Văn Mân cùng Tiếu Đồng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác một mình thì liên tiếp nhận được điện thoại của cha mẹ hai bên. Hóa ra là Văn mẹ sau khi đề nghị con gái sử dụng que thử thai, mặc dù cố gắng nhẫn nại không sốt ruột gọi điện lại hỏi kết quả, sợ lỡ như không phải mang thai lại khiến cho hai đứa trẻ bị áp lực, nhưng để bà giấu kín chuyện này trong lòng một mình lại cảm thấy rất khó chịu. Cho nên, trong lúc đợi tin tức bà đã gọi điện báo cho bà thông gia của mình, đem tin tức Văn Mân có thể mang thai cùng nhau hưởng thụ. Sau đó hai người lại bàn bạc nếu đã không chờ được tin báo của hai đứa trẻ hay là bọn họ chủ động gọi điện hỏi trước. Cuối cùng, bọn họ nhất trí quyết định gọi điện thoại, biết được kết quả càng tốt, nếu không thì lúc nói chuyện khéo léo một chút đừng khiến cho bọn trẻ cảm thấy khó chịu là được. Vì thế, hai bà mẹ liền chia nhau gọi điện tới cho hai vợ chồng. Điện thoại bàn trong phòng khách vừa mới vang lên một tiếng thì điện thoại di động của Tiếu Đồng cũng vang lên. Anh lấy ra di động nhìn số gọi tới, một bên ấn nút nghe một bên đối với Văn Mân phát ra khẩu hình “Là mẹ gọi”. Văn Mân vừa định hỏi là mẹ ở Mỹ hay mẹ đang ở Ả Rập nhưng chưa kịp hỏi thì Tiếu Đồng đã mở miệng nói chuyện với người bên kia điện thoại. Trong khi đó, điện thoại trong phòng khách vẫn tiếp tục đổ chuông, Văn Mân chỉ có thể rời khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách nghe điện thoại. Tiếu Đồng vừa trả lời câu hỏi của người bên kia điện thoại vừa bước theo Văn Mân, cẩn thận che chở cô bước ra phòng khách. Văn Mân liếc mắt nhìn màn hình điện thoại cố định hiện thị số gọi đến, ngoảnh đầu lại nhìn Tiếu Đồng, hai người cùng nở nụ cười bất đắc dĩ, tin tức của hai bà mẹ này cũng quá nhanh rồi. “Mẹ ~~” “Nhóc con, thế nào? Thế nào? Có kết quả chưa? Có thai rồi sao? Là mang thai đúng không?” Mặc dù trước khi gọi điện, bà đã tự nhắc nhở mình rất nhiều lần là lúc hỏi con gái chuyện này nhất định không được nóng vội, phải tiến hành theo trình tự, nhưng lúc này, Văn mẹ không có cách nào khống chế được sự thấp thỏm. “Vâng ạ.” Một tiếng “Vâng ạ” là từ miệng Văn Mân và Tiếu Đồng đồng thời thốt lên, hai người lại ăn ý nhìn nhau một lát mới quay lại tự mình ứng phó với hai mẹ già. “Thật sao! Vậy tốt quá rồi, nhóc con nha, con cũng chẳng chịu kém cỏi. Con không biết mẹ và ba con còn lo lắng thế nào đâu, bọn ta còn sợ hai đứa chỉ muốn hưởng thụ thế giới hai người nên sẽ không muốn sinh con sớm như vậy, sợ nếu ép quá lại gây áp lực lớn cho hai đứa nên vẫn không dám mở miệng nói chuyện này. Ha ha ha, hai đứa trẻ các con thật không tồi, im hơi lặng tiếng vậy mà đem mọi chuyện làm tốt cả rồi. Con cứ yên tâm, cong việc của mẹ và ba con ở bên này cũng sắp hoàn thành rồi, chờ làm xong, chúng ta lập tức về nước giúp con dưỡng thai.” Nghe bên kia điện thoại Văn mẹ kích động đến mức nói năng lộn xộn, trên trán Văn Mân nổi đầy hắc tuyến, lúc nghe đến câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên chấn động. “Thật không ạ? Mẹ, mẹ và ba đã bàn bạc xong rồi sao? Có phải đã đồng ý với đề nghị của con lúc trước, hai người sẽ về nước định cư luôn chứ?” Mặc dù Văn Mân không đề cập nhiều nhưng trong lòng vẫn luôn để ý đến chuyện này. Kiếp trước, cha mẹ cô là gặp tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng ray rứt. Kiếp này, dù thế nào cô vẫn muốn giúp cha mẹ mình tránh được kiếp nạn này. Cho nên, lúc trước co đã đưa ra đề nghị muốn cha mẹ về nước định cư, không muốn họ tiếp tục ra nước ngoài làm việc như vậy nữa. “Đúng vậy, mẹ và ba con đã sớm bàn bạc xong rồi, vốn định chờ công việc bên này kết thúc sẽ từ chối mấy dự án ở nước ngoài, chỉ giữ lại phần công việc trong nước. Hiện tại con cũng đã mang thai rồi, mẹ sẽ xin nghỉ hưu sớm, ở nhà giúp con dưỡng thai, chờ cháu ngoại ra đời rồi sẽ giúp con chăm sóc đứa bé, ha ha, vừa nghĩ đến đã thấy cuộc sống thật mỹ mãn nha.” “Mẹ, mẹ nói lời nhất định phải giữ lời đấy, nhanh chóng trở về một chút, chúng con sẽ đợi hai người về.”