Văn Mân bất đắc dĩ đành phải ra khỏi phòng tắm, đi xuống phòng bếp rót nước, sau khi uống liên tục vài chén lại đi vòng quanh phòng khách mất một lúc. Thật vất vả mới có cảm giác, cô không do dự, xem thường cái đuôi lớn xác nãy giờ vẫn lẽo đẽo theo sau, lập tức vọt vào phòng tắm để “bồi dưỡng” cảm giác. Sau một hồi luống cuống tay chân cố gắng ép cho nước tiểu chảy ra, rốt cuộc mọi chuyện cũng xong, chỉ cần chờ đợi kết quả cuối cùng mà thôi. “Nhóc, anh vào được không?” Tiếu Đồng ghé sát lỗ tai vào cửa phòng lắng nghe động tĩnh từ bên trong, hồi lâu vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì mới thử lên tiếng hỏi lại lần nữa. Lần này, anh không nghe thấy Văn Mân mở miệng từ chối nữa mà nghe được một tiếng răng rắc, anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy cửa phòng tắm được mở ra. Văn Mân đứng ở cửa, cúi thấp đầu nên không thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này nhưng có thể nhìn thấy ẩn hiện dưới vài lọn tóc rũ xuống bên tai một thứ gì đó mềm mại đã hơi ửng hồng. “Nhóc, sao rồi? Có kết quả chưa?” Tiếu Đồng muốn nhìn vào trong xem thử, nhưng vì Văn Mân đứng ngay ở cửa che khuất tầm nhìn nên anh căn bản không nhìn thấy rõ mấy que thử thai đặt trên bồn rửa mặt. Nhìn Văn Mân nãy giờ chỉ cúi thấp đầu, mi mắt hơi rũ xuống, trong lòng Tiếu Đồng cũng hơi căng thẳng, chẳng lẽ không phải có thai mà bởi vì dạ dày không khỏe mới bị buồn nôn. “Nhóc, em đừng quá thất vọng, chúng ta chỉ mới kết hôn, chưa có thai là chuyện rất bình thường, chúng ta không cần vội, không cần vội.” Tiếu Đồng nắm lấy bả vai Văn Mân nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, kiên nhẫn dịu dàng an ủi. Nói không thất vọng là không có, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng chỉ là ngắn ngủi như vậy, cả anh và Văn Mân đều ôm ấp hy vọng đối với đứa bé này. Mặc dù vậy, so với cảm giác thất vọng nhỏ nhoi này thì anh càng cảm thấy đau lòng vì Văn Mân nhiều hơn. Anh cảm giác được, nhóc của anh thật sự rất muốn có một đứa con, mặc dù có sợ hãi, có lo lắng nhưng nhiều hơn là ấp ủ. Lần này không mang thai, nhất định là cô rất thất vọng. “Tiếu Đồng, anh nói cái gì vậy?” Văn Mân nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt tràn đầy lấp lánh, làm gì có chút xíu nào gọi là thất vọng. “A…Mang…Mang thai rồi!?” Bởi vì quá kinh ngạc mà giọng nói của anh cũng lắp bắp. “Ừ.” Trả lời Tiếu Đồng chính là vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Văn Mân, còn liên tục gật đầu một cái. “Vậy…Vậy tại sao vừa rồi em lại cúi đầu dáng vẻ giống như vô cùng mất mát vậy chứ?” “Em đâu có mất mát, em chỉ là đang nghĩ phải mất bao lâu nữa mới có thể đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.” “A…” “Phốc…” Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tiếu Đồng sau khi nghe được mấy lời cô nói, Văn Mân phốc một cái liền bật cười, nụ cười ấy vô cùng thoải mái và hạnh phúc. “Tiếu Đồng, cái dáng vẻ ngây ngốc này của anh thật sự quá đáng yêu, không biết con chúng ta sau này có được di truyền không nữa.” “Con của anh, đương nhiên có thể di truyền.” Một câu trả lời chắc như đinh đóng cột, không chút do dự, nói xong, Tiếu Đồng ôm cả người Văn Mân bước vào phòng tắm. Mặc dù đã biết được đáp án nhưng anh vẫn muốn chính mắt nhìn thấy kết quả kiểm tra. Khi bước vào phòng tắm, nhìn thấy tất cả các que thử đặt trên bồn rửa đều là hai vạch thì khóe miệng chợt cong lên, nhìn thế nào cũng thấy rất ngớ ngẩn. “Nhóc, đây là que thử đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy.” Tiếu Đồng vừa nói vừa giơ tay cầm lấy một que thử thai, bộ dáng giống như muốn giữ lại làm kỉ niệm. Văn Mân đỏ mặt vội vàng đoạt lại que thử trên tay anh, sau đó đem toàn bộ que thử thai còn đặt trên bồn rửa mặt vứt vào thùng rác. Văn Mân nén giận thấp giọng nói: “Cái gì mà đẹp mắt, còn nâng ở trên tay như bảo bối, đã dùng qua rồi còn không ngại bẩn sao?” Trả lời Văn Mân chính là một tràng cười phóng khoáng, cười xong, anh ôm chặt người phụ nữ trước mặt, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu là của nhóc, dù là thứ gì đi nữa anh cũng không ngại.”