Chú Ái Tinh Không
Chương 4
Editor: Nguyệt
Mỗi học sinh đều chào tạm biệt và chúc may mắn bạn bè của mình. Chung Thịnh sau khi nhận được vô vàn lời chúc liền kéo Hạng Phi đi tới phòng làm việc của thầy Kiều.
Sửa sang y phục của mình một chút, Chung Thịnh hít thật sâu.
“Chỉ gặp thầy một lúc thôi mà, cậu có cần khẩn trương thế không?” – Hạng Phi đứng bên cạnh gãi đầu, khó hiểu hỏi.
Văn phòng thầy Kiều cậu cũng tới vài lần rồi, chẳng qua lý do khác với Chung Thịnh thôi. Mỗi lần Chung Thịnh đến đều được khen ngợi, khích lệ. Còn làm nhân vật phản diện điển hình như Hạng Phi đây, mỗi lần đến đều … Không được! Không thể nghĩ tiếp nữa, tóc gáy sắp dựng đứng lên rồi.
Chung Thịnh trắng mắt liếc nhìn cậu. Nếu như là anh trước đây thì khẳng định là không khẩn trương. Bởi vì trong ấn tượng của anh, thầy Kiều chỉ là một thầy giáo có hơi nghiêm khắc thôi. Với lại, thầy có ấn tượng tốt về anh nên lần nào gặp cũng cười tủm tỉm. Nhưng sống lại một lần, có mười mấy năm kinh nghiệm trong quân đội, anh dễ dàng nhìn ra được từ cách đi đứng đến cách nói chuyện của thầy Kiều đều toát ra khí chất quân nhân rất mãnh liệt. Chính loại khí chất này khiến anh sinh ra ảo giác người anh sắp gặp không phải một thầy giáo, mà là một thượng cấp của mình. Vì muốn để lại cho thượng cấp một ấn tượng tốt, anh theo phản xạ sửa sang quần áo trước khi gõ cửa.
Nhưng, khi anh sờ đến khóa kéo ở cổ áo mà không phải cúc cài, anh mới bừng tỉnh. Thì ra mình không còn là quân nhân nữa … Không, phải nói là mình của đời này chưa trở thành quân nhân.
Cốc cốc cốc.
“Mời vào.”
Chung Thịnh và Hạng Phi bước vào văn phòng của Kiều Chí Quân. Trong văn phòng, ông lão tóc hoa râm đang ngồi sau bàn làm việc, phê duyệt một ít văn kiện.
“Ngồi đi.” – Kiều Chí Quân không ngẩng đầu, thuận miệng nói một câu.
Chung Thịnh lập tức kéo Hạng Phi ngồi xuống hai cái ghế trước bàn làm việc.
Từ lúc hai người ngồi xuống, ông lão xem họ như không tồn tại, một lòng phê duyệt văn kiện trên tay.
Chung Thịnh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai chân khép lại, tay đặt trên đùi, sống lưng thẳng tắp đĩnh đạc, hai mắt nửa buông nhìn ông lão không rời.
Lúc mới vào phòng, Hạng Phi cũng học theo Chung Thịnh ngồi rất nghiêm chỉnh. Nhưng thấy ông lão không để ý đến bọn họ, cậu lại lộ nguyên hình, lười biếng thả lỏng thân thể, mắt nhìn loạn khắp nơi.
Qua chừng một giờ, ông lão xử lý xong tờ văn kiện cuối cùng, đóng quang não trên tay, ngẩng đầu lên nhìn hai học trò ở đối diện.
Chú ý tới ông ngẩng đầu, Hạng Phi vội lấy lại tinh thần, thẳng sống lưng. Nhưng so với Chung Thịnh vẫn luôn duy trì tư thế ngồi thẳng, phản ứng của cậu lại chứng tỏ vừa rồi mình lười nhác.
Ngượng ngùng cười lấy lòng với ông lão, Hạng Phi thành công nhận được cái nhìn xem thường …
May quá, cái nhìn xem thường vẫn tốt hơn nụ cười gian. Hạng Phi thầm an ủi mình như vậy.
Kiều Chí Quân dùng ánh mắt tán thưởng nhìn học sinh trước mặt. Cậu học trò ông từng nghĩ là thành thật, lý trí nay lại cho ông một ấn tượng mới. Chỉ một ngày không gặp, mà Chung Thịnh của hôm nay lại cho ông một cảm giác hoàn toàn khác, như thể trong một ngày này cậu đã lột xác, từ một thanh niên mười tám tuổi trở thành một người đàn ông trầm ổn, cơ trí.
Vốn ông chỉ định gọi hai cậu này đến để hỏi chuyện sáng ngày hôm nay. Nhưng sau khi bọn họ ngồi xuống, biểu hiện của Chung Thịnh lại làm ông chấn động. Từ sáng đến giờ, Chung Thịnh cho ông một cảm giác rất quen thuộc. Mãi đến vừa rồi ông mới ý thức được, biểu hiện của Chung Thịnh mang tác phong quân nhân rất rõ rệt.
Có được tác phong quân sự không phải chuyện đáng ngạc nhiên, phàm là những người nhập ngũ nhiều năm đại đa số đều vậy. Nhưng một thiếu niên mười tám tuổi xuất thân trẻ mồ côi lại có được tác phong quân nhân rõ rệt như thế thì rất kỳ lạ. Thế nên, Kiều Chí Quân càng lúc càng thấy hiếu kỳ về cậu.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Kiều Chí Quân lẳng lặng đánh giá Chung Thịnh.
Chung Thịnh vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng, không chút lảng tránh ánh nhìn xem xét của ông.
Ngồi yên suốt một giờ, văn phòng vốn im lặng nay lại có một bầu không khí cực kỳ ngưng trọng. Chờ nửa ngày, Hạng Phi thật sự không chịu được nữa, đành hỏi:
“Thầy Kiều … Ừm, thầy tìm em và Chung Thịnh là có chuyện gì ạ?”
Kiều Chí Quân nghiêng đầu nhìn qua, nhìn đến mức Hạng Phi lạnh cả lưng, ngồi càng thẳng hơn.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi các cậu chuyện sáng nay thôi.” Kiều Chí Quân đột nhiên nở nụ cười, bầu không khí nặng nề trong phòng nhất thời biến mất.
“À, thầy hỏi chuyện sáng nay ạ.”
Vừa nghe thầy Kiều muốn hỏi chuyện buổi sáng, Hạng Phi lập tức lấy tinh thần, ba hoa chích chòe khoác lác về hành động vĩ đại của mình lúc sáng.
Chung Thịnh mỉm cười, ngồi trên ghế không nói câu nào, để Hạng Phi kể lại mọi chuyện, thỏa mãn ham muốn được thể hiện của cậu, đồng thời thưởng thức trò hay: Hạng Phi dùng nước miếng rửa mặt cho thầy Kiều.
Tuy nghĩ thế có điều không tốt, nhưng vừa rồi thầy Kiều làm anh ngồi thẳng gần một giờ, anh cảm thấy hành vi này của mình thật sự không tính là trả thù.
Mặt Kiều Chí Quân bắt đầu co giật.
Suốt từ nãy, Hạng Phi nhiệt tình kéo tay ông, mặt mày rạng rỡ kể lại với ông chuyện sáng nay, nhưng vì nhiệt tình quá mà nước miếng của cậu văng hết lên gương mặt già nua của ông với tần suất mắt thường có thể thấy được. Giữa chừng có mấy lần ông định thoát khỏi tầm “phun mưa” của Hạng Phi, nhưng lần nào cũng thất bại trong gang tấc, bị cậu kéo về. Cuối cùng, đến khi Hạng Phi nói xong, ông vẫn không thoát được cái số bị nước miếng rửa mặt.
Ông yên lặng liếc nhìn Chung Thịnh, cái mặt vân đạm phong khinh mang theo ý cười kia thấy sao cũng chướng mắt.
Thằng nhóc này tuyệt đối là cố ý!!!
Kiều Chí Quân thầm nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng, mấy lần ông định chuyển đề tài sang Chung Thịnh, để cậu nói vài câu. Nhưng cái thằng nhóc hỗn đản kia lần nào cũng khéo léo dẫn dắt về phía Hạng Phi, làm hại ông bị văng nước miếng đầy mặt.
Chết tiệt, sao vừa rồi ông lại thấy Chung Thịnh có cái cơ trí thành thục phải gió gì, cậu ta rõ ràng chỉ là một thằng oắt con chưa đủ lông đủ cánh, còn là một thằng oắt con có thù tất báo.
“Được, tôi biết rồi.” Kiều Chí Quân không dấu vết lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với Hạng Phi. “Chuyện này cho qua, các cậu có ý gì về cuộc thi một tháng sau không?”
“Thầy Kiều.” Chung Thịnh đột nhiên đứng lên.
“Ừ?”
“Em hy vọng có thể sửa lại nguyện vọng.”
“Hửm? Tại sao?”
Kiều Chí Quân rất ngạc nhiên. Chung Thịnh ghi danh vào Học viện Lục quân tăng -thiết giáp của tinh cầu Hải Lam. Ngôi trường này ở tinh cầu Hải Lam cũng khá tốt, với sức của Chung Thịnh thì thi đậu vào đây không khó. Ông không biết vì sao cậu lại đột nhiên đổi ý.
“A Thịnh? Sao cậu lại sửa nguyện vọng? Chúng ta đã quyết định vào cùng một trường mà.” – Hạng Phi nóng nảy. Hai người đều là trẻ mồ côi, lựa chọn tốt nhất là trường quân đội. Lúc trước, ghi danh vào Học viện Lục quân tăng – thiết giáp tinh cầu Hải Lam là kết quả sau khi hai người nghiên cứu đã lâu. Cậu không hiểu sao Chung Thịnh lại sửa nguyện vọng mà không thương lượng gì với cậu.
“Cậu cũng phải sửa giống tớ.” – Chung Thịnh nhìn cậu, nói.
“À.” Hạng Phi lập tức ngậm miệng. Cậu luôn tin tưởng Chung Thịnh, chỉ cần mình không bị hất ra thì cụ thể đi đâu cũng được.
Kiều Chí Quân hung hăng trừng mắt nhìn Hạng Phi. Thằng nhóc không có chính kiến này, cho dù hai đứa là bạn tốt, bạn cực tốt, nhưng vấn đề quan trọng như thế cậu ta lại không thương lượng với cậu, vậy mà cậu cũng không có ý phản đối?
Đúng là không có tiền đồ!
“Cậu muốn sửa thành gì?” Kiều Chí Quân cân nhắc một hồi, nói sao thì tất cả học sinh đều có quyền tự do đăng ký vào các trường, giáo viên có trách nhiệm dẫn đường nhưng không thể can thiệp vào quyết định của họ.
“Em quyết định đăng ký thi vào trường quân đội Đệ Nhất liên bang.” – Chung Thịnh dùng thanh âm mạnh mẽ vang dội nói.
“À, thì ra là trường quân đội Đệ Nhất Liên bang.” Hạng Phi “À” một tiếng, sau đó trợn tròn mắt, cứng họng nhìn Chung Thịnh.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
235 chương
99 chương
103 chương
55 chương
15 chương