Diệp Tử đi rồi, tôi dứt khoát dồn tâm sức cuốn vào công việc, đôi lúc rất muộn mới trở về nhà.
Khi đã thạo việc, tôi lập công trạng như vũ bão, nhiều lần họp trong ban tôi được nêu tên biểu dương, giám đốc Vương bắt đầu để ý đến tôi.
Tối nào tôi cũng gọi điện cho Diệp Tử, nghe em khoe đi chơi ở Thượng
Hải rất vui, Thanh Thanh ngày nào cũng kè kè ở bên, đi mua sắm này đi nhảy disco này, chơi bời say sưa.
Đôi lúc chúng tôi cũng rả rích đôi lời tình cảm, mỗi lần như thế tôi lại nhớ em cồn cào.
Một hôm tôi bận làm đến hơn 7 giờ tối, lúc ra mới để ý mọi người ở công ty về gần hết rồi, tôi mông lung suy nghĩ không biết đi đâu ăn gì.
Cửa thang máy đang đóng, bỗng nghe thấy một giọng nói lảnh lót vang lên: “Xin đợi cho một chút được không?”
Tiêu Lâm vừa đụng mặt tôi đã chúm chím má lúm đồng tiền, chào: “Ô, sao anh cũng về muộn thế?”
“Ừ, phải làm gấp một báo biểu.”
“Không phải vội về ăn cơm chị dâu nấu à?”
"À…. không, cô ấy đi Thượng Hải rồi, nên…”
“Thảo nào! Thấy anh mấy hôm nay về muộn lắm, hóa ra là chị dâu đi Thượng Hải, không có ai nấu cơm rồi?”
“Đừng gọi chị dâu chị dâu làm gì, nghe cứ kỳ cục thế nào ấy….”
“Ôi, thế thì cùng đi ăn nhé! Em ở có mỗi mình, về nhà cũng chẳng có ai nấu.”
Tôi hồn nhiên gật đầu.
Chúng tôi đi ăn ở một tiệm ăn gia đình dưới cơ quan.
Trời đã vào tháng tư, Tiêu Lâm khoác trên mình bộ vest công sở màu tím nhạt, cổ áo ghim một chiếc cài áo hình hoa lan nhỏ xíu, bộ đồ cắt may vừa vặn, tôn thêm dáng người cô trông rất bắt mắt, nét đẹp yếu ớt toát lên trong sự giản đơn.
Hoàn cảnh gia đình Tiêu Lâm cũng khá, bố mẹ ở quê nhà đều là những nhân vật có máu mặt, trên còn có một người anh. Tiêu Lâm từ nhỏ lớn lên ở Phúc Oa, từ lúc cô tự thi lên Bắc
Kinh, gia đình có ý định chờ cô tốt nghiệp xong sẽ gửi đi đào tạo chuyên sâu ở Mỹ.
Đằng nào cũng đi du học, nên khỏi phải phí hoài tình cảm, đó là lý do vì sao cả thời gian học đại học Tiêu Lâu không hề có bạn trai. Đương nhiên cũng không loại trừ lý do tính tình đại tiểu thư làm cao của cô, lựa đi lựa lại cũng chẳng ưng ai.
Nhưng vừa tốt nghiệp xong, vì nhiều nguyên nhân không làm được visa, trong những ngày đợi chờ có được visa Tiêu Lâm đành vào làm tại công ty Vân
Hải, cũng vì muốn trước khi rời tổ quốc, có thể đối diện cọ sát với xã hội, tích lũy chút ít kinh nghiệm.
“Nhưng,” Tiêu Lâm cuối cùng nói: “Nếu tìm được người em yêu ở Bắc Kinh, thì em sẽ không đi bất kỳ đâu nữa.”
Khi nói những lời này cô đăm đăm nhìn tôi trìu mến, tôi chắc đây chính là cái mà người xưa thường gọi “thu ba” đây mà (làn thu thủy chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp)
Tôi giả vờ mắc nghẹn, ho ra sặc sụa, Tiêu Lâm vội vàng đưa tôi một tờ giấy ăn, tôi lập tức dứt ho, tôi sợ không thì cô ta lại đứng dậy qua xoa lưng cho tôi.
Ăn xong, Tiêu Lâm ra chừng chưa thỏa nguyện, cô đề nghị: “Chúng mình đi xem phim đi!”
“Hả? Cái gì? Phim thì có gì hay mà xem?”
“Đi nhé, được không? Coi như em xin anh, từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ em chưa đi xem phim lần nào! Hôm nay có phim mới, Giác quan thứ sáu có Bruce Willis đóng, mọi người nói phim hay lắm, kiểu phim kết cấu hồi hộp bất ngờ! Nhưng hình như là phim ma, em không dám đi xem một mình, anh đưa em đi xem một lần thôi mà! Được không anh?” Tiêu Lâm cong môi lên, chắc chắn cô này lúc vào nhà vệ sinh đã thoa thêm một lớp son hồng, vì thế nhìn trông ngon như một trái anh đào tươi mọng.
Tên diễn viên chính trong phim làm tôi thấy thích thú ngay, với lại đi xem một bộ phim thì có chết ai?
Thấy tôi còn chần chừ lưỡng lự, Tiêu Lâm kéo tay tôi ấn dúi vào một cái taxi.
“Rạp Đông Phương, cảm ơn!” Tiêu Lâm nói với bác xế.
Vé được kiểm tra xong, tôi tiện tay đút vé vào túi trong của áo com-lê, đi vào rạp với Tiêu Lâm.
Nói thật, tối đó tôi xem không yên bộ phim, một lý do là nội dung bộ phim vốn dĩ có phần nặng nề, nam diễn viên chính đóng vai một bác sĩ tâm lý, ngày lại ngày chỉ có đóng mỗi khuôn mặt cứng đơ.
Mà tôi lại thích loại phim gây chấn động bằng hiệu ứng âm thanh và tiết tấu đầy tình cảm, súng đạn, tốc độ, bạo lực, đổ máu, khoa học viễn tưởng, dĩ nhiên, có thêm vài cô diễn viên gợi cảm nữa thì càng tốt.
Còn một lý do nữa, Tiêu Lâm hết lần này đến lần khác ngả đầu vào vai tôi, làm tôi không nhúc nhích được. Lại còn rất dễ bị bộ phim có không khí kỳ quái chẳng có gì đáng nói ảnh hưởng, lòe ra một dáng dấp của em bé gái, làm cho tôi động lòng thương cảm.
Mới nhớ Tiêu Lâm từng đọc thuộc lòng “Binh pháp Tôn Tử”, nếu không làm sao biết được mỹ nhân kế chứ?
Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ còn cách niệm chú thầm trong bụng ”Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Linh Lung…”
Trên đường đưa Tiêu Lâm về trên taxi, Tiêu Lâm hỏi tôi: “Anh tin vào duyên phận không?”
“Hả? Tin, anh với người yêu anh chính là duyên phận. Em biết câu đầu tiên cô ấy nói với anh là gì không?”
“Là gì”
”Cô ấy nói, “CHO EM…” Đầu tôi đột nhiên chuyển ý, “CHO EM MỘT CHÉN TRÀ!”
“Thật ư? Thú vị quá, sao anh quen chị?”
”À…quen…chính…chính là lúc rót trà thì quen…Ha ha, nói ra còn dài, đến mùa quýt cũng không nói hết, sau này kể lại em sau vậy.”
”Anh…yêu chị?”
”Đương nhiên”
“Hai bên đã ra mắt phụ huynh cả rồi à?”
”Ôi, lại còn phải gặp phụ huynh? Vẫn chưa vẫn chưa…mọi thứ vẫn còn chưa ổn định, sau này hẵng hay, chưa gấp…”
Tiêu Lâm ngó ra màn đêm ngoài cửa xe, nói: “Rất muốn gặp chị ấy, xem xem sao chị ấy lại may mắn thế…”
Tôi không hề tiếp lời, tôi hiểu rằng trong tình huống này không nói gì là tốt nhất.
“Cảm ơn anh đưa em đi xem phim, anh lên nhà ngồi một lát không?” Đến lầu nhà cô, Tiêu Lâm nhỏ nhẹ cười hỏi tôi.
“Thôi thôi, muộn rồi, mai còn phải đi làm. Em lên gác cẩn thận, bái bai nhé!”
“Vậy thôi, bye bye.” Tiêu Lâm quay người đi lên, để lại cho tôi một dải bóng.
Tôi chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nếu ngay bây giờ ý chí dao động và tôi lên đó, thì chắc chắn sẽ không chống cự nổi bất kỳ sự mê hoặc nào….Kỳ thật tất cả chỉ là sự nhảm nhí, điều quan trọng nhất chính là, cô hoàn toàn khác với Diệp Tử.
Vừa nghĩ đến đó có điện thoại của Diệp Tử gọi tới.
”Anh đang ở đâu đấy? Muộn thế này rồi vẫn chưa gọi cho bé! Anh đi đâu rồi
à?” Diệp Tử nũng nịu trong điện thoại, phía bên kia lạo rạo tiếng nhạc
ầm ĩ.
“Hôm nay anh phải hoàn thành nốt báo biểu, phải ở lại công ty làm thêm, đang về nhà đây!” Chúa ơi, giờ tôi mới biết bản thân mình cũng có khả năng mở mồm nói dối, thậm chí mặt không chút biến sắc tim không hề đập loạn.
“Sao, muộn thế, ăn gì chưa?”
“Ăn qua loa rồi, em đang ở đâu?”
“Em đang ở sàn với Thanh Thanh, người đông như kiến….Thế nhé, anh về sớm ngủ đi, bé, nhớ em đấy nhé…”
“Em cũng đừng muộn quá nhé cưng, lại đây, hôn một cái!”
“Ghét lắm, chụt! Nhận được chưa?”
“Nhận rồi!”…
Trong đêm tôi lại mơ thấy Tiêu Lâm, cô mỉm cười đứng trước mặt tôi, ngắm tôi với ngàn vạn cảm xúc, rồi từ từ cởi từng lớp quần áo ra, cuối cùng không còn một mảnh trên người, ngực cô săm hình một bông hoa lan.
Tôi làm tình với Tiêu Lâm, tấm lưng đầm đìa mồ hôi.
Sáng ra vừa dậy tôi vội vàng đi thay quần, vì, chỗ nào cũng dính nhớp đến khó chịu, thấy trong lòng tội lỗi vô hạn, như thể đã thật sự làm điều
ấy, mặc dù tôi chưa hề động đến Tiêu Lâm dù chỉ một cái nắm tay! Mộng tinh không phạm pháp đâu nhỉ?
Nhớ lại Diệp Tử, trước kia em làm…
Vừa nghĩ tới tôi vả ngay một cái vào má mình, tôi đã từng chấp thuận sẽ không bao giờ nhắc lại quá khứ của em, tại sao giờ đây tôi lại vô liêm sỉ kiếm lý do này để bao biện? Tôi khinh chính mình!
Ngày hôm sau, tôi hăng hái đi khảo sát thị trường, tôi không còn muốn đối diện với hai má lúm đồng tiền duyên dáng kia nữa. Đựng trong ấy là rượu và rõ ràng trong rượu có độc!
Ban đầu tôi định bày ảnh của Diệp Tử lên bàn làm việc, nhưng đổi ý ngay, nhỡ ra có ai đó từng qua Đá quý trần gian và biết Diệp Tử, thì có phải tôi cung cấp đề tài bàn tán cho mấy cô em hóng hớt cùng phòng đưa chuyện lúc trà dư tửu hậu?
Muốn đặt thì đặt ảnh Trương Mạn Ngọc, có khi an toàn hơn!
Bốn ngày sau Diệp Tử trở về.
Trước đó em không hề báo cho tôi, vừa mở cửa vào đã thấy em lao ra đón, cả người nhún một cái nhảy phóc lên người tôi, đôi chân dài mịn cặp vào hai bên sườn tôi.
”CHỒNG ơi!” Em gọi lớn, đi một chuyến xong hay thật, trở về đã biết dùng từ nào, phải hiểu đây là lần đầu tiên em sử dụng đại từ này với tôi!
Diệp Tử ha ha cười sung sướng, đu tay lên cổ tôi, hôn chùn chụt lên mặt tôi.
”VỢ à!” Tôi xúc động đáp lời
Lại là một bàn đầy thức ăn ngon, lại nhìn thấy chai rượu vang chỉ có 4 độ, ha ha, lần này không biết có làm đổ rượu nữa không?
Diệp Tử lôi từ trong va li du lịch ra một đống quà tặng tôi: Nước hoa Gucci for men, thắt lưng da Versace, áo sơ mi Dior.
Một lô đồ hiệu.
Tôi định chê sao mua đồ đắt thế thật xa xỉ, có dùng cả tháng tiền lương của tôi cũng không đủ, nhưng thoáng thấy gương mặt đầy vẻ hớn hở của Diệp
Tử, lời nghẹn lại trong cổ.
Chỉ cảm thấy có một áp lực.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
17 chương
63 chương
85 chương
131 chương
60 chương
183 chương
43 chương