“Đỗ Văn Bách là cánh tay đắc lực của ông chủ Đỗ, cũng là người mà ông Đỗ bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp Bắc Thanh Vương,anh ấy đã giúp nhà họ Đỗ thành lập công ty, là người thật sự có năng lực chứ không phải chỉ biết ăn uống, chơi bời giống như đám người Tống Diệu Văn. Vì biết theo xã hội đen chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nên anh ấy dần dần chuyển sang làm ăn chính đáng, tuy là con nhà giàu nhưng thật sự có năng lực và ý kiến riêng của bản thân. “Con người chẳng có ai là hoàn hảo cả, anh đừng chỉ nhìn vào những điểm không tốt, hãy nhìn vào những điểm tốt của anh ấy nữa. Em đã quyết định lấy anh ấy, anh tôn trọng sự lựa chọn của em có được không?" Tiêu Thanh im lặng rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Em thật sự muốn lấy cậu ta?" “Vâng” Thẩm Thị Thu Mai tươi cười gật đầu: “Em đã lớn rồi, đến lúc phải lấy chồng rồi, nếu còn không kết hôn sẽ thành gái ế không ai thèm, anh nên mừng cho em mới đúng. Tiêu Thanh không còn gì để nói, chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô ấy. Anh nhìn về phía Đỗ Văn Bách nói: “Cậu nhớ cho kỹ, Thu Mai là em gái của tôi, cậu muốn cưới, con bé đồng ý lấy cậu cho nên tôi cũng không còn gì để nói, nhưng sau này chỉ cần để tôi biết cậu động đến dù chỉ là một sợi tóc của con bé, tôi sẽ trả lại cậu gấp trăm ngàn lần!” Nói xong anh nằm chặt lấy tay của Thu Mai nhẹ nhàng nói: “Bố đến Bắc Thanh, thì anh sẽ đưa em đến gặp bố. “Thật không?” Thẩm Thị Thu Mai vui mừng nói: “Bố đến Bắc Thanh, em có thể nhận lại ông ấy?” Tiêu Thanh cười với cô: “Đi thôi.” "Vâng!” Thẩm Thị Thu Mai rất vui vẻ, cũng rất hồi hộp, lúc đang định đi cùng Tiêu Thanh thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói. “Thu Mai, con là người nhà họ Thẩm chúng ta, người không nên gặp vẫn đừng nên gặp thì tốt hơn!” Nghe thấy giọng nói kia toàn thân Thẩm Thị Thu Mai khẽ run lên. Lúc nãy đã quá vui mừng mà quên mất bác cả còn ở đây. Người nhà họ Thẩm chính là hận không thể giết chết người đã làm cho mẹ mang thai. Nếu như làm cho bác cả không vui, ông ta sẽ cử người theo dõi thì thật sự là tai họa đối với bối Tiêu Thanh nhìn Thẩm Văn Hạ: “Nhà họ Thẩm thật là giỏi quá nhỉ? Tôi muốn đưa em gái tôi đi gặp bố ruột còn không được?” Nét mặt Thẩm Văn Hạ lạnh lùng, ông ta đang đang định nói gì đó, Thẩm Thị Đông nhanh chóng cắt ngang “Anh, Thu Mai muốn lấy cậu Đỗ, Tiêu Thanh cũng đã tôn trọng quyết định của con bé, nếu bây giờ nhà họ Thẩm đồng ý cho con bé đi gặp người mà nó muốn gặp cũng không có tổn thất gì đúng không?” Đỗ Thiên Sinh cũng cười nói: “Ông Thẩm, hai anh em bọn họ đồng ý cuộc hôn nhân này là được rồi, những chuyện khác chúng ta cũng đừng quan tâm, để bọn họ đi đi." Lúc này Thẩm Văn Hạ mới giận dỗi nói: “Đi sớm về sớm, đừng quên hiện tại mình đang ở nhà họ Thẩm, không phải nhà họ Tiêu!” “Con biết rồi bác!” Thẩm Thị Thu Mai gật đầu, nhanh chóng kéo tay Tiêu Thanh rời đi. “Tên súc sinh không có người dạy dỗ này thật sự quá là ngông cuồng, không coi ai ra gì hết! Không hiểu tại sao người như nó lại có thể sống được trong xã hội tới tận bây giờ!” Thẩm Văn Hạ không nhịn được mắng chửi sau lưng Tiêu Thanh. Sau đó ông ta trách ông Ngô: “Cho dù ông không đánh gãy tay chân nó thì ít nhất cũng phải lấy được một cánh tay để cho nó biết, cuối cùng Thu Mai vừa mở miệng thì ông liền dừng tay lại, ngay cả một sợi lông của nó còn chưa động vào. Tôi quá thất vọng với biểu hiện của ông hôm nay!” Ông Ngô vội vàng giải thích: “Ông chủ, không phải là tôi sợ cô Thu Mai” “Thế ông sợ cái gì?” Thẩm Văn Hạ tức giận hỏi, Do dự một lúc ông Ngô mới mở miệng nói: “Thật ra tôi bị ánh mắt của cậu ta làm cho sợ hãi. Ánh mắt của cậu ta hoàn toàn không giống với người bình thường mà là kiểu vô cùng quyết đoán và mang theo sát khí của những tên giết người vô số, có lẽ ông chủ không tin nhưng tôi có thể cam đoan, ánh mắt của cậu ta là ánh mắt đáng sợ nhất tôi từng gặp. Thẩm Văn Hạ dở khóc dở cười: "Sao ông không mở to mắt ra mà nhìn? Một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đầu, không có gia thế, không có chỗ dựa vững chắc, trước sau chỉ biết dựa vào những lời khoa môi múa mép cùng tính cách cứng đầu mà lại có loại ánh mắt như vậy? Ông đang đùa tôi à?”.