- NHẬT HẠ! MÀY CÒN ĐỊNH NGỦ TỚI BAO GIỜ NỮA HẢ???_ Mới sáng sớm tinh mơ( ấy là do nhỏ nghĩ) là đã có ai đó gào thét thảm thiết tên nhỏ. Nhỏ mắt nhắm mắt mở, nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh- Oái, đã 9h30 rồi sao?_ Nhỏ bật dậy, lấy trong tủ đồ ra bộ đồng phục định lao vào nhà tắm rồi chợt suy nghĩ: "hình như tiếng nói đó là của con Bình?"
Nhỏ bước ra cửa sổ. Vâng! Không ai khác ngoài con Bình. Nó mặc một chiếc quần lửng với áo pull, đang đứng chống nạnh mặt cau có, nhìn lên. Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, nói vọng xuống
- Đợi tao tí.
Nhỏ vào nhà tắm vscn xong xuôi, lấy tay cào cào mớ tóc rối rồi buột hờ nó lên, chứ chẳng thèm lấy lược chảy một cách đàng hoàng. Xong xuôi, nhỏ bình thản bước xuống nhà
- Sao mày không đi học mà giờ này còn đứng nhăn nhó với tao?
- Câu đó phải để tao hỏi chứ! Hôm nay học có 3 tiết à mậy, 9h15 đã tan rồi vậy mà đến 9h30 mới mơ màng tỉnh dậy!
- Kệ tao. Thế sang đây có việc gì?
- À tao nói cho mày nghe tin hot, chắc mày bàng hoàng lắm._ Bảo Bình làm vẻ mặt quan trọng, nhỏ cũng không lấy gì làm lạ nó luôn làm chuyện bé xé to mà
- Tin gì?_ Nhỏ thờ ơ hỏi lại
- Mày thấy gì không?_ Bảo Bình đứng nép sang một bên. Nãy giờ bận cãi vã với con Bình mà không để ý, hôm nay ngôi biệt thự Máu náo nhiệt bất thường. Có vài người mặc đồ vest đeo cà vạt chỉnh tề, kèm vài người mặc đồng phục cho công nhân xây dựng, mấy người họ chỉ chỉ gì đó, nói nói gì mà nhỏ không nghe rõ.
- Hôm nay sôi động quá nhỉ?_ Nhỏ buâng quơ nói
- Ừm, người ta giải tỏa ngôi biệt thự đó.
- WTF?_ Nhỏ hét toáng lên, con Bình phải bịt lỗ tay lại
- Bàng hoàng lắm chứ gì? Tao mới nghe tin này hồi sáng cho nên học xong nên tức tốc báo cho mày liền nè, tao nghe nói nó giải tỏa khu này để xây nên một công trình hạ tầng gì đó. Nếu là lúc trước tao sẽ rất vui mừng vì đã dẹp bớt được một "thảm họa" nhưng bây giờ cũng có một kỉ niệm nho nhỏ với nó nên cũng hơi tiếc tiếc.
- Làm sao có thể như vậy được, tao còn chưa điều tra xong cơ mà, rồi còn chưa hiểu quyển nhật kí ấy viết gì nữa, rồi phá ngôi biệt thự này thì làm sao gặp được thằng nhóc tên Pi ấy! Không được tao phải nói chuyện với bọn họ!_ Chưa để Bảo Bình nói gì là nhỏ đã hùng hổ đi lại, vỗ vai mấy con người đang bàn chuyện làm ăn ở đấy.
- Này, bộ mấy người định dẹp khu này rồi xây lên cái gì đó hả?
- Ơ… ờ._ Mấy người đó ngây đơ ra, rồi gật đầu
- KHÔNG ĐƯỢC!_ nhỏ hét lên. Măt mấy người kia đần thối ra hết không hiểu chuyện chi, tự dưng đâu ra xuất hiện một cô gái với đầu tóc bù xù mặt còn đờ đẫn mới ngủ dậy sấn tớ hét toáng lên
- Mấy người có xin phép chủ của nó chưa mà làm gì tùy tiện vậy, bộ muốn xây cái gì là xây à? Muốn giải tỏa cái gì là giải toả à?
- Đó là nhà hoang mà. Với lại chúng tôi có giấy phép của nhà nước, cô có quyền gì ngăn cản
- Tôi…_ Nhỏ cứng họng, nhưng vì bản tính cứng đầu cho nên đâu dễ chịu thua như vậy. - Mà ai bảo mấy người đó là nhà hoang vậy? Chủ nhân của nó vẫn sống ở đó, chỉ là chưa ra mặt thôi!
Mấy người đó nhìn lên ngôi biệt thự cũ kĩ bị mạng nhện phủ đầy khắp nơi, rêu phong đóng kín cả bức tường không có gì chứng minh cho sự hiện diện của con người ở đây, rồi liếc nhìn xuống nhỏ với ánh mắt nhìn kẻ bị bệnh tâm thần
- Cô ta nói gì vậy?_ Một người đan ông khó hiểu hỏi
- MẤY NGƯỜI PHẢI NGHE TÔI NÓI CHỨ! ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC PHÁ NÓ CƠ MÀ! MẤY NGƯỜI ĐÚNG LÀ VÌ LỢI ÍCH CÁ NHÂN MÀ VÔ TÂM HỜI HỢT KHÔNG HIỂU GÌ CẢ! GIỜ TÔI MỚI BIẾT TẠI SAO NGƯỜI DÂN GHÉT MẤY NGƯỜI THẦU ĐẾN NHƯ VẬY! CỨ MUỐN XÂY CÁI GÌ LÀ XÂY À KHÔNG NGHĨ ĐẾN NGƯỜI KHÁC!_ Nhỏ gào lên đến khan cả cổ họng
- Này, cô bé có hiểu chuyện không vậy. Thứ nhất, chúng tôi được nhà nước cấp giấy phép đang hoàng, thứ 2 chúng tôi xây dựng nên cơ sở hạ tầng để giúp cho đất nước ngày một phát triển hơn, thứ 3 chúng tôi có đền tiền bồi thường cho ngôi nhà của người dân mà không có gì là tùy tiện ở đây cả!
- Đền tiền là được sao? Bao nhiêu sự gắn bó, kỉ niệm của nhà người khác chỉ đền bằng tiền là được sao? Mấy người bị tiền làm cho mù mắt rồi!_ Nhỏ càng cãi càng sung
- Cô… được rồi cô muốn nghĩ sao thì nghĩ tùy._ Một người nói xong quay sang nói với nhân viên của hắn. - Cho người lôi cô ta đi đi.
- Vâng.
- Nè, mấy người cãi không lại thì lôi tôi đi à, đụng đến thử coi tôi không cho mấy người ăn vài bạt tay thì tôi không còn là Trần Nhật Hạ nữa!_ Nhỏ lớn tiếng đe dọa
- Á buông tôi ra, thả tôi ra, mấy người không có quyền lôi tôi đi như vậy, có tin tôi kiện mấy người không hả?_ Nhỏ la hét nhoi trời
- Nhật Hạ!_ Bảo Bình lo lắng
- Khoan đã._ Một người thanh niên bước ra khỏi chiếc xe BWM i8 bóng loáng của mình. Đó là một thanh niên nhìn trông khá trẻ tầm 20t, à không phải trẻ hơn thế nữa, nhìn trông rất lịch lãm, thân hình cao to cân đối, mặc một bộ đồ vest thời thượng giá thị trường không hề rẻ, được tô điểm bởi một chiếc cà vạt trước ngực
- Buông cô ấy ra._ Anh ta bình thản ra lệnh
- Cậu chủ.
- Tôi bảo buông ra._ Anh ta vẫn tiếp tục nói một cách bình thản mà cực kì uy quyền. Người đang nắm tay nhỏ phải buông ra. Nhỏ nhăn nhó, lấy tay xoa xoa cái cổ tay bé nhỏ đang sưng tẩy lên.
- Mình xin lỗi.
- Không có gì! Mà muốn gì đây hả?_ Nhỏ nghi hoặc. Chàng trai kia nở một nụ cười thân thiện mà cực kì tỏa nắng, để lộ ra chiếc răng khểnh ở phía bên trái. Giờ nhỏ mới để ý đến gương mặt anh ta, hóa ra cũng đẹp phết. So với gương mặt của Thần Hy thì người này có vẻ nhìn nam tính mà ấm áp hơn nhiều.
Thật là, tim nhỏ "miễn nhiễm" với trai đẹp cho nên hễ thấy ai handsome thì tim lại đập loạn xạ cả lên, tuy nhiên bí mật này thì nhỏ chỉ giữ trong lòng thôi. Mê trai thì cũng phải mê có văn hóa chứ, giữ trong lòng một mình mình biết là được rồi đâu thể biểu hiện ra bên ngoài được!
- Mình chỉ muốn làm quen thôi. Bạn mấy tuổi cho dễ xưng hô ấy mà
- 17._ Nhỏ trả lời cụt ngủn
- Thế thì phải gọi anh xưng em rồi, anh 18t. Anh tên Hoàng Huy, còn 2 em tên gì?
- Em tên Bình, Bảo Bình._ Con Bình chưa gì đã nói ra hết, nó bị cái vẻ manly kia làm mê mẩn tâm can rồi
- Hỏi làm chi? Không làm quen hay gặp lại gì đâu mà lo.
- Anh hỏi đùa thôi, em tên Trần Nhật Hạ phải không?
Nhỏ đang định làm "kiêu" một chút ai ngờ, anh ta biết nãy giờ ngồi trong xe nghe hết tất tần tật mọi thứ rồi
- Ờ... Rồi mà có chuyện gì không? Vào vấn đề chính luôn đi!
- Anh muốn biết tại sao em lại cho rằng nơi đây có người ở chắc hẳn phải có lý do gì chứ nhỉ?
- Lúc trước ở đây người ta đồn xuất hiện nhiều đóm đỏ lơ lửng giữa không trung, chính tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy. Sau đó tôi đi vào ngôi biệt thự thì biết được nó chính là đầu của điếu thuốc lá bởi vì dưới sàn có rất nhiều tàn thuốc còn dư lại, nếu nó đã nằm ở đó rất lâu thì chắc hẳn cũng sẽ bị gió cuốn đi mất hoặc phân nửa chứ không còn nguyên vẹn vậy đâu. Với lại trên tay cầm của căn phòng đó lại không có bụi chứng tỏ đã có người mở cửa trước chúng tôi, rồi còn 3 chậu cây đặt trên cửa sổ nữa nó rất tươi tắn và còn nở hoa. Những điều đó còn chưa đủ chứng minh rằng có người sống sao?_ Nhỏ giải thích
- Còn nữa cơ, nhưng mà nói chung là khá phiền phức cho nên anh hiểu nhiêu đó là được rồi!_ Con Bình nói thêm. Hoàng Huy khẽ gật gù
- Thế còn vụ điều tra gì đó mà lúc nãy em nói chuyện với Bảo Bình là sao?_ Hoàng Huy nghiêng đầu nói
- À, chả là vào 13 năm về trước có một vụ án diễn ra ở đây. Ông Diệp - chủ nhân ngôi biệt thự và vợ của mình lẫn người quản gia đều bị giết trong một đêm mưa, do bị đâm vài phát chí mạng vào tim...
- Chỉ có bà Diệp với ông quản gia thôi, ông Diệp là do bị treo cổ!_ Nhỏ ngắt ngang
- Treo cổ?_ Bảo Bình ngạc nhiên, cũng phải thôi thông tin này chỉ có nhỏ với thằng Chuyên biết
- Ừm, tao đã gặp người điều tra năm đó, bác ấy nói ông Diệp bị treo cổ tuy nhiên khi dựng chiếc ghế bên cạnh lên thì cách chân 10cm.
- Thế là bị giết rồi! Chả phải vụ án kết luận là cướp của giết người sao? Chắc là bọn cướp định dàn dựng như vậy để mình thoát tội ấy mà, kiểu như ông Diệp vì một lí do nào đó nên giết bà vợ của mình và người quản gia vì quá ân hận nên đã thắt cổ tự tự, ý của bọn cướp định thế chứ gì.
- Mày nói y hệt ông bác thanh tra
- Tao mà, suy luận quá logic!_ Bảo Bình vỗ ngực, dương dương tự đắc
- Vớ vẩn! Logic cái con khỉ, lỗ hỏng cả đống thế kia mà logic à? chả chặt chẽ gì hết!
- Như thế nào mới là logic hả? Của mày thì sao?_ Bảo Bình gào lên bực tức. Hoàng Huy nãy giờ im lặng, chợt lên tiếng
- Thế giả thiết của em như thế nào mà lại cho cái kết luận kia là thiếu logic?
- Ờ thì là như thế này....
Và sau đó nhỏ kể hết mớ lí thuyết mà nhỏ đã nói cho Hoàng Huy nghe, nhưng tuyệt nhiên im bặt cái vụ ông Diệp sợ độ cao cho nên không thể ném hung khí và một số tài sản ra bờ sông bên cạnh mà Chuyên từng nói. Con Bình ngẫm nghĩ, rồi nó vỗ tay bồm bộp
- Wow, đúng là giả thiết của mày có logic và chặt chẽ hơn nhiều cái kết luận của ông thanh tra đó. Mày suy luận y hệt conan vậy! Giỏi quá!
- Dĩ nhiên!_ Nhỏ hếch mặt đầy tự cao
- Giả thiết của em rất hay. Anh chỉ có một câu hỏi thôi._ Hoàng Huy mỉm cười nói
- câu hỏi?_ Bảo Bình ngạc nhiên, còn nhỏ thì lo lắng, không lẽ Hoàng Huy tìm ra sai sót nào trong cái giả thiết của nhỏ
- Nghe nói hình như ông Diệp bị sợ độ cao khá nặng đúng không?_ Hoàng Huy hỏi một câu mà nhỏ ngây đơ ra như tượng sáp.
- vâng, đúng vậy. Nhưng vì chiều chuộng bà vợ của mình nên ông mới chấp nhận làm việc trên tầng trên gần ban công._ Bảo Bình nói. Đúng là cái con nhỏ phản bạn!
- Thế thì anh muốn hỏi, một người sợ độ cao như ông Diệp tại sao lại dám bước ra ban công mà thủ tiêu bằng chứng?
Nhỏ nghe xong mà choáng váng, biết nói gì nữa bây giờ.
- Ờ... thì... có thể là lúc đó..._ Nhỏ ấp úng. - Lúc đó ông ấy liều mạng nhào ra quăng nó đi rồi ba chân bốn cẳng chạy vào!_ Nhỏ chống chế.
- Câu trả lời này của em "có logic" thật đó!_ Hoàng Huy phì cười. Mỉa mai, đích thị là đang mỉa mai nhỏ đây mà
- Ừ nhỉ? Anh Huy nói cũng đúng._ Bảo Binh gật gù. Nhỏ thực sự muốn gào lên: "Cả mày cũng hùa theo hắn sao?"
- Giả thiết của em rất hay giải quyết được rất nhiều lổ hỗng của kết luận trước, tuy nhiên em đã bỏ quên mất điều quan trọng nhất là hung khí đang nằm ở đâu. Kết luận trước của bác thanh tra khá mơ hồ tuy nhiên lại giải quyết được vấn đề đó. Cho nên có thể là giả thiết của em đã sai.
- VÂNG!_ Nhỏ gật đầu, hét toáng chữ "vâng" lên. Rồi giậm chân bình bịch bước vào nhà. Một từ thôi: Tức tối, vô cùng tức tối!
Hoàng Huy nhìn theo, mỉm cười
- Hóa ra ở đây cũng có nhiều thứ thú vị phết!
...
Chiều...
Nhỏ cầm máy điện thoại, chơi mấy cái game quen thuộc mà nhỏ đã chơi đi chơi lại nhiều lần. Bảo Bình vẫn chưa về nhà, nó đang bận nghịch mấy quyển truyện trinh thám như conan, sherlock home, và một số quyển truyện cùng thể loại khác của nhỏ
- Mày thích thể loại Detective novel (tiểu thuyết trinh thám) đến vậy à?
- Ừm, lúc đầu thì chỉ mê conan thôi, rồi dần dần thấy Kudo shinichi (1 nhân vật trong truyện conan) hâm mộ sherlock home quá cho nên đọc thử rồi ghiền luôn, ngoài ra tao còn đọc thêm vài cuốn truyện trinh thám khác mà đằng sau truyện conan có giới thiệu ấy!_ Nhỏ buâng quơ trả lời lại
- Hèn gì mày mới thích suy luận đến như vậy!_ Nó khẽ gật gù, rồi cười ranh ma. - Tuy nhiên, suy luận đã chậc lấc hết!_ Cái con nhỏ này đang muốn mỉa mai nhỏ đây mà
- Nè, ý mày là gì vậy hả?_ Nhỏ tức tối ném chiếc điện thoại lên giường, tạo sẵn tư thế "chiến đấu"
- Có ý gì đâu, đùa thôi mà!_ Nó cười xề xòa, xua xua tay xoa dịu cơn giận dữ của nó
- Cái thằng cha đó đúng là đáng ghét thật, nhìn là đã không ưa! Bực!_ Nhỏ khoanh tay
- Người ta đẹp trai, menly thế kia lại là cậu chủ của một tập đoàn nào đó đang muốn mua lại khu này mà mày còn chê à?
- Ai phản bác ý kiến của tao thì tao ghét!_ Nhỏ quay quắt
- Đồ cứng đầu!_ Bảo Bình mắng. - Mà này thôi bỏ chuyện này qua một bên đi, tao mới phát hiện một điều còn ghê gớm hơn nữa, một bí ẩn đã được giải quyết
- Bí ẩn gì cơ?_ Nhỏ khẽ chau mày
- Thì bạn cùng bàn với mày đó, thằng cha Thần Hy đó! Tao đã biết vì sao mà nó lại lầm lầm lì lì như vậy, làm tưởng đằng sau đó là một sự thật ghê gớm nào hóa ra...
- Hóa ra gì?
- Mày quan tâm đến hắn quá nhở?
- Vớ vẩn! Chỉ là tò mò thôi! Mà mày có nói không? Cứ nói chuyện giữa chừng, ngang phè ra đó rồi không nói nữa
- Được rồi, nói cho nghe. Hắn là một người nghiện game!
- Nghiện game?
- Ừ.
- Ai kể mày nghe?
- Thằng Hùng. Hôm bữa nó đi thăm dì nó từ khoảng 8h30 sáng, lúc đi ngang qua một quán net nó bắt gặp Thần Hy đang ngồi trước máy tính nhưng vì bị khuất nên không biết nó chơi cái gì, đến tối khuya khoảng 22h thằng Hùng về nó vẫn thấy hắn ngồi ở đấy, vì quán net này 24/24 cho nên chắc hắn ăn ngủ nghỉ ở đó luôn rồi!
- Mày có chắc là hắn chơi game không? Thằng Hùng đâu nhìn rõ
- Vậy mày nghĩ hắn làm gì? Xem Jav à?_ Bảo Bình nói nửa đùa nửa thật
- Xàm!
- Giờ tao hiểu tại sao nhiều đứa bu lấy nó như kiến bu mỡ mà nó không chịu đứa nào, chắc mê thần tiên tỉ tỉ nào trong game kiếm hiệp rồi chứ giề?
- Vậy sao?
- Thôi tao về đây, chiều rồi, bye!_ Bảo Bình vẫy tay chào nhỏ rồi bước xuống nhà. Đợi tới khi bóng nó khuất sau bóng cây nhỏ mới vào WC thay đồ. Nhỏ muốn đi dạo biển.
...
Những ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tan dần lặn trên mặt biển bao la, bầu trời chuyển sang từ vàng ráng mỡ gà sang đỏ lựng rồi tím ngắt, cái thời khắc mà khiến say đắm lòng người khác. Thủy triều đã rút chỉ còn lại những con ốc mượn hồn chạy loạn xạ tìm đường về biển. Đột nhiên nhỏ nhớ tới Thần Hy, phải rồi cậu cũng đẹp như hoàng hôn trên biển vậy, mộng mị nhưng xa lắm khó có thể với tay tới được, bí ẩn lạ lùng như một thế giới riêng có muốn cũng chẳng thể bước chân vào được cái thế giới ấy - cái thế giới mà chỉ có cậu biết và hiểu.
Nhỏ đưa ống hút lên miệng, hút một hơi. Những viên trân châu đen đen tròn tròn cùng trà sữa chạy tọt vào miệng nhỏ, dai dai. Nhỏ xoay gót vào bờ, mang đôi dép tông vào chân nhỏ tung tăng bước đi trên con đường bê tông. Con đường khá vắng, nhưng lâu lâu vẫn thấy những trạm xe bus dọc đường, ắt hẳn sẽ rất lâu mới có một chuyến chạy qua.
Nhớ lúc trước, nhỏ đã phản đối việc ở đây. Nhỏ không gào thét khóc lóc hay van nài gì cả chỉ là lầm lầm lì lì đi đi lại lại trong ngôi nhà thiếu vắng bóng ba nhỏ sắp được niêm phong. Rồi ngày ấy cũng tới, mẹ nhỏ đến trước mặt nhỏ nhưng không nói lời nào, phụ giúp thu dọn đồ đạc với nhỏ. Nhỏ chưa kịp nhìn ngắm được căn nhà bao lâu thì mấy người mặc đồ vest đen tới, rồi mẹ nhỏ đẩy nhỏ ra khỏi căn nhà, cho nhỏ vào trong chiếc xe tải chật hẹp. Ban đầu nhỏ không hiểu sao lại đến một hòn đảo xa xôi như thế này, ồ hóa ra đó là quê hương của bà Phương - mẹ nhỏ, bà Phương muốn cho nhỏ được trải nghiệm tuổi thơ của bà. Bà Phương không lên chiếc xe chật chội đó với nhỏ, chiếc xe dần dần lăn bánh, xe chạy càng xa bóng bà càng nhỏ dần rồi trở thành một cái chấm đen nhỏ xíu và mất hẳn sau mấy lùm cây ven đường. Trên xe nhỏ thu hai chân lại, úp mặt vào hai đầu gối, rồi chợt bật khóc nức nở, không một lý do. Chắc có lẽ lúc đó trong lòng nhỏ đang cảm thấy sợ, sợ một nơi xa lạ không có người thân, rồi còn cảm giác nhớ thương da diết ba nhỏ nữa, mọi thứ hỗn tạp nằm ngoài tầm kiểm soát của một đứa con gái 17t như nhỏ, nó cứ tích tụ và giờ đã khiến nước mắt nhỏ chực trào khóe mi. Bác tài xế bên cạnh không nói gì, chắc bởi ông biết giờ có an ủi thế nào cũng chẳng giúp ích có thể còn làm nhỏ khóc to hơn nên biện pháp tốt nhất là im lặng. Giờ đây, nhỏ đã tự thích nghi nhanh chóng, nhỏ quen dần cái cảm giác ở một mình. Nhỏ bắt đầu yêu mến cái hòn đảo không tên này, yêu mến mấy đứa bạn mới gặp mà như thân rất lâu rồi vậy, yêu luôn ngôi biệt thự Máu âm u hoang đãng đó và cả cậu nữa: Thần Hy.
Mãi buâng quơ trong mấy đống suy nghĩ, nhỏ đã đi hết con đường rồi và nó bắt đầu dẫn vào trung tâm đảo. Nhà xuất hiện nhiều hơn, người người qua lại cũng nhiều hơn. Nhỏ bước chậm rãi, rồi chợt khựng lại. Phải, có thứ gì đó đang ở đây linh tính bảo nhỏ dừng lại. Nhỏ nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm nguyên nhân, và nhỏ đã thấy cậu - Thần Hy. Đúng như lời thằng Hùng nói, cậu ở trong một cái quán net 24/24 khá rộng, mắt nhắm nghiền đầu tựa vào ghế, gió khẽ thổi làm đung đưa mái tóc màu hạt dẻ đặc trưng ấy. Nhỏ bước vào, ngồi vào máy cạnh cậu.
Trên người cậu vẫn còn nguyên bộ đồng phục của trường, cái dáng vẻ lãng tử này khiến tim nhỏ đập loạn xạ. Lấy tay vuốt ngực, trấn an con tim không biết nghe lời này của mình. Sau một hồi lấy hết can đảm, nhỏ nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc vương vấn trên gương mặt cậu qua một bên. Cứ như là đang bị nghiện hút thuốc phiện ấy, càng ngắm cậu càng nghiện hơn, nhìn mãi không chán. Nhỏ lấy tay chống cằm, miệng cười mỉm.
- Lông mi gì mà dài dữ vậy!_ Nhỏ khẽ thốt lên, đầy ngưỡng mộ. Ngón tay thon dài của nhỏ từ đôi mắt chuyển dần xuống bờ môi hồng như được tô son kia. - Nhìn mà muốn "kiss" cho một cái quá! Ngủ thôi mà có cần phải đẹp trai dữ vậy không?
Hàng lông mi khẽ chớp một cái, nhỏ nhanh chóng giật tay lại, nhón chân lên mở máy tính hòng che đi mấy cái hành động vừa rồi, cậu mà biết chắc chỉ còn biết lấy cái quần mà đội lên đầu thôi. Cậu mở mắt, thoáng ngạc nhiên khi thấy nhỏ ngồi cạnh.
- Hì, có duyên quá nhỉ?_ Nhỏ cười trừ, giả bộ như người mới tới và chợt nhận ra người quen. - Này sao mày vào đây, mở máy tính lên rồi mà lại đi ngủ hả?
-...
Cậu không trả lời mắt dán vào màn hình vi tính, nhỏ cũng đã quen nên không cảm thấy quá quê.
Thế là nhỏ ngồi chơi máy tính suốt buổi chiều và tối, định bụng sẽ là chờ cho đến khi cậu về và nhỏ sẽ đi theo sau, nhỏ phải tìm ra được nhà cậu để giải quyết vấn đề thắc mắc bao lâu nay. Ấy vậy mà...
- Cháu ơi, cháu!_ Một bàn tay ấm áp vỗ vỗ lên vai, khiến nhỏ bừng tỉnh. Nhỏ dụi mắt nhìn đồng hồ, đã là 23h15p, rồi nhìn sang người ngồi cạnh, cậu đã đi đâu mất
- Bác thấy cháu ngủ quên mấy tiếng rồi, nhìn cháu không có vẻ gì là hư hỏng lắm chắc cháu định vào đây một chút rồi ra nhưng vì ngủ quên phải không?_ Người phụ nữ cười dịu dàng, chắc là bà vợ của ông chủ tiệm net này
- Ơ... dạ... vâng!_ Nhỏ khẽ gật đầu. - Mà bác ơi, bạn cháu ngồi đây đâu rồi ạ?
- À... cái cậu mặc đồng phục ấy hả?
- Vâng.
- Nó về khoảng được 30p rồi...
- vậy à? Khỉ thật, còn định đi theo người ta giờ lại ngủ quên mất!_ Nhỏ lầm bầm, đứng dậy, quải balo lên vai thì một chiếc áo sơ mi rớt xuống đất. Chả nhẽ có người đắp nó cho nhỏ nãy giờ, không lẽ là... nhỏ lắc đầu quầy quậy điều đó là không thể xảy ra, không bao giờ cho nên đừng suy nghĩ lung tung. Mà nhìn chiếc áo này quen lắm: sọc caro, màu xanh lá, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, mùi hương nam tính còn thoang thoảng trên từng sợi vải, mùi hương vừa quen vừa lạ, nhưng đích thị đã gặp ở đâu rồi.
Nhỏ đưa chiếc áo cho ông chủ quán net, mong có thể trả nó về chủ nhân của nó, rồi tính tiền. Nhỏ bước ra khỏi quán net, nhiều cửa hàng, nhà cửa đã tắt đèn chỉ còn lại vài ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn đường, người qua lại cũng chẳng thấy đâu. Cơn gió bấc thổi qua khiến nhỏ rùng mình, thật ra cũng không đến nỗi quá lạnh chỉ tại nhỏ ăn mặc hơi mỏng manh một chút nên vậy. Nhìn con đường vắng bóng người, bất giác nhỏ cảm thấy sợ. Nhỏ bước thật nhanh, lướt qua các dãy phố, rồi đến một công viên. Đây là nơi tụ tập của khá nhiều đứa thanh niên hư hỏng ở đảo, hút chích, cướp bóc diễn ra liên tục ở đây. Càng nghĩ càng thấy sợ, nhỏ co giò bỏ chạy...
- Này, cô em đi đâu vào giờ này mà có một mình vậy?
Nhỏ dừng chân, cố tỏ ra bình tĩnh nhỏ biết giờ có chạy cũng chạy không thoát. Hít một hơi thật sâu cho oxi đầy phổi, chuẩn bị đối mặt cho mọi tình huống xấu sắp xảy đến, thôi thì "tùy cơ ứng biến" vậy. TRước mặt nhỏ bây giờ là 5, 6 thằng con trai mặt mày hung tợn, vết xăm trổ đầy mình, đầu xanh đầu đỏ lòe loẹt chứng tỏ không phải người đàng hoàng. Mặt bọn chúng hiện rõ vẻ bỡn cợt thích thú trước món mồi ngon là nhỏ.
- Đi chơi với tụi anh đi._ Mấy thằng đó thi nhau xô đẩy nhỏ qua tay đứa này đứa khác, chân nhỏ cứ loạng choạng đứng không vững nổi.
- Em nhìn "ngon" quá vậy!
Đứa nắm tóc nhỏ, hít hà như một kẻ biến thái. Một bàn tay đặt lên đùi nhỏ, sờ soạng lập tức hưởng ngay một bạt tay từ nhỏ.
- Đồ chó!_ Nhỏ chửi mắng, khuôn mặt chuyển sang lạnh lùng như băng. Nếu ánh mắt của nhỏ có thể giết người, thì mấy tên kia đã tới số rồi.
Thằng ăn bạt tay của nhỏ tức giận lồng lộn, tay bóp lấy cổ nhỏ vật vào tường như một món đồ chơi. Bàn tay hắn cứ xiết chặt, rồi nhấc bổng cả người nhỏ lên, 2 bàn tay nhỏ cào cấu tay hắn nhưng bất lực. Nhỏ sắp tắt thở tới nơi rồi. Thấy nhỏ sắp ngất đi vì thiếu oxi, hắn nới lỏng tay ra nhỏ rớt phịch xuống đất, xoa xoa cái cổ đáng thương đang đỏ tấy lên, nhỏ thở gấp gáp.
Xoẹt_ Chiếc áo bị hắn túm lấy, xé toạt ra một mảng, làn da trắng muốt lộ ra càng khiến hắn kích thích hơn. Như một con dã thú, hắn ghì lấy hôn lên cổ nhỏ
- Bẩn thiểu, tránh xa tao ra con chó!_ Nhỏ tức tối, giơ chân lên đạp vào chỗ hiểm.
Chát_ Hắn tát vào mặt nhỏ. Rát như bị bỏng. Qua khe hở còn sót lại, nhỏ thấy được một hình dáng cực kì quen thuộc, đó là Thần Hy. Cậu đang nhìn về phía này. Nhỏ như nhặt được vàng, chỉ còn cơ hội này thôi mới thoát ra khỏi bầy chó hoang này. Nhỏ dùng hết sức lao ra, hét lên
- Thần Hy, cứu tao!
Rồi nhỏ bị túm lấy áo lôi ngược lại, khiến nhỏ ngã nhào ra đất. Cậu quay lưng bỏ đi, mặt không có một chút biểu cảm. Cậu đã nghe, đã biết, đã hiểu vậy mà cậu đã không làm gì. Có phải là con người không vậy?
Nhỏ bị áp vào tường, tên lúc nãy vẫn tiếp tục hôn nhỏ mạnh bạo hơn. Nhỏ thì còn đang bần thần nhìn theo dáng cậu. Hàng vạn câu hỏi tại sao hiện lên trong đầu như mớ bòng bong. Rồi nhỏ cười, cười một cách chua xót. Cười trên chính sự ngu ngốc của nhỏ. Chính nhỏ là người đợi cậu về, nhỏ là người đi theo cậu và bây giờ chuốc lấy thảm họa. Cậu đã không cứu nhỏ, cậu đã quá lạnh lùng khi quay lưng đi. Ngay cái giây phút ấy, tim nhỏ như vỡ vụn ra thành hàng trăm mảnh. Tuyệt Vọng.
Một tiếng còi vang lên từ phía xa, bọn côn đồ đã nghe thấy tụi nó buông nhỏ ra mặc dù hơi tiếc nhưng tụi nó không muốn bị bắt về đồn vì tội hiếp dâm, đây lại là trẻ vị thành niên. Vài người tuần tra chạy lại, một người cởi áo, khoác lên người nhỏ
- Này cháu, đêm hôm thế này lại còn ra đường. Nhà cháu ở đâu?
-...
Nhỏ không trả lời, xách chiếc balo lên rồi đi lẩn thẩn men theo ánh đường về nhà. Mấy người tuần tra lắc đầu khó hiểu, phải thôi họ làm sao cảm nhận được cảm giác lúc này của nhỏ.
...
Về đến nhà, nhỏ ném balo vào một góc. Nhỏ lao vào nhà tắm, xả nước xuống, lấy bông tắm mà cọ sát thật mạnh vào người như muốn lột luôn cả lớp da đó ra, để tẩy đi vết nhơ mà mấy thằng côn đồ đó đã để lại. Xong xuôi, nhỏ bước lên phòng. Mặc dù đang rất hỗn độn trong lòng nhưng nhỏ vẫn biết quan tâm đến người khác, chỉ dám kéo cửa khe khẽ để không đánh thức ông cụ dưới nhà. Nhỏ úp mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo rồi khóc, khóc nức nở. Không biết vì điều gì? KHông phải vì dự ô uế mà tụi nó đã gây ra trên người nhỏ, nhỏ không rõ lý do nữa chỉ biết muốn khóc là khóc thôi. Nhỏ cứ khóc như thế cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
140 chương
15 chương
14 chương
98 chương
61 chương