Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 13 : Khúc nhạc tàn, người chia xa (5)

“Si Hạ?”, giọng nói quen thuộc truyền đến, Si Hạ dừng bước quay người lại, “Cục trưởng Trương”. “Buổi đấu thầu hôm nay cậu thay tôi đi xem như thế nào, tôi có chút chuyện đột xuất không đi được, tôi đã gọi điện cho thư ký Lý gọi điện qua bên kia sắp xếp rồi.” “Hạng mục quan trọng thế này, cục trưởng vẫn nên đích thân đi thì tốt hơn ạ”, Si Hạ khẽ chau mày, thái độ thành khẩn. “Cậu đi thì tôi mới yên tâm. Lần này Hoa Đô và Thiên Dụ có vẻ ở thế thắng, hồ sơ của họ cũng đã được thông qua xét duyệt, chỉ là cần phải xem lại phương án gần với dự toán của chúng ta hơn thôi. Mảnh đất này có liên quan đến sự phát triển tổng thể của thành phố A, giá thành là một yếu tố quan trọng. Mặc dù lần này cậu cố ý tránh né, nhưng tôi hiểu rõ, thực ra cậu hài lòng với Hoa Đô, nói cách khác, cậu tin tưởng Ôn Hành Viễn hơn.” Si Hạ chỉ cười mà không lên tiếng. “Nghe nói hai năm qua chỉ cần là hạng mục mà Thiên Dụ có ý nhắm đến, đa phần đều bị Hoa Đô cướp mất, không biết lần này giành được cơ hội bơm vốn, Thiên Dụ có thoát khỏi tình cảnh khó khăn hay không?”, Cục trưởng Trương cười nhạt, ý gửi ngoài lời, “Ôn Hành tuổi còn trẻ, quả thực có chút mánh khoé”. Nguy cơ tiềm ẩn bên trong  ngành bất động sản vô cùng lớn, thế nên có rất nhiều doanh nghiệp để giành được hạng mục đã phá hoại nguyên tắc cạnh tranh công bằng. điểm khác biệt lớn nhất của Ôn Hành Viễn chính là không phá hoại nguyên tắc trò chơi, mà là làm đâu ra đấy”. “Xét trên mọi phương diện, Hoa Đô đều tốt hơn, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, cậu cứ xem xét rồi lo liệu đi”. Lúc Si Hạ tới buổi đấu thầu, người phụ trách  của cac công ty lớn đã có mặt, duy chỉ có Hoa Đô là không thây người đâu. Anh nâng tay nhìn đồng hồ, khẽ cau mày, bấm số gọi cho Ôn Hành Viễn, “Tình hình thế nào?” Ôn Hành Viễn trả lời, “Tôi đến ngay đây”. Nghe thấy tiếng còi ô tô không ngừng vang lên,  Si Hạ trầm giọng, “cậu đừng vội, tôi đang ở đây rồi”, đâu dây bên kia “ừm” một tiếng, Si Hạ tắt máy ra khỏi hội trường. Căn chuẩn thời gian, chỉ còn hai phút nữa là tròn mười giờ, khi tiếng phanh xe vang lên, bóng dáng Ôn Hành Viễn đã xuất hiện tại đại sảnh tầng một. Thấy Si Hạ đứng ở đại sảnh, hiển nhiên là đang đợi mình, Ôn Hành Viễn khó hiểu, “Sao cậu lại đến đây, lần này không phải Cục trưởng Trương phụ trách à?”. “Đúng vậy, tôi chỉ đại diện thôi”, không có thời gian chào hỏi những người khác, anh vừa nói vừa sải bước lớn về phía thang máy. “Hàn Thiên Dụ sốt sắng thật rồi, cho người đến giở trò với xe tôi”, Ôn Hành Viễn cười mỉa mai, nhận lấy tài liệu từ trợ lý, đưa cho Si Hạ, “Như này có khoa trương quá không?” “Đã đến nước này rồi ,nếu không có gì thay đổi, đại cục đã định, chúng ta có mặt ở đây chẳng qua là để đối phương được chết một cách rõ ràng mà thôi”, Si Hạ nhướng mày cười, khẽ vỗ vai Ôn Hành Viễn, “Phương án thiết kế không chê vào đâu được, dự toán sai lệch là con số không, tôi đang nghi ngờ là tôi có để lộ nội tình gì cho cậu hay không đây?”. Ôn Hành Viễn nhìn về nhân viên đi theo mình , cười vừa tự tin vừa cao ngạo, “Nhóm của tôi, há có chỗ cho sự khinh thường?”. Lần này công ty Bất động sản Hoa Đô không chỉ liên thủ với công ty xay dựng Hoa Thành- công ty gianh được năng lực đặc biệt, mà còn kí hợp đồng với viện nghiên cứu thiết kế hạng nhất Hoàn Vũ. Với vai trò là nhân viên thiết kế của Hoàn Vũ, phương án thiết kế của mảnh đất này do Quý Nhã Ngưng toàn quyền phụ trách. Về phần thông cáo đấu thầu có sai số bằng không, là một tay của Trương Nghiên, trợ lý của Ôn Hành Viễn thực hiện. Vị trợ lý họ Trương được gọi là “băng sơn mỹ nhân” này là do một tay anh đào tạo. Bỗng sực nhớ đến điều gì đó, Ôn Hành Viễn nhìn Si Hạ, “Hàn Thiên Dụ chắc chắn lần này cũng hao tâm tổn sức không ít chỗ Cục trưởng Trương đâu”. “Ông ta đã đi sai nước cờ rồi, Cục trưởng Trương là người thế nào? Nếu như ông ta thành thật, cơ hội chắc cũng lớn, đằng này lại thích giở mánh khoé”, trong lúc nói chuyện, thang máy đã dừng, Si Hạ nghiêng người, Ôn Hành Viễn dẫn đầu tiến vào hội trường. Chỉ một lát sau, Si Hạ cầm phương án quy hoạch doanh nghiệp Hoa Đô bước vào. Theo như quy định, chỉ cần đại diện của Ban tổ chức chưa đến, thì không coi là muộn. Có Si Hạ là chỗ dựa, Ôn Hành Viễn vẫn không có nguy hiểm gì. Vào thời khắc nhìn thấy Ôn Hành Viễn, ánh mắt Hàn Thiên Dụ sắp rơi ra ngoài, chẳng bao lâu sau thấy Si Hạ bước vào. Lúc đi ngang qua Ôn Hành Viễn, Si Hạ bèn tiện tay đạt một bản tài liệu dự thầu trên bàn Ôn Hành Viễn, bình thản ung dung ngồi xuống ghế người phụ trách bên tổ chức. Trong nháy mắt ông ta đã nhụt chí. Thế nhưng trận chiến vẫn phải đánh tiếp. Hàn Thiên Dụ nheo mắt, ánh mắt thâm trầm tựa hồ lờ đãng xẹt qua Ôn Hành Viễn, nhướng lên nụ cười không hề yếu đuối, cho dù nụ cười có phần gượng ép, thế nhưng vẫn giúp ông ta lấy lại mấy phần khí thế. Mười doanh nghiệp thông qua vòng sáng lọc đầu tiên, Hoa Đô và Thiên Dụ đương nhiên trở thành hai doanh nghiệp có sức cạnh tranh lớn nhất. Buổi trưa, Si Hạ và nhân viên công tác phòng ban liên quan đến nhà hàng dùng cơm,  Ôn Hành Viễn cùng Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng một bàn, Trương Nghiên đi lấy một bản hợp đồng quan trọng. Trong phòng nghỉ, Đường Nghị Phàm hỏi, “Hành Viễn, phương án quảng bá của Cửu Duy cậu duyệt được mấy bản rồi? Không có bản nào hài lòng sao?”. Quý Nhã Ngưng vốn đang lật giở tài liệu trong tay, nghe thấy thế cũng ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Viễn. Nghe ra ý tứ trong lời của Đường Nghị Phàm, Ôn Hành Viễn thong dong nhấp ngụm trà, “Trước giờ toii luôn nhằm vào việc, không nhằm vào người”. “Phương án quảng bá giai đoạn đầu của Hoa Đô luôn do Cửu Duy phụ trách, trước đó điều rất thuận lợi, lần này…”, Đương Nghị Phàm chỉ nói đến đây. Khuôn mặt anh tuấn của Ôn Hành Viễn bao phủ một tầng âu sầu, “Hạng mục lần này giống như trước kia sao? Cái chúng ta cần xây dựng ở mảnh đất này là một trung tâm thương mại, bao gồm nhà ở, văn phòng, khu mua sắm giải trí, dẫn dắt sự phát triển của toàn thành phố A, cái tôi cần là một kiệt tác vĩnh hằng”. Quý Nhã Ngưng nghe thấy không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Si Nhan tối qua. … “Tạ Viễn Đằng lần này gặp phiền phức rồi, làm không tốt, Cửu Duy có khả năng sẽ để mất khách hàng lớn Ôn Thị”. Si Nhan vốn có phần đãng trí, nghe thấy tên của Tạ Viễn Đằng, không khỏi quan tâm một chút, “Là ý gì vậy?”. “Cậu quá đáng rồi đấy, mặc dù cậu là nhân viên của công ty con ở thành cổ xa xôi hẻo lánh, nhưng dù gì cũng là người của Cửu Duy, đến thông tin trên trang nhất báo thế này cũng không biết?”, thấy vẻ mặt mờ mịt của Si Nhan, Quý Nhã Ngưng bất đắc dĩ, “Vì hạng mục Kim Bách Thiên Hạ, Ôn Hành Viễn đã đích thân trấn thủ Hoa Thành, còn Tạ Viễn Đằng vì phương án dự toán tiêu thụ, tính đến ngày hôm nay đã đến Hoa Thành lần thứ tám rồi”. Căn cứ vào yêu cầu của hợp đồng, Quý Nhã Ngưng đã dẫn đầu đoàn thiết kế của cô chuyển đến văn phòng Hoa Thành, mục đích đương nhiên là để thuận tiện cho việc kịp thời sửa chữa phương án, cho nên động thái có liên quan đến Tạ Viễn Đằng, cô mới nắm rõ như thế. Thì ra là vậy, Si Nhan không để tâm, Kim Bích là một công trình lớn, phương án dự toán tiêu thụ đương nhiên phải có tiêu chuẩn cao, sửa chữa một số chi tiết đương nhiên là một điều khó tránh khỏi”. Quý Nhã Ngưng thở dài, “Nếu như cái cậu nóichỉ là sử chữa một vài chi tiết thì đơn giản rồi. Mấu chốt là ý kiến của Tạ Viễn Đằng đã bị thẳng thừng bác bỏ tám lần. Cô ta là tài năng sáng giá của Cửu Duy, chưa từng vấp phải trở ngại nào thế này. Nếu phươg án lần tới vẫn bị phủ quyết, cậu nói xem cô ta có nhảy lầu từ văn phòng Ôn Hành Viễn không?”. Si Nhan trừng mắt với Quý Nhã Ngưng, “Có lẽ là Cửu Duy không hoàn toàn hiểu được yêu cầu của khách hàng. Với tư cách là đại diện toà nhà ở thành phố A, hiệu quả mà Ôn Hành Viễn muốn đạt được là kiệt tác vĩnh hằng”. “Kiệt tác vĩnh hằng?” Si Nhan gật đầu, “Cậu chắc phát hiện ra rằng, phong cách của mỗi toà nhà của Hoa Đô là khác nhau, mỗi một toà nhà mới, bất luận là bê ngoài, hay là thiết kế căn hộ đều có phương diện độc đáo. Nhưng các phương án thiết kế trước đó của họ đều có một điểm chung, đó chính là đơn giản”, Si Nhan vừa nói vùa mở máy tính cầm tay, đặt một bản thiết kế trước mặt Quý Nhã Ngưng, “Nhìn ra được điểm tương đồng chưa?”. “Cách sử dụng không gian rất hợp lý”, Quy Nhã Ngưng di chuyển chuột, nhìn chăm chú vào bản vẻ của căn hộ. “Đây là đều mà một căn hộ nhỏ cần có, cậu nhìn căn hộ loại lớn xem, dù việc lắp đặt không liên quan đến kinh doanh bất động sản, nhưng toà nhà do Hoa Đô xây dựng đều cân nhắc đến việc lắp đạt thiết bị hậu kỳ, ngay đến của vách ngăn cnũng đã trù tính trước. thứ phúc tạp dễ lỗi thời, ngươkc lại, phong cách đơn giản không chạy theo trào lưu càng dễ trở thành kiệt tác. Tớ nghĩ, lần này hạng mục lớn như vậy, cái Ôn Hành Viễn cần là kiệt tác tạo nên sự vĩnh hằng”. Kiệt tác tạo nên sự vĩnh hằng. Quý Nhã Ngưng cười lớn. Đường Nghị Phàm bên cạnh không hiểu chuyện gì, đưa tay ôm lấy vai cô, “Nghĩ đến cái gì mà vui vẻ đến như vậy, em nói ra giải sầu chút xem nào”. Quý Nhã Ngưng nhìn về phía Ôn Hành Viễn, “Em đang nghĩ đến những lời Si Nhan nói”. Sự chú ý của Ôn Hành Viễn quả nhiên đã thay đổi, anh ngẩng đầu nhìn về phía Quý Nhã Ngưng. “Tối hôm qua em và Si Nhan có nói đến phương án quảng bá của Cửu Duy, cô ấy nói, hạng mục Kim Bích hẳn là một kiệt tác vĩnh hằng”, Quý Nhã Ngưng vừa nói xong, nhìn Đường Nghị Phàm cười. Ôn Hành Viễn không lên tiếng, nghe xong tiếp tục lật giở tạp chí trong tay, chỉ có độ cong bên khoé môi tiết lộ sự vui vẻ trong lòng anh. Có nhiều khi, hiểu được nhau còn khó hơn yêu. Buổi chiều vẫn phải tiếp tục dự thầu. Trong phòng hội nghị, vẻ mặt Ôn Hành Viễn tựa hồ không khác gì ngày thường, chỉ có đôi môi khẽ mín, lộ ra tâm trạng bất mãn. Ánh mắt hờ hừng quét qua Hàn Thiên Dụ- người đang trung ra vẻ mặt đắc ý, đôi con ngươi đen nhánh của anh khẽ biến đổi, đó là sự phẫn nỗ âm thầm khi bị người ta mưu tính. Đường Nghị Phàm là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, đè thấp giọng hỏi, “Trương Nghiên sao vẫn chưa quay về? Có cần tôi đi xem thế nào không?”. Trương Nghiên đi lấy một hợp đồng rất quan trọng, theo lý mà nói nửa tiếng trước đã phải có mặt. Quý Nhã Ngưng nhìn thời gian, cũng có phần sốt sắng. Ôn Hành Viễn không trả lời. Đường Nghị Phàm liên tục nhìn đồng hồ, mãi đến năm giờ năm mươi phút. Cửa phòng hội nghị bị đẩy mạnh, Ôn Hành Viễn ngước lên nhìn, là Si Nhan đang đứng đó. Sắc mặt phớt hồng, hơi thở có phần gấp gáp, rảo nhanh đến đưa túi tài liệu trong tay cho Ôn Hành Viễn. Lúc Ôn Hành Viễn đứng dậy nhận lấy túi tài liệu đã cúi đầu khẽ nói bên tai cô, “Vất vả cho em rồi”. Si Nhan muốn phớt lờ cảm giác tê dại khi cánh môi anh khẽ lướt qua vành tai cô nhưng điều đó quá khó khăn. Cơ thể không kìm nổi lòng được mà run lên một chập, cô khẽ lắc đầu. Ôn Hành Viễn đưa tay xoa xoa đầu cô, “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đợi anh một lát”. Đợi Si Nhan ra khỏi phòng hội nghị, một hàng người của Ban tổ chức đúng lúc bước vào. Lúc cô lướt qua Si Hạ, hai anh em nhìn nhau cười. “Xin hỏi Tổng giám Ôn, trong ba doanh nghiệp thì dự trù của Hoa Đô là thấp nhất, giá thành thấp như vậy, quý công ty làm thế nào đảm bảo được đứng đầu?” buổi dự thầu đã tiến hành đến vòng biện luận theo thông lệ, người hỏi là đồng nghiệp ở ban địa chất, Si Hạ mặt không đổi sắc, ngồi trên ghế da rộng rãi, dáng vẻ thoải mái. Ôn Hành Viễn bình thản, ung dung trả lời, “Trước khi lập ra bản kế hoạch này, Hoa Đô đã tiến hành điều ra toàn diện đối với thị trường vật liệu thép. Mặt khác theo phân tích do tổ đánh giá tiến hành, thì hiện tại trong cùng loại sản phẩm, chất lượng của Nhiên Thăng là vượt trội nhất”, đẩy hợp đồng mà Si Nhan đưa tới kịp thời đến giữa bàn hội nghị, anh nói tiếp, “Đây là hợp đồng hợp tác cung ứng hàng hoá độc quyền mà Hoa Đô và Nhiên Thăng đã ký”. Lời vừa nói ra, mọi người đều rộ lên. Sắc mặt Hàn Thiên Dụ bỗng chốc biến đổi, ánh mắt thâm trầm đến cực điểm. “Trong ba năm tới, Nhiên Thăng sẽ toàn lực phối hợp với Hoa Đô để hoàn thành dự án Kim bích Thiên Hạ. Tôi tin rằng có sự trợ giúp hùng hậu của Nhiên Thăng, hạ giá thành thấp tới con số trong bản phương án đấu thầu không hề khó khăn. Hoa Đô không chỉ không lỗ vốn, mà ngược lại lợi nhuận sẽ không nhỏ”, giọng điệu Ôn Hành Viễn bình thường, nhưng từng chữ nhả ra điều có lực, kết thúc còn không quên chêm thêm một câu hài hước. Một người khác tiếp tục hỏi, “Vậy thì đội ngũ thiết kế của Hoa Đô sẽ làm thế nào để hoàn thành công tác thiết kế của cả công trình?”. “Lần này, song hành với việc duy trì phong cách thiết kế đơn giản như thường lệ, thì Hoa Đô sẽ thêm vào lý thuyết thiết kế mới, chính là “Kiệt tác vĩnh hằng”, do nhà thiết kế có thâm niên trong nghề của viện thiết kế Hoàn Vũ dẫn đầu đội ngũ thiết kế đến đơn vị thi công công ty xây dựng Hoa Thành hoàn thành”, Ôn Hành Viễn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Quý Nhã Ngưng. Quý Nhã Ngưng dáng vẻ thanh nhã đứng dậy, nét mặt trấn tĩnh, âm lượng nhẹ nhàng thích hợp, giải thích tỉ mỉ câu hỏi thiết kế mà Ban tổ chức đưa ra, biện luận trôi chảy. Kết quả đã rõ ràng, cuộc chiến không tiếng động đã được định đoạt, Hoa Đô toàn thắng. khi Ôn Hành Viễn và Si Hạ, đại diện Ban tổ chức bắt tay nhau, Hàn Thiên Dụ mang theo vẻ mặt mất phong độ, sầm sì dẫn đầu đội ngũ thiết kế của ông ta rời khỏi hội trường. Si Hạ và Ôn Hành Viễn đi sau cùng, Si Hạ nói, “Nghe nói Tổng Giám đốc Trình ở Nhiên Thăng rất khó gần, xem ra thì cậu phải bỏ ra không ít công sức”. “Đâu chỉ là bỏ công sức, ngang ngửa một đề án phải nghiên cứu ấy. Thêm việc Hàn Thiên Dụ gây trở ngại, độ khó lại cao thêm một bậc”, Ôn Hành Viễn nới lỏng cà vạt, đáy mắt mang nét bình tĩnh, song nhìn kỹ lại ẩn chứa sự lo lắng, “Sao cậu lại bảo Tiểu Nhan đi thế? Nếu như Hàn Thiên Dụ …” Si Hạ nghe thấy vậy ánh mắt lộ ra tia sắc sảo, “Ông ta không dám đụng vào xe của tôi”. Sự tình là như vầy: Sau bữa ăn trưa, Si Hạ đang thảo luận chuyện dự thầu cùng đồng nghiệp của Cục tài nguyên và đoàn cố vấn, thì Ôn Hành Viễn gọi điện tới, nói phải đích thân đến Nhiên Thăng lấy hợp đồng. không cần nói nhiều, Si Hạ đã hiểu ngay. Hẳn là trợ lý của Ôn Hành Viễn đi lấy hợp đồng đã bị Hàn Thiên Dụ gây trở ngại, nhưng Si Hạ lại nghĩ lại: “Thời gian gấp gáp, giờ cậu đi cũng không thể về kịp, buổi biện luận chiều nay rất quan trọng, cậu không thể vắng mặt, đến muộn cũng không ổn”. Thế nhưng, “Đường Nghị Phàm đột nhiên rời khỏi cũng ảnh hưởng đến tâm tình biện hộ của Quý Nhã Ngưng, đay là lần đầu tiên cô ấy phải đối diện với trường hợp như thế này”. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, Si Hạ khẽ nheo mắt, “Để tôi xủa lý”, sau đó anh gọi điện cho Si Nhan.  Lúc ấy, Si Nhan vừa mới về đến khu chung cư nơi cô ở. Cho dù Si Hạ không nói rõ ngọn nguồn, nhưng chuyện có liên quan đến Ôn Hành Viễn, cô không chậm trễ dù chỉ một giây, quay vô lăng, chặy thẳng đến Nhiên Thăng. Lấy được hợp đồng, lại vượt ba trạm đèn đỏ liên tiếp, vào thời khắc cuối cùng đã đưa bản hợp đồng đến tay Ôn Hành Viễn. Bên này thành phố, Ôn Hành Viễn thuận lợi giành được dự án, bên kia, Si Nhan trở về khu chung cư thu dọn hành lý. Mãi đến khi thu dọn xong xui mọi thứ, hơi thở Ôn Hành Viễn dường như vẫn chờn vờn bên tai, Si Nhan ngồi xuống sô pha, tay bóp trán, chầm chậm thở ra một hơi, không rõ là mệt mỏi hay khiếp đảm hơn. Tựa hồ là chuyện có liên quan đến Ôn Hành Viễn, cô không thể bình tĩnh đối phó. Si Nhan đương nhiên hiểu nguyên nhân của chuyện này, Ôn Hành Viễn không tiếp tục che đậy tình cảm của mình đối với cô nữa. Còn cô bắt đầu lo lắng, rằng không thể chịu đựng nổi tình yêu được cất giữ một cách thoả đáng tận nơi sâu thẳm trong lòng thêm nữa, dường như chỉ cần một chút lơ đễnh là muôn kiếp không thể lấy lại được, cho dù người kia là người Si Hạ toàn tâm tin tưởng, là người duy nhất dốc hết thảy giúp gia đình cô vượt qua cửa ải khó khăn khi xảy ra biến cố lớn. Có lẽ, tình yêu trước giờ không liên quan đến sự tin tưởng, mà chỉ là vạch dấu “=” với trái tim rung động. Hoặc là, điều cô thực sự sợ hãi thực ra là phải phụ lòng anh. Sợ phụ tấm chân tình của Ôn Hành Viễn. Sợ một lần nữa … tình thâm bất thọ (1) (1)     Người có tình cảm sâu đậm thì không sống thọ được. Thế nhưng , nghĩ đến người kia, tình cảm kia, Si Nhan muốn cự tuyệt, nhưng lại quá khó khăn.