Chồng tôi là quỷ

Chương 170 : Chương 86-2

Khúc Thiên đứng dựa vào cửa phòng chúng tôi, nhìn tôi phun thuốc vào mắt cá chân cho Lương Dật, nói: “Khi ba cậu đánh cậu, Ngụy Hoa có nói gì không?” “Không, nó cứ đứng ở bên nhìn. Thằng oắt con đó, có ngày em sẽ bóp chết nó.” “Vậy trước đó nó có nói gì không?” “Không. Khi em về nhà thì nó đã ở đó. Em cùng ba em cãi nhau, nó cứ đứng ở bên nhìn không nói lời nào.” Lương Dật im lặng một chút rồi nhìn thẳng vào Khúc thiên, nói: “Em biết anh muốn nói gì. Em nghĩ ngờ Ngụy Hoa là một thầy phong thủy rất lợi hại. Em biết Sầm Khả Nhân cũng biết phong thủy cho nên em mới muốn học chị ấy. Em muốn biết rốt cuộc Ngụy Hoa muốn làm gì.” “Sao cậu biết hắn là một thầy phong thủy rất lợi hại?” Lần này Lương Dật không trả lời mà trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi. Thậm chí khi tay tôi không cẩn thận đụng phải khối u sưng to ở mắt cá chân của cậu ta thì cậu ta cũng không phản ứng. Sau khi tôi bôi thuốc xong, nói: “Miệng vết thương đã sạch. Nhưng mắt cá chân bị sưng to như vậy tôi sợ bị tổn thương gân cốt gì đó. Hay là ngày mai tới bệnh viện kiểm tra đi. Trước tiên đi ngủ đã, cũng muộn rồi, có gì ngày mai nói sau.” Lương Dật gật đầu, nhìn mắt cá chân đã nổi cục như một cái màn thầu lớn. Tôi đứng dậy đi về phòng, trong đầu còn đang suy nghĩ đêm nay sẽ phải ở cùng Khúc Thiên kiểu gì trong một phòng này, đột nhiên Lương Dật ngồi trên sô pha lại lên tiếng: “Em… em…” Khúc Thiên vẫn dựa vào cửa như cũ, không chút thay đổi, anh ấy đang chờ Lương Dật nói. Sắc mặt Lương Dật càng ngày càng không tốt, thân thể cũng dần rúc vào góc sô pha, hai tay ôm lấy chính mình, bộ dáng rõ ràng rất sợ hãi: “Ở dưới kho hàng em thấy được một đứa bé bị treo lên. Phía dưới còn có bảy chiếc đèn dầu. Đứa bé kia bị tơ hồng treo lên. Hai người… hai người cũng thấy đúng không? Hôm đó… hôm đó em đi theo hai người.” “Cậu đi vào phòng đó?” “Phải, em đi vào, em… đi vào. Em còn… đá tắt một chiếc đèn. Sau đó… sau đó… A, thật sự có quỷ! Thật sự có quỷ! Em không biết nên nói với ai, sẽ không có ai tin em. Em không biết, hu hu…” Rốt cuộc vẫn chỉ là một cậu bé, khi nghĩ lại thời điểm đó, thống khổ cùng sợ hãi khiến cậu ta khóc lên. Tôi từ từ thở một hơi, khi tôi đối mặt với mấy vấn đề này thật may còn có Sầm Tổ Hàng ở bên cạnh. Còn Lương Dật lại chỉ một mình đối mặt với sự sợ hãi. Tôi có chút thương cảm Lương Dật, dừa định tiến tới an ủi một chút thì Khúc Thiên đã kéo tôi lại, nhàn nhạt hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sau đó… sau đó đứa bé kia bắt đầu chảy máu, trong mắt, miệng hay ngón tay đều nhỏ máu xuống. Em kinh hoảng ngã xuống mặt đất, bò ra ngoài cửa. Nhưng đúng lúc ấy sợi tơ hồng giữ đứa bé kia bị đứt, đứa bé rơi xuống. Em quay đầu lại thì thấy sau sáu chiếc đèn dầu kia có một nữ quỷ mặc áo xanh bộ đội, ngực cô ấy bị rách toạc, toàn thân đầy máu.” Sầm Mai! Trong đầu tôi vang lên cái tên này. Mặc đồ bộ đội màu xanh, lấy máu, nữ quỷ, những thứ này đều giống như miêu tả nữ quỷ xuất hiện trong phòng bà cô kia. Hơn nữa nữ quỷ lại còn có liên quan tưới Ngụy Hoa, quan trọng nhất chính là ngực cô ta bị xé rách. Ở rất nhiều năm trước, chính Sầm Tổ Hàng đã xé ngực cô ta để ăn trái tim. Mà lúc ấy đôi mắt cô ấy vẫn nhìn anh. Tôi nhìn về phía Khúc Thiên, hi vọng có thể thấy được sự biến hóa trong cảm xúc của Tổ Hàng. Nhưng trong thân thể Khúc Thiên, Sầm Tổ Hàng vĩnh viễn đều che giấu rất tốt. Anh ấy không có bất kỳ một cảm xúc khác lạ nào, chỉ cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Lương Dật đang suy sụp kia. Cả người Lương Dật rúc vào sô pha, hai tay ôm lấy đầu, khóc rống lên. Tôi vừa định mở miệng muốn an ủi vài câu thì Khúc Thiên kéo tay tôi lại, âm thầm dùng sức nhắc nhở tôi, nói nhỏ: “Kệ cho cậu ấy khóc một chút để phát tiết cảm xúc này.” Nhìn Lương Dật như vậy, lại nhìn cánh tay Khúc Thiên đang nắm lấy tay tôi, hoặc phải nói là Sẩm Tổ hàng, anh ấy cứ như vậy mà nắm chặt thêm một ít khiến tôi cảm thấy an tâm. Một hồi lâu, chờ Lương Dật khóc tới mệt rồi Khúc Thiên mới nói: “Trước tiên đi ngủ đã, có gì mai lại nói.” - -- Sant: Hẹn các bạn ngày mai.