Chọc ác sói - caoh
Chương 13 : Hoàng thượng, ngươi buông ra! (6)
Kiều Loan cả đêm đều mê mang dưới ánh mắt lo lắng của Đông Phương Ngạo, hắn thật muốn tự tát mình một cái vì đã làm nàng ra nông nổi này.
Đau lòng, tự trách và tự thề trong lòng không bao giờ để Kiều Loan phải một lần nào nửa lâm vào cảnh tượng giống như lần này!
Hai ngày sau nửa đêm,
Ở Càn Thanh cung, thân hình bé nhỏ trên giường nhẹ cử động, đôi mắt thủy tinh to tròn mơ màng mở ra.
Đã qua hai ngày đêm Đông Phương Ngạo tự thân uy thuốc cho Kiều Loan nên bây giờ sắc mặt nàng không còn tái nhợt hiện lên mà trở nên càng hồng nhuận xinh đẹp.
Khuôn mặt tuyệt mỹ sấn thêm đôi thủy tinh mắt to như vẻ câu nhân làm cho cả người Kiều Loan mị hoặc khí chất, diễm quang tứ phía câu hồn yêu tinh.
Đúng như danh từ mỹ lệ tiểu họa thủy!?!
Bởi vì nàng đã thoát khỏi căn phòng tối tăm đó nên nàng đã trở lại bình thường, không còn sợ hãi gì nữa.
Kiều Loan lười biếng duỗi thắt lưng ngồi dậy, nhìn qua nhìn lại thì mới biết đây là tẩm cung của tên bạo quân kia, mà nàng là đang nằm trên chiếc giường yêu quý của hắn.
Ra bên ngoài chơi thì rất thú vị vui vẻ, nhưng nàng ở hoàng cung rất nguy hiểm, nhất là tên hoàng đế là nguy hiểm nhất!
Nàng không thể nào ở trong cung được nữa, nàng phải tìm cách ra khỏi cung về nhà thôi.
Không biết đã khuya rồi mà tên bạo quân kia chạy đi đâu? Mà kệ hắn đi, nàng không quan tâm!
Nghĩ nghĩ, Kiều Loan vội vàng ngồi dậy chạy ra khỏi tẩm cung chạy về phòng mình mà không hề hay biết trên mặt nàng không còn dịch dung nữa mà thay vào là dung nhan kiều diễm vô cùng.
Trên đường không gặp hộ vệ hay thái giám cung nữ nào làm Kiều Loan thấy lạ lạ, nhưng nàng không suy nghĩ sâu xa mà chạy thẳng vào phòng.
Đi lấy nước ấm đổ đầy bồn tắm bằng gỗ, lấy cánh hoa hồng đỏ rải đầy trên mặt nước, Kiều Loan bắt đầu cởi quần áo. Bước chân nhẹ nhàng chậm rãi bước vào bồn nước ấm, Kiều Loan vừa tắm vừa vui vẻ đùa nghịch cánh hoa trôi nổi trên mặt nước.
Trông lúc nàng đang khát thì chợt thấy một vò rượu nhỏ đặt bên cạnh bồn tắm, cũng không biết là ai đã đặt nó ở nơi này.
Cầm lên, mở nắp vò rượu ra, hương mùi rượu nồng đậm chui vào mũi, Kiều Loan thích ý uống một ngụm.
"Oa~ rượu ngon thật...." Hít sâu một hơi, Kiều Loan thè lưỡi khen ngợi, sau đó nàng tiếp tục uống vò rượu trong tay. Chờ nửa nén nhang sau thì chiếc vò rượu đã bị nàng nuốt hết một nửa vào bụng, nàng hơi say một trương hồng nhuận nhuận mặt, càng hơn đào hoa kiều diễm ướt át, mị hoặc chúng sinh.
Kiều Loan kiều mềm từ từ bước ra khỏi bồn tắm, nàng đã khá say xỉn nên không kịp mặc quần áo mà chỉ quấn một chiếc khăn sa màu đỏ mỏng manh nhìn thấu bên trong. Nàng nhè nhẹ đi tới bình phong, nàng ngã nhào vào trên giường nằm thiếp đi...
Hôm nay là ngày sứ giả hai nước láng giềng đến nộp cóng phẩm nên trong cung đem nay có tổ chức buổi tiệc để chiêu đãi sứ thần.
Tuy hai nước láng giềng yếu hơn Đông Phương quốc nhưng đêm nay tổ chức bữa tiệc cũng cần phải có mặt Đông Phương Ngạo để đứng đầu.
Hắn có thể có mặt hay không là tùy theo hắn, nhưng hắn không muốn hai nước láng giềng nghĩ sâu xa, hắn không muốn phiền phức nên đành phải kiên nhẫn có mặt bữa tiệc đêm nay.
Trước mặt là những vũ cơ xinh đẹp yêu mỹ nhưng Đông Phương Ngạo chẳng thèm nhìn tới mà chỉ lo cầm trong tay ly rượu, ưu nhã cao quý thưởng thức rượu ngon.
Trên mặt hắn nghiêm nghị lạnh nhạt nhưng trong đầu luôn hiện khuôn mặt kiều diễm của tiểu cung nữ, nhớ đến hương vị ngọt ngào mềm mại của đôi môi của nàng, mà hiện giờ nàng đang nằm trên giường của hắn. Nghĩ đến đây thì có một tà hỏa mãnh liệt bùng lên tập trung vào vật nóng bỏng bên dưới.
Đêm đã khuya, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Ngạo càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, hắn đang cảm thấy vô cùng nhàm chán. Đợi một lúc, hắn tao nhã đứng dậy nói với bên dưới toàn bộ cung quyến.
"Các ngươi tiếp tục." Sau đó phất tay áo đi rồi. Để lại hàng trăm con mắt thất vọng của nữ nhân khi đêm nay vẫn không thành công câu dẫn được hoàng thượng.
Mới bước vào Càn Thanh cung, Đông Phương Ngạo nguy hiểm nheo lại đôi mắt khi không cảm nhận được hơi thở trên giường.
Chưa chờ cơn bạo nộ phát tát thì đã có một bóng đen không tiếng động từ trên sàn nhà bay xuống quỳ một gối trước mặt hắn và nói tiểu cung nữ đã tỉnh dậy và trở lại phòng mình. Chờ hắn gật đầu thì bóng đen ám vệ nhanh chóng biến mất.
Biết Kiều Loan trở về phòng mà không phải chạy trốn làm hắn nhẹ thở một cái. Nhìn vật dưới thân anh dũng nhếch lên, Đông Phương Ngạo gợi lên khóe môi cười khẽ, hắn quay lại đi tìm tiểu cung nữ của hắn!
"KẼO KẸT---"
Mở cửa, nhìn hương khói của bồn tắm bốc lên cùng với hương vị rượu mạnh khắp phòng, đôi mắt sắc bén quét nhìn xung quanh. Một vòng không thấy người,một lúc thì dừng lại nhìn chăm chú vào bóng người sau bình phong.
Đông Phương Ngạo bước chân chậm rãi không tiếng động tiến gần đến bình phong.
Nhìn thân ảnh yểu điệu nằm trước mắt, Đông Phương Ngạo hô hấp cứng lại, ánh mắt trầm xuống, môi mím chặt.
Đông Phương Ngạo tầm mắt giằng co ở trên Kiều Loan thân thể, trong mắt là che dấu không được dục vọng mãnh liệt bùng phát.
Chiếc khăn sa mỏng màu đỏ khoát lên người như ẩn như hiện cảnh xuân hoàn mỹ làm người muốn phun máu mũi.
Một thân sương tuyết mềm da thịt ở mờ nhạt ánh đèn chiếu rọi tản ra nhu hòa ánh sáng, kiều mị ngọc thể kéo dài mềm mại xúc cảm tuyệt hảo.
Mềm mại đen bóng tóc dài ở sau đầu màu trắng khăn trải giường , khuôn mặt trái xoan cân xứng rõ ràng, một đôi thủy nhuận tinh mắt to yên tĩnh nhắm nghiền, đôi môi hồng nhuận bóng lưỡng hơi dính rượu ngọt.
Bên dưới mượt mà đầu vai là một đôi bạch ngọc tròn trịa đầu vú bởi vì nữ nhân hô hấp mà trên dưới phập phồng, kéo đỉnh hai điểm hồng anh cũng tùy theo hơi hơi run rẩy lên.
Còn có kia thon dài trắng non đùi ngọc, kia thấp thoáng hạ thần bí u cốc hơi bị che khuất…
Tốt đẹp đến như vậy làm người hoa mắt say mê, tim đập gia tốc, làm người tình nguyện trầm luân, hãm chìm trong đó, không tự kềm chế.
Da thịt trắng tuyết sánh với chiếc khăn sa mỏng manh màu đỏ làm Kiều Loan yêu mị càng giống hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn nam nhân.
Như vậy mỹ nhân ngang dọc trước mắt, Đông Phương Ngạo tâm linh hoàn toàn say mê, ánh mắt hoàn toàn mê ly!
Nhắm mắt lại, chóp mũi càng thêm rõ ràng nghe nữ nhân mang theo mùi hương hoa cơ thể.
Làm một người nam nhân, khi gặp tuyệt mỹ yêu tinh đứng trước mặt không ai không động lòng! Mà tuyệt mỹ yêu tinh đó còn là nữ nhân ngươi yêu thì không thể nào bỏ qua được!
Đông Phương Ngạo cũng thế.
Cho dù là hắn thật chán ghét nữ nhân.
Nhưng tiểu yêu tinh câu thần hồn hắn này là ngoại lệ!
Hắn quyết định đêm nay nàng sẽ thuộc về hắn!!!
Đôi mắt hiện lên ánh lửa nguy hiểm, lý trí hầu như bị dục vọng ăn mòn nhưng hắn vẫn cơ giữ bình tĩnh để không làm tổn thương nàng.
Đông Phương Ngạo chậm rãi đi tới bên giường, sau trực tiếp nằm đè lên thân thể mềm mại.
Đôi môi nhanh chóng tìm được đôi môi mê người hung hăng hôn lấy nó, chiếc lưỡi bá đạo cạy răng Kiều Loan ra và vội vàng cuồng quét tất cả.
Đã như thế là hắn đã tự chủ lắm rồi!
Nàng quá tốt đẹp, quá mê người, hắn không thể nhịn được!?!
Bên dưới đôi tay cũng không nhàn rỗi, bàn tay to mò xuống dừng ở trước ngực nàng, sau nắm lấy đôi bạch ngọc tự do âu yếm lên.
"Ưm... Ngô ngô~"
Kiều Loan khó thở mê mang mở mắt, nàng cảm thấy như có con quái vật khổng lồ đang đè nặng nàng. Trong miệng bị một thứ mềm mại gì đó tắc càn quét, trước ngực thì như có ai xoa bóp làm nàng khó thở và khó chịu vặn vẹo thân mình.
Bởi vì tửu lượng của nàng rất kém mà nàng uống nhiều rượu như thế làm đầu óc nàng quay cảnh phân không rõ phải trái. Hiện giờ nàng cũng không biết bản thân mình sắp bị một đại sói xám cuồng ăn sạch sành sanh!
Đợi khi nhìn đến Kiều Loan bị hắn hôn đến nghẹt thở sắp ngất thì hắn mới chịu buông tha cho đôi môi sưng đỏ tội nghiệp.
Đôi môi nóng rực chuyển đến gặm cắn lấy vành tai trắng nhỏ xinh, mạnh mút một cái rồi hôn dài xuống xẹt qua cổ ngọc, xương quai xanh quyến rũ để lại các dấu vết đầu ái muội.
Nụ hôn dừng lại đôi bạch thỏ ngọc tròn trịa đầy đặn một tay cầm không hết, hắn ngậm lấy một bên viên đỏ anh đào, một bên dùng tay mạnh xoa xoa.
Kiều Loan kiều mềm cảm nhận khoái cảm trước ngực mà mở miệng phát ra mị nhân rên rỉ.
Chiếc săn sa mỏng thảm thương bị hắn kéo trợt xuống tới eo liễu.
"Ân ân a..."
Kiều Loan hiện tại không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng chỉ biết khoái cảm lần lượt ập đến làm nàng không tự giác lớn tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng.
Tuy đã say xỉn không thể tự suy nghĩ nhưng Kiều Loan cũng tự cảm nhận được bản thân đang trong hoàn cảnh nguy hiểm khiến nàng không tự giác giẫy giụa lên.
Hai tay mềm nhũn chống lên bờ vai của Đông Phương Ngạo, nàng thử đẩy đẩy nhưng thân thể rắn chắc đè trên người nàng không chút sứt mẻ. Ngược lại bàn tay nhỏ xinh như búp sen đỏ lên có nhè nhẹ đau đớn.
Bên dưới đôi chân thon dài nộn nộn cũng khẽ lộn xộn đá đá nhằm mục đích đá người trên người mình xuống dưới.
"Hí--"
Theo Kiều Loan giẫy giụa làm dục vọng hắn cố đè lại nổ ra, dưới thân côn thịt cũng cưng cướng sắp nổ mạnh, lí trí của hắn cũng bị nàng chặt đứt!
"Tiểu yêu tinh! Đây là ngươi tự tìm!"
Đông Phương Ngạo trầm trầm trọng gầm lên một tiếng, giọng hắn hắn khàn khàn đến lợi hại. Đôi mắt phun hỏa như muốn nuốt chửng tiểu yêu tinh làm hắn mất lí trí này.
Ngước mặt, đôi môi mạnh hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hung ác ngậm cắn,lần này càng kịch liệt hơn lần trước.
Một tay hắn nắm hai bàn tay nàng dễ dàng đưa lên đầu cố định. Một tay thì đi xuống bên dưới, cầm một xả, chiếc khăn sa đỏ mỏng bị hắn vứt bỏ xuống giường thẳng thừng không thương tiếc.....
----------******--------
Theo ta cảm thấy thì hình như ta viết cổ đại hay hơn hiện đại thì phải, ai ai ai..
Truyện tự viết nên đọc có dở đừng ném đá ta nha, ta mỏng manh lắm ︶︿︶
Hihiii dù sao ta cũng mong bạn đọc ủng hộ ta nhiều nhiều~~
Hôn❤❤❤
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
14 chương
82 chương
22 chương
39 chương
51 chương