Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 123
Trên vai đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy từ phí sau khiến Văn Mân cả kinh, nhưng ngay lập tức cô lại ngửi thấy hương vị bạc hà hết sức quen thuộc.
Động tác trên tay dừng lại, giơ tay lên chậm rãi đặt lên đôi bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng kia, thân thể cũng nghiêng dần lấy một góc độ thoải mái nhất ngả về phía sau, tuy rằng còn cách một lưng ghế so pha không thể trực tiếp dựa vào trong ngực anh, nhưng giữa cần cổ cũng đã có được sự tiếp xúc thân mật lẫn nhau.
“Anh đã trở lại! Sao lại không gọi điện thoại để em ra sân bay đón anh?”
“Anh tự mình lái xe trở về là được rồi, sao phải để em lái xe đến đón, đến lúc đó lại chỉ sợ em càng mệt hơn thôi.”
Nghe giọng nói trầm thấp truyền vào bên tai, Văn Mân nhe răng cười một cái, mới xa nhau có một tuần, không ngờ người đàn ông không hiểu phong tình này thế nhưng cũng học được cách nói lời ngon tiếng ngọt.
Tiếu Đồng nắm lấy bàn tay Văn Mân, vòng qau số pha ngồi xuống cạnh cô, đầu tiên là cúi đầu ấn xuống môi cô một nụ hôn, sau đó mới ngoảnh đầu nhìn lại xem mới rồi cô đang bận bịu ở máy tình làm cái gì.
“Làm gì mà tập trung quá mức như vậy? Ngay cả tiếng anh mở cửa đi vào cũng không nghe thấy.”
Nghe Tiếu Đồng hỏi như vậy, Văn Mân chợt nhớ tới mấy món ăn còn đặt ở trên bàn cơm.
“Không có gì, tùy tiện chụp mấy bức ảnh, chuẩn bị đưa lên trang web, thử xem có cơ hội buôn bán gì không, đúng rồi, anh đã ăn cơm chưa?”
Bên kia vừa mới hoàn thành báo cáo công việc, Tiếu Đồng liền ngựa không dừng vó bay trở về, lúc ở trên máy bay, bởi vì bận rộn công việc trước đó, chỉ có thể ngủ bù nên quả thật cái gì cũng chưa ăn.
Văn Mân nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiếu Đồng đã biết anh chắc chắn còn chưa ăn, cô không nói hai lời, kéo người đàn ông bên cạnh đứng lên đi vào phòng ăn, nghĩ thức ăn này mới làm chưa lâu, đặt vào lò vi ba một lát là có thể ăn rồi.
Tiếu Đồng nhìn thấy trên ban cơm bày bốn món mặn một món canh, đưa tay sờ thử lên bát đĩa thấy vẫn còn ấm, nhất thời có chút kinh ngạc.
“Không phải là em đoán hôm nay anh sẽ trở về cho nên sớm chuẩn bị đồ ăn chứ?”
Văn Mân nghe vậy “phốc” một tiếng bật cười, liếc liếc Tiếu Đồng một cái mới giải thích: “Đó là em tự làm mấy món ăn, chụp lại chuẩn bị đưa lên mạng, anh chẳng qua là gặp được đúng dịp thôi.”
Biết mình có chút tự mình đa tình rồi, trên mặt Tiếu Đồng hơi hơi nóng lên, nhưng lập tức đưa tay nhéo một cái lên mũi Văn Mân.
“Hóa ra là đem anh thành phế vật lợi dụng rồi (từ này đã giải thích trước đây rồi nha),em dám chắc anh sẽ ăn thức ăn thừa em đã dùng rồi sao? Anh sẽ không ăn, em mau chuẩn bị cho anh môt bàn ăn khác.”
“Được rồi, mau ăn đi, đã đói bụng lâu như vậy, còn chưa đủ hành hạ cái dạ dày của anh sao? Buổi tối em sẽ vì anh mà long trọng làm một bữa tiệc đón gió tẩy trần, như vậy được rồi chứ.”
Chiếm được lời hứa hẹn của Văn Mân, Tiếu Đồng mới làm bộ như bất đắc dĩ ngồi xuống bàn cơm, tùy ý để Văn Mân hết hâm nóng rồi lại gắp thức ăn giúp mình.
Trên mặt tuy rằng cố gắng lộ ra vẻ mặt không vui, nhưng lúc Văn Mân xoay người, nhìn bóng lưng cô bận rộn hâm nóng thức ăn, khóe miệng anh hơi giương lên thoáng hiện nét cười.
“Mọi chuyện bên Mỹ đều đã xử lý xong rồi sao?” Văn Mân một bên nhìn Tiếu Đồng dùng tốc độ nhanh hơn bình thường ăn cơm, một bên tùy ý hỏi một câu.
“Việc anh có thể làm đều đã làm xong rồi, những việc còn lại đều không liên quan đến anh nữa.”
Tiếu Đồng hiển nhiên không muốn nói nhiều đến tình huống ở bên đó, chỉ đơn giản nói một câu liền dời đề tài sang chuyện khác.
“Trong khoảng thời gian anh không ở trong nước, em đều bận rộn làm cái gì vậy?”
Tuy rằng mỗi ngày đều gọi điện về, nhưng vì thời gian có hạn, anh cũng không biết được cặn kẽ Văn Mân trong khoảng thời gian này làm việc gì, cho nên vừa trở lại liền bắt đầu quan tâm rồi.
“A, đúng rồi, hôm anh đi Mỹ Khương Bạch San có gọi một cuộc điện thoại tới nhà, nói là chồng cố ấy đang theo một vụ án, hy vọng anh có thể giúp đỡ điều tra một chút.”
Nghe Tiếu Đồng hỏi, Văn Mân mới chợt nhớ tới một tuần trước Khương Bạch San đã nhờ cô chuyện này.
“Khương Bạch San?” Nghe thấy tên này, Tiếu Đồng ngạc nhiên một lúc, sau đó thấy khó hiểu, là ai vậy?
Thấy rõ nét mặt nghi hoặc của Tiếu Đồng, Văn Mân quá đỗi kinh ngạc, lập tức nói: “Anh không phải là không biết Khương Bạch San là ai đấy chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
106 chương
18 chương
20 chương
153 chương