Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 1
Để chuyện xưa của chúng tôi kể lại từ lúc mới bắt đầu.
Điều đầu tiên tôi muốn nói đến chính là Hứa Tri Mẫn là một cô gái như thế nào.
Hứa Tri Mẫn, ba chữ thật vô cùng đơn giản, cũng giống như tên của những đứa trẻ khác đều mang theo sự mong đợi tha thiết của cha mẹ đối với con gái của mình.
Hứa – là đươc thừa hưởng từ dòng họ.
Tri – là mong ước con gái có thể phát triển kiến thức, phát triển nghiệp học, không giống như cha mẹ không được học hành đến nơi đến chốn.
Mẫn – chính là thấu suốt những khổ tâm của cha mẹ. Cha mẹ cô đều là người hiền lành, luôn bị người khác bắt nạt, cũng từng bị người ta lừa gạt, cho nên họ không muốn con gái lại dẫm lên vết xe đổ của họ.
Phải tinh ranh một chút, thông minh một chút, gian trá một chút, ích kỷ một chút, mới có thể sinh tồn trong cái thế giới này. Bởi thế giới này tuy không hoàn toàn hủ bại, thối nát, nhưng cái ác không phải vì thế mà không tồn tại.
Hứa Tri Mẫn tự biết mình không thể phụ lòng cha mẹ khi đặt cho cô cái tên này. Mỗi sáng sớm, khi đứng trước gương, cô đều dùng cái lược quả đào màu đen, chải mỗi một ngọn tóc cho thật chỉnh tề; mỗi ngày đều ủi phẳng đồng phục, ngay cả sợi dây giày cũng phải sửa cho ngay ngắn.
Thành tích học tập của cô ở tiểu học, trung học luôn nằm trong top tốt nhất, bằng khen, sách giáo khoa do nhà trường tặng cũng được chất đầy trong ngăn kéo bàn của mẹ cô.
Trong nhận xét của hàng xóm, cũng như trong mắt của các thầy cô và bạn bè ở trường, cô là một học sinh tốt về đạo đức và xuất sắc trong học hành, là một cô gái vừa có tài vừa có đức*. Cũng như đám bạn cùng lứa cô cũng dần bắt đầu bước vào tuổi dậy thì với biết bao nhiêu sự nổi loạn, nhưng không vì thế mà khiến cho cha mẹ cô phải lo lắng. Vì cô biết thế nào là kiềm chế sự nổi loạn trong giai đoạn này của bản thân, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn mấy đứa trẻ khác:bất luận là vì lý do nào đó mà làm chuyện đồi bại xấu xa, hay là ‘yêu đương’ đường hoàng chính đáng, trong mắt cô đều không có nửa điểm giá trị. Mà phàm những chuyện không có giá trị, cô tuyệt đối không làm, một là lãng phí thời gian, hai là lãng phí tình cảm, ba là lãng phí tuổi thanh xuân.
Suy nghĩ khác người này, cô đương nhiên không nói ra trước mặt người khác. Có nhiều lúc, cô chỉ lẳng lặng đứng ở một bên lắng nghe, khi cần thiết thì đưa ra nét mặt đánh giá, gật đầu phụ họa theo ý kiến của mọi người, không muốn gây sự chú ý.
Có lẽ, hành động của cô sẽ bị nhiều người cho là dối trá.
Vậy thì cứ “Dối trá” đi. — Hứa Tri Mẫn nói.
Xã hội này vốn đầy rẫy chuyện ‘anh lừa tôi gạt’, thật giả lẫn lộn. Cũng vì vậy nên thế giới này mới nhiều màu sắc, nhiều chuyện khó tin như vậy.
Cô thích hưởng thụ sự thách thức này. Khách quan mà nói, nếu cô thích mình là một cô bé có vẻ ngoài vừa xinh đẹp, vừa lương thiện như tiên nữ một, thì cô còn thích thích làm một phù thủy cưỡi chổi bay trên trời mười.
Trước khi bước vào tuổi mười sáu, Hứa Tri Mẫn chính là một cô gái như vậy.
Năm ấy, cô tròn mười sáu tuổi, vào học xong 3 năm sơ trung[1] tại trung học Thiên Nguyên.
Mười sáu tuổi, chính là thời kỳ ‘hoa quý mùa mưa’[2] có nhiều thay đổi nhất.
Vừa hết năm không lâu, đã lại phải tham dự kỳ thi của các học sinh cấp sơ tam (tương đương thi lên lớp 10) tổ chức vào đầu năm học. Ngày đầu tiên trở lại trường, Hứa Tri Mẫn đã bị thầy giáo điều chỉnh chỗ ngồi.
Người ngồi cùng bàn với cô lần này tên là Kiều Tường. Cái tên nghe thì đẹp đẽ, lại “cùng họ” với ngôi sao NBA[3] Kiều Đan[4];nhưng tính tình lại vô cùng xấu xa, có thể nói là học sinh cá biệt nhất trường. Sinh ra trong một gia đình giàu có, cộng thêm được cha mẹ nuông chiều, nên tính cách của cái tên Kiều Tường này vừa ngạo mạn, vừa nóng nảy. Trong toàn trường, thành tích của cậu ta là bét nhất, mà trong trường cũng chỉ có một mình cậu ta dám đứng trên bục giảng cãi nhau với thầy giáo, đang trong giờ học cũng có thể thoải mái trốn học. Người ngồi cùng bàn của cậu ta lúc trước đều bất đắc dĩ buộc phải giúp cậu ta đem cặp về nhà mỗi ngày.
Vì thế, chẳng ai có thể ngồi cạnh hắn được lâu. Sau nhiều suy nghĩ, ban cán sự đi đến quyết định lần này sẽ chọn Hứa Tri Mẫn, nhìn Tri Mẫn nói: “Tri Mẫn, em thân là ủy viên (lớp phó) học tập, em phải có trách nhiệm đi trước nêu gương, tích cực giúp đỡ các bạn yếu cùng tiến bộ. Có đúng không?”
Hứa Tri Mẫn vẫn trước sau như một, ngoan ngoãn nói một tiếng “Dạ.”
Ngày thứ hai, đổi chỗ ngồi.
Kiều Tường vẫn như thường lệ vắng mặt ở tiết đầu tiên. Trong thời gian giải lao đợi đến tiết thứ hai, tất cả đám con gái trong lớp đều vây quanh Hứa Tri Mẫn.
Ai cũng biết, Kiều Tường là một học sinh cá biệt. Học sinh tốt thì kiêng kỵ cậu ta, học sinh xấu thì gọi cậu ta là đại ca. Nghe nói, cậu ta thường xuyên đi chơi chung cùng đám côn đồ cắc ké ở kế bên, đánh nhau như cơm bữa, người ngồi cùng bàn với cậu ta dĩ nhiên không tránh khỏi bị liên lụy.
“Hứa Tri Mẫn, cậu nói với thầy giáo cho Kiều Tường ngồi một mình đi. Dù sao cậu ta ngồi cùng bàn với ai, kết quả cũng là người đó chịu thiệt.”
“Như vậy sẽ rất phiền cho ban cán sự. Chúng ta là một tập thể, không thể bỏ mặt bất cứ học sinh nào. Còn nữa — cậu không nhớ trên bia công đức mà nhà trường mới xây dòng họ Kiều đứng vị trí trên cùng sao.”
“Điều này, hình như mình có nghe nói đến. Hôm khai giảng,, mẹ của Kiều Tường còn đến đây gặp ban giám hiệu, nói cái gì mà nếu học kỳ này trường mình không làm cho Kiều Tường ra khỏi vị trí đứng nhất từ dưới lên, hay là nếu cậu ta không thể thi vào trường trung học hạng nhất, thì cả trường đều phải chịu trách nhiệm –”
“Aiz, đúng là người có tiền. Nếu không, sao Kiều Tường với thành tích thứ nhất từ dưới đếm lên có thể được xếp vào lớp tốt nhất toàn khối như lớp ta chứ.”
Đề tài thoáng một cái đã bị kéo đi xa. Có tiền hay không có tiền, từ trước đến giờ vốn là vấn đề khiến người ta tranh luận không ngớt. Bất luận đó là người lớn hay chỉ là những học sinh còn chưa bước chân vào xã hội như các cô.
Nhắc đến học sinh có thế có tiền thì đám học sinh trường trung học Thực Nghiệm ở phía Đông là nổi tiếng nhất. Bởi vì cấp sơ trung của trường đó đều là chiêu mộ nội bộ, tức là trực tiếp tuyển chọn những học sinh xuất sắc từ các lớp tiểu học; cấp cao trung tuy có chiêu sinh bên ngoài nhưng phần lớn học sinh đều là con em của các cán bộ cấp cao.
Nghe đồn, đa số học sinh cao trung của trường trung học Thực Nghiệm khi tốt nghiệp hoặc là ra nước ngoài du học, hoặc trực tiếp được cử đến những đại học danh giá, có rất ít người thi rớt đại học.
Cũng vì nguyên nhân đó mà lực lượng giáo viên của trung học Thực Nghiệm rất hùng hậu; chỉ cần học sinh muốn vào đó thì có thể bồi dưỡng thành một tài năng ngay; mặt khác, đối với những học sinh tệ không còn thuốc chữa, giáo viên sẽ cùng cha mẹ hoặc người nhà của học sinh thương lượng, dùng cách thức khác nhau để giải quyết. Nói trắng ra là, có tiền thì có thể xui ma khiến quỷ. Còn sợ một cái chuyện lên lớp cỏn con đó sao?
Tuy nhiên cũng phải thừa nhận, Thực Nghiệm là trường trung học tốt nhất ở toàn thị trấn, là trường trọng điểm của tỉnh. Tỷ số học sinh lên lớp gần như là 100%, cho nên gặp học sinh trung học Thực Nghiệm trên đường mọi người cứ gọi là hai mắt rực sáng cảm thán không thôi.
“Vậy để bác Kiều đưa Kiều Tường vào trung học Thực Nghiệm là được rồi. Dù sao, trung học Thực Nghiệm năm nào mà chẳng nhận tài trợ sinh[5].”
“Cũng không phải có tiền là có thể vào trung học Thực Nghiệm đâu. Phải là ‘rất có tiền’ mới được, nghe nói, phí tài trợ của một học sinh phải dùng đơn vị ‘ngàn’ (đô-la) để tính đó. Còn phải xếp hàng nữa.”
“Mấy cậu nói xem, Kiều Tường có thể đứng thứ mấy?”
“Có lẽ là đứng nhất từ dưới đếm lên á!”
Mọi người cười to một trận. Có người vẫn không quên nhìn sang cửa sổ, đóng cửa phòng học lại. Tiếng cười vẫn vang lên không ngừng.
Cuối cùng, mọi người tranh nhau mỗi người một câu[6], thế nhưng chẳng ai có thể nghĩ ra cách giải quyết giúp cho Hứa Tri Mẫn. Mà suốt cả ngày cũng không thấy được bóng dáng của Kiều Tường, trước khi tan học, ban cán sự dặn dò Hứa Tri Mẫn ngày hôm sau đem sách giáo khoa mới gửi về nhà giúp bạn cùng bàn mới.
Hứa Tri Mẫn hỏi lớp trưởng địa chỉ của Kiều Tường rồi mang cặp sách của cậu ta đến trước cửa Kiều gia. Chạy đến Kiều gia, lại phát hiện cả nhà trống trơn không có ai. Hỏi hàng xóm mới biết, Kiều Tường đã chuyển nhà rồi.
Nhìn sắc trời, có lẽ đã sắp 7h.
Hỏi thăm được địa chỉ mới của Kiều Tường, là một nơi ở phía đông, cô lại ở phía tây, chẳng khác gì trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đường xá xa xôi. Cô đành gửi xe đạp lại, gọi xe taxi đi đến đó.
Lúc này, mùa xuân vẫn chậm rãi mà đến, mà dư vị lành lạnh của mùa đông vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hứa Tri Mẫn cầm một đống sách to, chạy rượt theo xe bus muốn hụt cả hơi.
Cũng may là gặp được bác tài xế tốt bụng, nhìn thấy cô qua cửa kính mới dừng xe đợi cô một chút.
Vội vàng nhảy lên xe buýt, cầm lấy tay vịn, định lấy tiền ra bỏ vào thùng tiền, nhưng tờ tiền đã ướt nhẹp, dính chặt vào lòng bàn tay. Gương mặt Hứa Tri Mẫn ửng đỏ, vội vàng đưa tay chà chà vào áo khoác trên người, cẩn thận liếc nhìn khắp cả xe, mới thấy có vài vị khách đã đứng lên nhường chỗ cho cô.
Cô tìm một chỗ rồi ôm cặp ngồi xuống, từ từ cởi khăn quàng và nút đầu tiên của áo ra, thở phào một cái.
Xe ngừng lại thêm 2 trạm, có vài người xuống xe nhưng không có ai lên nữa. Thời gian này là thời gian dành cho bữa tối mà. Hứa Tri Mẫn cảm giác vừa đói vừa mệt. Vì muốn lờ đi không chú ý đến cái bụng đói, cô lấy vài quyển sách ra đọc cho đỡ buồn. Bánh xe xóc lên một cái, quyển sách trong tay cô rơi xuống đất, trượt xuống dưới chân một người khách đứng xéo cô.
Cô nhanh chóng chạy đến nhặt lấy, ngẩng đầu lên, quần áo trước mắt có chút quen thuộc. Suy ngẫm lại, hình như là đồng phục của trung học Thực Nghiệm.
Trung học Thực Nghiệm, hồi sáng nay đám bạn cùng lớp còn nói đến ngôi trường này. Hứa Tri Mẫn không khỏi tò mò, trở về chỗ của mình vẫn không nhịn được, nhìn sang người khách kia một cái.
Ánh đèn trắng lóa của đèn xe và đèn đường chiếu vào đồng phục của anh chàng kia, ánh lên màu nâu sẫm sang trọng. Trong lòng Hứa Tri Mẫn thầm thở nhẹ: tốt thật.
Toàn thành phố có mười lăm trường trung học, chỉ riêng trung học Thực Nghiệm là có thể dùng màu đỏ làm màu đồng phục. Mùa đông, đồng phục của nữ là kiểu cổ điểm màu đỏ trang nhã, mùa hè lại là váy ngắn xịnh đẹp như một bông hồng đỏ; còn đồng phục của nam thì có màu nâu đỏ, lấy theo kiểu áo của quý tộc ngày xưa, áo len màu nâu nhạt phối cùng áo khoác màu tối, cổ áo được thiết kế theo kiểu cổ lật thời trang làm tăng thêm vài phần cao quý.
Haiz, Người đẹp vì lụa[7], quả thật không sai.
Thiếu niên cỡ chừng mười sáu, mười bảy tuổi nghiêng người dựa vào cửa sổ, tay cầm quyển sách, mượn ánh đèn vàng trong xe để đọc. Đầu cậu ta cúi xuống, bị bóng tối che khuất nên Hứa Tri Mẫn chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt của cậu ta. Trong mắt của cô, tóc của cậu ta là xoăn tự nhiên, lỗ mũi rất thẳng, rất rất đẹp, lông mi rất dài, môi mỏng. Không biết có phải vì ánh đèn hay không mà màu da của cậu ta ánh lên một chút màu đồng.
Tổng thể mà nói, cậu nam sinh này có vẻ ngoài không quá khó nhìn, hơn nữa đồng phục trên người còn giúp cậu ta tôn lên một khí chất không nói nên lời. Ánh trăng bàng bạc rơi xuống thẻ học sinh đặt trên ngực của cậu ta, tên là – – Mặc Thâm?
Bỗng nhiên, chiếc xe rẽ ngoặt, một trận gió lướt qua, làm lộ cái trán cao của thiếu niên, cả đôi mắt sâu màu đồng của cậu. Cô nhất thời ngơ ngẩn, không thể dời mắt khỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tri Mẫn cảm thấy ánh mắt của cậu ta như một làn gió, đánh thẳng vào gò má của cô, có một chút lành lạnh, trong lòng cô như có một ngọn sóng nhấp nhô. Tay cô, không khỏi sờ tay vịn bên cạnh.
[Anh ấy biết mình đang nhìn anh ấy, anh ấy cũng đang nhìn mình]. Trong nháy mắt, Hứa Tri Mẫn nghĩ đến những điều này. Cô nháy mắt vài cái, rồi thu mắt trở về.
Cái trán cao của thiếu niên lại cúi xuống, che đi con ngươi đen thần bí lần nữa.
Hứa Tri Mẫn thầm thấy đáng tiếc, trở về chỗ ngồi tiếp tục đọc sách. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trên trạm có viết: “Đường Nguyệt Hoa”, cũng là mục đích cho chuyến đi này của cô.
Chiếc xe dừng lại, cậu nam sinh cũng gấp quyển sách lại, kéo cặp sách to màu đen lên vai, giành xuống xe trước.
Hứa Tri Mẫn cũng cầm lấy cặp sách nhảy xuống xe buýt. Tìm cột chỉ dẫn đường đi. Đi được một đoạn ngắn, cô phát hiện cậu nam sinh kia vẫn đi trước mặt cô. Bước đi của cậu ta vừa lớn vừa ổn định, bóng dáng cao gầy nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.
Hứa Tri Mẫn đi đến ngã tư đường, nhìn thấy cậu nam sinh đi vào một nơi có tên là “Khu Nguyệt Hoa”. Nghe người ta nói, khu Nguyệt Hoa là khu quy hoạch của thành phố, dân cư sống trong đó phần lớn là người nhà cán bộ tai to mặt lớn.
Xem ra cậu nam sinh kia cũng là con cái cán bộ. Hứa Tri Mẫn nghĩ. Trách sao ánh mắt của cậu ta lại vừa kiêu ngạo, vừa lạnh lẽo.
Ôm lấy sách, cô xoay người. Đối diện cô là một cổng vòm hoa lớn, ở trên có treo một cái biển màu vàng, viết: Hoa viên Nguyệt Hoa. Trên TV, mỗi khi đến giờ vàng lúc nào mà chẳng quảng cáo cái tên ‘Hoa viên Nguyệt Hoa’ này, thì ra hoa viên Nguyệt Hoa là một khu dân cư xa hoa bậc nhất.
Bây giờ đến đây rồi, Hứa Tri Mẫn mới biết, khu Nguyệt Hoa nổi tiếng cùng hoa viên Nguyệt Hoa chỉ nằm cách nhau ở hai con đường đối lập. Một nơi là màu trắng mộc mạc trang nghiêm, một chỗ là xa hoa cao cấp. Mà hai phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau này, lại chỉ hướng về một nơi – – trung học Thực Nghiệm.
Tối nay, trời tối như mực, Hứa Tri Mẫn không thể nhìn thấy được diện mạo của trung học Thực Nghiệm ra sao. Đèn đỏ bật sáng, cô băng qua đường, thẳng hướng hoa viên Nguyệt Hoa.
Kiều gia ở trong hoa viên Nguyệt Hoa, nhà 7 lầu 4 phòng 402.
Người mở cửa là bà Kiều. Người phụ nữ này chừng trên dưới 40, vóc người hơi mập mạp, ăn mặc chói lóa sặc sỡ y như những nữ minh tinh trên truyền hình, làm cho người ta phải nhìn chăm chú. Trong trường, có người còn lén gọi bà ta là “Con công”.
Hứa Tri Mẫn ôm chặt cặp sách trên tay, nhìn “Con công” mặc lễ phục dạ hội màu đỏ chói cực kỳ khoa trương, chỉ cảm thấy quá sặc sỡ, quá chói mắt.
Hai gò má trên gương mặt mập mạp của “con công” cong lên, tươi cười nói: “Đứa con này thật là, còn làm phiền bạn học đưa cặp về giúp.”
Hứa Tri Mẫn uyển chuyển đưa tay lên, cũng lễ phép cười nói: “Bác Kiều, Kiều Tường có ở đây không ạ? Thầy giáo đã dặn dò con, nhất định phải tự tay giao sách và bài tập cho Kiều Tường.”
“Ồ, vậy sao.” Bà Kiều nhìn đánh giá cô bé trước mắt từ trên xuống dưới, đôi mắt mở to không giống như đang nói dối, cho nên bà quay vào nhà kêu lên: “Kiều Tường, mau ra đây, bạn của con muốn nói chuyện với con.” Dứt lời, bà ta lập tức đi vào phòng khách, để lại Hứa Tri Mẫn đứng một mình ở hành lang.
Bên trái hành lang là một song sắt lớn, gió lạnh đập thẳng vào người, làm cho người ta lạnh đến phát run. Hứa Tri Mẫn xoa xoa hai tay, yên lặng không nói gì.
Không biết đã đợi bao lâu, Kiều Tường rốt cuộc cũng đi ra. Thiếu niên này cao gần 1m7, tuy là hư hỏng nhưng tướng mạo cũng không tệ. Mái tóc vốn đen bóng lại bị nhuộm thành màu vàng ngỗ nghịch, trên tai đeo khuyên tai, rũ xuống hai cái vòng bạc thật to. Dưới lớp lông mi đen là đôi con ngươi lấp lánh, khóe môi bướng bỉnh lỳ lợm hơi cong lên.
Cậu ta lười nhác gãi gãi tóc, không nhịn được mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đây là cặp sách, và sách giáo khoa mới của cậu.”
Khinh thường liếc cô một cái: chỉ có vậy thôi?! “Cứ giao cho mẹ tôi là được.”
“Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Có chuyện gì thì cứ nói với mẹ tôi là được.” Cậu ta vẫy vẫy tay rồi bỏ đi.
“Chẳng lẽ, cậu không muốn vào trung học Thực Nghiệm?”
Giọng của cô không lớn, nhưng lại trong trẻo cao vút. Kiều Tường chưa từng nghe thấy giọng nói nào đặc biệt như vậy, không khỏi ngây ngốc.
“Muốn người ta không nghe thấy, chi bằng đừng nói; muốn người ta không biết, chi bằng đừng làm. Dĩ nhiên, những câu này đối với cậu ta mà nói là quá thâm sâu, không hiểu cũng là bình thường. Cho nên, cô liền nói trắng ra, có lẽ từ lúc nghỉ đông, bác Kiều đã định cho cậu vào trung học Thực Nghiệm, đáng tiếc, trung học Thực Nghiệm lại không đồng ý cho cậu nhập học. Vì vậy, bác Kiều mới vào trường của chúng tôi tung hỏa mù, giả vờ như không còn trường nào, cho nên mới bắt phải giúp cậu hoc thật tốt. Chỉ vì chuyện không thể trở thành tài trợ sinh đặc thù, không thể chân chính đi vào trường học bằng con đường tài trợ không thể truyền ra ngoài, bởi vì như vậy sẽ tạo nên một ảnh hưởng không tốt cho ngành giáo dục. Cho nên hậu quả diễn ra rất đáng sợ – – hủy bỏ tư cách nhập học của cậu.”
Cậu quay người lại, nhìn cô, thật lâu sau cũng không nhớ được tên của cô. Trong lớp học đó có cô gái như thế này sao? Chần chờ phát ra một tiếng: “Cậu — “
“Cậu đừng hiểu lầm. Tôi không phải muốn tố cáo cậu, bởi vì có tố cáo cũng vô ích. Chuyện nhiều nhất mà tôi có thể làm là tung một số lời đồn nho nhỏ, như vậy với cậu cũng là đủ rồi.”
“Cậu — “
“Tôi nói, cậu đừng nên hiểu lầm. Đừng hiểu lầm lần này tôi đến là để đưa cặp đưa sách cho cậu. Không phải, tôi thuần túy chỉ là đến thăm dò tình huống giúp mình. Cũng may mắn, vừa rồi tôi biết được một tin tức rất quan trọng. Cho nên, mời cậu đưa số điện thoại của cậu cho tôi.”
“Tại sao tôi phải cho cậu?”
Cô khẽ cười lạnh: “Trung học Thực Nghiệm là mơ ước của học sinh và phụ huynh khắp toàn thành phố này. Bác Kiều thích sĩ diện đương nhiên cũng không ngoại lệ. Dù cậu không muốn vào, cậu cũng không thể làm trái với ý nguyện của bác Kiều.”
Cậu ta hoàn toàn câm miệng.
“Nói đi, số di động của cậu.” Cô móc giấy bút từ trong áo khoác ra.
Cậu ta nhìn gương mặt tinh khiết không có một chút tàn nhan của cô, vô thức đọc lên: “13569966985. Nhưng mà cậu — “
“Vẫn là câu đó, xin cậu đừng hiểu lầm. Tôi lấy số điện thoại di động của cậu chỉ là muốn tránh cho việc như hôm nay đừng xảy ra nữa, kịp thời kêu cậu đến trường để lấy sách. Còn nữa – – ” Cô ghi số xong, lấy giấy bút về, “Không sai, tôi không phải là con gái của gia đình đại phú đại quý nào, ba mẹ của tôi chỉ là công nhân bình thường. Cho nên tôi không có nhiều tiền để trò chuyện vô bổ cùng cậu, nếu tiền điện thoại di động của tôi vượt quá mức tiền tiêu vặt, tôi cũng sẽ xem xét xem có nên tung tin đồn ra hay không. Cuối cùng, mời cậu đưa tay ra.”
Cậu ta ấp a ấp úng vươn tay ra.
Cô đặt cặp sách nặng nề vào lòng bàn tay của cậu: “Cuối cùng lần nữa, vẫn là mong cậu đừng hiểu lầm tôi đang uy hiếp cậu. Bởi vì từ đầu đến cuối, tôi đều dùng chữ ‘xin’, đúng không?” Nói đến đây, cô bé giảo hoạt cười cười.
Cậu ta nhìn thấy nụ cười thoáng này, lần đầu tiên vững vàng ôm lấy cặp sách.
“Thật vui khi có thể chúc mừng trước, cậu sẽ vào trung học Thực Nghiệm, bởi vì từ nay về sau, chúng ta có thể bye bye”
* Câu này trong bản gốc là Tri thư đạt lễ (知書達禮) tức là người vừa học rộng mà cư xử cũng đúng lễ nghi, phép tắc. Xét thấy câu vừa có tài vừa có đức của Việt Nam mình cũng tương đương nên Phong Vũ mạng phép sử dụng. Nếu ai tìm được câu nào hay hơn thì góp ý nha.
[1] Đôi nét về hệ thống giáo dục trung học của Trung Quốc: Giáo dục Trung học dành cho học sinh từ 12 – 18 tuổi. Các trường phổ thông chủ yếu do chính quyền địa phương điều hành. Các trường phổ thông do nhà nước điều hành bao gồm trường sơ trung (tương đương với THCS) và cao trung (tương đương THPT), cả hai hệ đều kéo dài 3 năm. Trong đó 3 năm sơ trung là bắt buộc căn cứ theo Luật giáo dục bắt buộc 9 năm. Sau khi tốt nghiệp sơ trung, đa số học sinh thường học tiếp lên cao trung, một số khác học lên các trường nghề hoặc trung học chuyên nghiệp. Học sinh tốt nghiệp trường nghề nhận bằng có giá trị tương đương như những học sinh tốt nghiệp cao trung. Ở bậc cao trung có các loại hình trường là THPT, THPT thường xuyên, trung học nghề, trung học nghề thường xuyên và đào tạo kỹ năng thực hành. Ở bậc THCS cũng có chương trình dạy kỹ năng nghề.
[2] Hoa quý mùa mưa (花季雨季): đây là thành ngữ dùng để nói về tuổi thanh xuân, đầy sức sống, bỡ ngỡ, khát vọng…
[3] NBA(National Basketball Association): giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ. Giải bao gồm 30 câu lạc bộ thành viên, trong đó có 29 câu lạc bộ của Mỹ và một câu lạc bộ của Canada. Giải này là một thành viên của USA Basketball (USAB), một tổ chức được Liên đoàn Bóng rổ Quốc tế công nhận là cơ quan điều hành bóng rổ ở Mỹ. NBA là một trong bốn giải thể thao lớn ở Bắc Mỹ, bao gồm cả Major League Baseball (MLB), National Football League (NFL), và National Hockey League (NHL).
Giải đấu này được thành lập tại Thành phố New York vào ngày 6 tháng 6 năm 1946 với cái tên Basketball Association of America (BAA). Giải đổi tên thành National Basketball Association năm 1949 sau khi sáp nhập với National Basketball League (NBL). Trụ sở văn phòng chính đặt tại tòa nhà Olympic Tower, tại 645 đại lộ 5 Thành phố New York.- kst /community/forum.php?mod=viewthread&tid=107184
[4] Kiều Đan là tên phiên âm tiếng Trung của Micheal Jordan, ngôi sao bóng rổ nhà nghề của Mỹ
[5] Ý chỉ những học sinh nhờ cha mẹ có tiền tài trợ cho hoạt động của nhà trường mà được nhận vào học
[6] Nguyên văn là Thất chủy bát thiệt (七嘴八舌) nghĩa đen là bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau nói
[7] Câu này nguyên gốc là phật yếu kim trang, nhân yếu y trang (佛要金装,人要衣装): nghĩa là Phật phải dát vàng, người nhờ quần áo tương tự câu người đẹp vì lụa của mình – Phong Vũ
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
95 chương
35 chương
18 chương
151 chương
76 chương
55 chương
19 chương