Đỗ Thiên Sinh lúc này mới nói: “Tôi đã điều tra qua, cậu ta là quân nhân từng tham gia cuộc chiến dân tộc Hưng Hạ, năm đó là người dẫn đầu quân đội của Hộ quốc chiến soái đánh vào nước Hưng Hạ. Người dân trong hơn mười thành đều bị tàn sát có lẽ cũng có sự tham gia của cậu ta. Lấy đi mạng sống của quá nhiều người nên ánh mắt cậu ta mới có thể lộ ra sát khí, không coi ai ra gì như vậy. Nếu cậu ta chỉ là một thằng nhóc bình thường thì tuyệt đối sẽ không sợ chết như thế.” Thẩm Văn Hạ nghe xong nét mặt hơi thay đổi, ông ta đăm chiêu nói: "Không ngờ thằng nhóc này lại là quân nhân Hộ quốc chiến soái, chẳng trách tính tình lại ngang ngược, không sợ chết như vậy, thật sự là có tác phong của quân nhân.” Cùng lúc đó, Tiêu Thanh dắt tay Thẩm Thị Thu Mai đi vào trong phòng bệnh. Vừa nhìn thấy cảnh này Ngô Tuệ Lan lập tức nổi giận, chửi ầm lên: “Tiêu Thanh, lương tâm của cậu bị chó ăn mất rồi sao? Thiên Lam nhà chúng tôi còn nằm trên giường bệnh sống chết chưa rõ, cậu lại bỏ đi tìm niềm vui mới, còn dám đưa người đến đây một cách trắng trợn như thế này là muốn nói cho tôi biết không có Thiên Lam cậu sẽ sống cùng với người phụ nữ này phải không?” Tiêu Thanh nghe những lời đó cũng không biết nên khóc hay nên cười: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, đây là em gái con." “Hừ!” Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Trước đây có rất nhiều người đàn ông đã nhận em gái, con gái nuôi gì gì đó, cuối cùng đều thành bồ nhí. Tôi còn nghĩ cậu là một người đàn ông tốt, thì ra tôi đã nhìn lầm cậu rồi, cậu cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác, có tiền một cái là đều thay đổi, bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Thiên Lam vẫn còn sống sờ sờ ra đó cậu đã đem người phụ nữ này tới đây là muốn làm cho con bé tức chết có phải không?” Thẩm Thị Thu Mai vội vàng buông tay Tiêu Thanh ra nhanh chóng giải thích: “Dì ơi dì hiểu lầm rồi, con thật sự là em gái của Tiêu Thanh, không phải như dì nghĩ đâu ạ. “Còn dám lên tiếng, để xem tôi có đánh chết cô không!" Ngô Tuệ Lan tức giận lao tới. Thẩm Thị Thu Mai sợ hãi tới nỗi trốn sau lưng Tiêu Thanh. Cũng may, Mục An Minh và Tiêu Vĩnh Nhã kịp kéo Ngô Tuệ Lan lại. Tiêu Vĩnh Nhã bước đến trừng mắt nhìn Tiêu Thanh nói: “Thanh, con như vậy là không được, bố vì mẹ con mà ở một mình ba mươi năm, Thiên Lam vừa mới gặp chuyện có vài ngày mà con lại." Ông ấy còn chưa nói xong thì Thẩm Thị Thu Mai đã quỳ xuống trước mặt ông ấy, hai mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy kêu lên một tiếng: “Bố Tiêu Vĩnh Nhã sững người, tự nhiên không biết phải làm thế nào. “Thanh, đây là?” Tiêu Thanh cười với ông: “Đây là Thẩm Thị Thu Mai, con gái ruột của bố!” “Con nói gì?” Cả người Tiêu Vĩnh Nhã run lên, vẻ mặt khó tin nhìn Thẩm Thị Thu Mai: “Cô, cô, cô là con gái ruột của tôi?” "Vâng! Thẩm Thị Thu Mai rơi nước mắt nói: “Mẹ con là Thẩm Thị Thu, lúc mẹ trở về nhà họ Thẩm đã mang thai rồi sinh con ra. Dì con nói, con và anh trai là anh em cùng cha cùng mẹ, cho nên bố của anh trai cũng chính là bố của con, con là con gái ruột của bố!” “Bố, hai mươi sáu năm, cuối cùng con cũng có thể nhận bố..hu hư” Tiêu Vĩnh Nhã nước mắt giàn giụa ngồi xổm xuống, bàn tay ông ấy run rẩy nâng khuôn mặt của Thẩm Thị Thu Mai lên. “Con gái ngoan, để cho bố nhìn con cho rõ. Ông ấy nhìn khuôn mặt Thẩm Thị Thu Mai, trong lòng không khỏi than thở khóc lóc. “Giống, thật sự rất giống Thu, đây là con gái ruột của tôi, đây đúng là con gái của tôi!” Thẩm Thị Thu Mai nhào vào lòng Tiêu Vĩnh Nhã. “Con gái!” Tiêu Vĩnh Nhã xúc động ôm chặt lấy Thẩm Thị Thu Mai. Hai bố con ôm nhau khóc to lên, khóc hết nỗi lòng, cảnh tượng vô cùng cảm động. Lúc này Ngô Tuệ Lan mới chịu tin là Tiêu Thanh không hề có người phụ nữ khác mà là đã tìm được em gái thất lạc nhiều năm của mình. Sau khi hai bố con vừa nói hết nỗi lòng Tiêu Thanh nhanh chóng đỡ hai người bọn họ dậy. “Thanh, làm sao con lại tìm được em gái con?” Tiêu Vĩnh Nhã lau đi nước mắt vì vui mừng trên mặt, ông hỏi Tiêu Thanh. Vẻ mặt Tiêu Thanh đau buồn nói: "Là Thiên Lam, cô ấy dựa vào việc tìm hiểu nguồn gốc người đã tặng bố món quà trong ngày mừng thọ trước kia để tìm được con gái cho bố, nhưng thật tiếc, cô ấy....