Anh cũng biết ư? Rốt cuộc có chuyện gì về cô mà anh không biết không? Cố Duyên vừa sợ vừa nghi ngờ, cô không nhịn được mà quan sát anh thêm lần nữa. Rốt cuộc anh là ai? Sao anh lại nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay như thế? Chẳng lẽ anh vẫn luôn theo dõi cô ư? Phong Tùy né tránh ánh mắt của cô, anh rất ghét cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Anh lại lên tiếng đùa cợt: “Chỉ là một tên ngốc thôi mà, tìm về thì có ích gì chứ, cứ để anh ta tự sinh tự diệt ở bên ngoài đi.” Thật độc ác! Nghe anh nói thế, trái tim Cố Duyên lạnh đi. Cô không hề e dè: “Ngự Tứ là chồng em, còn là cha trên danh nghĩa của con trai anh, xin anh hãy tôn trọng anh ấy.” “OK.” Phong Tùy không nói gì nữa, anh đẩy cửa rồi bước xuống xe. Lúc này, Cố Duyên mới phát hiện ra không biết xe đã dừng lại trước một nhà hàng đồ Tây rất sang trọng từ lúc nào, nhà hàng được trang hoàng rất lộng lẫy, nhìn là biết đây là nơi dành cho những người giàu có. Phong Tùy mở cửa giúp cô rồi sau đó giơ tay trước mặt cô. Cố Duyên chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài trước mặt, cô đẩy anh ra rồi tự xuống xe. Bên trong nhà hàng được trang trí sang trọng và lãng mạn hơn những nhà hàng bình thường, những bài hát nhạc nước ngoài êm tai vang lên khắp các ngóc ngách trong nhà hàng, các cô nữ nhân viên phục vụ thấy Phong Tùy đi vào thì lập tức tranh giành nhau đến phục vụ. Cố Duyên bị ghẻ lạnh ở một bên, cô cảm thấy rất xấu hổ. Phong Tùy bị mấy cô nữ nhân viên bao quanh, đi được mấy bước thì không thấy Cố Duyên đâu, vừa quay đầu lại, anh liền nhìn thấy cảnh Cố Duyên không được đối xử giống mình. Anh cười cười rồi quay đầu lại như lúc nãy, sau đó kéo cô vào trong lòng rồi nói với mấy cô phục vụ: “Giới thiệu với các cô, đây là vợ tôi.” Vợ... Cố Duyên và mấy cô phục vụ đều sửng sốt, cô đã biến thành vợ của anh từ lúc nào thế? Đúng là một tên đàn ông mặt dày. Trái tim của mấy cô phục vụ vụn vỡ, hoàn toàn hết hy vọng, ánh mắt sùng bái của họ lập tức trở nên căm hận mà chĩa về phía Cố Duyên. Trong mắt họ, Cố Duyên hoàn toàn không xứng với một người đàn ông đẹp trai và giàu có như thế. Sau khi mọi người tản đi, Cố Nguyệt trừng mắt nhìn anh với vẻ hậm hực, cô nén thấp giọng: “Xin anh tự trọng một chút, nếu những lời này mà truyền đến tai người nhà họ Ngự, thì em sẽ chết rất thê thảm.” “Không sao, trên thế giới này không có ai dám lan truyền những lời anh nói đâu, yên tâm đi.” Đương nhiên Cố Duyên không yên tâm rồi, lúc Phong Tùy xem thực đơn để gọi món thì cô đã gọi điện cho Dương Xinh Xinh rồi nói rằng cô bị một tên mặt dày quấn lấy. Danh từ này nghe không lọt tai chút nào, Phong Tùy nhíu mày lườm cô, anh không trách móc mà chỉ mỉm cười. Ngay cả chọn món mà Phong Tùy cũng quyết định thay cô, tên đàn ông này đúng là ngang ngược. Anh gọi cho Cố Duyên một phần thức ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai, chúng đều là những thứ Cố Duyên thích ăn cả. Thấy phần ăn dinh dưỡng đầy đủ cả sắc, hương, vị trước mặt, Cố Duyên liền ngẩng đầu nhìn Phong Tùy đang thong thả cắt bít tết, trong lòng cô lại dấy lên sự nghi ngờ. Nếu như không phải là người sống bên cạnh cô hằng ngày thì chỉ có thể là người theo dõi cô mà thôi. Chỉ có điều, cho dù có theo dõi thì cùng lắm cũng chỉ nhìn xem cô có đối xử tử tế với con trai anh hay không thôi, cần gì phải để ý đến chuyện cô thích ăn cái gì chứ. “Sao thế? Không thích ăn à?” Phong Tùy không ngẩng đầu lên mà vẫn ngồi yên cắt thịt bò trong đĩa. Cố Duyên bị anh làm giật mình đến tỉnh cả người. Lúc này, cô mới nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu rồi, cô không trả lời mà chỉ cúi đầu ăn. Đĩa thức ăn rất đẹp nhưng cô không hề cảm thấy ngon miệng. Bây giờ, Ngự Tứ vẫn còn chưa rõ tung tích, vậy mà cô lại ngồi ăn cơm với một người đàn ông khác trong một nhà hàng Tây sang trọng, càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Ăn xong cơm, Cố Duyên gọi điện thoại về nhà, nhưng kết quả mà cô nhận được thì vẫn như cũ, Ngự Tứ vẫn chưa về nhà. Cứ mù quáng tìm anh như thế cũng không phải là cách hay, Cố Duyên cảm thấy cô vẫn nên quay về rồi kể hết tình hình cho mọi người ở nhà nghe. Dù sao thế lực của ông Ngự ở thành phố Tương cũng lớn, có lẽ tìm người cũng dễ dàng hơn. Vì vậy, lúc Phong Tùy hỏi cô muốn đi đâu, cô bình tĩnh trả lời: “Về nhà.” Vốn dĩ cô định đi taxi về, nhưng cái tên ngang ngược quen thói Phong Tùy kia không cho cô cơ hội này. Vừa ra khỏi nhà hàng, anh đã bắt cô ngồi vào trong xe mình, lý do là bây giờ cô đang mang thai, đi taxi không an toàn. Nhìn chiếc bụng phẳng lì của mình, Cố Duyên thực sự rất oán giận, vì đứa bé này mà cô bị ép thành như vậy ư? Mọi người trong nhà tìm đủ mọi cách để trừ khử cô, tên đàn ông ích kỷ, ngang ngược này lại cứ bắt cô phải làm những chuyện mà anh cho là tốt với đứa bé. Ví dụ như bây giờ, bên tai cô vẫn vang lên mệnh lệnh của anh: “Tốt nhất là em đừng chạy lung tung, bằng không, lỡ như đứa bé xảy ra sơ suất gì... Anh nghĩ là em cũng sẽ buồn đấy.” “Em tự biết lo cho mình.” Cố Duyên lạnh lùng nói. Bên trong xe rất yên tĩnh, Phong Tùy ngả người trên ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, nhàn nhã, thoải mái. Cố Duyên thì lại như ngồi trên đống lửa, cô liên tục nghiêng đầu nhìn trộm anh, vẻ mặt muốn nói nhưng rồi lại thôi. “Có gì thì em cứ nói đi.” Phong Tùy bỗng nhiên phun ra một câu như thế. Cố Duyên lại càng hoảng sợ, cô vừa nhìn anh vừa nghĩ, giác quan của người đàn ông này quá nhạy bén, rốt cuộc có gì mà anh không giỏi không? Nói thật, cho tới bây giờ, cô thực sự vẫn chưa nhìn thấu anh. Cô mở miệng nói: “Liên quan đến chuyện đứa trẻ, em nghĩ chúng ta cần phải thống nhất ba việc.” “Nói xem nào.” “Em sẽ dốc sức bảo vệ đứa bé, dù sao nó cũng là máu mủ của em, nhưng trong quá trình mang thai, anh không được tùy tiện xuất hiện trước mặt em, không thể ép em làm những chuyện mà em không thích như bây giờ...” Cố Duyên ngừng lại, cô vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai đang nhắm mắt nghỉ ngơi của anh, chờ anh phản ứng lại. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng, lời nói rất đáng ghét: “Hôm nay là em tìm anh mà.” “...” Trời đất ơi! Cố Duyên phải kiềm chế bản thân để tránh phát điên. “Còn nữa à?” “Còn nữa, sau khi đứa bé được sinh ra, anh không cần trả tiền phí nuôi dưỡng nó, một tuần anh sẽ được phép đến thăm một lần.” “Em khẳng định rằng đám súc sinh nhà họ Ngự sẽ chịu chấp nhận đứa con của anh ư?” Cuối cùng Phong Tùy cũng mở mắt ra, anh nhìn cô bằng ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ. Súc sinh... Lời nhận xét này làm người khác cảm thấy tổn thương nặng nề, Cố Duyên thầm lườm nguýt trong lòng. Cô nghĩ, nhà họ Ngự cũng có động gì đến anh đâu chứ. Người đàn ông này chẳng nho nhã, lịch sự chút nào. Nhưng mà anh nói cũng không phải không có lý, sau khi đứa bé được sinh ra, bà hai nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, nhất định sẽ bắt cô làm giám định ADN. Đến lúc đó, sự thật bại lộ, ngay cả bản thân cô cũng khó lòng yên ổn chứ đừng nói đến chuyện nhà họ Ngự sẽ chấp nhận con của cô. Điều này hoàn toàn không có khả năng. Nhưng mà, chẳng lẽ cô lại phải giao lại đứa bé cho người đàn ông trước mặt này ư? Nếu như vậy cô có khác gì những người mang thai hộ bên ngoài đâu chứ? Hơn nữa... Đến lúc đó, anh mang đứa bé đi mất thì chẳng phải cả đời này cô sẽ không thể nào gặp lại con mình nữa ư? Cô không thể để mất đứa con của mình được. “Đến lúc đó, em sẽ tự có cách.” Cố Duyên đang bực bội nên tùy tiện đáp một câu. Phong Tùy lại nhắm mắt, anh không phản đối mà cũng không đồng ý, chỉ im lặng theo thói quen. Cố Duyên không cho rằng anh sẽ nghe theo ý kiến của mình, cho dù anh có đồng ý hay không thì cũng kệ, chỉ cần cô nói ra được quyết định của mình là tốt rồi. Phong Tùy đưa cô đến trước cổng chính biệt thự của nhà họ Ngự. Xe dừng hẳn, Cố Duyên mở cửa xe định xuống thì Phong Tùy đột nhiên bắt lấy cánh tay cô rồi kéo cô lại, anh cúi đầu, hôn lên môi cô một cách dịu dàng. “Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.” Anh nói. Cố Duyên trợn trừng hai mắt, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt như cười như không của anh. Ngay sau đó, cô thẹn quá hóa giận, giơ tay, dùng hết toàn bộ sức lực mà tát anh một cái: “Đồ khốn!” Mắng xong, cô vùng khỏi bàn tay anh rồi xuống xe, đi về phía cổng chính. Đi mấy bước mà vẫn chưa hết giận, cô quay đầu trừng mắt với người đang ngồi trong xe, cô nghĩ, nếu như bây giờ cô có một quả bom trong tay, cô sẽ không khách sáo mà ném quả bom đó vào mặt anh. Lửa giận của cô hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Phong Tùy, mặc dù phải ăn một cái tát nhưng anh lại mỉm cười, một nụ cười bí ẩn và ấm áp. Chiếc Bentley lao vụt đi rồi biến mất trong màn đêm một cách nhanh chóng. Cố Duyên vẫn đang đứng trước cổng chính, cô lập tức trút hết cơn giận ra ngoài, đấu với anh ngang với tự gây khó dễ cho bản thân mà thôi. Vừa quay người lại, Cố Duyên bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang đứng trên ban công tầng hai biệt thự, trái tim cô chợt giật thót, là Dung Kim! Rốt cuộc cô ta đã đứng ở đấy từ lúc nào? Rốt cuộc cô ta đã nhìn thấy những gì? Lúc Phong Tùy cưỡng hôn cô, cửa xe vẫn mở, một loại dự cảm chẳng lành bỗng nhiên xuất hiện trong lòng cô. Khóe miệng Dung Kim nhếch lên, cô ta đứng trên ban công tầng hai nhìn cô rồi cười một cách nguy hiểm. Xem ra, cuộc sống trong nhà vừa mới bình yên của cô lại sắp nổi sóng gió rồi… Cố Duyên vô cùng hoang mang nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường. Cô bước vào biệt thự, chào đón cô là gương mặt lạnh như băng của ông Ngự và bà hai, còn người đang từ từ đi xuống trên cầu thang chính là người vừa mới đứng ngoài ban công tầng hai, Dung Kim. Dung Kim vén tóc lên, sau khi liếc mắt nhìn cô thì cô ta liền ngồi xuống bên cạnh bà hai. Điều làm cho Cố Duyên bất ngờ chính là cô ta không nói gì cả, không làm gì cả, cứ như thể người vừa đứng trên ban công tầng hai cười một cách nguy hiểm với cô lúc nãy không phải là cô ta. “Cha, mẹ hai, Ngự Tứ mất tích rồi ạ.” Cố Duyên đi thẳng vào vấn đề. “Ngự Tứ chưa về mà con đã về rồi à?” Ông Ngự tức giận. Bình thường rất ít khi thấy ông ta tức giận như thế, cuối cùng thì hôm nay cũng thấy rồi, đúng là rất đáng sợ. Không cho Cố Duyên cơ hội để giải thích, bà hai bật dậy khỏi sofa, bà ta cất bước đến trước mặt cô, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, bà ta đã hung dữ tát cô một cái, sau đó mắng ầm lên: “Cô cố ý đúng không? Một đứa ngoan ngoãn như Ngự Tứ mà cũng đi lạc ư? Rốt cuộc thì cô đã mang nó đi đâu rồi hả?” Bị bà ta dùng toàn bộ sức lực tát cho một cái như thế nên Cố Duyên lập tức ngã xuống bên cạnh. May mà Linh Lung đứng ở bên cạnh đã nhanh tay nhanh mắt, kịp thời đỡ lấy cô. Bà hai không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Bà ta vẫn không để cho cô có bất kỳ cơ hội để giải thích hay nói chuyện, mà lại tát thêm một cái nữa vào chỗ gò má lúc nãy, gào lên: “Cút cho tôi, nếu không tìm được Ngự Tứ thì cô cũng đừng quay về nữa, cút...!” Bị tát hai cái liên tiếp ở cùng một bên nên Cố Duyên chỉ cảm thấy đau rát vô vùng. Cô ôm mặt, không khỏi cười lạnh trong lòng. Người đàn bà này thật buồn cười, rõ ràng chỉ mong Ngự Tứ chết đi, vậy mà còn tỏ vẻ tức giận như thể sợ Ngự Tứ sẽ không trở về nữa vậy. Một người phụ nữ độc ác! Cô nhìn về phía ông Ngự đang ngồi trên sofa, gương mặt ông ta vẫn u ám như cũ, rõ ràng là đang cố tình dung túng cho những hành vi của bà hai. Lúc này, ngoài trừ đi khỏi đây ra thì Cố Duyên cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa. Cô quay người bước nhanh ra khỏi biệt thự rồi đi về phía cổng chính. Gió ban đêm hơi lạnh, gió thổi vào gương mặt bị thương làm cho Cố Duyên càng cảm thấy đau như dao cắt, nước mắt cô suýt nữa thì trào ra ngoài. Một người mạnh mẽ như cô không cho phép bản thân tùy tiện rơi nước mắt, đặc biệt là trước mặt những con người độc ác trong nhà họ Ngự. Nếu như không phải đắn đo về chuyện sau này Ngự Tứ và đứa bé trong bụng có thể sống tốt hơn ở nhà họ Ngự, cô sẽ không khép nép để mặc bà hai tát cô hai cái trước mặt mọi người như thế. Biệt thự của nhà họ Ngự nằm ở vùng ngoại ô, ra khỏi cổng chính còn phải đi hết một đoạn đường dài đằng đẵng thì mới có thể đến được đường cái. Bởi vì là ngoại ô nên rất khó gọi được taxi. Cố Duyên đứng run lẩy bẩy bên đường, chiều nay ra ngoài cô mặc rất ít quần áo, tối nay lại ngồi xe của Phong Tùy về nhà nên không cảm thấy lạnh. Lúc này, khi trời đã khuya rồi, cô mới nhận ra thời tiết lạnh như thế. Vốn dĩ, đoạn đường này rất ít xe, mà lúc này lại khuya rồi nên người đi đường càng ít. Cả một con đường vắng lặng chỉ có mỗi mình cô, dưới ánh đèn đường, trông cô vừa yếu ớt lại cô đơn. Chuông điện thoại của Cố Duyên vang lên, cô lấy ra xem, là điện thoại của Phong Tùy, đang do dự xem có nên nhận hay không thì một chiếc Bentley quen thuộc bỗng nhiên dừng ngay trước mặt cô. Cửa sổ của chiếc xe từ từ hạ xuống, gương mặt đẹp trai của Phong Tùy hiện ra trong nháy mắt. “Lên xe đi.” Anh nói. Cố Duyên ngẩn ra, cô nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc rồi hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi?” “Lên xe đi rồi anh sẽ nói với em.” Cố Duyên không muốn bị anh lừa nên vội lùi về phía sau một bước, thế nhưng tài xế đã giúp cô mở cửa rồi khom người chờ cô lên. Thấy Cố Duyên cứ yên tại chỗ, Phong Tùy lập tức phát huy bản tính ngang ngạnh của mình, anh nhíu mày nhìn cô: “Em muốn anh phải ép em đấy à?”