Linh linh linh ——
Tiếng điện thoại vang lên, toàn bộ người trong phòng hội nghị, bất luận nam nữ già trẻ đều hít một hơi đầy lãnh khí, trong nháy mắt không khí phòng hội nghị so với máy điều hòa còn muốn thấp hơn.
Tiếng chuông liên tục vang không ngừng nghỉ, mọi người trong phòng họp vô tội đưa mắt nhìn nhau, tóm lại là kẻ ngu xuẩn nào không biết sống chết dám mang điện thoại vào hội nghị do Tạ Ứng Long chủ trì. Xử phạt nhẹ nhất thì kẻ phạm lỗi kia cũng bị hạ chức vào ngay ngày hôm sau, hay điều đến chi nhánh hẻo lánh, trên một ốc đảo biệt lập nhàm chán đến tột cùng nhìn ra biển khơi cuộn sóng.
Tạ Ứng Long hận nhất là có người cắt ngang cuộc họp của anh.
Tính tình anh cương ngạnh, tính tình không tùy tiện cười nói. Anh cấp tiền lương rất cao, đổi lại yêu cầu cũng rất không hợp lý, rất nghiêm khắc.
Thế nhưng vào công ty của anh vẫn là giấc mộng của sinh viên hạng nhất, anh đã từng là ảnh bìa của vô số tập san thương mại, người đàn ông độc thân có quyền thế nhất Châu Á, tài phú được xếp vào một trong một trăm đại phú hào toàn thế giới, khắp thế giới ai cũng ước ao dùng cả đời để có thể đổi lấy huyền thoại làm giàu hiện nay của anh.
Linh ——
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang, trừ tiếng đó, phòng hội nghị một chút tạp âm cũng không có. Tạ Ứng Long ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, những người này lập tức cảm thấy như tuyết đang rơi ngàn dặm còn bị mưa đá đập vào, không chỉ lạnh, mà còn đau đến chuy tâm thứ cốt (đau tim tê xương).
Rốt cuộc người ngồi bên cạnh Tạ Ứng Long, mồ hồi lạnh đầm đìa thấp giọng nói ra sự thật, bởi vì tiếng điện thoại di động là từ Tạ Ứng Long mà tới.
“Tổng tài, hình như… hình như âm thanh trên người ngài vọng lại.”
“Cái gì?”
Thanh âm của anh trầm xuống tựa như săn báo hung ác u tối. Người nọ trán đầy mồ hôi lạnh, bất đầu cảm thấy chính mình lắm lời, đây vốn không phải chuyện của hắn, hắn căn bản là tự tìm đường chết, ngày mai e là kẻ phải đi vùng xa xôi đó chính là hắn rồi.
Đổng sự trưởng, bạn tốt của Tạ Ứng Long là Bạch Vĩnh Thành, nhếch môi cười nói: “Là điện thoại của cậu kêu, Ứng Long.”
Tạ Ứng Long lộ ra vẻ mặt cùng biểu tình không có khả năng nói: “Trên người của ta không có điện thoại.” Anh vừa mới nói xong, đột nhiên biến sắc, mới nhớ ra trên người quả là có điện thoại di động. “Ta quên, gần đây có người mua di động cho ta.”
Dựa vào vị thế của anh, anh muốn mua bao nhiêu cái di động mà chả có, kẻ khác lại phải mua cho anh, mà anh lại nhận, chính mình lại là một chuyện lạ rồi, thế nhưng khi mọi người thấy anh lấy di động từ túi áo, thì có người ho khan vài tiếng, che đậy tiếu ý.
Có người rõ ràng cúi đầu, cường liệt lấy tay che miệng, để tránh cười phát ra tiếng không hợp, cũng có người tận lực nhăn mặt, để khỏi cười lớn, chọc giận Tạ Ứng Long.
Di động trong tay anh đặc đặc biệt dễ thương, vỏ ngoài là nhân vật hoạt hình được ưa thích nhất hiện tại, hơn nữa lại toàn dùng đồ trang trí màu hồng, mặt trước còn điểm xuyết nhiều trái tim hồng, thoạt nhìn nhất định là loại đáng yêu nhất, chỉ có tiểu nữ sinh mới thích cái loại này. Loại di động này, ngay cả nữ sinh cao trung có thể cũng đã chê tầm thường với ngây thơ mà chẳng thèm chú ý.
Nhưng cái điện thoại vừa nhỏ vừa đáng yêu ấy trong bàn tay to lớn của y, tựa như món đồ chơi trẻ em. Y nghiêm túc cầm lên, sau đó, chân mày nhíu chặt, dễ nhận thấy đầu dây bên kia trình bày chuyện khiến y rất không thích.
“Cái gì? Phát sốt? Hắn không uống thuốc? Ừ, tôi lập tức quay về, bà trước tiên trấn an hắn thử xem.”
Đem di động tắt đi, sau đó bỏ vào trong túi áo, tựa như anh căn bản không nhận thấy cái di động kia với sự nghiệp thành công này, quý khí bức người trên thân nam nhân ấy có bao nhiêu quỷ dị.
“Tiếp tục họp, tôi sẽ nhanh quay lại.”
Bạch Vĩnh Thành trố mắt nhìn, những người còn lại đều há hốc miệng. Cường hãn nam nhân, mở hội nghị tuyệt không đến trễ, tại hội nghị không bức cấp dưới đến không nói ra lời thì nhất định không kết thúc, đầu tiên là xuất ra một cái di động siêu khả ái, rồi nghe, tức khắc rời phòng họp, tất cả điều đó đương nhiên khiến cho một hồi sóng gió.
“Tổng tài có con gái riêng sao?”
Có người nghĩ đến nghi vấn có khả năng nhất, quả là điện thoại di động ấy chỉ có tiểu nữ sinh ngây thơ mới dùng, rơi vào tay tổng tài, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cái này có khả năng.
“Chưa… Chưa nghe nói qua.”
“Vô lý ba, với tuổi của tổng tài, trừ khi ổng hơn mười tuổi đã cùng người làm bậy…” Tạ Ứng Long tuổi trẻ đắc ý, hiện tại mới hai mươi lăm tuổi mà thôi.
“Hay là người yêu nhỏ?”
Có người nhỏ giọng nói, ai cũng biết nói kẻ có tiền có chút quái gở, nói không chừng anh thích chính là tiểu nữ sinh phi thường ngây thơ.
“Tôi cho là tổng tài không thích nữ nhân, tên ổng chưa hề dính trên bất cứ tin tức quan hệ bất chính nào.”
“Vậy… suy cho cùng chính xác là thế nào?”
Mọi người hỏi trong lòng nghi vấn lớn nhất, thế nhưng không ai có thể trả lời, ngay cả bạn thân của Tạ Ứng Long là Bạch Vĩnh Thành, cũng vô pháp biết được chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng anh không nhịn nổi bày ra nụ cười thích thú, có thể khiến cho loại nam nhân vô vị trời sập cũng không đổi sắc Tạ Ứng Long, phá vỡ thông lệ nếu hội nghị chưa kết thúc anh tuyệt không ly khai, hơn nữa còn với hắn bảo mật đến nhà, anh thực sự rất có hứng muốn xem đối phương là ai.
Tài xế một mạch đưa anh đến biệt thự, anh đóng cửa xe, người làm Trần mụ thân hình đẫy đà lập tức ra nghênh đón, còn liên tục gạt mồ hôi trên mặt, khẩn trương nói: “Cậu ấy không chịu khám bác sĩ, vì sợ tiêm, nhưng vẫn sốt cao không dứt…”
“Trước tiên gọi bác sĩ đến kê đơn thuốc cho hắn uống, hắn cơ thể yếu…”
Còn chưa nói hết, khuôn mặt nam hài trắng như tuyết, quần áo cũng đồng dạng trắng như tuyết xuất hiện, nếu không phải hắn có di chuyển, người ta sẽ cho rằng hắn là tinh linh từ tuyết quốc, đáng tiếc mặt vô biểu tình, thật giống như bất luận chuyện gì trên thế giới này đều không thể làm tâm lý hắn chấn động.
Thế nhưng cậu bày ra gương mặt trắng tuyết mị hoặc người, so với bất cứ tuyệt sắc mỹ nữ nào trên thế giới đã xinh đẹp gấp trăm lần. Cậu chẳng qua là một thiếu niên hơn mười tuổi, cũng đã khiến cho người nhìn thấy vẻ đẹp của cậu mà kinh ngạc, thậm chí khuất phục với vẻ đẹp của cậu.
Mà trên gương mặt vô biểu tình của cậu, trong nhát mắt nhìn thấy Tạ Ứng Long, lại biến hóa nhiều biểu cảm.
Có kinh ngạc, hạnh phúc, vui vẻ, nhưng nhiều nhất là biểu tình vui mừng khôn xiết!
Cậu chạy băng băng tới, nhảy vào ngực Tạ Ứng Long, thanh âm ngọt ngọt tựa như tiểu hài tử ba tuổi làm nũng với cha mà ngọt ngào động lòng người, khuôn mặt tuyết trắng hiện lên vết hồng nhàn nhạt, giống như chỉ Tạ Ứng Long mới có thể khiến thân thể băng lãnh rỗng không của cậu có máu có thịt, thậm chí là có máu nóng tuần hoàn trong cơ thể, bằng không dòng máu chảy trong cơ thể y bất quả chỉ là băng tuyết mà thôi.
“Long ca ca, anh đã về.”
Tạ Ứng Long hai tay ôm lấy cậu, cảm thấy trong ngực sốt cao, thanh âm có phần nghiêm khắc: “Em lại phát sốt phải không?”
“Không có.”
Vũ Hồng ngẫng đầu nhìn anh, vừa thở gấp, sốt cao bệnh độc đang trong cơ thể cậu tàn sát bừa bãi, nhưng cậu không muốn chịu thua, nếu như phát sốt, hai ngày sau cậu không thể cùng Tạ Ứng Long ra ngoài, như vậy kỳ vọng nửa năm của cậu toàn bộ tan vỡ.
“Thân thể thế này còn nói không có? Phải hay không sợ lạnh?”
“Không có, không có, em đã nói mình không có phát sốt.” Vũ Hồng khẽ gọi, cậu tức đỏ mặt, “Em không có phát sốt, thân thể em tốt lắm.”
Tạ Ứng Long nghiêm mặt, phân phó bà giúp việc, “Lập tức gọi bác sĩ sang đây, nên chích thì chích, nên uống thuốc thì uống thuốc.”
Nữ giúp việc thở phào nhẹ nhõm, Vũ Hồng là đứa nhỏ mà bà khó chăm sóc nhất, tính cậu cáu kỉnh, cá tính hoàn toàn không gần gũi người nào, cũng không để ý tới người khác, chỉ có Tạ Ứng Long nói mới có thể nghe. Bà di động thân thể mập mạp lập tức làm theo.
Vũ Hồng biểu cảm suy sụp, Tạ Ứng Long một tay ôm lấy cậu, hai tay cậu ôm lấy cổ Tạ Ứng Long, một mặt khóc ròng nói: “Anh sẽ không mang em đi nước ngoài, phải hay không? Em ghét cái cơ thể thối rửa này, đáng ghét, đáng ghét, ngay cả ngồi cũng phát sốt…”
“Anh sẽ không mang em đi, chờ thân thể em khỏe rồi hẵng nói.”
Tạ Ứng Long trả lời đâu ra đấy, tựa với cá tính y như nhau, hoàn toàn không hiểu an ủi cùng săn sóc, nhượng nước mắt Vũ hồng chảy trên cổ anh. Cậu bi thương khóc lớn, một mặt còn nắm chắc tay mình, cam chịu khóc nức nở nước mắt ràn rụa chảy.
“Em chán ghét thân thể mình, vừa gầy vừa nhỏ, giống như đứa nhóc, làm chuyện gì cũng không có hơi sức, em muốn ở bên anh, bác sĩ lại nói cái gì phải tĩnh dưỡng, em một tháng mới có thể gặp anh một lần, em khổ sở lắm, em ghét thời gian không thể thấy anh.”
“Anh đưa bài tập cho em, có làm xong chưa?”
Mặc cho Vũ Hồng oán trách liên miên, thậm chí còn bi thương khóc, Tạ Ứng Long cũng chỉ lãnh đạm ôm cậu vào phòng trong, sau đó lên lầu, đem cậu an trí trên giường, bên giường cậu là một loạt sách, một số để tại góc giường, một số rãi rác cạnh ngăn tủ thượng.
Tạ Ứng Long là con một, anh vốn cá tính lãnh đạm, hơn nữa Vũ Hồng kém hắn 10 tuổi, anh xem cậu như đứa nhóc, thậm chí thành con của mình, thế nhưng đáng tiếc là, anh chưa từng sinh tiểu hài, cũng không có em trai, hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào với Vũ Hồng ở tuổi này.
Anh không cùng Vũ hồng chung sống, trong mắt anh, chỉ cần không phải người trưởng thành, tiểu quái vật ấu trĩ này chạy tới chạy lui bên chân, tiếng hét cười ầm ầm lại đòi ôm, anh chỉ nhìn đã thấy mệt, cho nên anh thường làm đứa nhóc như không tồn tại.
May mà khi anh nhận nuôi Vũ Hồng, Vũ Hồng cũng không phải loại tiêm thanh quái khiếu, tiểu quái vật bất cứ khi nào cũng bên chân anh chạy tới chạy lui, cậu sẽ ngồi tại nơi khác, ngoan ngoãn nghe anh nói chuyện, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như anh là cái loại tiểu quỷ bất cứ lúc nào cũng có thể thét chói tai, hơi một tí thì khóc thét, sau đó quấn lấy người, hỏi đông hỏi tây, Tạ Ứng Long có thể đã sớm trốn mỗi ngày.
Bất quá với anh mà nói, Vũ Hồng là một trách nhiệm, hơn nữa còn là một trách nhiệm lớn, anh sẽ phải có trách nhiệm đến khi Vũ Hồng trưởng thành, không trốn tránh trách nhiệm cũng là cá tính của anh.
“Có, nếu Long ca ca nói, em đều làm.” Cậu tựa như là nũng, chỉ vào đống sách bên giường, vui vẻ nói: “Em còn tiến độ vượt mức kìa.”
Tạ Ứng Long khóe miệng hơi giương lên, Vũ Hồng chỉ cảm thấy hoa mắt, hắn muốn đưa tay sờ vào cái nụ cười không đổi kia, nhưng nó đã rất nhanh biến mất, tựa như Tạ Ứng Long lúc nào cũng đến đi vội vàng.
Bác sĩ rất nhanh đã tới, sau khi tiêm giảm sốt, Vũ Hồng quả nhên đã bớt sốt, được truyền nước biển, Vũ Hồng yên lặng nằm trên giường, khuôn mặt cậu hướng đến Tạ Ứng Long, mang theo nụ cười khả ái mê người. Tạ Ứng Long đưa tay gạt đi tóc rối của cậu, cậu vui vẻ dùng khuôn mặt cảm thụ tay ấm của anh.
“Long ca ca, hai ngày sau em không thể theo anh ra nước ngoài sao?”
Vẻ mặt cậu cầu xin nhìn anh, Tạ Ứng Long đôi khi không thể làm rõ cảm giác chính mình, có người hình dung anh lãnh khốc, vô tình, kỳ thật anh chẳng qua là tình cảm với người khác rất mờ nhạt, đôi khi anh thậm chi cho rằng kiếm tiền chỉ là một loại thách thức, anh thích thách thức, nhưng không thích có người bên cạnh, làm chút việc nhỏ rất phiền phức.
Nói ngắn gọn, anh ghét phiền phức, ghét bất cứ hành vi ngu ngốc không có giá trị kinh tế, tuy rằng nhận nuôi Vũ Hồng, với anh mà nói là phiền toái hạng nhất.
Anh căn bản không hiểu làm sao săn sóc trẻ con, cũng không hiểu làm sao cùng trẻ con hình thành tình cảm, thế nhưng mỗi khi Vũ Hồng tròn mắt nhìn anh, anh cảm thấy trong ngực mình hình như dâng lên từng đợt nhiệt khí, hỏi anh hai mươi mấy năm lâu như vậy, anh vẫn thường nghĩ bản thân mình không hề có tim, chỉ có giờ khắc này, anh vốn cảm giác được tim mình hóa ra còn trên ngực trái.
“Ta sẽ đổi lộ trình một chút, sau một tuần, như vậy em hảo hảo nghỉ ngơi, thì có thể theo ta.”
Anh bật điều hòa, tuy rằng thực sự đem lộ trình đổi một chút, e rằng thư ký phụ trách sẽ phát điên hét chói tai, nhưng Vũ Hồng mở to mắt khẩn cầu, cậu làm anh không đáp ứng không được.
Đương nhiên Vũ Hồng không biết anh hi sinh lớn bao nhiêu, nhưng cậu nở nụ cười, cậu đem kim truyền dịch nhổ đi, bò đến bên người anh, ôm cổ anh, nũng nịu nói: “Cảm ơn anh, Long ca ca.”
Tạ Ứng Long không quá quen việc ôm thắt lưng cậu, anh không cùng bất cứ kẻ nào thân thiết như thế này, anh là nam nhân, đương nhiên là có nhu cầu, thế nhưng khi trên giường cùng nữ nhân kia, anh chỉ đơn thuần phát tiết dục vọng xong, liền bảo các nàng ly khai.
Tính chẳng qua là một loại bản năng, nhưng muốn cùng một người không tiền đồ tình ái mà ôm, anh cảm thấy không quen.
“Em phải ngoan ngoãn, không được làm phiền.”
Tạ Ứng Long rất ít nói, hơn nữa thông thường đều đơn giản, đến nỗi rất vắn tắt, nhưng Vũ Hồng mở to hai mắt vui sướng, giống như anh nói rất thú vị, sau đó cậu dán vào ngực anh, ôm cổ anh, bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất, cậu có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với anh, với lại nói thế nào cũng nói không xong.
Đó đều là những việc nhỏ rất nhàm chán, tỷ như giày của gia sư gia đình một ngày nọ mang có điểm quái dị, hoa ở đình viện nở, chuyện của con sóc nhỏ, tiểu mao trùng, còn có cậu không thích ăn cái gì, bởi vì cậu cảm thấy đồ kia có mùi lạ, hoặc là màu sắc phi thường kỳ quái.
Với Tạ Ứng Long mà nói, những lời này quả thực nhàm chán đến cực điểm, anh rời khỏi hội nghị quan trọng, không phải vì muốn nghe mấy chuyện vặt vãnh, thế nhưng anh ôm Vũ Hồng, lẳng lặng nghe hết.
“Em nói rất nhàm chán phải không? Long ca ca, vì sao anh vẫn không lên tiếng?”
Vũ Hồng hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn, dường như muốn khóc, đứa nhóc là một sinh vật phiền phức, thực sự phi thường phiền phức, anh cũng không muốn cậu ở trong lòng anh oa oa khóc lớn, anh đối với bất cứ sinh vật nào khóc đều sợ tránh không kịp, tự nhiên sẽ không muốn nhiễm phải phiền phức thế này.
Tạ Ứng Long nói dối: “Không có, bởi vì rất thú vị, nên ta nghe đến mê mẫn thôi.”
Cơ hồ ngay lập tức, vầng trán trên gương mặt phi thường xinh đẹp của Vũ Hồng phóng xuất tia sáng lạ thường, hai tay cậu cố sức ôm Tạ Ứng Long, hơi thở gấp rút run giọng nói: “Long ca ca đối với em thực tốt, muốn cả đời đều tốt với em như vậy.”
Anh nói dối xong rất khổ sở, thế như khi Vũ Hồng ôm chầm anh, thậm chí trên mặt cũng nở rộ lúm đồng tiền rung động lòng người, anh lại cảm giác được trái tim bên ngực trái mình rõ ràng đang đập, mạnh mẽ dữ dội.
Anh dùng lực kéo Vũ Hồng lại, cảm thấy sợi tóc cậu thổi qua trước mũi mình, hương dầu hòa vào mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của đứa nhỏ, mùi thơm kia phi thường tốt, so với bất cứ nước hoa nào của nữ nhân còn khiến y thấy thoải mái vui vẻ, hơn nữa khiến tim hắn đập dồn dập nhanh hơn.
Anh hít một hơi thật sau, lại hít một hơi, tiếp đó lại một hơi, mà Vũ Hồng tựa như cũng không muốn ly khai khỏi anh, an vị trong lòng anh, lại bắt đầu nói về những việc nhỏ nhàm chám kia.
Anh không chú ý nghe y nói gì, có thể những việc nhỏ kia thực sự rất đơn điệu nhạt nhẽo, nhưng biểu tình trên mặt Vũ Hồng thu hút y, cho nên y luôn nhìn khuôn mặt khả ái cậu, nhìn cậu trên môi sáng lên nụ cười mỉm chi nhỏ bé xinh đẹp, còn có khi cậu nói đến chỗ thú vị, lại hé miệng, cười to lộ ra hàm răng trắng.
“Em nên nghỉ ngơi đi.”
Cậu nói lâu lắm, nhìn thấy sắc mặt lại trắng bệch. Vũ Hồng vẻ mặt sa sút, dễ nhận thấy không cách nào chịu nghỉ ngơi, Tạ Ứng Long có lẽ nên tìm cách rời đi.
Anh đem cậu đặt lại trên giường, để cậu nghỉ ngơi, nhưng Vũ Hồng bắt lấy tay anh, xiết xiết, chặt chặt, làm anh vô pháp rời khỏi.
“Cùng em ngủ không được sao, Long ca ca?”
Cậu lại mở to mắt khẩn thiết thỉnh cầu, tựa như chỉ cần Tạ Ứng Long nói một chữ không, cậu liền gào khóc. Tạ Ứng Long biết rõ mình còn hội nghị quan trọng, hiện nay quay về công ty còn có điều kiện tiếp tục hội nghị, mà làm trái nguyên tắc bản thân. Anh khó chống lại yêu cầu Vũ Hồng, anh đã từng thử qua, nhưng mỗi lần đều giơ tay đầu hàng đôi mắt to ấy. Anh bỏ giày, cởi áo khoác, kéo lại chăn, nằm trên giường.
Vũ Hồng lập tức tiến vào ngực anh, hai tay ôm anh, trong đầu nghĩ hết cách, hội nghị hôm nay nên khi nào bổ khai? Lại không nghĩ tới nên xét lại bản thân quá mức cưng chiều Vũ Hồng.
“Long ca ca mùi trên người thật thơm.”
Khuôn mặt cậu tựa ở trong ngực anh, chóp mũi xinh đẹp cố sức dính bên ngực trái anh, tim anh thoáng chốc đập mạnh, đập vừa vội vừa mau, đây là sau khi biết Vũ Hồng, cậu thường gây ảnh hưởng cho anh không hiểu thế nào, không nói được nguyên nhân, cũng vô pháp hiểu lý do, nhưng nhiều năm qua, anhy tập mãi thành quen.
“Ngoan, ngủ đi.”
Anh xoa nhẹ mái tóc ngắn của cậu, Vũ Hồng trái lại kéo tay anh xuống, đỏ mặt nói: “Em không phải trẻ con, không được xoa đầu em như thế.”
“Em cũng không phải người lớn, chờ em là người lớn, nhất định sẽ rời khỏi Long ca ca, bất quá như vậy ta đối với người cha đã chết của em cũng có công đạo.”
Dường như có thể thấy viễn cảnh tương lai không lâu nữa, Vũ Hồng thành niên rồi, tiếp đó tự mình đi tung hoành thiên hạ, lớn hơn nữa sẽ yêu một cô gái, nói không chừng sẽ mang về muốn y chứng hôn, ngực anh dâng lên cảm giác, nhất định là trống trải như người cha gả con gái đi, nếu không thì căn bản là không biết giải thích cái u sầu trong ngực anh.
“Sẽ không, em muốn cả đời đều ở bên Long ca ca, em muốn cùng Long ca ca kết hôn.”
Tạ Ứng Long bật cười, anh có thể hiểu đứa nhỏ cảm thấy ỷ lại với người bên cạnh, thế nhưng nói muốn cùng anh kết hôn, khiến cho Tạ Ứng long rất muốn cười to.
Anh là một nam nhân tình cảm nhạt nhẽo, cũng biết lời bình kẻ khác đối với anh hơn phân nửa là vô tình, chính anh cũng không phủ nhận, nữ nhân kết giao với anh chẳng qua đều muốn từ y kiếm chút béo bở mà thôi, cho nên anh chưa bao giờ nghĩ cùng kẻ nào kết hôn, cũng chưa từng cao hứng với ý niệm này.
Nào ngờ nam nhân vô tình vô thú như anh, lại có đứa trẻ này muốn kết hôn cùng anh, như thế không biết bảo anh nên khóc hay cười.
“Long ca ca là nam nhân, em thế nào cùng ta kết hôn?” Bởi vì cậu đồng ngôn đồng ngữ thực sự rất buồn cười cho nên Tạ Ứng Long không nhịn được tựu đùa với cậu.
Vũ Hồng vẻ mặt đỏ bừng, vẫn mạnh miệng nói: “Em muốn kết hôn cùng Long ca ca, em có đến miếu nguyệt lão cầu nguyệt lão, có nằm mộng thấy hắn nói có thể mà.”
Đứa nhóc nói bất quá người lớn, bắt đầu đến đoạn quái lực loạn thần, Tạ Ứng Long ngay cả khóe miệng đều nhếch lên mỉm cười, anh mấy tháng chưa từng cười qua như thế, anh là nam nhân không cười, cho nên đừng nói đến cười to, ngay cả mỉm cười cũng phi thường phi thường ít, hiện tại anh lại phi thường muốn cười.
“Nguyệt lão kia còn nói gì?” Anh căn bản là không nhịn được tiếu ý của mình, ngữ khí cũng trở nên có phần ngả ngớn buồn cười.
Khẩu khí y nô đùa rõ ràng là không tin, Vũ Hồng bắt đầu tức giận, cậu dùng lực đẩy anh, thanh âm có điểm giống như con mèo nhỏ đang nhe nanh múa vuốt.
“Hắn nói anh là một kẻ ngu ngốc, siêu cấp đại ngu ngốc! Hắn nói tuyển người khác hẳn là dễ dàng hơn, thế nhưng bởi vì em thực rất thích Long ca ca, cho nên em còn là quyết định muốn kết hôn với anh, cho dù anh là siêu cấp đại bổn đản, em cũng sẽ nhẫn nại.”
Tạ Ứng Long ngửa đầu cười to, cười đến ngực run từng đợt, lại càng cười đến không ngừng được, anh cũng không phải tự hào tài trí thông minh của mình, nhưng hỏi thử có mấy triệu người tài năng lại có thể mở được công ty lớn nổi danh, hơn nữa thu nhập mỗi năm vài triệu, anh cách siêu cấp đại bổn đản hẳn là xa xôi phi thường.
Anh cười to lần thứ hai chọc giận Vũ Hồng, cậu tức đến nước mắt sắp rớt. “Nguyệt lão nói không sai, anh nhất định là siêu cấp đại ngu ngốc mới cười em như vậy.”
“Em theo ta kết hôn rồi làm gì?”
Vũ Hồng hai mắt đẫm lệ khả ái, khiến anh bỗng nhiên muốn khi dễ, anh kéo khuôn mặt tức giận xinh đẹp của cậu lại, tiếp tục chủ đề.
Vấn đề này hiển nhiên làm khó Vũ Hồng, cậu tuổi còn nhỏ, lại ở trong hoàn cảnh cực đơn thuần, trong thời gian ngắn cũng không biết hai người yêu nhau làm cái gì, cho nên cậu tỏ ra có chút do dự, bất quá cậu chính là lớn tiếng nói ra ‘Sinh hoạt hôn nhân’ tưởng tượng của bản thân .
“Thì… thì cùng Long ca ca ăn cơm, sau đó cùng nhau đọc sách, còn có thể cùng nhau tắm, sau đó khi trời tối, chúng ta phải ngủ thì cùng nhau đi ngủ.” Giọng của cậu trở nên tự tin nhiều, “Tựa như hiện tại chúng ta cùng nhau ngủ như thế này.”
Tạ Ứng Long cười đến mức thiếu chút nữa không thở nỗi, anh biết cậu chỉ là một đứa trẻ con, hơn nữa cha ruột của Vũ Hồng tuy là một học giả có tiếng nhưng căn bản là sinh hoạt ngớ ngẩn, ngay cả lúc ăn cũng quên, có đôi khi hắn căn bản đã quên mình có một đứa con, cho nên Vũ Hồng cũng không có được chăm sóc thích đáng, mãi đến sau khi cậu được anh nhận nuôi.
Nhưng bởi vì thế, cậu vẫn thuần khiết như tờ giấy trắng, anh cố tình đùa cậu nói: “Thế nhưng vợ chồng bên nhau, không chỉ có ngủ thôi, em căn bản cái gì cũng không biết, em chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.”
“Em… em không phải trẻ con.” Đối với câu ‘trẻ con’ phi thường ác cảm, Vũ Hồng lập tức phản bác, nhưng lại phi thường khí thế.
Cậu chán ghét bản thân chỉ là trẻ con, bởi thế cùng người lớn trưởng thành như Tạ Ứng Long, tựa hồ khoảng cách kém quá xa, quá xa, cậu không thích như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
71 chương
1 chương
13 chương
323 chương
112 chương
72 chương
43 chương