Ăn cơm ở nhà mẹ đẻ không khác gì đi đánh trận. Tiết Tiểu Tần và ba Tiết không hiểu nổi mẹ Tiết, vì sao thời tiết nóng như vậy còn đi khoe khoang và so sánh. Hoắc Lương thật đáng thương, mẹ Tiết mượn cớ nhà hết nước tương bảo Hoắc Lương đi mua. Sau khi Hoắc Lương đi không được một phút, mẹ Tiết liền ai nha một tiếng nói bột ngọt cũng hết rồi. Cố tình, Hoắc Lương đi mua nước tương chưa kịp chạm tay vào tay nắm cửa, mẹ Tiết đã hăng hái bảo: “Để mẹ đuổi theo nó.” Tiết Tiểu Tần cùng ba Tiết: “…” Nói thật ra, mẹ/bà muốn đi khoe khoang với lối xóm chứ gì, làm như con/tôi không biết ấy! Sự thật đúng là như vậy! Mẹ Tiết rất sĩ diện, sau khi đuổi kịp Hoắc Lương, ‘đúng lúc’ bà nhớ để quên đồ ở nhà Lâm San San. Vì vậy, bà dẫn Hoắc Lương đến nhà Lâm San San la cà. Tiếp đó, dưới ánh mắt hèn mọn của mẹ Lâm, bà khen Hoắc Lương từ đầu đến chân. Đúng lúc ông xã của Lâm San San cũng có mặt, nhìn người thanh niên đẹp trai tài giỏi bị Hoắc Lương ‘đánh bại’ về mọi mặt. Mẹ Tiết hết sức vừa lòng, vui vẻ dẫn theo Hoắc Lương dẹp đường về phủ. Từ đầu tới đuôi, Hoắc Lương không hề kháng nghị, càng không tức giận —— Bộ mặt than của anh chỉ có biểu cảm khi làm tình ở trên giường. Người bình tường hoàn toàn không biết được anh đang nghĩ cái quái gì. Buổi tối, cơm nước xong về nhà. Tiết Tiểu Tần sợ Hoắc Lương có thành kiến với mẹ mình. Cô cẩn thận giúp mẹ nói tiếng xin lỗi: “Anh đừng để bụng nghen, mẹ em chính là người như vậy. Nói thật, bà rất hay sĩ diện, chỉ muốn lấy le với mẹ Lâm thôi.” Hoắc Lương đang lái xe, vẻ mặt không chút thay đổi, thậm chí còn không xoay đầu nhìn cô một cái: “Không sao.” Hoắc Lương nói không sao chính là không sao, anh không thèm che dấu tâm tình của mình. Tiết Tiểu Tần nghe vậy liền yên tâm. Đúng lúc xe đi ngang qua Wal-Mart, Tiết Tiểu Tần vội vàng kêu Hoắc Lương dừng xe, cô muốn vào mua một thùng kem mang về. Hoắc Lương có chút do dự, hiện tại bắt đầu vào đông, cô còn muốn ăn kem? Nhưng, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiết Tiểu Tần, anh im lặng dừng xe lại. Tiết Tiểu Tần miệng nói mua một thùng kem, nhưng lúc đi vào cô lại không khống chế được hai tay mình mà chuẩn bị đua xe – xe mua sắm. Cô đi dạo ở phía trước, thấy đồ muốn ăn liền bỏ vào xe đẩy. Hoắc Lương thì nhận nhiệm vụ đẩy xe đi ở đằng sau cô, anh không nói hết, chỉ để mặc cho cô mua đồ. Tiết Tiểu Tần không có sở thích gì khác, cô chỉ thích sống phóng túng và tự do. Bằng không cô đã không chọn nghề nghiệp vẽ tranh manga để nằm ở nhà. Nhưng… có một câu nói đáng sợ là: Nếu như có chuyện không may xảy ra, dù tỉ lệ rất nhỏ, nó vẫn xảy ra như thường. Hoắc Lương đẩy xe mua sắm đến ngã rẽ đụng phải người khác. Tiết Tiểu Tần đi vài bước mới phát hiện Hoắc Lương không có đuổi theo. Cô lập tức xoay người nhìn lại, khiếp sợ nhìn Y tiên sinh — Một trong số những đối tượng cô từng xem mắt. Chính là cái người tốt nghiệp đại học danh tiếng, dáng người cao chừng 1m78 nhưng có gia cảnh bình thường. Mở mồm là bảo mẹ và chị gái mình cực khổ, muốn Tiết Tiểu Tần ‘đầy tiềm năng’ chăm sóc cho bọn họ nhiều một chút. Y tiên sinh đang tay trong tay với một cô nàng xinh đẹp, tay còn lại của cô gái kia đẩy xe mua hàng. Quan trọng nhất là, cô gái này ăn mặc rất bình thường, không giống kiểu cô gái nhà giàu mà Y tiên sinh muốn cưới. Nhắc lại chuyện xưa, Y tiên sinh và Tiết Tiểu Tần xem mắt khiến người người cảm thấy kì quái. Mặc dù nhà họ Tiết không nghèo, nhưng cũng là gia đình bình thường, không có nhiều tiền, giỏi lắm chính là có hộ khẩu ở đế đô. Nhà họ Tiết có hai căn nhà ở đế đô, sau đó là nhờ Tiết Tiểu Tần biết cách kiếm tiền, thế thôi. Sau khi xem mắt, Tiết Tiểu Tần mới biết Y tiên sinh muốn tìm cô gái con nhà giàu. Bởi vì Y tiên sinh cảm thấy gã cao ráo, tốt nghiệp đại học có tiếng, tiền lương mỗi tháng 8000, nên chỉ có gã chê người khác chứ không có người ghét bỏ gã được. Hiện giờ gặp nhau hết sức khó xử. Lúc xem mắt, khi Y tiên sinh bảo Tiết Tiểu Tần phải nhường nhịn mẹ và chị gái gã, đồng thời chia nhà cô cho mẹ và chị gái gã ở. Cô liền đánh trống rút lui. Cũng không phải Tiết Tiểu Tần keo kiệt hoặc là gì đó, nhưng đàn ông con tra vừa mở miệng liền yêu cầu nhà gái trả giá này nọ, có bao nhiêu cô gái làm được điều đó? Cô thà không kết hôn chứ chẳng muốn lấy một tên ghê tởm như vậy! Nhìn cô gái ở bên cạnh Y tiên sinh cười ngọt ngào, Tiết Tiểu Tần thầm đâm đối phương một nhát ở trong lòng. Xem ra tình cảm của bọn họ không tệ, nhưng như thế thì sao? Trong siêu thị mua đồ, gã nắm tay còn bắt con gái người ta đẩy xe mua sắm?! Y tiên sinh cũng nhận ra Tiết Tiểu Tần, gã không biết Hoắc Lương đi cùng Tiết Tiểu Tần. Tên đê tiện này cười lạnh với cô. Trước tới giờ, gã vẫn còn ghim Tiết Tiểu Tần vụ cô ghét bỏ gã: “Xin chào, Tiết tiểu thư, lâu rồi không gặp nhỉ? Giới thiệu với cô, đây là bạn gái của tôi. Tiểu Thiến, năm nay hai mươi mốt tuổi, là cao tài sinh(*) đại học XX.” (*) Chỉ những học sinh/ sinh viên có thành tích cao, trong đó có 2 loại, 1 loại là thông minh sẵn nên có thành tích cao, 1 loại là chưa chắc đã thực sự giỏi, cũng chưa chắc có năng khiếu gì đặc biệt, nhưng qua sự cố gắng mà đạt được thành tích cao Tiết Tiểu Tần cúi đầu liếc nhìn, suýt nữa cô quên. Y tiên sinh bị cô cự tuyệt đã nhắn tin cho cô, nội dung là: ‘Hai mươi lăm tuổi không có ai thèm lấy, đồ bà già!’ Hình như gã quên mất mình đã hai mươi tám tuổi, lừa gạt cô bé hai mươi mốt tuổi thì giỏi lắm sao? “À.” “Ha ha, tình cảm của chúng tôi rất tốt, còn cô? Tìm được bạn trai chưa?” Y tiên sinh làm như rất quan tâm: “Nhưng tôi nghĩ chắc vẫn chưa có, người như cô… Chúng ta xem như từng là bạn, tôi nói cô này. Phụ nữ, ánh mắt đừng cao quá, cũng đừng làm bộ làm tịch quá đáng. Như vậy mới có người nhìn trúng còn người ‘đầy tiềm năng’ như cô, đúng không?” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt của gã vẫn tiếc nuối nhìn dáng người nóng bỏng của Tiết Tiểu Tần. Nói thật, trong số những cô gái gã đã xem mắt, Tiết Tiểu Tần không giàu nhất nhưng tướng mạo, dáng người và khí chất đều thuộc loại một. Mắt nhìn của đàn ông đều là thị giác của động vật, Y tiên sinh cũng không ngoại lệ. Gã liền cảm thấy nóng trong người. Người có địa vị cao như gã đã bằng lòng hạ thấp mình chấp nhận Tiết Tiểu Tần, Tiết Tiểu Tần dựa vào cái gì chê bai gã? Tiết Tiểu Tần thưởng cho gã cái liếc đầy khinh bỉ: “Mẹ anh không dạy anh nói tiếng người à?” Y tiên sinh ghét nhất người khác nói mẹ và chị gã, vì bọn họ ngậm đắng nuốt cay nuôi gã trưởng thành; nguyên nhân khác chính là vì gã tự ti. Vừa nghe Tiết Tiểu Tần nhắc đến mẹ gã, gã liền nổi giận: “Cô nói cái gì? Cô không có học à?” Lúc gã chuẩn bị nói tiếp, một chiếc xe đẩy xông vào ‘không cẩn thận’ đụng vào xe đẩy của Y tiên sinh, khiến gã giận tím mặt. Vừa nghiêng đầu định mắng người, gã liền nghẹn họng. Hoắc Lương không thèm nhìn gã dù chỉ một cái, cúi đầu hỏi Tiết Tiểu Tần: “Chọn khoai tây xong chưa?” Tiết Tiểu Tần mới nhớ ông xã mới cưới còn ở bên cạnh mình… Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa bản tính bà chằn của cô bị Y tiên sinh khơi dậy: “Đã chọn xong rồi ạ!” “Ừ.” Y tiên sinh trợn mắt há mồm nhìn hai người ân ái: “Cô…” “Câm miệng.” Giọng nói của Hoắc tiên sinh lạnh như băng. Y tiên sinh bị Hoắc tiên sinh trừng mắt đứng im tại chỗ, tay chân không biết để ở đâu. Thật ra thì, đây chỉ là một chút nhạc đệm. Cùng loại người cực phẩm như Y tiên sinh gặp gỡ chẳng có gì để nói. Tiết Tiểu Tần cảm thấy tội nghiệp cho cô gái đứng bên cạnh Y tiên sinh. Cho nên, lúc Hoắc tiên sinh nắm tay muốn dẫn cô rời đi, cô nói với cô gái kia: “Coi chừng phượng hoàng nam(*) nha!” (*)Chỉ người con trai xuất thân bần hàn, cực khổ thi vào đại học. Sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành thị làm việc. Cuộc sống khắc nghiệt và vất vả khiến linh hồn và trái tim bọn họ hằn dấu vết. Vì vậy, bọn họ chịu cực chịu khổ cố gắng phấn đấu vì cuộc sống tốt đẹp, phát triển sự nghiệp. Phượng hoàng nam là ‘phượng hoàng bay từ trong ổ gà ra ngoài’. Mặc dù hoàn cảnh cuộc sống ở nông thôn được đổi mới, nhưng họ vẫn giữ nguyên quan niệm và tư tưởng truyền thống mộc mạc. Khi họ lựa chọn cưới con gái ở thành thị, cùng cô ta bước chân vào cung điện hôn nhân, có một bộ phận vợ chồng không cùng quan niệm khiến gia đình không ngừng xung đột. Phượng hoàng nam cũng là một khái niệm tương đối, không tước nữ cũng là một khái niệm tương đối. Không phải tất cả những chàng trai ở nông thôn thi vào đại học đều là phượng hoàng nam. Cũng không phải tất cả những cô gái ở thành thị đều là khổng tước nữ. [Ngữ giải thích sơ sơ thôi nha, phần giải thích này Ngữ chỉ edit từ bên Trung] Cô gái kia hơi sửng sốt. Từ đầu tới cuối, cô ta nhìn Hoắc tiên sinh đến choáng váng, không có để ý đến Y tiên sinh… Cho đến khi nghe lời nhắc nhở hữu nghị của Tiết Tiểu Tần, cô ta mới giật mình. Quay đầu nhìn Y tiên sinh… Hình như… Bộ dạng cũng không đẹp trai lắm… Hết chương 10