Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 124
Văn Mân nhìn thấy trên mặt Tiếu Đồng rõ ràng biểu hiện bốn chữ “Anh không biết” (我不认识) to đùng, trong lòng đối với đoạn hôn nhân của anh và Khương Bạch San năm đó càng thêm hoài nghi.
Lấy hiểu biết của cô đối với Tiếu Đồng mà nói, dưới tình huống hai người đã cộng tác với nhau một thời gian dài như vậy mà bây giờ anh cũng không nhớ rõ cô ấy là ai, như vậy không có khả năng hai người đó phát sinh quan hệ mờ ám trước khi ly hôn. Cho dù sau đó thật sự đã xảy ra chuyện gì khiến anh có tình cảm với Khương Bạch San thì với tính cách của anh, sau khi biết rõ tình cảm của mình anh nhất định sẽ thẳng thắn ngả bài với cô.
Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Còn nữa, đứa bé tên Tiểu Dung kia, đứa bé ấy thật sự là con trai của Tiếu Đồng Sao?
Suy nghĩ của con người thường hay kỳ quái như vậy, một khi nhận định cái gì thì trong tiềm thức sẽ coi nhẹ những chuyện chi tiết, nhưng một khi nảy sinh nghi vấn thì những chi tiết bị xem nhẹ ấy lại hiện lên hết sức rõ ràng, giống như ngay từ đầu đã chú ý đến.
Nhớ tới đứa nhỏ kia, Vân Mân đột nhiên nhớ ra một chi tiết. Lúc cô nằm viện, lần đầu tiên Tiếu Đồng tới thăm cô, lúc ấy cô vô tình nhìn thấy bức ảnh gia đình của anh trên màn hình điện thoại di động.
Lúc cô nhìn thấy đứa bé ấy, chỉ cảm thấy đó chính là một đứa trẻ thông minh có hiểu biết, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, bề ngoài của đứa bé ấy và Tiếu Đồng một chút giống nhau cũng không có, trái lại giống Phó Thiên Húc đến tám chín phần.
Nghĩ đến đây, trái tim Văn Mân chợt run lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ đấy mới chính là sự thật!
“Nhóc, em làm sao vậy?” Tiếu Đồng nghi hoặc nhìn Văn Mân rơi vào trầm tư, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, không tự chủ run rẩy đứng lên.
Anh lo lắng đứng dậy, đi đến bên cạnh Văn Mân, ôm cả người cô ngả vào trong ngực, vươn tay nắm lấy tay cô, chẳng qua là, bàn tay lạnh như băng.
“Em rất lạnh?” Hàng mi dài bởi vì lo lắng mà hơi nhíu lại, ánh mắt trở nên khó hiểu.
Giọng nói trầm thâp của Tiều Đồng truyền vào bên tai, từ hai gò má đến thắt lưng đều truyền đến hơi ấm khiến cho Văn Mân lập tức hồi tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ về suy đoán kia.
“Không, không có gì, có thể là do cửa sổ không đóng kín, vừa rồi có một cơn gió thổi qua nên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Một cơn gió…Tiếu Đồng nhìn không gian phòng ăn kín mít, ở giữa lông mày càng nhíu chặt, nhưng anh lựa chọn cái gì cũng không hỏi.
“Em vừa nhắc tới Khương Bạch San là ai?”
Văn Mân nghe vậy ngẩng đầu liếc qua Tiếu Đồng, bất đắc dĩ nói: “Chính là trợ lý nghiên cứu viên ở Sở nghiên cứu của anh, hôm đó chúng ta có gặp mặt bên ngoài Cục dân chính đấy thôi. Lúc ấy không phải anh cũng có nhận ra cô ấy sao? Bây giờ tự nhiên lại như không biết cái tên Khương Bạch San này?”
“Anh nhớ cái tên này làm gì? Anh nhớ mặt cô ấy là đã cho cô ấy mặt mũi lắm rồi, chờ đến khi nào cô ấy trở thành nghiên cứu viên chính thức, anh lại nhớ tên cô ấy cũng không muộn.” Giọng điệu lạnh nhạt đầy kiêu ngạo, đúng tiêu chuẩn Tiếu Đồng trả lời. Bàn tay Văn Mân vốn đang bị Tiếu Đồng nắm lấy, tiện thể nhéo nhẹ một cái vào lòng bàn tay anh, ngửa đầu, khóe miệng cười cười, trêu chọc nói: “Được lão nhân gia ngài nhớ mặt đã là vinh hạnh và may mắn của cô ấy rồi, đúng không?”
"Đó là đương nhiên."
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
73 chương
725 chương
101 chương
224 chương
24 chương