Văn án1:
Sở Sở vừa mới chuyển tới Nhất Trung, ngay lập tức đã được vị đại ca học bá của Nhất Trung để mắt tới.
Khi đó, ngay cả cô cũng không thể hiểu được...
Kiểu người mắc chứng tự bế lại còn ngốc nghếch như mình sao có thể có người thích được.
Đối với vấn đề này, Lục Xuyên chỉ bày tỏ: "Chỉ số thông minh của tôi là 170."
"Lục Xuyên IQ 170, mỗi ngày đều vì cậu mà thần hồn điên đảo."
Văn án 2:
Sở Sở vừa mới chuyển tới Nhất Trung đã bị Lục Xuyên đánh dấu, lập tức trở thành "Cô gái của đại ca" trong truyền thuyết.
Đi trên đường ai ai cũng đều gọi cô một tiếng: "Chị dâu nhỏ."
Người khác hỏi Lục Xuyên, là một học thần của Nhất Trung, vì sao mà liếc mắt một cái lại nhìn trúng con thỏ con bệnh tự kỉ chậm nhiệt, lại còn đội sổ cuối lớp kia vậy.
Lục Xuyên nhướng mày: "Cô ấy dậy thì sớm, ăn rất ngon."
Tiểu kịch trường:
Vào một ngày nào đó, Sở Sở đăng một bài weibo, bí bí ẩn ẩn, nhưng chưa tới vài giây đã xóa: "Có lẽ, mình nghĩ rằng muốn cùng cậu, ở trong phòng học không người ôm hôn nồng nhiệt."
Lục Xuyên cầm điện thoại trên bàn chụp màn hình làm chứng cứ: "Ngoan ngoãn, tan học đừng đi."
[Nữ chính có bệnh tự kỉ, ngây ngô ngốc manh từ nhỏ vs Nam chính thiên tài học bá, đại ca lưu manh khí chất mười phần ngang ngược]
Lục Xuyên: Vừa nhìn thấy em đến lão tử đã mù rồi. Cuộc đời này, cũng đã không thể nhìn được người phụ nữ khác.
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
35 chương
3852 chương