Không có Tiếu Đồng bên cạnh một tuần, Văn Mân cảm thấy làm việc gì cũng không hứng thú, rõ ràng lúc đầu là cô muốn mình nhất định phải có sự nghiệp riêng, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đi theo Tiếu Đồng làm vài vụ án, cô lại đem cái ý định đó quẳng ra sau đầu, đã quen với việc luôn có người bên cạnh, bỗng nhiên người ấy lại đi mất, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy trống trải. Kiếp trước, sau khi khôi phục lại cuộc sống độc thân, bởi vì sợ bị thương tổn, không muốn lại lãng phí thời gian cùng tinh lực để bắt đầu một cuộc tình mới, cho nên cô dốc hết toàn lực tập trung cho việc phát triển sự nghiệp. Đến lúc cô chết đi, tập đoàn thực phẩm dưới tay cô được coi như là kinh doanh khởi sắc. Trước khi chết, có lẽ là xuất phát từ sự áy náy, cũng có thể là xuất phát từ một tình cảm nào đó mà ngay chính cô cũng không rõ, dù chưa được sự đồng ý của Tiếu Đồng, cô đã đem tài sản đứng tên mình toàn bộ đều để lại cho anh, nghĩ đến đây, Văn Mân lại cảm thấy tò mò không biết lúc Tiếu Đồng nhận được điện thoại từ luật sư của cô sẽ có phản ứng gì. Là thản nhiên tiếp nhận ý xin lỗi của cô hay sẽ vì cô tự tiện quấy rầy cuộc sống của anh mà nổi giận? Ý thức được mình cư nhiên ở nơi này rối rắm những vấn đề không có nghĩa lý gì, Văn Mân đột nhiên nở nụ cười tụ giễu. Chẳng phải đã tự nói với mình quên đi chuyện kiếp trước, sẽ trân trọng cuộc sống và con người hiện tại, lại lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới sao? Thế nào chỉ mới một Khương Bạch San xuất hiện, lại khiến lòng cô hỗn loạn đên mức này. Văn Mân lần nữa cúi đầu tập trung vào màn hình máy tính, tay đặt lên con chuột, đem những ảnh chụp lưu trên máy, dùng photoshop phóng to chỉnh sửa lại một lần. Sáng nay cô rãnh rỗi không có việc gì làm nên sắp xếp lại danh mục các món ăn mà tập đoàn của cô đã nghiên cứu và phát triển ở kiếp trước, cũng tự mình làm mấy món ăn gia đình, chụp hình lại, chuẩn bị để đưa lên trang chủ website cá nhân của mình. Đời này, cô không định gióng trống khua chiêng gây dựng tập đoàn ẩm thực giống như kiếp trước, cô tự hiểu rằng, gia đình và sự nghiệp dù thế nào cũng thể làm tốt cả hai cùng lúc được. Năng lực của cô có hạn, chỉ có thể chú trọng một bên, mà lựa chọn của cô rất rõ ràng, đời này, bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng tình cảm gia đình. Nếu đã không định làm lớn, có thời gian nhàn rỗi cô đánh lẻ chút việc nho nhỏ là tốt rồi, chờ trang web ẩm thực gia đình của cô có chỗ đứng rồi, thu hút vài quảng cáo đưa lên website hoặc là xuất bản sách dạy nấu ăn chẳng hạn, kiếm thêm ít tiền là được rồi. Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, đem toàn bộ tinh thần tập trung vào Photoshop, Văn Mân hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra từ cánh cửa. Suốt một tuần lễ chịu đựng mệt mỏi, Tiếu Đồng rảo bước tiến vào cửa chính, đập vào mắt là bóng dáng Văn Mân đang quay lưng về phía mình, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, cúi đầu chăm chú nhìn màn hình máy tính. Nhìn bóng lưng mỏng manh của cô, bởi vì tóc dài bị cột lên một cách tùy ý mà để lộ cần cổ trắng nõn, anh chỉ cảm thấy tất cả những mệt mỏi trong người đều tan biến hết. Trước kia anh chưa từng để ý xem về đến nhà có người đợi sẵn hay không, anh bận việc nghiên cứu, bận điều tra án, một ngày làm việc liên tục hai mươi bốn giờ vẫn thấy thời gian không đủ, nhà đối với anh mà nói thì có cũng như không. Nhưng từ lúc Văn Mân có mặt trong cuộc sống của anh, anh từ từ nhận ra nhà quả thực rất tốt đẹp. Ăn đã có cô vì anh mà chuẩn bị đồ ăn, mặc đã có cô vì anh mà giặt quần áo, công việc bận rộn còn có thể nghe được lời cô nhắc nhở anh chú ý thân thể, tất cả những điều đó từng chút từng chút khiến anh biết được có nhà là thế nào. Nếu nói lúc đầu muốn đến gần cô, đa phần là vì lời hứa hẹn trước kia, nhưng hiện tại muốn ở gần cô, đơn giản chỉ có một chữ yêu.