Cố Duyên lặng lẽ đi tới, qua khe cửa thoát hiểm, cô nhìn thấy Tô Điền, còn người đang nghiêng mình dựa vào tay vịn cầu thang chính là Phong Thanh, lông mày của anh ấy hơi nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng thờ ơ. Tô Điền kêu mệt rồi, đứng đối diện cách anh ấy một mét nhìn anh, đôi mắt đẹp ngập tràn nước mắt trong suốt. Đây cũng là lần đầu Cố Duyên thấy Tô Điền như vậy. Dù là Tô Điền của ba năm trước hay của hôm nay đều luôn cao quý trang nhã, có ý chí mạnh mẽ, chưa từng thấy cô ta rơi một giọt lệ nào? “Anh đã nói với em bao lần rồi, đời này anh và Duyên Duyên không thể nào ở bên nhau, hôm nay là lần cuối cùng anh nói cho em nghe, nếu em không tin thì có thể không cưới nữa, nhưng phiền em đừng có thể hiện cái bản tính tùy hứng không biết điểm dừng của em trước mặt anh. Điều quan trọng nhất là, không được phép mắng Duyên Duyên trước mặt anh, cô ấy có không tốt đến mấy thì cũng là em gái trên danh nghĩa của anh.” Từng câu từng chữ Phong Thanh nói ra đều rất từ tốn nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ. Đời này không thể ở bên nhau... Cố Duyên nở nụ cười. Nghe trộm không tốt, nhưng bước chân như mọc rễ ở đó, muốn rời đi cũng không được. Phía kia, Tô Điền đột nhiên nhào vào trong lòng Phong Thanh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh ấy, mắt ngấn lệ, nghẹn ngào trong lòng anh ấy: “Phong Thanh, em cũng đã nói vô số lần rồi, em thích anh, yêu anh, muốn kết hôn sinh con với anh. Xin lỗi... Em chỉ là không quen nhìn anh đối xử tốt với Cố Duyên, cô ta đã lập gia đình rồi, sao anh còn nhớ cô ta? Em chỉ muốn có một tình yêu đơn thuần mà thôi, xin anh đừng giận mà…” Tô Điền vẫn đang khóc lóc kể lể, Cố Duyên xoay người, rời đi. Nhưng ngay lúc xoay người đi thì lại đụng phải người một bệnh nhân, bệnh nhân này là một phụ nữ có dáng người gầy yếu, cô ấy lùi ra sau một bước suýt nữa ngã sấp xuống, trừng mắt mắng cô: “Cô mù hả?” “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi...” Cố Duyên cuống lên liền lặp đi lặp lại câu này, gương mặt đỏ bừng, quay đầu liền phát hiện quả nhiên đã kinh động đến Phong Thanh và Tô Điền rồi. “Xin lỗi có tác dụng không? Không thấy tôi là bệnh nhân hả? Không được, cô phải bỏ tiền đưa tôi đi kiểm tra!” Người phụ nữ đó vẫn không chịu buông tha, níu lấy cánh tay cô không rời, trình diễn tiết mục xảo trá thường gặp trên phim truyền hình nhất. Cố Duyên chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, vội vàng gật đầu không ngừng: “Được, tôi đền chị tiền, mau thả tôi ra trước đã.” “Không cần.” Phong Thanh đột nhiên đi tới, cứu cánh tay của Cố Duyên ra khỏi móng vuốt của người phụ nữ kia, chỉ lên bảng tên của mình nói với người phụ nữ kia: “Báo tên của tôi, tất cả kiểm tra không tính tiền, đi đi.” Người phụ nữ kia nhìn Phong Thanh mặc áo blouse trắng, giọng nói lập tức hoà nhã hẳn, cười hì hì lấy lòng nói: “Không cần, bác sĩ Phong, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với cô gái này thôi, không có chuyện gì đâu, tôi trở về phòng bệnh trước nhé.” Người phụ nữ đó nói xong liền chạy nhanh như một làn khói. Cố Duyên xấu hổ vô cùng, quay đầu thấy Tô Điền đang giận đùng đùng nhìn mình, cô cười thẹn: “Em… vừa rồi không thấy anh nên…” Tất cả những lời giải thích dường như đều không thể che giấu được sự hổ thẹn về chuyện nghe lén, Cố Duyên nghĩ, mình không nên giải thích nữa. Đúng lúc đó, một cô y tá vội vã chạy tới, chính là y tá ở phòng chụp CT. Vừa nhìn thấy Cố Duyên, cô ta liền nói liến thoắng: “Cô Cố, anh Ngự chạy rồi, anh ấy nhảy cửa sổ chạy trốn rồi…” “Cái gì?” Cố Duyên sợ hãi, Phong Thanh cũng ngạc nhiên, kéo cô y tá kia lại hỏi: “Nhảy cửa sổ đi rồi? Sao có thể chứ.” Anh hiểu rất rõ cấu tạo của phòng chụp CT, bên ngoài cửa sổ là bức tường cao mười tầng, thần tiên cũng không thể nào an toàn thoát khỏi đó, trừ khi… Một dự cảm chẳng lành ập đến trong đầu, Phong Thanh đi theo phía sau Cố Duyên, vội vã chạy tới phòng chụp CT. Bên chỗ phòng chụp CT đang rất hỗn loạn, bác sĩ y tá đều vây quanh cửa sổ nhìn khắp nơi tìm bóng dáng của Ngự Tứ. Cố Duyên lo lắng đẩy đám người ra chạy đến nhìn, vừa nhìn cô đã cảm thấy mềm nhũn chân ra rồi. Khoảng cách cao như vậy, nếu quả thực Ngự Tứ nhảy từ đây xuống, sao có thể sống được chứ? Điều kỳ lạ là, dưới tầng chính là bãi cỏ trong vườn hoa của bệnh viện, nhìn ra không hề phát hiện bóng dáng của Ngự Tứ. “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngự Tứ đâu?” Cố Duyên lo lắng tóm lấy áo trước ngực của một bác sĩ: “Không phải nói anh ấy nhảy cửa sổ chạy trốn sao? Anh ấy đâu? Ở đâu hả…!” Bác sĩ bị cô tóm lấy cứ lắc la lắc lư, ra đầy mồ hôi, ra sức gật đầu: “Là thật, tôi tận mắt thấy anh ấy nhảy từ đó ra ngoài, đến khi tôi tắt máy đi ra xem sao thì đã không thấy bóng dáng của anh ấy nữa rồi.” “Sao có thể chứ! Anh ấy đâu có biết bay!” Cố Duyên càng nghe càng lo lắng, càng lo lắng lại càng tức giận. Phong Thanh kéo cô ra khỏi đám người kia, dịu dàng trấn an: “Duyên Duyên, trước hết em đừng lo lắng, anh cùng em đi tìm.” Anh ấy nói rồi quay người dặn dò đám bác sỹ y tá ở quanh đó: “Mọi người chia nhau đi tìm, từng phòng từng tầng đều phải tìm hết một lượt xem sao.” Cùng ở vị trí này, dưới mỗi tầng đều có cửa sổ giống nhau, thông thường mà nói, người không có đạo cụ thì không thể nhảy từ đây xuống cửa sổ trong phòng của bất kỳ tầng nào bên dưới, có điều vì lý do an toàn, anh ấy vẫn kêu người đi tìm. Cố Duyên đã vội vã chạy đến tầng một tìm người, theo cô thấy, có khả năng nhất chính là Ngự Tứ ngã xuống vườn hoa ở tầng một rồi, bởi vì Ngự Tứ nặng bao nhiên cô đều biết, anh vốn cũng không có chút kỹ năng đặc biệt nào. Trong vườn hoa, hoa nở thật đúng lúc, các đóa hoa chen chúc vào nhau, mà vị trí dưới cửa sổ phòng chụp CT vốn không có vết tích bị dẫm đạp lên, vừa nhìn đã biết không có người đến. Tại sao có thể như vậy chứ? Cố Duyên ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao mười mấy tầng, lo đến độ nước mắt đều đã trào ra. Cô bắt đầu hối hận bản thân tại sao biết rõ anh không chịu đi chụp CT, mà còn kéo anh tới, ép anh đến bước phải nhảy lầu. Ngự Tứ không sao thì tốt, nếu như có chuyện, chưa kể đến cả nhà họ Ngự sẽ mượn cơ hội giết chết cô, chính cô cũng không thể tha thứ cho chính mình! Không lâu sau, mấy bác sĩ y tá được anh ấy dặn dò đi tìm người đều chạy xuống dưới, đều trả lời là tìm khắp một lượt cả tòa nhà rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ngự Tứ. Cố Duyên không tin, một mực đòi lên trên tìm. Trong thang máy, Phong Thanh vỗ vai cô trấn an: “Duyên Duyên, em đừng lo, không tìm được người là chuyện tốt, chứng minh cậu ấy không sao, chỉ cần cậu ấy không sao, chỉ cần cậu ấy còn ở bệnh viện này, anh nhất định sẽ giúp em tìm ra cậu ấy.” Cố Duyên yên tâm chút ít, Phong Thanh nói không sai, chẳng phải đáng sợ nhất chính là cô nhìn thấy cảnh Ngự Tứ nhảy lầu toàn thân chảy máu đầm đìa sao, nếu không tìm thấy bóng dáng của anh ở tầng một, vậy có nghĩa anh vẫn còn sống, đúng vậy, chí ít anh vẫn còn sống! Cô cũng không hiểu nổi tại sao sau khi nhảy lầu Ngự Tứ lại biến mất, hoặc là cô vẫn chưa hề hiểu rõ về Ngự Tứ. Ngày thường cô chỉ biết Ngự Tứ thích nghịch ngợm gây sự, như đứa trẻ con, còn rất sợ đau, từ trên cây ngã xuống cũng sẽ khóc nhè. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Cố Duyên và đoàn người cùng nhau tìm kiếm bóng dáng của Ngự Tứ trong bệnh viện, không bỏ qua xó xỉnh, không bỏ qua bất kì chiếc camera nào nhưng đến cùng vẫn không phát hiện ra tung tích của anh. Xem ra anh đã không còn ở bệnh viện nữa, có điều... không ở bệnh viện thì anh đi đâu được chứ? Từ khi ra khỏi bệnh viện, Cố Duyên bắt đầu tìm kiếm xung quanh đó, gọi cả Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh đến hỗ trợ. Sắc trời đã tối, đèn vừa mới lên, người hai bên đường phố đều vội vã, nhưng lại không có người mà cô đang tìm kiếm. Đã mười giờ đồng hồ kể từ khi Ngự Tứ mất tích, chỉ lo tìm người, Cố Duyên đến cơm trưa và cơm tối cũng chưa ăn, nhưng cô không hề thấy đói, một lòng đều chỉ nghĩ đến Ngự Tứ đang mất tích. Dương Xinh Xinh nhìn đám đồ ăn vặt bên đường chảy nước miếng, cô chép miệng thận trọng nói: “Duyên Duyên à, tìm suốt một ngày rồi, hay là chúng ta kiếm chút đồ gì ăn trước đã, cậu nhìn bên kia đường có bạch tuộc viên mà cậu thích ăn nhất kìa.” “Tớ không đói bụng, cậu đi ăn đi.” Cố Duyên vừa gọi điện thoại cho Dương Sương Sương và Phong Thanh hỏi tình hình vừa đáp. Bạch tuộc viên có ngon đến mấy thì bây giờ có đưa đến tận mặt cô cũng không nuốt nổi. “Nhưng cả ngày nay cậu không ăn không uống gì cũng đâu phải là cách, ôi, cậu đừng lo lắng như vậy nữa, Ngự Tứ anh ấy là người lớn mà, sẽ về thôi.” “Tớ sợ anh ấy gặp nguy hiểm gì, hoặc bị người xấu lừa đi mất.” Cố Duyên vừa dứt lời, Dương Xinh Xinh đang uống nước liền phun ra. “Duyên Duyên, cậu cũng coi trọng chồng cậu quá nhỉ, tớ hỏi cậu, người xấu bắt anh ấy đi có tác dụng gì? Trên người anh ấy có tiền không? Anh ấy có thể làm việc không? Bề ngoài của anh ấy... Coi như bề ngoài đẹp trai đi, nhưng có thể bán đến hộp đêm hầu hạ mấy quý bà giàu có chắc? Cho nên cậu cứ yên tâm đi, anh ấy ở bên ngoài chơi khoảng hai ngày là về ý mà.” Cố Duyên không nói gì, tuy Dương Xinh Xinh nói rất có lý, nhưng cô vẫn không yên lòng, dù sao Ngự Tứ chỉ có chỉ số IQ của đứa trẻ năm tuổi, lại rất ít đi ra ngoài, cũng chưa từng ở bên ngoài một mình, không biết anh có thể tìm được đường về nhà hay không. Dương Xinh Xinh còn nói: “Dù cậu không đói bụng thì chắc em bé trong bụng cũng thấy đói rồi, cậu đứng đây chờ tớ, tớ đi mua hai suất, nhanh thôi.” Dương Xinh Xinh vừa nói vừa bắt đầu chạy về phía cửa hàng đồ ăn vặt. Cố Duyên không ngăn cản nữa, Xinh Xinh nói đúng, dù mình không ăn cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng chứ. Bởi vì cửa hàng đồ ăn vặt rất đông nên Dương Xinh Xinh phải xếp hàng ở cuối, Cố Duyên đưa mắt bốn phía, nhìn thấy bên đường có một khu giải trí, không biết Ngự Tứ có chơi ở bên trong không nhỉ? Cô nhìn Dương Xinh Xinh vẫn đang đứng xếp hàng, cất bước đi về phía khu giải trí. Bên trong khu giải trí có rất nhiều người nhưng vẫn không có bóng dáng của Ngự Tứ, lúc đi ra, Cố Duyên không để ý đường, suýt chút nữa bị một chiếc xe Bentley đang chạy nhanh trên đường đâm phải. Xe bỗng nhiên dừng lại, cô vội vàng cúi đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi...” Ngay sau đó, ánh mắt của cô bị một bóng dáng đang đi vào quán bar thu hút, tấm lưng thon dài cao ngất, người mặc đồ đen, nhìn thế nào cũng thấy giống Ngự Tứ. Cố Duyên không kịp nghĩ gì nhiều, bất chấp trong lòng anh đang là một cô gái khác, hô to: “Ngự Tứ! Ngự Tứ...” Có lẽ do xung quanh quá ầm ĩ, bóng dáng kia không quay đầu lại, cũng không hề dừng chân. “Ngự Tứ! Em đứng lại đó cho chị! Ngự Tứ...!” Cố Duyên không ngừng đuổi theo, bóng dáng kia cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gọi, đôi chân thon dài dừng lại, xoay người, nhìn sang phía cô. Là anh... Người đàn ông tên Phong Tùy? Cha ruột của con cô? Cố Duyên giật mình. “Gọi anh hả?” Phong Tùy nhìn cô, nụ cười trên mặt nhã nhặn mê người, phong thái cười nghiêng nước nghiêng thành. Sức hút của người đàn ông này, trừ đêm đó ra, đây là lần thứ hai Cố Duyên gặp anh, vẫn cao quý đẹp trai như xưa. Ngay đến cô gái đang dựa vào lòng anh cũng cao quý trang nhã, đẹp đến rung động lòng người. Cố Duyên tự giễu hít vào một hơi, chỉ than mình quá đần. Sao Ngự Tứ có thể đến nơi này chứ? Sao có thể ở cùng một chỗ với người phụ nữ đẹp như vậy chứ? Cô áy náy cười: “Thật ngại quá, em... gọi nhầm người.” Nói xong cô xoay người định đi, nhưng vừa đi được hai bước thì cánh tay liền bị thứ gì đó giữ lại, sau đó liền bị ép đến trước mặt anh. “Nếu đã tới, thì ăn cơm cùng nhau đi, vừa hay bọn anh cũng chưa ăn.” Phong Tùy nghiêm trang nhìn chăm chú vào cô. Nói xong liền nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Dao Trụ, em về nhà trước, anh sẽ gọi người tiễn em.” Cô gái tên Dao Trụ gật đầu một cái, lúc xoay người còn liếc mắt nhìn Cố Duyên một cái, từ đầu đến cuối, cô ta yên tĩnh như con mèo nhỏ. So với Tô Điền, cô ta đúng là cao sang hơn nhiều. “Anh vẫn nên gọi cô ấy lại đi, em vừa mới ăn nên không đói.” Cố Duyên không muốn làm kẻ phá hoại người khác, càng không muốn cùng ăn cơm với người đàn ông xa lạ này, cô cảm giác mình không thể nuốt được. “Nói dối.” Phong Tùy ném cho cô hai chữ. Cố Duyên càng thêm kinh ngạc, sao anh biết mình nói dối? Lẽ nào anh biết đọc suy nghĩ? Không cho cô có cơ hội từ chối, Phong Tùy ôm chầm lấy bả vai của cô rồi đi ra ngoài, động tác tự nhiên cứ như một đôi có tình cảm rất tốt. Cố Duyên đỏ mặt, không được tự nhiên lắc lắc hai vai, cố thoát khỏi cánh tay đang đặt trên vai mình của anh. Có điều chút sức lực của cô so với Phong Tùy quá mức tầm thường, không hề có chút tác dụng nào. Phong Tùy đưa cô lên chiếc xe sang trọng vừa rồi suýt đụng trúng cô, lạnh lùng nói với tài xế hai chữ: “Đi ăn.” Xe khởi động, hòa vào dòng xe cộ, quả nhiên lái xe rất hiểu thói quen của Phong Tùy. Sau khi xe khởi động, Cố Duyên vẫn không ngừng giãy giụa như trước, cố đẩy cửa xuống xe. Nhưng làm thế nào thì cửa cũng không mở ra, cô tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội bên cạnh. Người đàn ông này quá ngang ngược, giống hệt lần trước cưỡng ép cô ra khỏi phòng phẫu thuật, ngang ngược đến nỗi khiến người ta chán ghét. Có điều ánh mắt phẫn nộ của cô cũng chẳng ảnh hưởng đến Phong Tùy, ngược lại khiến tâm trạng của anh càng thêm sung sướng, không hề có dấu hiệu nào, bàn tay như ngọc ngà của anh đặt lên bụng dưới phẳng phiu của cô: “Con có khỏe không?” Tên đàn ông thối tha không biết xấu hổ là gì này! Lẽ nào anh cho rằng chưa kết hôn mà sinh con là vinh quang lắm sao? Cố Duyên liền nhìn tài xế ngồi phía trước, người đó giả vờ không nghe thấy gì mà tiếp tục lái xe, hoàn toàn không buồn để tâm đến chuyện cá nhân của chủ nhân. Cố Duyên rất không khách khí hất tay anh từ trên bụng xuống, tức giận nói: “Tốt nhất anh cho em xuống xe ngay, em còn có việc, không rảnh đùa với anh.” Cô còn muốn tìm người nữa, Xinh Xinh vẫn còn đang ở của hàng bán đồ ăn vặt đợi cô nữa… “Tiếp tục tìm tên ngốc kia?” Phong Tùy nhếch môi, lộ ra biểu cảm đùa cợt.