Cho em xin chút vía của anh

Chương 22 : Cho em xin chút vía của anh

Triệu Vũ Ninh không dám tin vào hai mắt mình.   Triệu Minh Khê có biết mình chọn đồ mất bao nhiêu lâu không?!   Nhất thời, cậu ta tức giận đến nỗi đầu óc kêu ong ong, ngay lập tức bước lên trong vô thức, định nhặt lại chiếc túi đựng đồ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Sương đêm nặng hạt thấm đẫm, đáy thùng rác tích đầy nước bẩn thỉu.   Vừa nhấc chiếc túi đựng lên, một thứ đen đen ngòm rỏ tong tỏng, bắn mấy giọt lên cả gấu quần Triệu Vũ Ninh.   Kha khá nữ sinh đang cùng dập dìu xuống lầu với nhau, vừa thấy cậu liền nhìn cậu ta với ánh mắt kì quái rồi đi vòng qua.   Hai nam sinh đến cùng Triệu Vũ Ninh gãi đầu, hơi bối rối, đi qua vỗ vai cậu ta: “Sao lại thế này? Chưa hề mở ra đã quăng bỏ, hay là dì trực ký túc xá chưa gửi đồ cho chị mày?”   Triệu Vũ Ninh nhìn chòng chọc chiếc túi giấy bị thấm đầy nước bẩn trong thùng rác, chẳng muốn nhặt lên nữa, chắc là nước bẩn đã thấm cả vào quà rồi.   Cậu ta thở dài một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, buông lỏng tay, quay đầu đi về phía bàn trực ban dưới lầu. Đúng, chắc chắn là vậy, nhất định là dì quản lý chưa đưa cho Minh Khê.   Cậu ta vừa tiến tới, còn chưa kịp mở miệng thì dì đã ngẩng đầu nhìn qua ô cửa, nhận ra cậu: “Ôi, là cháu hả, đừng có hỏi cô đã đưa quà tận tay cho con gái nhà người ta chưa. Tối hôm qua cô bé ấy về cô đã đích thân trao đồ cho nó rồi. Cô cũng chưa thay ca đâu!”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Triệu Vũ Ninh chống tay trước ô cửa, tỏ ra nghi ngờ: “Thế thì sao nó lại nằm ở thùng rác ạ?! Còn chưa mở ra mà!   “Cô bé ấy tự vứt đi mà! Mới vừa tiếp lấy từ tay cô, chưa thèm ngó lần nào đã xoay người xuống cầu thang quẳng đi!”   Dì phân trần xong, nhìn Triệu Vũ Ninh với vẻ ngờ vực: “Hay là cháu không phải em trai cô bé đó? Nó nói là về sau đồ cháu tặng, bất cứ là thứ gì cũng tuyệt đối không được nhận.”   Triệu Vũ Ninh tức muốn chết: “Sao cháu lại không phải em trai chị ấy được?!”   Dì đáp: “Nếu là em thật thì vì sao lại không nhận đồ?! Về nhanh đi, đừng thậm thụt lởn vởn ở ký túc xá nữ làm gì, còn nữa, cô khuyên cháu này, học tập chăm chỉ đi…”   Dì liếc nhìn bảng tên trước ngực Triệu Vũ Ninh: “Mới lớp 10, đã học người ta tán tỉnh đàn chị xinh đẹp lớp trên. Người ta học lớp 12, lấy đâu thời gian để mắt đến cháu? Là người từng trải, cô khuyên cháu một câu, không có kết quả đâu!”   Triệu Vũ Ninh: “…”   Trong lòng Triệu Vũ Ninh ngập tràn lửa giận nhưng chẳng biết xả vào đâu.   Ngoại trừ cục tức ấm ách và sự tẽn tò khi hai thằng bạn thấy quà của mình bị ném bỏ, còn có một thứ cảm xúc không thể tả thành lời xen lẫn nỗi lo sợ.   Cậu ta vung tay bỏ đi.   Hai thằng bạn vội vàng đuổi theo, một đứa nói: “Chị mày đúng là ngang ngạnh, bỏ đi lâu thế vẫn chưa chịu về? Tao nói này, chuyện này liên quan gì đến mày? Mày đừng can dự nữa, ở ký túc xá cũng có sao đâu. Đến lễ tết chẳng lẽ chị ấy lại không chịu về? Phải rồi, sắp sinh nhật mẹ mày mà? Vừa khéo, có cơ hội để chị ấy xuống nước.”   “Mày mới cục tính ấy!” Triệu Vũ Ninh phiền não: “Mày không hiểu rõ tình trạng nhà tao thì đừng nói linh tinh!”   Hiện tại không đơn giản như bỏ nhà đi bụi nữa, mà Triệu Minh Khê đang muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng cả nhà rồi!   Trước kia chưa có lần nào cậu ta phải tặng quà cáp dỗ dành, mà nay đi lấy lòng năm lần bảy lượt vẫn chưa thể khiến Minh Khê nguôi ngoai.   Đây là lần đầu tiên…   Đứa còn lại an ủi cậu ta: “Tao cũng đồng ý, mày đừng nóng vội làm gì, qua một thời gian nữa sẽ ổn cả thôi. Tao và bà chị hay gây gổ lắm, có lần nháo nhào đến mức bà ấy mua ngay vé máy bay xuất ngoại. Nhưng dù sao cũng là người một nhà cả, một thời gian nữa sẽ yên ấm cả thôi.”   Triệu Vũ Ninh dừng bước, bóp trán: “Chúng mày không hiểu đâu, tình hình nhà tao rất phức tạp. Tao với chị ấy… không giống như mày và chị mày đâu.”   Giữa cậu ta và Minh Khê tồn tại một khoảng trống rất nhiều năm, nhưng hai năm trở lại đây họ đã cùng trải qua biết bao chuyện.   Khoảng thời gian nhà vắng Triệu Minh Khê, những hình ảnh của hai năm nay thường xuyên gợi lại một cách không tự chủ trong tâm trí Triệu Vũ Ninh.   Phòng Minh Khê nằm gần phòng cậu ta nhất. Có mấy lần cậu ta chơi game đến khuya ở sofa rồi ngủ quên nằm vật ra sàn, phát hiện Minh Khê nửa đêm đi toilet vào phòng, lấy một cái ghế, kiễng chân lên lấy ra từ nóc tủ quần áo một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp lên cho cậu ta.    Đôi lần Triệu Vũ Ninh bừng tỉnh, liền kéo Triệu Minh Khê chơi game cùng cậu ta. Triệu Minh Khê không chịu, bảo mai còn phải đi học, cậu ta lập tức hậm hực nài ép, còn nói sẽ dạy cho chị. Triệu Minh Khê không thể khuyên nổi cậu ta, đành chiều theo.   Hai chị em chốt kĩ cửa, đeo tai nghe lên, chỉnh nhỏ âm lượng, giữa đêm khuya có tật giật mình.   Trên màn hình xuất hiện hình ảnh “GAME OVER”, ánh xanh nhấp nháy, hai người sẽ cùng cúi đầu ủ rũ. Nếu như phá đảo* thành công, họ sẽ hưng phấn lén bật cười, đập tay ăn mừng. *Thắng một màn trong game/ toàn bộ game.   Khi ấy Triệu Vũ Ninh mới mười bốn tuổi, nhưng cậu hiểu rõ Minh Khê làm vậy là vì muốn hòa nhập nên mới lấy lòng mình.   Ban đầu cậu ta cũng hơi bài xích chuyện này.   Nhưng nhà chẳng còn ai nữa. Anh cả, anh hai đều có sự nghiệp riêng, Triệu Viện đi học lớp năng khiếu, cậu ta không có ai chơi cùng, còn mỗi Minh Khê mới chân ướt chân ráo đến thành phố ở nhà, thành ra thời gian hai người bên cạnh nhau là nhiều nhất.   Vì thế, tiến tới tiến lùi, dần dà Triệu Vũ Ninh cũng quen chơi với Triệu Minh Khê.   Thậm chí qua năm mười bốn tuổi ấy, cậu ta dần dần không lẽo đẽo chạy sau lưng Triệu Viện nữa, chuyện đầu tiên làm khi tan học về nhà sẽ là tìm Triệu Minh Khê.   Hè năm ngoái, cậu ta và Triệu Minh Khê còn nhặt được một bé mèo cuộn tròn dưới bánh một chiếc ô tô trong bãi đậu xe của khu biệt thự.   Triệu Viện bị ứng với rất nhiều thứ, lông mèo, lạc,… Trong nhà luôn không bao giờ được nuôi thú cưng. Hai người họ không tài nào đưa bé mèo về nhà. Nhưng bỏ mặc nó ở đó thì bé mèo tầm hai tháng tuổi sẽ bị nắng hè thiêu chín mất.   Thế là hai chị em lên mạng mua một cái lều vải, đồ ăn cho mèo, bát ăn, chậu đi vệ sinh,… Rồi đem bé mèo đến nơi râm mát sau núi.   Cứ nuôi như vậy hai tháng ròng.   Sau kì nghỉ hè, chú mèo con kia cũng đã lớn, có thể chạy nhảy tung tăng, không còn gầy yếu như trước nữa.   Triệu Minh Khê đảm nhận việc tìm được trên mạng một gia đình nhận nuôi nó, một ngày trước khai giảng, hai người lén lén lút lút bế mèo gửi họ.   Bây giờ càng ngẫm càng nhớ rõ ràng, đó là một ngày rất nóng bức, họ không dám nhờ tài xế gia đình mà phải gọi taxi, bị hun mệt muốn chết.   Lúc ấy mặt Triệu Minh Khê vẫn còn lành lặn, tài xế taxi cứ nhìn chòng chọc vào đôi chân dài trắng nõn dưới quần của cô, Triệu Vũ Ninh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thật ra trong lòng lại rất sốt ruột, đưa người ra phía trước, lặng lẽ che cho Minh Khê.   Chú mèo bốn tháng tuổi nhận ra mình sắp bị tặng đi, ở trong xe kêu đến lạc giọng, xụi lơ.   Sau khi trao nó đi, lòng cậu và Minh Khê trống trải lạ thường, hai người cùng đi ăn Haagen-Dazs.* *Một thương hiệu kem của Mỹ, được ưa chuộng ở TQ, khá đắt tiền so với mặt bằng chung.   Đó là một bí mật nhỏ của cậu và Triệu Minh Khê.   Triệu Vũ Ninh cũng nhận ra mình rất độc miệng, đôi khi còn không tự chủ được mà bênh vực thiên vị Triệu Viện. Cậu ta luôn cho đó là hình thức chung sống giữa mình và Triệu Minh Khê. Triệu Minh Khê là người đến sau, có chịu thiệt một tí thì cũng đừng nên để bụng.    Nhưng bây giờ, Triệu Minh Khê thà làm ngọc vỡ, chứ quyết chẳng làm ngói lành nữa. Thà tay trắng còn hơn chỉ làm một phần vụn vỡ.   Như thể chị ấy muốn chặt đứt hết thảy mối quan hệ vậy.   Không bao giờ muốn liên can với cậu ta nữa.   Triệu Vũ Ninh phẫn nộ ra mặt, nhưng chẳng biết làm sao đây.   Cậu ta nên làm gì bây giờ.   Ba người đi một mạch đến dãy phòng học của lớp 10, đứa bạn thấy cậu ta tâm tình cậu vẫn tệ hại, bày kế cho cậu ta: “Chẳng phải mày nói chị ấy thích Thẩm Lệ Nghiêu à, hay là mày nghĩ cách ghép đôi họ đi, chị mày nhất định sẽ làm lành với mày ngay.”   “Biến biến biến, ý kiến gì ngu vãi.” Triệu Vũ Ninh cảm thấy thằng bạn này chẳng đáng tin cậy tí nào.   “Chắc là tao phải nhờ anh cả.”   Hiện tại Triệu Mặc đang quay phi ở nước ngoài, hơn nữa anh hai luôn là người nhắm vào Minh Khê nhiều nhất, nhất định không thể nhờ anh ấy. Mà ba thì đang bận công tác đàm phán làm ăn ở nước ngoài, ông vẫn chưa biết chuyện Minh Khê đi học nội trú. Nếu nghe tin ắt sẽ nổi trận lôi đình, gạch tên ông ra thôi.   Triệu Vũ Ninh chỉ đành gọi điện thoại cho Triệu Trạm Hoài, giục anh ta mau mau nghĩ cách.   ………………   Triệu Trạm Hoài sao có thể bỏ bê việc tìm cách giải quyết.   Nhưng công ty bộn bề vấn đề, phải đi xã giao liên tục, Minh Khê đổi số điện thoại không liên lạc được. Anh ta không nhàn hạ được như Triệu Vũ Ninh, ngồi canh dưới chân ký túc xá nữ mãi.   Thế nên anh ta báo bảo mẫu trong nhà sắp xếp quần áo mùa đông Minh Khê hay mặc, kẹp vào đó một chiếc thẻ chứa mấy chục ngàn tệ bên trong, kêu tài xế chở bà bảo mẫu và đồ đạc chuyển cho Minh Khê.   Lần này để tránh làm Minh Khê phản cảm, anh ta không cho bảo mẫu mang gì hay nói gì thêm, chỉ đơn thuần nói do trời trở lạnh sợ Minh Khê ốm nên gửi cho cô ít quần áo cần thiết.   Sau khi dặn dò xong, Triệu Trạm Hoài ngẫm lại lại cảm thấy có gì đó không quá hợp tình hợp lý.   Bảo mẫu này làm việc cho nhà họ Triệu đã lâu, cũng coi như trung thành và tận tâm, người trong nhà ai cũng kính nể bà ta một phần, nhưng bà ta lại là người chăm sóc Triệu Viện từ bé đến lớn, quan hệ của bà ta và Triệu Minh Khê rất bình thường.   Triệu Trạm Hoài ít khi ở nhà, chỉ biết lúc mình có mặt thì chưa bao giờ thấy Minh Khê chủ động nói chuyện với vị bảo mẫu này.   Để dì bảo mẫu này chuyển lời, e rằng không có tác dụng gì hay khiến Minh Khê bỏ đi những thứ gai nhọn em ấy dựng lên.   Vì vậy, Triệu Trạm Hoài điều trợ lý lái xe qua đó một chuyến.   Nếu như là trước kia, Triệu Trạm Hoài chưa bao giờ có thời giờ chăm chút để ý nỗi lòng Minh Khê.   Nhưng bây giờ có khuyên thế nào thì em ấy cũng không chịu quay về, Triệu Trạm Hoài ắt sẽ phải san sẻ cho cô hai phần tinh lực.* *Tinh lực: Tinh thần & sức lực.   Ấy vậy mà chiều hôm ấy, kết quả của anh ta cũng y hệt Triệu Vũ Ninh.    Đồ đi ra sao, nay về nguyên như thế.   Bà bảo mẫu Trương Ngọc Phân chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, xách đồ xuống xe, đứng ở bãi đỗ xe lải nhải than phiền ai oán với Triệu Trạm Hoài: “Tiểu thư Minh Khê khó hầu hạ quá!”   “Tôi đặt đồ đạc trong xe, qua khu nhà học tìm cô ấy. Nhưng chưa thấy mặt mũi cô ấy đâu, đã bị một thằng nhóc đầu tóc đỏ chóe sai người xua ra ngoài. Có phải cô ấy học thói hư tật xấu rồi không, đến cả bạn học bên cạnh cũng là loại không biết lý lẽ!”    “Nếu như là tiểu thư Triệu Viện, cô ấy chắc chắn sẽ mời tôi đến ký túc xá, rót nước mời tôi.”   “Được rồi, dì về nghỉ đi.” Sắc mặt Triệu Trạm Hoài đã khó coi đến cực điểm, chẳng muốn nghe bà lảm nhảm dông dài, quay sang nói với cậu trợ lý vừa tất tả quay về: “Chuyển đống đồ kia sang xe tôi.”    Trợ lý nhận túi đồ trên tay bà dì bảo mẫu, mở cốp chiếc Audi của Triệu Trạm Hoài.   Bảo mẫu muốn thở thêm mấy lời nữa, nhưng lại bị tài xế nhà họ Triệu kéo đi.   Chờ hai người kia khuất dạng, Triệu Trạm Hoài nhìn đồ đạc đóng gói nguyên xi ở cốp xe, cau mày nói: “Nó xích mích với gia đình thì thôi đi, ngay cả mấy thứ này cũng không cần, thời tiết sắp rét lạnh đến nơi, đứa nhỏ này thật là ngang bướng.”   “Còn cậu nữa.”Triệu Trạm Hoài liếc sang cậu trợ lý đứng bên người: “Chẳng phải tôi đã dặn cậu mau bám theo để chuyển chỗ đồ này rồi à?”   “Tài xế nhà ngài lao nhanh quá, tôi đuổi không kịp.” Trợ lý rầu rĩ giải thích: “Nhưng có một chuyện… Không biết có nên báo ngài biết hay không…”   “Chuyện gì?” Triệu Trạm Hoài buồn bực, xoay người đi về phía thang máy: “Có gì nói ngay đi.”   Trợ lý vội vàng đuổi theo, do dự một hồi.   Triệu Trạm Hoài nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Rốt cuộc là việc gì?”   “Tôi sợ nói ra sẽ khích bác chuyện nhà ngài.” Trợ lý trả lời.   Triệu Trạm Hoài nhíu mày: “Cậu đã thấy chuyện gì lạ phải không?”   “Phải, tôi thấy sự việc không hề giống như bảo mẫu nhà ngài kể lể. Khi tôi đến đó, vừa khéo lúc Triệu Minh Khê ra ngoài gặp bà ấy.   Trợ lý quan sát nét mặt Triệu Trạm Hoài, tiếp tục nói: “Hai người họ khi ấy đứng dưới chân khu nhà học, mặt bảo mẫu nhà ngài dài thườn thượt, quạu quọ chìa túi đồ cho tiểu thư, cụ thể họ đã trao đổi gì thì tôi không nghe thấy, có điều nhìn thái độ của bà bảo mẫu kia, là tôi tôi cũng không muốn nhận đống quần áo này.”   “Lúc ấy bà ta nói linh tinh gì mà ‘Không biết điều’, Triệu Minh Khê nghe vậy mới mất kiên nhẫn quay người bỏ đi. Sau đó có mấy cậu học sinh từ sân thể dục về, mới xảy ra chuyện bà bảo mẫu bị đuổi… Với lại ngài có biết nam sinh đầu đỏ mà bà ta nhắc đến là ai không?”   Triệu Trạm Hoài ngừng bước, sự chú ý của anh ta chẳng hề đặt ở câu cuối cùng, mà là những lời trước đó.   Từ trước đến nay anh ta luôn là dạng người ôn hòa, nhưng lúc này sắc mặt lại vô cùng khó coi: “Lý Tiêu, cậu nói thật hay đùa đấy?”   “Khi ấy chắc là có học sinh khác chứng kiến, nếu ngài không tin, tôi sẽ tìm mấy người đến.”   Triệu Trạm Hoài đâu có ngờ loại chuyện này sẽ xảy ra.   Công việc của công ty vốn đã đủ bận rộn, anh ta cơ bản không quá để tâm đến chuyện trong nhà.   Tất cả do một tay bà Triệu quán xuyến.   Nếu không phải lần này Minh Khê muốn cắt đứt quan hệ, quyết liệt thật sự, sợ cha mẹ biết thì anh ta cũng chẳng nhúng tay vào.   Nhưng trong phạm vi nhận thức của anh ta, tuyệt đối không thể để xảy ra mấy chuyện như vậy!   Bảo mẫu chính là bảo mẫu, đã ở lại phục vụ nhiều năm, được gia đình anh ta coi như người thân, cũng chỉ là bảo mẫu.   Dù Minh Khê phạm lỗi lầm gì thì bà ta lấy đâu ra tư cách châm chọc mỉa mai con bé?   Triệu Trạm Hoài chợt ý thức được một vấn đề.   Lần này là thế, trước kia bà bảo mẫu Trương Ngọc Phân này có phải đã từng công kích Triệu Minh Khê rất nhiều lần, mà người trong nhà không ai hay biết?   Ruột gan Triệu Trạm Hoài rối như tơ vò, hít sâu một hơi, ném chìa khóa vào lòng Lý Tiêu, quay người đi thẳng về hướng ngược lại.   Lý Tiêu vội vàng chộp lấy chìa khóa xe: “Ngài định làm gì vậy, lát nữa còn cuộc họp.”   “Hoãn họp đi, cậu lái xe đi, tôi về một chuyến, phải xem rốt cuộc chuyện là thế nào.”   Bên này, Phó Dương Hi tức thở hổn hển, lao vọt về phòng học như thể một thùng thuốc nổ, mặt lạnh tanh, cởi áo khoác ra, chộp lấy cái ly trên bàn nốc ực một ngụm nước lạnh.   Đám đàn em thấy cậu hùng hùng hổ hổ xông vào lớp, sợ toát mồ hôi hột. Họ lo cậu đâm vào mình, rồi làm nhà họ táng gia bại sản, ai cũng khiếp đảm. Cậu em đang ngồi giữa lối đi cuống quýt đẩy dịch cái bàn sang một bên, để “đường dành riêng cho anh Hi” vốn đã thênh thang lại càng rộng mở hơn.   Triệu Minh Khê và Kha Thành Văn lại gần.   Đám đàn em nhìn Minh Khê với ánh mắt đầy mong đợi, hy vọng cô có thể khiến Phó Dương Hi bình tĩnh lại.   Đối mặt với những ánh nhìn thấm đượm niềm hy vọng sinh tử tồn vong ấy.   Minh Khê thấy áp lực thật là lớn.   Cô tiến lại, nhìn Phó Dương Hi, sau một hồi do dự, cô nói: “Cậu đừng nóng nữa, chuyện này có đáng để giận đâu, bảo mẫu nhà tôi vốn là thế đấy.”   Phó Dương Hi tỏ ý nghi hoặc: “Bà ta nhìn cậu mà bằng cách liếc lòi con mắt đấy!”   “Thế có là gì đâu.” Minh Khê ôn tồn: “Mắt bà ta vốn bị lác mà.”   Phó Dương Hi: “...”   Phó Dương Hi không thể nhịn được nữa: “Bà ta ném thẳng túi đồ vào ngực cậu!”   Minh Khê: “Chẳng lẽ là phải múa may quay cuồng, salchow trên băng*, bay lượn tới dâng tận tay à?” *Một động tác khó của trượt băng, vận động viên nhảy lên xoay vòng trên không và tiếp đất.   Phó Dương Hi: “...”   Minh Khê : “Dù sao cậu cũng đã đuổi bà ta đi rồi, đừng tức giận nữa, có được không?”   Mặt Phó Dương Hi vẫn hằm hằm, có điều sau khi nghe Minh Khê nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ, sắc mặt cậu tốt lên chút ít.   Cậu duỗi chân kéo cái ghế dựa, khoanh tay ngồi xuống, nói: “Cậu có số của tôi rồi mà, phải không? Lần sau còn gặp chuyện tương tự thì gọi cho tôi ngay…” Khựng lại mấy giây, Phó Dương Hi lại lạnh lùng bổ sung một câu: “Hoặc là liên hệ Kha Thành văn.”   Kha Thành Văn nhanh nhảu tiếp lời: “Đúng, gọi cho tôi! Tôi tình nguyện phục vụ mỹ nữ! Bà bảo mẫu kia của nhà cậu kiêu căng quá đi mất! Nếu còn tiếp diễn thì hãy gọi tôi, tôi giúp cậu giáo huấn bà ta một trận!”   “Vậy tôi sẽ gọi Kha Thành Văn.” Minh Khê nghĩ, không thể vì việc cỏn con này mà làm phiền Phó Dương Hi. Nếu người của Phó thị biết mình nhờ cậu chủ nhà họ đuổi giúp mình một bà bảo mẫu, có khi họ lại kiện mình lên tòa vì tội gây tổn thất tinh thần ấy chứ.   Cô quay sang nói với Kha Thành Văn: “Tôi chưa lưu số cậu đâu, tranh thủ cho số đi.”   Kha Thành Văn đương nhiên sẽ móc điện thoại ra ngay.   Phó Dương Hi siết chặt tay thành nắm đấm, mắt lạnh tanh gườm gườm trừng Kha Thành Văn.   Kha Thành Văn làm bộ không thấy, vui vẻ hớn hở trao đổi số điện thoại với Minh Khê.   Sau khi bỏ khẩu trang TriỆu Minh Khê đẹp nức lòng thế mà, cậu ta có bị Phó Dương Hi thụi một cú cũng đáng lắm.   Mặt mũi Phó Dương Hi lại sầm sì ngay, lật sách vở sột soạt, quấy phá bằng được: “Trao đổi số điện thoại xong chưa, còn học nữa! Phải tuân thủ kỷ luật chứ?”   Hiện tại Minh Khê không còn sợ cậu như trước, ngẩng đầu ngó đồng hồ treo phía trên bảng đen, đầu óc mơ hồ: “Còn những năm phút nữa mà.”   Phó Dương Hi: “…”   Minh Khê trao đổi số đi động xong, ngồi xuống, lấy ra một túi đồ ngọt từ ngăn bàn, đưa qua cho cậu: “Cho cậu.”   Phó Dương Hi hơi không vui, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Khê: “Hôm nay cậu chỉ làm một phần nhỉ.”   Minh Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, có một thôi.”   Ngày hôm qua có nhiều nguyên liệu, làm hẳn ba phần, hai phần còn lại cho Kha Thành Văn và một cậu đàm em giúp đỡ cô hôm nọ. Phó Dương Hi ghen tị muốn chết, thể hiện ra mặt, phớt lờ cô cả ngày. Cậu bơ cô nên vận khí cũng tăng chậm theo. Vậy nên hôm nay Minh Khê chỉ mang mỗi một phần.   Lúc này sắc mặt Phó Dương Hi mới dịu đi, nhận đồ, vừa mở hộp ra liền cầm thìa xúc ăn.   Ở đằng sau, Kha Thành Văn và cậu em hôm qua ngửi thấy mùi thơm ngọt, hâm mộ đến chảy nước miếng.   Phó Dương Hi ăn mấy miếng, vẫn chưa thấy hài lòng lắm, suy nghĩ một lát, hình như đột nhiên nghĩ ra ý tưởng mới nào đó, “bụp” một tiếng cầm cái hộp bật dậy.   Minh Khê: ?   Sau đó chỉ thấy cậu cầm hộp đồ ngọt rời khỏi chỗ ngồi, vừa dùng thìa nhỏ xúc một miếng bơ hạnh nhân đưa vào miệng, vừa lượn quanh lớp, đôi chân dài mà đi chậm rì rì, đi một vòng.   Cậu ra vẻ đúng lý hợp tình, nói: “Mọi người đừng di chuyển, hôm nay tôi đây trực nhật, phải tuần tra tình hình vệ sinh một chút.”   Cả lớp: Biến đi!!!!!   Thơm chết đi được, đói vcl!   Minh Khê: …   Ai vừa nói phải tuân thủ kỷ luật vậy nhỉ?   Phó Dương Hi hài lòng, vênh váo đắc chí về chỗ.   Minh Khê né ra nhường lối cho cậu vào chỗ.   Minh Khê nhìn họp đồ ngọt trong tay cậu, hỏi: “Ăn ngon lắm à?”   Bánh kem bơ trên tay Phó Dương Hi sắp bị cậu quét sạch, cậu chăm chú nhìn chiếc hộp trong suốt mình đang cầm, cố gắng gạt cái thìa be bé, vét nốt tí tẹo cuối cùng, đáp: “Cũng thường thôi.”   Minh Khê không nhịn được, cong môi cười.   Minh Khê chống cằm bằng tay trái, tựa vào bàn, lần đầu tiên quan sát cậu một cách nghiêm túc.   Đầu Phó Dương Hi ngày nào cũng để kiểu tóc đỏ chói vừa kiêu ngạo nhưng cũng rất hâm hấp kia. Có điều chỉ cần nhìn nếp tóc là đoán được ra ngay cậu chưa ngủ đủ giấc hay hoàn toàn mất ngủ. Nếu cậu đã ngủ một lát thì chỗ tóc mái sẽ hơi vểnh lên, sau gáy tóc hơi đè hơi xẹp xuống. Nhưng theo Minh Khê ngắm nghía, mỗi sáng tóc cậu thường xuyên không có vết ép xuống… Thức trắng suốt đêm à?   Minh Khê phân vân, với quan hệ hiện tại của hai người, chẳng biết cô có tư cách hỏi thăm cậu không.   Sắp tới giờ học, Minh Khê ngẫm nghĩ, cuối cùng buột miệng hỏi: “Sao lúc nãy ở dưới lầu, trông cậu còn bực mình hơn cả tôi? Chẳng lẽ cậu…”   Minh Khê chưa hỏi hết câu, Phó Dương Hi liền nắm chặt chiếc thìa, cứng người.   Cậu lập tức tỏ vẻ như thể vừa nghe một câu chuyện cười viển vông, bật ra một đơn âm “Ha”, lạnh nhạt trả lời: “Chớ suy nghĩ vẩn vơ, tôi sẽ không, tôi không có! Sở dĩ tôi tức giận là vì cậu là đàn em của tôi, thế mà lại bị người ta khinh thường, bắt nạt ngay trước mắt tôi thôi, hiểu chưa?”   Minh Khê ngẫm lại, cách Phó Dương Hi cư xử với Kha Thành Văn hình như cũng từa tựa thế này, những người được cậu kết nạp thu nhận làm đàn em, cậu đều hành xử trượng nghĩa.    Cô cảm thấy hơi xúc động.   Cô cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng được Phó Dương Hi nhận làm đàn em dưới trướng rồi à?   “Vậy từ khi nào cậu bắt đầu…” Minh Khê muốn hỏi Phó Dương Hi bắt đầu từ khi nào chính thức thu nạp cô làm đàn em, bang phái của họ có nghi thức gia nhập gì không, cô chẳng cần trích máu ăn thề, cứ thế trực tiếp tiến vào phái hả?   Tim Phó Dương Hi đập nhanh tới suýt nổ tung, vội vàng chen ngang cắt lời cô: “Cái gì mà khi nào, có nói hay chưa, có vui không…”   Đột nhiên, cậu khựng lại, im bặt.   Toàn thân cứng đờ.   Minh Khê: “Sao thế?”   Phó Dương Hi cứng người, xoay lại: “Tôi còn chưa giặt quần áo.”   Minh Khê: “Ơ?”   Minh Khê muốn hỏi lần nữa, Phó Dương Hi lấy sách che mặt, đẩy đầu cô ra không nặng không nhẹ, cần cổ trắng nõn đỏ lên: “Đang đi học mà nữ sinh như cậu cứ hỏi linh tinh này nọ, Bé Khẩu Trang, tại sao khi không đeo khẩu trang nữa cậu lại lắm lời thế nhỉ.”   “Bé Khẩu Trang là cái quái gì vậy? Minh Khê thừa dịp Phó Dương Hi không nhìn mình, lập tức dùng ánh mắt ghét bỏ “hằng ngày cậu đều nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?” mà liếc Phó Dương Hi.   Bây giờ không dám chê, đến lúc “đại ca” nhìn qua, cũng không dám ghét bỏ.   Kha Thành Văn ngồi sau họ một hàng, đúng lúc này giống hệt một con rùa đen chui ra khỏi mai, duỗi đầu tới, thì thầm: “Đây là nickname anh Hi đặt cho cậu, ai là em út cũng có nickname.”   Minh Khê: “…” Tên gì xấu thế?   Fine.   Khó nghe thật đấy, nhưng cô cũng chẳng ngại chuyện vặt vãnh này.   “Thế Phó Dương Hi gọi là gì? Anh Hi à?”   Kha Thành Văn đang định xen vào, giọng nói gượng gạo của Phó Dương Hi phát ra từ sau quyển sách: “Cậu có thể đặt cho tôi một cái tên.”   “Tôi đặt á?” Minh Khê không hề ngờ đến, chỉ tay vào mũi mình.   Hiện tại địa vị của cô trong bang phái quan trọng thế cơ à?   Định coi cô là Tả hộ pháp sao?    Cô có tài đức gì mà được giúp lão đại chọn tên?   Nhưng nếu là thế, cô liếc nhìn mái tóc đỏ lộ ra của Phó Dương Hi, nói cho có lệ: “Vậy thì gọi là Phó Tóc Đỏ đi.”   Phó Dương Hi: “…”   Kha Thành Văn: “…”