Chước Lộc
Chương 27
Sư đệ xảy ra chuyện, cũng không báo cho sư phụ, loại hành vi này người khác nhìn qua, giống như là Lâm Tín cố ý hại Tiễn Trọng.
Thẩm Lâu yên lặng nhìn hắn chốc lát, một lời đáp ứng luôn, “Được, không nói cho sư phụ, ta điều người của Thẩm gia đến.”
Nam Vực cách xa Bắc Vực nhất, Thẩm gia ngoài tầm tay với, nhân thủ Thẩm Lâu có thể điều động có hạn, mà lúc này Hoàng Các đi thăm dò chuyện Độc Ưng, không ở bên người.
“Lâm công tử, muốn đi đâu sao?” Chu Giang Xuân mang theo hai huynh đệ khác — Chu Giang Hạ và Chu Giang Thu đi võ trường luyện tập buổi sáng, nhìn thấy Lâm Tín đi lại vội vã, nhiều lời lên tiếng hỏi.
“Ta muốn hồi Nhạn Khâu một chuyến, các ngươi ai cũng không được kinh động sư phụ ta.” Lâm Tín nắm Mò Ngư, âm giọng mang tàn nhẫn mà nói.
“Mò Ngư! Tiễn Trọng công tử xảy ra chuyện gì sao?” Chu Giang Xuân thấy tiểu kiếm trong tay Lâm Tín.
Tử Xu chạy tới, “Thế tử, điều nhân thủ đến, vẫn cần một canh giờ, ngài…”
“Không kịp nữa, ta tự đi.” Lâm Tín xua tay, giữ chuôi tiểu kiếm định đi, nếu như vẫn là đám người cùng hung cực ác kiếp trước, càng không thể trì hoãn thêm nữa.
“Lâm công tử, chúng ta đi cùng ngươi.” Chu Giang Xuân nói, hai đệ đệ hắn cũng mau lẹ lấy linh kiếm ra, Chu Giang Hạ tính khí ngang ngược bĩu môi, “Đi một chút đi, việc của Chu gia chúng ta, không cần người Thẩm gia quản.”
Tam huynh đệ này ăn nói khó nghe, kiếp trước mỗi lần thấy Lâm Tín đều phải trào phúng hắn một phen, hầu hết cứ gặp là đánh nhau, Lâm Tín vẫn là lần đầu tiên nghe đến bọn họ đem mình gộp lại “Chu gia chúng ta”.
“Vậy làm phiền ba vị.” Lâm Tín chắp tay bái tạ, Án kiếm Tam Tôn tại Chu gia cũng là đệ nhất cao thủ, có bọn họ hỗ trợ, tất nhiên không thể tốt hơn.
Thẩm Lâu giữ Lâm Tín, nhảy lên Ngu Uyên kiếm, “Ngươi chưa đủ mười lăm, chưa thể ngự kiếm.”
“Ta có thể, lúc mười hai tuổi đã sớm biết rồi, ” Lâm Tín liếc xung quanh, nhỏ giọng nói, “Thần hồn ngươi thương tổn, ta tự ngự kiếm.”
“Không sao, ” Thẩm Lâu ôm chặt hắn, linh kiếm hệt như sao băng, lập tức vọt ra ngoài, “Ta quen rồi.”
Khi mọi người nhìn thấy Nhạn Khâu, khói đặc bốc lên cuồn cuộn, khắp nơi ngập trong cảnh tàn tạ.
Nơi này vốn là mảnh đất phong thủy tốt, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ cây xanh ngắt. Kẻ xâm nhập không thể tiến xâm trong trận địa do cây cỏ núi đá tạo thành, dứt khoát phóng hỏa thiêu núi. Cây táo tàu lớn Lâm Tín hay bò tới bò lui, đều đã hóa thành than, núi đá tan hoang, nhà cửa sụp xuống.
Tình cảnh này giống hệt trong kí ức, Lâm Tín hai mắt đỏ sọng, nhảy xuống phi kiếm, chuyển hướng chạy về phía sau núi.
“A Tín, ” Thẩm Lâu ra hiệu mọi người đuổi tới, mình thì bước nhanh truy cản Lâm Tín, một phát bắt được hắn, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Phía sau núi có đường nhỏ.” Lâm Tín không hiểu nhìn y.
Thẩm Lâu bất đắc dĩ, nhóm bọn họ sáu người, cũng coi như là một tiểu đội, thấy Lâm Tín không nói một lời bỏ chạy, lập tức tản đi, “Có thể đốt núi, tất có nhiều người, chúng ta đi đường nhỏ phía sau núi. Chư vị nín hơi ngưng thần, tránh phát ra tiếng động.”
“Được.” Tử Xu tất nhiên hoàn toàn nghe lời Thế tử, ba huynh đệ Án kiếm cũng không tự chủ nghe theo, sau mới phản ứng, bọn họ đang bị thiếu niên Thẩm gia chưa đến nhược quán [1] chỉ huy, không khỏi ảo não mà nhìn nhau chằm chằm.
[1] 20 tuổi
Nhạn Khâu chính diện dốc thoải, mặt trái hiểm trở, có một đường nhỏ ẩn giấu trong khe đá.
“Trên đường có trận pháp, ngươi đi cùng ta.” Lâm Tín kéo tay Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu gật đầu, báo cho người phía sau dẫm lên dấu chân hai người họ mà đi, một bước không thể sai.
Khi thì hướng trái, khi thì về bên phải, có lúc còn đi đường vòng bên ngoài bụi rậm. Đường này chỉ có ba thầy trò biết rõ, thị vệ và nô bộc đều không biết. Nếu có người đi nhầm vào, chạy không thoát trận pháp trên đường này, chẳng mấy chốc sẽ kinh động chủ sơn trang.
Đoàn người chậm rãi lên đỉnh núi, nằm phía sau đống đá lộn xộn, phóng tầm mắt tới sơn trang tĩnh mịch.
“Mùi gì vậy? Nơi này là mao phòng [2] sao?” Chu Giang Hạ đẩy cỏ dại ra, lộ ra cái đầu người hai mắt trợn tròn, nửa miệng còn nhếch lên, máu me đầy mặt nhìn hắn, “A!”
[2] nhà vệ sinh
Chu Giang Thu bên cạnh nhanh chóng che cái miệng của hắn, nhìn xuống dưới, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Dưới đống đá cao ngất bọn họ đang nằm úp sấp này, xếp mười mấy bộ thi thể, là phi y thị vệ cùng nô bộc. Lâm Tín chống tay trên vách đá vươn mình nhảy xuống, mở ra một bộ thi thể y phục bằng vải thô, khuôn mặt ngăm đen còn non nớt, là người đưa đồ ăn tới Nhạn Khâu mỗi sáng.
“Phụ thân hắn mất sớm, trong nhà chỉ có mẫu thân già cùng muội muội tám tuổi, dựa vào hắn sống.” Lâm Tín giơ tay, vuốt đôi mắt mở trừng đầy sợ hãi của thiếu niên khép lại, cũng không biết con la thường kéo đồ ăn cùng hắn chạy đâu không thấy.
Thẩm Lâu nhíu mày, mũi chân nhẹ vút đến bên tường viện, víu đầu tường nhìn vào phía trong. Trong tường viện có người thỉnh thoảng qua lại, người nào cũng vận bạch y, lưng mang trường kiếm, che mặt, bước chân mạnh mẽ, “Ngươi biết bọn chúng không?”
Ăn mặc giống Chung gia, nhưng người Chung gia chuyên dùng đoản kiếm, so với bội kiếm Thẩm gia thậm chí còn ngắn hơn mấy phần, cũng không đeo trên lưng.
“Không phải người Chung gia sao?” Năm đó khi hắn đuổi đến, tất cả mọi người bị đại trận sư phụ bố trí xắt thành thịt băm, chỉ để lại vài miếng vải vụn bạch y.
“Có vẻ giống, nhưng không phải.” Thẩm Lâu lắc lắc đầu.
Hô hấp Lâm Tín hơi ngưng lại.
Bạch y nhân phát hiện khác thường, đột nhiên quay mặt lại, nhảy lên đầu tường, tư thế nửa ngồi nửa quỳ nhìn xung quanh kiểm tra. Bên ngoài trống trơn, ngoài tiếng ruồi muỗi vo ve trên đống xác người, chẳng còn gì khác. Một lần nữa trở lại trong viện, tiếp tục tuần tra.
Thẩm Lâu kéo Lâm Tín từ góc tường chỗ khúc quanh ra, giơ tay ra hiệu với Tử Xu. Tử Xu quấn chặt tay áo tử y ngoại bào, thắt gọn tóc dài, giống như diều hâu vọt ra ngoài, biến mất trong bóng hiên mờ mịt.
“Tử Xu luyện Ẩn Thân thuật.” Thẩm Lâu thấp giọng giải thích cho Lâm Tín. Cái gọi là Ẩn Thân thuật, không phải là thật biến mất không còn tăm hơi, mà là dựa vào bóng tối ốc xá ẩn náu thân hình, đồng thời thu liễm khí tức khiến người khó có thể phát hiện, chính là công pháp đặc thù của trinh sát Bắc Vực.
Chưa tới nửa giờ sau, Tử Xu chạy trở về, “Trong sơn trang có hai mươi ba bạch y nhân, tựa như một bài lĩnh, thuộc hạ chưa từng thấy; Tiễn công tử bị giam trong sương phòng phía Tây, còn mạnh khỏe, có hai tên trông coi. Đều là tiên giả, nói tiếng Đông Hồ.”
“Tiếng Đông Hồ?” Thẩm Lâu nhíu mày, “Tất cả đều nói tiếng Đông Hồ sao?”
Tiếng Đông Hồ, là ngôn ngữ của người Man Bắc Mạc, gọi là Bắc Hẩn ngữ, Man tộc Bắc Mạc quanh năm cùng Bắc Vực giao chiến thường dùng.
“Điều này thuộc hạ không dám khẳng định, nhưng nghe vài câu đều là Hẩn ngữ.” Tử Xu thật lòng bẩm báo.
Sao lại như vậy…
Lâm Tín nhíu mày, hắn nghe Tiễn Trọng nói, trong đám người tập kích Nhạn Khâu có một gã chiều cao chín thước, có vẻ là lực sĩ Man tộc, những người còn lại đều nói tiếng Hán. Vì sao lần này lại có nhiều người Man như thế?
Thẩm Lâu nghe đến là người Man, cũng cùng nhíu mày. Bắc Mạc cách rất xa nơi đây, bọn họ chạy đến Nhạn Khâu làm gì?
“Hai mươi mấy người, chúng ta sợ không địch lại.” Chu Giang Xuân mở miệng nói.
“Sợ cái gì, một đám người Man thôi mà.” Chu Giang Hạ cãi lại, đa số tiên giả Đại Dung đều xem thường Man tộc Bắc Mạc, cho rằng phương thức tu luyện của bọn họ quá mức thô bỉ.
Chu Giang Thu không nói lời nào, hai ca ca nói gì hắn làm đấy là được rồi.
“Sư phụ bày đại trận phía Tây Nam, ta đi kiểm tra.” Lâm Tín bỏ lại một câu, nghiêng mình rời đi. Thẩm Lâu không kịp ngăn cản, đành để những người khác ở lại đợi lệnh, chính mình đuổi theo Lâm Tín.
Tây Nam là một mảnh rừng trúc, nơi đây nước mưa đầy đủ, gậy trúc vô cùng tươi tốt. Lâm Tín nằm nhoài trên đầu tường, giơ tiểu kiếm ra phía trước, điểm điểm huỳnh quang từ trong tường nhập nhòe bay đến, chính là hồn lực người đứng ở chân tường.
“Ào ào ào ——” Bạch y nhân che mặt đang đi tiểu trong rừng trúc, hồn lực trên người bị Lâm Tín bất tri bất giác lấy ra, tiểu xong run lên, chợt thấy choáng váng.
Chưa đứng vững, một tiểu kiếm nhỏ kề sát trên cổ, dứt khoát cắt đứt yết hầu. Lâm Tín tiếp được thi thể bạch y nhân ngã xuống, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, nhảy vào trong rừng trúc.
Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín cực kỳ thành thục thủ pháp giết người, im lặng không lên tiếng đi theo hắn.
Trong rừng trúc khắp nơi lá rụng, Lâm Tín dựa vào ký ức tìm tới một vị trí, nhanh chóng đẩy cành khô, lộ ra hỗn hợp chu sa, dầu hỏa thành trận tuyến. Đây là Chu Tinh Ly dựa theo tuyệt sát trận trong sách cổ tàn quyển vẽ ra, vì sách cổ không trọn vẹn, rất nhiều chỗ tự hắn bổ sung, cũng không biết có thể dùng hay không.
Khi đó Nhạn Khâu ngập trong thịt băm, hơn nửa do đại trận này tạo thành. Không cần biết những kẻ này là ai, hôm nay, vẫn muốn chém chúng thành trăm mảnh như trước!
Lâm Tín liên tiếp tra xét mấy chỗ trận tuyến, bấm ngón tay nhanh chóng tính toán, “Càn tam liên, Khôn lục đoạn; Chấn ngưỡng vu, Cấn lữ uyển; Ly trung hư, Khảm trung mãn; Đoài thượng khuyết, Tôn hạ đoạn [1].”
[1] bát quái (ở dưới có chú thích)
“Khảm vị không đúng.” Lâm Tín quỳ một gối trên khảm vị, một tay mường tượng theo đường nét vô cùng phức tạp, rốt cục tìm ra nơi thiếu sót. Không có chu sa, liền cắn ngón trỏ, dùng máu vẽ trận.
Ngón tay Thẩm Lâu không thể đưa ra, ngưng giữa không trung chốc lát, đổi hướng trở về đặt trên chuôi Ngu Uyên kiếm.
“Cho ta ba khối Lộc Ly.” Lâm Tín cũng không quay đầu lại giơ tay.
Thẩm Lâu móc ba khối cho hắn, nhanh chóng bị khảm trên mắt trận. Lộc Ly vừa vào trận, như cự thú bị đột nhiên tỉnh lại, chu sa đỏ sẫm, linh lực lưu chuyển, trên đất lá trúc khô không gió mà bay.
“Đi.” Lâm Tín kéo Thẩm Lâu, nhanh chóng ra khỏi rừng trúc. Vị nhân huynh đào ngũ đi tiểu này, chẳng mấy chốc sẽ có đồng hữu tìm đến, nơi đây không thể ở lâu.
“Đại trận này, sẽ nhốt bọn chúng lại sao?” Thẩm Lâu hướng Lâm Tín xác nhận.
“Sẽ không, ” Lâm Tín ngẩng đầu nhìn hắn, tròng mắt lam đậm sâu hun hút bên trong không hề lay động, “Sẽ giết chết bọn chúng.”
Thẩm Lâu liếc mắt nhìn đống xác trong bụi cỏ, thiếu niên đưa đồ ăn mặt hướng về mặt trời, “Được.”
Không nghĩ tới Thẩm Lâu dễ dàng đáp ứng như vậy, Lâm Tín nghi ngờ nhìn y, “Ngươi không cảm thấy ta tàn nhẫn sao?”
“Đây là bọn hắn nên được” Thẩm Lâu lắc đầu, trở lại vị trí mọi người đang đợi, dùng cành cây vẽ ra đại thể phương vị trên đất, “Tử Xu làm mồi, ba người các ngươi ở ngoài, đuổi người Man về hướng rừng trúc…”
Phân công rõ ràng minh xác, đem thế mạnh mỗi người phát huy đến tận cùng.
“Tất cả đợi ta cùng Tín Tín cứu Tiễn Trọng ra rồi nói tiếp.” Ước hảo nha hiệu lệnh, mọi người yên lặng nằm trong bụi cỏ khô, đợi trời tối.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
“Càn tam liên, Khôn lục đoạn; Chấn ngưỡng vu, Cấn lữ uyển; Ly trung hư, Khảm trung mãn; Đoài thượng khuyết, Tốn hạ đoạn” Dẫn Tự Tống · Chu Dịch ( lấy từ Bát Quái)
<img alt="Hình ảnh có liên quan" src="https://i1.wp.com/hocvienlyso.org/wp-content/uploads/2016/10/tienthienbatquai.jpg" data-pagespeed-url-hash=2672679359 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Càn tam liên (Càn ba nét liền)
Khôn lục đoạn ( Khôn sáu nét đứt)
Chấn ngưỡng vu (Chấn ngẩng cổ lọ)
Cấn lữ uyển (Cấn che bát úp)
Ly trung hư (Ly giữa đứt đoạn)
Khảm trung mãn (Khảm giữa liền đầy)
Đoài thượng khuyết (Đoài trên khuyết)
Tôn hạ đoạn (Tôn dưới đứt)Càn là trời, Khôn là đất, Chấn là lôi (sấm), Tốn là phong (gió), Khảm là thuỷ (nước), Ly là hoả (lửa), Cấn là sơn (núi), Đoài là trạch (ao, hồ)
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
42 chương
27 chương
11 chương
1428 chương
88 chương
43 chương