tôi còn không biết anh đang nói vẫn đề gì thì làm sao mà-"
Câu trả lời của cô bị tiếng "Bộp" cắt ngang. Một xấp ảnh bị ném tứ tung lên bàn. Vài bức ảnh của một người đeo mặt nạ mà chỉ thay đổi góc mặt, vài bức là dãy kí tự dữ liệu gì đó, vài bức là CÔ đang áp tai nghe điện thoại. Uyển Dư vô cùng sốc, tay cô run run cầm tấm ảnh chụp bản thân vô cùng rõ nét khi cầm mặt nạ. End game. Uyển Dư khóc ròng trong nội tâm, bề ngoài thì ánh mắt vô hồn, miệng mấp mãy điều gì đó. Nếu như người ngồi trước cô không phải Lục Trạch Dương thì cô đã hét lên rằng: "X, Dạ Như! Đồ lừa đảo! Đồ gây họa!!!"
"Nhìn cô như vậy chắc là thừa nhận rồi. Tất nhiên tôi có thể kiện cô, nhưng tôi cho cô một cơ hội," Trạch Dương đẩy tập giấy ở trên bàn từ lúc cô bước vào về phía Uyển Dư.
"Chỉ với việc cô trở thành thư ký của tôi."
Uyển Dư đứng hình năm giây, ngạc nhiên thốt ra mấy từ:
"Boss, anh đùa tôi à?"
"Đùa, cô nghĩ như thế sao, Hàn Uyển Dư?"
Thấy Lục Trạch Dương nhíu mày Uyển Dư mới ngây người. Boss có vẻ lạ nhỉ? Lúc mình hoàn thành tốt hạng mục thì giảm 40% lương, lúc mình chụp lén thì lại cho lên làm thư kí.
"Boss, cho tôi biết lý do được không?" cô đáp.
"Lý do? Tôi thích."
Cái này quen quen nha...
Nhận ra trên mặt của Uyển Dư như viết dòng chữ này Lục tổng nén cười nói tiếp:
"Thứ ký Giang sắp nghỉ sinh, tôi cần trợ lý mới. Nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép, chẳng qua việc cô chụp lén ảnh tôi thì..." hắn ta bỏ dở câu nói để cô tự suy đoán vế sau. Uyển Dư nghiêm túc suy nghĩ, nếu hắn ta đi kiện thì cô sẽ bị phạt tiền, nặng hơn là tạm giam. Trái lại làm thư kí lại được hưởng nhiều hoa hồng, tiền lương cũng tăng, cấp bậc tăng, người người cúi chào, thư ký của tổng tài chứ đâu phải chuyện đùa...Sau khi nhận ra món hời từ món quà kỳ lạ này, Uyển Dư nhanh chóng đặt bút ký.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
27 chương
151 chương
55 chương