“Vương Minh.” “Toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Hà Sơn đều thuộc về Vương Minh. Em nghĩ ông ta trả đũa chúng ta vì chuyện lần trước.” Khoé miệng Diệp Huyền Tần xuất hiện một tia giễu cợt. Vương Minh đúng là xảo quyệt, đây là mượn đao giết người. Mượn đao của nhà họ Trịnh để giết anh. Hơn nữa đao này có đủ sắt không ông ta cũng không suy xét cho kỹ. Người ta đã tính kế đến mức này, Diệp Huyền Tần nếu không đáp trả lại thì đúng quá thiệt thòi. Anh nhất định sẽ cắn lại bọn họ một miếng thịt thật to. “Anh biết rồi, cứ làm chuyện anh giao trước.” “Em hiểu rồi.” Cúp điện thoại, Độc Lang nhanh chóng lái xe về phía chính quyền thành phố. Khi đến gần tòa thị chính, một chiếc xe đặc chủng của chính phủ lướt qua anh, tốc độ kinh ngạc. Nhìn biển số xe, Độc Lang kết luận người ngồi trên xe phải là lãnh đạo của Tân Hải. Anh trực tiếp quay đầu xe đuổi theo chiếc xe đặc chủng. Trong vòng mười phút, Độc Lang đuổi kịp chiếc xe kia anh ta thô bạo bẻ lái theo hướng của chiếc xe kia, buộc chiếc xe phải dừng lại. Một người đàn ông mặc vest, đi giày da với cái bụng bự bước ra khỏi xe với vẻ hằn học. Đây không phải ai khác, mà chính là người đứng đầu thành phố Tân Hải, thành phố Chu. “Thằng khốn, mày lái xe kiểu gì thế hả? Nếu làm lỡ chuyện quan trọng của tao, tao giết mày.” Độc Lang chế nhạo nói: “Ông là lãnh đạo thành phố Chu Thị?” “Coi như mày cũng có mắt, mau quỳ xuống lạy tao ba lạy xin lỗi rồi cút đi.” “Tôi đúng là làm sai, thân là nhân viên chính phú trong người có công vụ còn chạy xe quá tốc độ. Bây giờ tôi chính thức thông báo với ông rằng ông đã bị cách chức.” Chu Thị cười giễu cợt: “Mày là cái quỷ gì, đầu óc có phải điên rồi không? Ai cho mày dũng khí chạy tới đây nói năng kiểu đó?” Độc lang lấy ra giấy ủy nhiệm của mình: “Là người này đã cho tôi can đảm.” Chu Thị liếc mắt nhìn, cả người đột nhiên run lên, hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất. Sĩ quan Trấn Huy! Không phải Sĩ quan Trấn Huy sẽ đến Lâm Hải trong vài ngày nữa sao? Tại sao lại ở đây bây giờ rồi? Còn đem ông ta cách chức? Xong đời rồi! Trịnh Quốc Khánh đã gọi một đội người đến, đi đến thành phố Tân Hải tìm giết Diệp Huyền Tần. Trên đường đi, ông ta lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ lại làm hại con trai ông ta nên tiếp tục gọi điện. “Chu Thị sắp đến rồi, trước khi ông ta đến tôi khuyên anh không nên lộn xộn. Bằng không, nếu thành Chu Thị muốn giết anh, tôi cũng không thể làm gì.” “Chỉ sợ ông ta không đến.” “Anh có anh là gì?” “Bởi vì tôi đã đã cách chức ông ta, hiện tại ông ta chỉ là thường dân!.” Trịnh Quốc Khánh chế nhạo: “Anh thật sự điên rồi.” Lúc này, di động của thư ký bên cạnh vang lên. Cô thư ký tái mặt thở dài một tiếng, điện thoại như muốn rơi xuống đất. “Ông Trịnh, không … không ổn.” Trịnh Quốc Khánh bất mãn hối thúc cô: “Làm ầm ĩ cái gì, có chuyện gì?” “Vừa mới có tin Chu Thị bị cách chức.” “Cái gì?” Trịnh Quốc Khánh kêu lên, điện thoại không khỏi rơi xuống đất. Sau đó, ông ta lấy tay che ngực và gục xuống ghế. Cái này… cái này do Diệp Huyền Tần làm sao? Tại sao thế lực của anh ghê gớm như vậy? Con trai của ông ta đã chọc tức thần tiên ở đâu vậy?”