Cô thư ký vô cùng kinh hãi: “Tài xế, đến bệnh viện đi, ông Trịnh bị đau tim.” Người tài xế mồ hôi nhễ nhại: “Nhưng cậu chủ thì phải làm sao? Anh ấy vẫn đang đợi chúng ta đến cứu.” “Vậy anh dẫn người đi cứu anh Trịnh tôi sẽ đưa ông Trịnh đi bệnh viện.” Tại nhà hàng Tân Lệ, cả Sở Trương và Từ Lam Khiết đều bị sốc. Diệp Huyền Tần thật sự đã cách chức người lãnh đạo của thành phố Tân Hải như lời nói? Thực lực của anh tại sao lại lớn mạnh như thế? “Sở Trương, hai ngày này chuẩn bị một chút. Tôi muốn đem thế giới ngầm của thành phố Giang nuốt trọn.” Thành phố Giang cũng là địa bàn của Vương Minh. Anh nhất định phải đem miếng thịt béo bổ này của Vương Minh cắn xuống để xem ông ta sẽ làm gì. Sở Trương tỉnh táo lại mới giật mình: “Hả?” Năng lực của Diệp Huyền Tần ở thành phố Tân Hải quả thực rất mạnh. Nhưng liệu nó có thể mở rộng đến cả thành phố Giang hay không? Sở Trương cho rằng Diệp Huyền Tần đang muốn bành trướng thế lực. Diệp Huyền Tần nhấc Từ Lam Khiết lên: “Chúng ta về thôi.” Từ Lam Khiết An gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào ngực Diệp Huyền Tần. Khi đến cửa, Sở Trương đột nhiên nói: “Anh Diệp, tôi nghe nói anh đang thành lập Tập đoàn, có kinh doanh dịch vụ ăn uống. Chuỗi nhà hàng Tần Lệ này, tôi sẽ tặng cho anh, anh cứ sáp nhập vào tập đoàn đi.” “Bây giờ tôi quá bận rộn với mấy ngành công nghiệp ngầm. Tôi không còn sức lực để quản lý nhà hàng Tân Lệ nữa.” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vậy tôi sẽ phái người đi tiếp quản.” Hạ Mộng, tổng giám đốc của khách sạn Thủy Cung, hiện chịu trách nhiệm về dịch vụ ăn uống cho tập đoàn. Anh sẽ để cô ấy qua tiếp quản. Sở Trương lại chỉ vào Trịnh Phong: “Anh Diệp, tên này thì sao?” “Cởi hết quần áo, vứt trên đường.” “Hiểu rõ.” Cách này của Diệp Huyền Tần chính là muốn ném hết mặt mũi của nhà họ Trịnh. Nhà họ Trịnh đã đứng vững ở thành phố Giang trong nhiều thập kỷ mà không thất bại, Diệp Huyền Tần thật sự có thể hạ gục họ không? Sở Trương không khỏi lo lắng. Lý Ngọc Vân cuộn mình trong góc, hai mắt mở to, bất động, giống như một tượng đá! Chồng của Từ Lam Khiết, sao lại có năng lực như vậy? Không chỉ là ông trùm thế giới ngầm, mà ngay cả trên mặt đất cũng một tay che trời! Trần Hạ Lan chết tiệt, cô dám lừa tôi! Đúng rồi, Trần Hạ Lan ở đâu? Tại sao trong toàn bộ quá trình đều không xuất hiện? Ngay lập tức Lý Ngọc Vân mới nhận ra rằng mình đang bị Trần Hạ Lan sử dụng như một khẩu súng, thay cô ta giết người. Ban đầu, cô ta nên nịnh bợ Từ Lam Khiết, chứ không phải Trần Hạ Lan. Sở Trương lột trần Trịnh Hà rồi tìm một con đường và ném đi. Dù vậy, Trịnh Hà vẫn chưa tỉnh lại. Hai chân của anh ta bao gồm cả chân thứ ba, bị gãy nặng. “Xác chết không mảnh vải che thân” này nhanh chóng thu hút vô số người xem. Mọi người dừng lại xem khiến đường bị tắt. Một đoàn xe đã chặn lại ở đây. Đội này là đội của Trịnh Quốc Khánh, tuy nhiên, ông ta đã lên cơn đau tim và được đưa đến bệnh viện. Bây giờ dẫn đầu đội là tài xế của ông ta, cũng là đại ca nổi tiếng thành phố Giang, có biệt hiệu Gấu Đen. Gấn Đen bấm còi điên cuồng và đám đông không chịu buông tha khiến anh lo lắng. Bây giờ thời gian là cuộc sống, nếu anh ta chậm trễ một phút, Trịnh Hà sẽ nguy hiểm hơn. Đám đông bị ô tô đẩy ra khỏi một đoạn đường đi qua đám đông, có một thân thể trần truồng khác ở phía trước chặn đường, Gấu Đen còn không nhận ra Trịnh Hà khi nhìn thấy anh ta khỏa thân nằm giữa đường. Gấu Đen vô cùng tức giận, đã gấp như này còn gặp phải vật cản đường: “Quá xui xẻo, cứ cán quá đi.” Ngay lúc xe vừa lăn bánh, vừa cán qua cái ‘thi thể’ ở giữa đường thì một tiếng thét quen thuộc vang lên. “A! Chân….”