Khương Bạch San giống nhưu một cái đuôi cứ theo sau lưng Văn Mân, nhìn cô nấu hồng trà, đổi sữa tươi một loạt động tác lưu loát thành thục, trong lòng có cảm giác hâm mộ lẫn ghen tị. Thật không ngờ, một người đàn ông không hiểu phong tình như giáo sư Tiếu lại cưới được một người vợ chu đáo, giỏi dang như vậy. “Văn Mân, giáo sư Tiếu thật sự có phúc, có người vọ có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ha ha, so với Thiên Húc nhà chúng tôi đúng là tốt hơn nhiều. Tôi là người rất vụng về không biết nấu ăn, bình thường Thiên Húc đều ăn cơm ở đơn vị, thỉnh thoảng mới có kỳ nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, lại phải tự tay xuống bếp, một chút phúc lợi của người chồng cũng chưa được hưởng.” Khương Bạch San nãy giờ vẫn ngồi dựa vào ghế sa lon, cầm ly trà sữa Văn Mân vừa đưa cho, cái miệng nhỏ nhắn uống một ngụm, vừa hưởng thụ hương vị tình khiết và thơm ngon của trà sữa vừa tự hổ thẹn thú nhận. Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt này chỉ vì một ly trà sữa bé nhỏ mà có thể lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vô cùng hưởng thụ, Văn Mân không khỏi bật cười. “Là tôi phải hâm mộ cô có phúc khí mới phải, có một người chồng tốt như vậy. Cô cũng thừa biết, muốn Tiếu Đồng nấu cơm nha, tôi thật không dám mơ tưởng rồi, chỉ mong lúc tôi nấu cơm anh ấy đừng tới quấy rối là may rồi.” “Quấy rối!?” Nghe thấy từ thật không thích hợp dùng để hình dung hình tượng của Tiếu Đồng, Khương Bạch San lập tức nổi hứng thú, thái độ nãy giờ cũng thay đổi, trong ánh mặt lóe lên một chút tò mò. “Văn Mân, chị không biết đâu, bình thường ở Sở nghiên cứu, vẻ mặt giáo sư Tiếu luôn luôn cứng ngắc, thái độ hợp tác lại rất nghiêm cẩn (nghiêm túc & cẩn thận), đối với đám người chúng tôi chẳng bao giờ để lộ nét mặt tươi cười. Tất cả đồng nghiệp chúng tôi đều sợ chết anh ấy, thật không thể tưởng tượng nổi, anh ấy ở nhà lại còn biết quấy rối nha, ha ha.” Tuy không nói rõ, nhưng trong ánh mắt của Khương Bạch San tràn ngập bát quái như muốn nói: “Mau nói cho tôi biết bình thường giáo sư Tiếu ở nhà náo cái gì loạn đi”, ánh mắt lấp lánh, thật sự làm cho người ta không khỏi sinh lòng cảm mến. Văn Mân hiếm có dịp nổi lên tâm tư đùa giỡn, hắng hắng giọng, làm ra bộ dáng như sắp mở miệng, nhưng khóe mắt lại chợt lóe, thốt ra một câu: “Cô muốn biết sao ~~~ sẽ không nói cho cô biết.” Khương Bạch San mới đầu sửng sốt, ngay sau đó lập tức ý thức được mình cư nhiên bị đùa giỡn rồi, đặt ly trà sữa xuống bàn, giơ tay làm bộ muốn cù lét. Mắt thấy mình sắp bị áp đảo rồi, Văn Mân lập tức giơ hai tay đầu hàng. “Đừng, đừng, đừng, tôi sai rồi không được sao? Nữ hiệp tạm tha mạng cho tôi đi! Không phải lúc nãy cô nói là muốn nói với tôi về chuyện cái vụ án mạng kia sao? Cô mau nói đi.” Vừa nhắc đến vụ án mạng, nét mặt Khương Bạch San vốn đang tràn ngập ý cười trong nháy mắt xuất hiện một tia bi thương, sự hiếu kỳ đối với cuộc sống cá nhân của Tiếu Đồng cũng giảm hẳn. “Ai ~~” “Sao vậy? Sao vừa mới nhắc đến cái vụ án kia, cô lại trưng ra cải vẻ mặt này.” Khương Bạch San ngẩng đầu nhìn lướt qua Văn Mân lúc này cũng vì tiếng thở dài của cô mà vẻ mặt trầm xuống, sau đó ngồi lại lên ghế sa lon rồi tiếp tục thở dài lần nữa. “Văn Mân, chị chưa thấy cô gái bị hai kia xinh đẹp thế nào đâu. Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy ảnh chụp của của cô ấy ở chỗ Phó Thiên Húc, tôi thật không nói quá làm gì, đúng là mở rộng tầm mắt rồi, hơn nữa, cô ấy không chỉ rất xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng xuất chúng. Tôi nghĩ mãi không ra, một cô gái tốt đẹp như vậy, sao lại có kẻ nhẫn tâm dùng thủ pháp tàn nhẫn như vậy sát hại cô ấy.” Nghe đến đây, trong lòng Văn Mân cũng lộp bộp, cho tới bây giờ cô cũng biết, đằng sau mỗi vụ hung sát đều có một câu chuyện thương tâm, mỗi người bị hại bị buộc phải chấm dứt sinh mệnh đều là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ. Nhưng mà, một sinh mệnh tốt đẹp như vậy, lại phải rời xa nhân thế bằng cách này, thật khiến cho người ta càng thấy thương tâm.