Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 139
Mân nhìn thấy Khương Bạch San lần nữa đã là một tuần sau rồi. Trong khoảng thời gian này, cô bị Tiếu Đồng dây dưa không rời ra được, thậm chí ngay cả blog hướng dẫn nấu ăn cũng tạm dừng thật lâu rồi. Về chuyện Phó Thiên Húc và vụ án kia, Tiếu Đồng không nhắc tới, cô tự nhiên cũng không muốn hỏi nhiều.
Cặp vợ chồng mới cưới, dường như mỗi ngày đều sống trong mật ngọt, cuối cùng mấy cuộc điện thoại liên tiếp từ Sở nghiên cứu gọi tới mới tạm thời thức tỉnh hai người.
Sáng nay sau khi tiễn Tiếu Đồng ra cửa đi làm, Văn Mân nhìn vào căn phòng trống rỗng lại cảm thấy không thích ứng được. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô không ngờ mình đã có thói quen có Tiếu Đồng bên cạnh như hình với bóng. Mặc dù biết rõ anh chỉ ra ngoài làm việc, sau khi tan tầm sẽ trở về nhà, không hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác không thể nói rõ.
Kiếp trước cô chưa từng dính người như vậy, kiếp này cô lại muốn cứ ở mãi bên cạnh Tiếu Đồng không muốn rời xa.
Khóe miệng hơi hơi co giật, trong lòng thầm mắng một tiếng không có tiền đồ, Văn Mân đi vào phòng bếp, vừa định tiếp tục công việc đã bị bỏ quên trong một tuần qua, điện thoại bàn trong phòng khách liền vang lên.
Mới sáng sớm đã gọi điện tới nhà, Văn Mân thật không đoán ra được là ai.
“Xin chào, là Văn Mân phải không? Tôi là Khương Bạch San.”
Không đợi Văn Mân mở miệng, đầu kia điện thoại đã truyền đến giọng nói chứa đựng sự vui sướng.
“Bạch San? Sao gọi tới giờ này, cô muốn tìm Tiếu Đồng sao? Anh ấy vừa mới ra ngoài rồi.”
“Tôi biết, tôi biết, tôi ở dưới lầu nhà chị, tôi đặc biệt chờ giáo sư Tiếu ra ngoài rồi mới gọi điện thoại cho chị, nếu giáo sư ở nhà tôi mới không dám gọi đâu.”
“Ách…Nếu anh ấy ở nhà, sao cô lại không dám gọi?”
“A, cô không biết sao? Giáo sư Tiếu dặn tất cả các đồng nghiệp trong Sở nghiên cứu, nói trong một tuần này dù trời có sập xuống cũng không được phép gọi điện thoại cho anh ấy, nếu không anh ấy sẽ bỏ của chạy lây người. Chị không biết đấy thôi, trong tuần này ở Sở nghiến cứu có rất nhiều việc còn tồn đọng, nhưng chúng tôi đều không dám làm trái mệnh lệnh của giáo sư Tiếu, cho nên chỉ có thể liều mạng làm thêm giờ, tự mình giải quyết hết công việc. Ngày hôm qua vừa vặn là ngày cuối cùng giáo sư Tiếu nghỉ phép, vừa nghe đến anh ấy đồng ý hôm nay quay lại làm việc, hơn một nửa người trong Sở đều la hét hôm nay phải nghỉ ngơi, hắc hắc, tôi cũng đúng lúc tranh thủ nghỉ phép, cho nên mới tới đây tìm chị.”
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của Khương Bạch San nhưng từ giọng nói của cô ấy, Văn Mân có thể cảm nhận thấy vẻ mặt cô ấy lúc này nhất định rất sinh động, lát lát lại nhíu mi, lát sau lại cười híp mắt.
Bị cảm xúc vui vẻ của Khương Bạch San cuốn hút, Văn Mân vừa rồi bởi vì Tiếu Đồng rời đi mà tâm trạng có chút tịch mịch lập tức cũng vui vẻ theo.
“Mọi người cũng quá khoa trương rồi, Tiếu Đồng vừa quay lại, mọi người liền nghỉ phép một loạt như vậy, công việc của Sở nghiên cứu không phải càng chậm trễ sao.”
“Không sao, không sao, giáo sư Tiếu làm việc như thần, một người bằng mười người, không đúng, phải là hai mươi, chỉ cần có giáo sư Tiếu, những công việc đối với chúng tôi mà nói là mệt chết thì ngược lại đối với anh ấy lại dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, chúng tôi đều một tuần không được nghỉ ngơi thật tốt rồi, dù sao cũng phải để chúng tôi nghỉ lấy hơi, nếu không cũng sẽ mệt mỏi đến chết mất thôi.”
Nghe những lời này của Khương Bạch San giống như nửa thật nửa giả oán giận, ý cười trên khóe miệng Văn Mân lại càng sâu.
“Phải rồi, cô vừa nói là đang ở dưới lâu nhà chúng tôi, vậy mau lên đây đi, tôi mới đang chuẩn bị làm một ít trà sữa, đúng dịp dùng để tiếp đón cô.”
“Thật! Tốt quá, vậy chờ tôi một lát, tôi lập tức đi lên, vụ án của Phó Thiên Húc bên kia cũng gần kết thúc rồi, tôi hôm nay đến đây chính là muốn nói với chị chuyện này, tuy rằng chuyện này không phải chuyện vui gì nhưng có trà sữa uống thì ít nhất cũng thấy được an ủi.”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
106 chương
18 chương
20 chương
153 chương