Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 43 : Chính thức đối mặt

- Ơ kìa! Tụi nó quen nhau à? – Bà Mỹ hỏi Hào trong khi mở to mắt nhìn Thy đang đuổi theo Duy. Tiến Hào không nói gì, anh nhìn theo Duy và Thy cho đến khi bóng tối nuốt chửng họ rồi lặng lẽ trở về phòng, lòng nặng nề vô cùng. Thiên Thy vẫn mải miết chạy theo Duy, miệng không ngừng gọi tên cậu. Nhưng cô càng gọi và càng đuổi theo thì Duy lại càng chạy nhanh hơn, hệt như cậu em đang muốn tránh xa tất cả những điều ở phía sau. Càng xa càng tốt. - BẢO DUY!! Thy đuổi kịp Duy, túm lấy áo cậu. Bây giờ hai người đang đứng dưới bóng đèn vàng bên con sông Hàn chở đầy gió. - BUÔNG EM RA! Duy nói như mếu, hất mạnh tay Thy, vùng vằng muốn thoát khỏi cô. Vì đây là lần đầu tiên Duy tránh né Thy nên khiến cô ngạc nhiên tột cùng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. - Duy! Nói chị nghe rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao em lại ở nhà chị? Tại sao em lại khóc? Duy vẫn vùng vằng, hất mạnh tay hơn trước khiến bàn tay Thy đang nắm chặt lấy áo cậu bị văng ra không trung. Rồi cậu tiếp tục bỏ chạy. Chạy như điên như cuồng. - BẢO DUY!!!! Trong cơn hỗn loạn, Duy bị tiếng gọi gần như tiếng hét của Thy làm cho thức tỉnh. Cậu đứng lại. Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều. Trong lòng càng lúc càng thấy đau. Đôi chân cậu lúc này dường như không còn đủ sức để chống đỡ thân thể của chính mình nữa. Duy gục ngã trên vỉa hè, ôm gối khóc thảm thương như một chú bé bị lạc đường. Thì ra mẹ của Bảo Duy đang ở rất gần cậu, vậy mà từ trước đến nay cậu không hề biết, cứ ngỡ bà ấy ở xa lắm, cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại. Dù là rất ghét mẹ, nhưng Duy vẫn nghĩ bà ấy vẫn còn nhớ cậu, vẫn muốn tìm cậu. Nào ngờ cho đến hôm nay tình cờ gặp lại, bà ấy chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt ngạc nhiên, cũng có chút tội lỗi nhưng hoàn toàn không có tình mẫu tử, không hề có những thái độ yêu thương của một người mẹ dành cho con. Và cay đắng hơn, bà ấy chính là mụ dì ghẻ của Thiên Thy, người mà cô đã kể loáng thoáng cho cậu nghe lúc còn nhỏ. Duy cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu như một trò đùa quái ác. Bây giờ, bảo cậu phải đối mặt với Thiên Thy làm sao đây? - Bảo Duy! – Thy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu em,đặt tay lên vai cậu. Cô chưa bao giờ thấy Duy đau đớn như thế này. – Nói cho chị biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? - Làm ơn! Đừng hỏi em bất cứ cái gì hết – Duy nói trong nước mắt. Trong giọng nói có thể dễ dàng nhận ra cậu đang rất hoảng loạn. Hiểu ý cậu, Thy gật đầu. Cô ngồi yên lặng bên Duy, nghe gió đêm rít qua mặt, trong lòng cảm thấy hỗn tạp không khác gì cậu em lúc này. Phải rất kiềm chế, Thiên Thy mới không bật ra những câu hỏi đang hành hạ trong đầu cô, khiến cô thực sự bức bối nhưng không biết làm gì hơn ngoài im lặng. - Thiên Thy! Đừng hỏi gì thêm, chỉ trả lời những câu hỏi của em thôi. Được không? – Duy vẫn khóc rấm rứt. Đôi mắt dàn dụa nước mắt đang hướng về con sông Hàn. - Ừ, em muốn gì cứ hỏi đi. - Lúc nhỏ, dì ghẻ của chị có hay đánh chị không? Thy thoáng bất ngờ trước câu hỏi của Duy, nhưng cũng đành làm theo yêu cầu của cậu. Chỉ trả lời và không được hỏi. - Thỉnh thoảng cũng có. - Có hay mắng chị không? – Duy vừa nói vừa nấc lên. - Thường xuyên. - Có hành hạ chị nhiều không? – Duy nghẹn ngào. - Có. Nhưng tất cả chỉ là lúc nhỏ. Bây giờ bà ấy chẳng làm gì được chị hết. - Tại sao lại là chị mà không phải ai khác? – Duy hỏi lí nhí, chỉ vừa đủ cho một mình cậu nghe thấy, – Từ giờ, em sẽ không gặp chị nữa đâu. Đừng đuổi theo em nữa. Thiên Thy còn chưa hết bất ngạc nhiên vì câu nói ấy thì Bảo Duy đã vội vàng đứng lên, bước chân cậu liêu xiêu đi tiếp đoạn đường nhưng rất dứt khoát, không quay đầu lại dù chỉ một lần. Đôi mắt Duy thẫn thờ chẳng thèm nhìn bất kì điều gì, chỉ biết đi thẳng về phía trước trong vô thức. Tại sao Duy lại có một người mẹ như thế? Sẵn sàng bỏ chồng con vì gia đình phá sản. Sẵn sàng xà vào lòng một người đàn ông giàu có khác và hành hạ con gái nhà người ta. Còn anh trai Duy là Tiến Hào cũng biết tất cả, biết cậu thích Thy, biết Thy và cậu quen nhau thân thiết nhưng lại làm ngơ trước mọi chuyện, không hề hé nửa lời để Duy không hề hay biết chính mẹ mình là dì ghẻ của Thy. Nếu chiều nay Duy không cùng Trúc Anh đi tìm nhà của Thy và vô tình gặp Tiến Hào và mẹ đang ở trước cổng, thì cậu đã không biết được cái sự thật đáng nguyền rủa này. Bây giờ Duy biết phải làm sao với Thy đây? Thế nhưng đi được một đoạn đường dài, đôi mắt Duy đã không còn u ám chênh vênh nữa mà hiện lên một ngọn lửa rừng rực. Tất cả mọi chuyện tồi tệ đã và đang xảy ra với cậu chẳng phải đều bắt nguồn từ cái thằng chết tiệt nào đó tên là Hoàng Minh Đăng sao? Vài ngày sau đó, Thiên Thy không tài nào liên lạc được với cậu em. Gọi điện thoại hỏi Trúc Anh, cô cũng không trả lời, hỏi Tiến Hào, anh cũng viện cớ lờ đi. Thy chỉ còn cách đi hỏi bà dì ghẻ của mình, xem rốt cục có chuyện gì xảy ra nhưng đáp lại cô cũng chỉ là sự im lặng đáng ghét. - Thy! Mấy ngày nay sao em cứ như người mất hồn thế? Minh Đăng ngồi xuống cạnh Thiên Thy trên bậc thềm trước ngôi nhà ở biển. Anh thấy lo lắng vì suốt mấy ngày nay, Thy thường xuyên ngồi suy tư điều gì đó với vẻ mặt lo âu, muộn phiền và chẳng thèm để ý đến anh. Vậy mà lần nào Đăng hỏi đến, cô cũng chỉ lắc đầu rồi trả lời cho qua loa bằng câu nói quen thuộc đến phát bực: “không có gì” - Có chuyện gì? Nói anh nghe! – Đăng nghiêm giọng, “uy hiếp” Thy bằng cách nắm bàn tay cô thật chặt. - Thực ra thì em đang lo cho Duy, mấy ngày nay liên lạc với cậu ấy không được. - Cậu nhóc đó có chuyện gì sao? – Đăng khẽ nhăn mày khó chịu, chẳng ai thoải mái khi người yêu của mình lo lắng cho tình địch cả. Và rồi Thy kể hết những chuyện mà cô chứng kiến được cho Đăng nghe, từ việc bất ngờ gặp Duy ngay tại nhà cho đến thái độ và những câu hỏi kì lạ của cậu em về người dì ghẻ của mình, không quên kể cho anh nghe cô đã thấy Bảo Duy khóc đau đớn ra sao. Nhưng bây giờ điều khiến Thy lo lắng không kém đó chính là Minh Đăng lúc này. Không hiểu sao sau khi nghe Thy kể xong, khuôn mặt anh lại tái xanh, lộ vẻ lo lắng còn hơn Thy, ngồi bất động y như cô vài phút trước đó. - Minh Đăng!... Minh Đăng! - Ơi! Sao em? – Đăng giật mình quay sang Thy, đôi mắt vẫn còn dấu vết hoang mang của giây phút thất thần lúc nãy. - Bây giờ thì đến anh mất hồn? – Thy trêu chọc. Nhưng Đăng cũng chẳng thèm đáp lại, định hỏi cô điều gì đó nhưng lại thôi. - Anh có thể đánh đàn cho em nghe được không? – Bỗng dưng, Thy nhớ đến tiếng đàn dịu dàng tại buổi biểu diễn cô và Đăng đi xem. Có lẽ thứ âm thanh ấy sẽ giúp cô bớt lo lắng hơn trong lúc này. - Được – Đăng gật nhẹ đầu. Tiếng đàn piano cất lên, hòa nhịp vào tiếng sóng. Bản nhạc Yesterday cổ điển mềm mại, mượt mà đang ngân lên dưới những ngón tay thon dài, thoăn thoắt của Minh Đăng. Thy chăm chú ngắm nhìn cách Minh Đăng chơi đàn. Có vẻ như anh rất ít khi đánh những bản nhạc vui tươi, bởi đa số Thy chỉ toàn nghe thấy những âm điệu trầm buồn, sâu lắng phát ra từ cây đàn của anh. Phải chăng con người thật của anh cũng trầm buồn như chính những bản nhạc ấy? Như bị giai điệu du dương man mác buồn quyến rũ một cách kì lạ, Thiên Thy vô thức ngồi xuống bên cạnh Đăng, bàn tay cô ngu ngơ đặt lên phím đàn rồi “ấn ấn” chúng. Khiến cho bản nhạc tưởng chừng như tuyệt hảo đó xuất hiện những âm thanh hết sức kì cục. Như dần nhận thức được sự phá đám vô duyên của mình, Thiên Thy vội rụt tay lại trước khuôn mặt ngạc nhiên và sau đó là bật cười của Minh Đăng. - Em muốn đánh đàn? – Đăng nghi ngờ, nhìn Thy với đôi mắt tinh nghịch. - Ờ không… - Thy bối rối – Nhưng cũng muốn tí xíu… Vậy là Minh Đăng liền đứng lên đi ra phía sau lưng Thy, cúi xuống dạy cho cô biết cách đặt tay lên bàn phím, nhận dạng những nốt nhạc cơ bản rồi lướt những ngón tay cứng ngắc của Thy qua phím đàn mượt mà. Anh vừa dạy vừa giảng cho Thy nghe nhiệt tình. Nhưng lúc này đầu óc Thy thực sự rất căng thẳng, trái ngược với tinh thần thoải mái và sự nhiệt tình của Minh Đăng. Bởi tim cô đang đập thình thịch vì hơi thở nóng ấm của Đăng đang nhẹ nhàng phả vào đôi tai và gò má của cô. Thy bây giờ không khác gì một chú mèo con ngoan ngoãn ngồi gọn vào lòng Đăng, hứng trọn mùi hương nam tính của anh, đôi tay lại được Đăng nắm nhẹ để lướt phím. Lưng cô chạm vào khoang ngực rắn chắc, nơi toát ra hương thơm quyến rũ “nguy hiểm” của chàng nghệ sĩ điển trai. - Nãy giờ anh nói gì, em có hiểu không? - Không … không… hiểu lắm. Thy lắp bắp đầy bối rối, cảm thấy đôi gò má của mình đang nóng dần lên vì hơi thở dài của Minh Đăng từ phía sau. Tim cô còn đập mạnh hơn vì đôi tay anh đã di chuyển lên hai bờ vai của cô, bóp nhẹ, và lại tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng xuống hai bên hông rồi vòng ra bụng Thy. Ở đó, đôi tay Đăng tạo thành một vòng ôm chắc chắn. Chiếc cằm trẻ của Đăng tựa lên vai Thy. Cánh mũi anh tìm đến hương thơm từ mái tóc cô rồi nhắm mắt hít thật sâu, như muốn thu tất cả mùi hương ấy vào trong người mình. Những hành động có chút mùi mẫn đó của Đăng khiến Thy cảm thấy sờ sợ, run run nhưng chẳng muốn rời ra. Cũng chính vì chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt của Minh Đăng lúc này nên Thy không thể biết được đôi mắt của Đăng u sầu đầy ưu tư đến mức nào. Anh thực sự đang rất sầu thảm. Trực giác cho Đăng biết rằng đây có thể là lần cuối cùng anh được ôm người con gái này. Phải, có lẽ anh sắp mất Thy thật rồi.Bởi vì chỉ còn một ngày nữa thôi, tin động trời của anh cũng sẽ đến tai cô. Rồi cả chuyện về cậu em kia nữa… Một khi con người ta biết trước mình sắp mất đi một ai đó, thì họ sẽ cố gắng giữ chặt người đó bên mình. Nhưng càng giữ càng thấy lo âu, càng giữ càng thấy bất lực. Bởi họ biết rõ lí do họ đánh mất không phải là giữ không chặt mà chính là vì người đó sẽ không bao giờ thuộc về họ ... Đăng đưa Thy về nhà. Cô lấy làm lạ vì trên suốt chặng đường, anh không nói với cô một câu nào, chỉ lẳng lặng lái xe và đôi lúc còn thở dài. Hôm nay, Đăng có những biểu hiện kì lạ quá. Sau khi nghe Thy kể về chuyện của Bảo Duy thì lúc nào đôi mắt ấy cũng buồn rười rượi. Thật khó hiểu! - Thiên Thy! Xe đã đậu trước cửa nhà em hơn hai mươi phút rồi. Đăng không nhìn Thy, nói giọng đều đều khiến cô bất ngờ. Vì mải lo nghĩ nên Thy đâu để ý xe đang chạy hay đứng yên, và đang dừng trước nhà ai cô lại càng không biết. - Vậy em vào nhà đây. - Ừ! - Bye anh! - Thy vẫn ngồi yên trong xe. Dường như Thy muốn níu kéo điều gì đó nhưng đáp lại sự níu kéo ấy vẫn là thái độ dửng dưng của Minh Đăng. Kì lạ quá! Không giống Minh Đăng thường ngày chút nào. Nhưng lúc ấy, đã có một ý nghĩ táo bạo xẹt qua đầu Thy, nó nhanh như chính hành động của cô, “Chụt” Một nụ hôn nhanh như tia chớp đáp thẳng vào má Đăng! Lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời của Thy, cô chủ động hôn người khác. Nụ hôn chớp nhoáng lên má đã khiến cho ai đó ngồi bất động hoàn toàn. Còn Thy thì vội vàng mở cửa xe chạy thẳng vào nhà, không dám nhìn lại dù chỉ một lần vì quá ngượng ngùng. Cô cứ ngỡ hành động “điên rồ” của mình sẽ làm Đăng bớt đi phần nào căng thẳng vì vấn đề nào đó, nhưng thật ra nó lại càng khiến Đăng đau lòng hơn gấp bội. “Giám đốc! Đã xác định được rồi, Bảo Duy chính là cậu bé mà cậu đang tìm kiếm. Bảo Duy và Tiến Duy là một người” – Giọng nói khàn của người trợ lý vang lên trong điện thoại của Đăng sau khi Thy vào nhà được vài phút “Bây giờ cậu ấy đang ở đâu” – Minh Đăng nói giọng nhợt nhạt. “Trại mồ côi SOS” Chiếc ô tô lại phóng như bay xé tan màn gió lộng bởi chàng trai có đôi mắt không cảm xúc, đang nhìn cuộc đời trớ trêu ngoài kia với những tia nhìn không cảm xúc nốt. Lần này, Đăng cũng xé gió đấy, nhưng không còn Thy ở phía sau giống như hôm trước nữa. Minh Đăng chạy xe rất nhanh nên chưa đầy bốn phút, chiếc BMW đã đỗ phịch trước ngôi nhà rộng lớn có chiếc cổng được gắn bảng tên: “TRẠI MỒ CÔI SOS”. Cũng may thời tiết đang rất xấu nên có ít xe trên đường, nếu không, Minh Đăng rất có thể bị tai nạn xe khi đi với vận tốc kinh hoàng như thế. - Tôi muốn gặp B.Ả.O D.U.Y! Minh Đăng ngang nhiên vào văn phòng của trại mồ côi, nhấn mạnh từng chữ với người đàn ông trước đây đã từng cố tình gây khó dễ cho anh trong việc tìm kiếm chỉ vì một cái tên đã được thay đổi. Chắc chắn ông ấy biết rõ việc đổi tên nhưng lại cố tình muốn giấu anh. Và lần này, người quản lí không thể nói thêm một lời nào, lẳng lặng chỉ cho Đăng khu mà Duy đang ở. Một khoảng sân rộng mênh mông hiện lên phía sau cô nhi viện. Ở đó có một ngôi nhà nhỏ xíu nằm gần góc cây si vĩ đại. Bên tay phải của ngôi nhà là một khoảng đất trống để trồng những loại cây gỗ lớn. Có thể nói, khu đất trống và ngôi nhà đó chính là nơi sau cùng của cô nhi viện. Trước cảnh cửa màu xanh của ngôi nhà, có một cậu nhóc đang bệt xuống bậc xi măng ngăn cách giữa khoảng sân và khu vườn. Cậu ngồi quay mặt ra những cây gỗ, trên tay cầm điếu thuốc và thở phì phèo ra những làn khói thuốc trắng xóa bay vòng vèo lên không trung. Tất nhiên cậu không hề biết đằng sau có một người đang đứng quan sát cậu. - Còn nhỏ mà đã hút thuốc rồi sao? Cậu hút thuốc hơi bị sớm đó. Duy giật mình quay lại. Mắt cậu không tránh khỏi việc mở to hết cỡ khi thấy bóng dáng của Minh Đăng đang đứng dựa lưng vào bức tường nhà mình. Anh đứng đó, hai tay đút túi quần, đôi mắt bâng khuâng trêu đùa với không khí. Chưa để Duy hết ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời, Đăng đã tiến lại và ngồi xuống bên cạnh cậu em. - Tại sao anh lại đến đây? Anh đến đây làm gì? Vẫn còn rất ngạc nhiên, Bảo Duy không rời mắt khỏi Minh Đăng bất cứ một giây nào. Cái kiểu tỏ ra bình thản của Đăng khiến cho cậu càng cảm thấy ghét. Duy nhếch mép cười khẩy. - Thiên Thy lại biến đi đâu mất à? Chị ấy chưa bao giờ đến đây đâu. Anh đừng tìm Thy ở đây. Đi về đi! - Tôi không tìm Thy, tôi tìm cậu. Chưa hết ngạc nhiên này đã đến ngạc nhiên khác, Duy trợn mắt lên nhìn Đăng vẫn đang ngồi cạnh cậu, phóng tầm nhìn xa xăm. Trái ngược với Duy, từ lúc gặp mặt, Đăng chưa lúc nào nhìn thẳng vào mặt cậu em. - Tôi đã tìm cậu gần mười năm qua, đến khi cậu xuất hiện trước mặt tôi, tôi vẫn chưa thôi tìm cậu. Đáng ra tôi phải nhận ra cậu sớm hơn. - Đăng cười khấy, có thể thấy đó chính là nụ cười mà anh tự giễu mình. Duy thoáng giật mình vì Minh Đăng đã biết thân phận của cậu. Nhưng chỉ là thoáng qua, bởi câu nói của Minh Đăng khiến cậu cảm thấy mắc cười. Duy nói trong giọng cười khinh bỉ. - Nực cười! Hại gia đình tôi đến tán gia bại sản xong rồi giết chết ba tôi.Bây giờ lại đi tìm tôi. Anh cũng ít có rảnh lắm. HOÀNG.MINH.ĐĂNG. Bảo Duy nhấn mạnh cái tên khiến cậu sống trong cực khổ vì nỗi mất mát gia đình hơn mười năm qua. Cậu chét điếu thuốc xuống đất rồi rút ra điếu thuốc mới, tiếp tục châm ngòi nhưng chưa kịp hút hơi nào đã bị Minh Đăng giựt mất. - Cậu hận tôi lắm phải không? Lần này Minh Đăng nhìn thẳng vào mắt Duy. Và cậu em khỏi cần mở miệng, anh cũng biết được câu trả lời. Nhìn vào đôi mắt ấy, đã quá rõ ràng rồi còn gì nữa. Một đôi mắt nhìn anh như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Cảm giác bị người khác hận thù đến mức chỉ muốn giết chết bằng đôi mắt ngay lập tức thật là tệ. Và đó chính là cảm giác của Minh Đăng lúc này. Anh cầm điếu thuốc đã cướp của Bảo Duy, đưa lên miệng rít một hơi dài. Đã lâu Đăng không đụng đến thứ thuốc lá hôi hám này, nhưng lúc còn là một kẻ tự kỉ chán đời bên Úc, nó là một những thứ anh sống mà không thể thiếu. Nói Duy hút thuốc sớm nhưng lúc trước Đăng còn hút thuốc sớm hơn Duy. - Nói đi! Anh tìm tôi là có ý gì? - Duy vẫn cứ nhìn Đăng bằng đôi mắt hận thù, không thay đổi. - Để giữ lời hứa với ba cậu. Trước khi mất ông ấy đã gửi cậu cho tôi. Đăng nói ra những lời thật thà và chính những lời thật thà đó như cây kim đâm thẳng vào dòng máu hận thù của Duy. Cậu đứng lên, túm lấy cổ áo của Minh Đăng và hành động đó xảy ra nhanh như cắt. Duy trợn đôi mắt hằn tia máu, rít qua từng kẽ răng. - Mẹ kiếp! Mày còn có tư cách để nhắc đến ba tao? - Con người không có tư cách để nhắc đến ân nhân của mình sao? – Đăng không phản kháng trước hành động của Duy, đứng im cho cậu nắm lấy cổ áo. - Có. Nhưng riêng mày thì không? Trước những lời hỗn láo của Duy, Đăng chỉ nhếch miệng cười. Lúc này anh ném điếu thuốc sang một bên, đẩy mạnh đôi bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo của mình, khiến Duy mất đà lùi lại vài bước. Nhưng chưa kịp để Duy lấy lại thăng bằng, Minh Đăng đã nhanh chóng bước đến, lập lại cái hành động của Duy lúc nãy đối với anh. Đó là túm cổ áo, trợn mắt và gằn từng chữ. - Nghe cho rõ đây, Tiến Duy! Hận thù và trả thù, đó là việc của cậu. Còn giữ lời hứa và báo đáp là việc tôi. Tôi không quan tâm đến việc cậu là ai và là người như thế nào, xấc xược hay ngoan ngoãn. Tôi chỉ cần biết cậu con trai của chú Hải, người mà tôi hết mực kính trọng. Chỉ cần là con của chú Hải thì tôi phải có trách nhiệm với người đó. Tất cả là vì ba của cậu chứ không phải vì cậu. Đừng lầm tưởng! Đôi mắt của Minh Đăng lúc này còn sắc lẹm hơn cả Duy lúc nãy. Chỉ có điều nếu đôi mắt Duy rực lên những tia lửa hận thù thì đôi mắt của Minh Đăng lại tồn tại một nét u ám mặc định. Một đôi mắt sắc lẹm nhưng vẫn phảng phất những buồn dai dẳng. Hai đôi mắt đó nhìn nhau rất lâu, nhìn như chưa bao giờ được nhìn. Cuối cùng, Minh Đăng cũng đẩy mạnh người Duy ra, tha cho cái cổ áo nhăn nhúm của cậu. Khiến tấm lưng của Duy va đập mạnh vào một cái cây gỗ lớn ở đằng sau. Đau điếng người! - Hôm nay đến đây thôi, Tiến Duy! Chúng ta còn gặp mặt nhau dài dài. Đăng đút tay vào túi quần, quay lưng dợm bước đi thì từ đằng sau gằn lên một tiếng đầy tức tối. - ĐỪNG.GỌI.TÊN.THẬT.CỦA.TÔI. - Tôi chỉ gọi đúng tên mà ba cậu đặt. À quên! Chuẩn bị tinh thần dọn chỗ ở mới đi. Đăng không hề quay lại. Nói xong, anh tiếp tục bước đi với đôi mắt sắc nhưng rất buồn. Bỏ lại Bảo Duy đứng phía sau, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đầy gân guốc. “Chỗ ở mới là ý gì? Để tao xem mày còn lương thiện cái kiểu c.h.ó chết ấy được bao lâu” Tiếng sấm bắt đầu rạch ngang trời, lóe lên ánh sáng đáng sợ. Một cơn mưa lớn đang ập xuống hai người con trai đang kéo dài khoảng cách với nhau. Sáng hôm sau, bầu trời trở trong xanh lạ thường. Và có người đến trại mồ côi đón Bảo Duy đi thật, nhưng người này đã khiến cậu không thể nào từ chối. … “Kìa mình? Sao mình lại làm thế, em hoàn toàn không có ý sẽ gây thêm gánh nặng cho mình đâu” Thiên Thy đang ngủ thì bị giọng nói ngọt ngào choe chóe của bà Mỹ dưới nhà đánh thức. Bà Mỹ mà không nói ngọt thì thôi, nhưng một khi đã nói ngọt thì đến cả con ruồi bay ngang qua cũng phải rùng mình. “Mẹ, dượng nói là từ nay em ấy sẽ ở chung với chúng ta. Gia đình chúng ta đoàn tụ rồi” – Giọng Tiến Hào không giấu được vẻ vui mừng. Thiên Thy nằm trong phòng nghe thấy tất cả, theo như lời của Tiến Hào nói thì cô hiểu loáng thoáng rằng trong căn nhà này sẽ có thêm một thành viên mới. Trí tò mò kích thích não bộ Thy không yên, cô chậm rãi rời khỏi phòng đi xuống cầu thang và Thy lại được dịp bất ngờ khi nhìn thấy Bảo Duy đang đứng trong nhà mình lần thứ hai. Cậu đang đứng dựa lưng vào bức tường đối điện với cầu thang, nơi Thy đang đứng. - Thiên Thy! Lại đây. Thấy Thy đang đứng thững thờ trên cầu thang, ông Cường liền vẫy tay, gọi cô xuống. - Từ giờ gia đình chúng ta có chính thức năm người, và đây là thành viên mới - con trai út của dì Mỹ. Ông Cường nhìn Thy trong khi cô đang đứng bất động toàn thân, não bộ chưa kịp tiếp thu được những điều ông Cường vừa nói. Trong nhà này có năm người? chứ không phải là ba sao? Cô đã được ông ấy tính là một thành viên trong gia đình này từ khi nào? Rồi còn câu cuối cùng mà ba của Thy phát ra, cô thật sự không thể tiếp thu được.