Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chương 93 : Kẽ hở

Quản gia Lâm phản bội bố, ngầm làm tay sai cho con. Tin được ư? Con không thiểu não! --- Chẳng cưỡng nổi sức cám dỗ của gió thu, lá theo nhau lìa cành, uốn lượn vài vòng trong không trung rồi đáp đất thật nhẹ nhàng tựa lông vũ. Nắng như con vật ngỗ ngược, hết vờn lên mái tóc điểm bạc lại bò trườn trên bàn cờ tướng. - Hừm … - Federer xoa cằm đăm chiêu, cặp lông mày rậm nhíu chặt trước thế cờ bí mà lão quản gia vừa dồn ông vào. - Ngài tốt nhất là nên chịu thua! - quản gia Lâm cười đắc ý. Federer có thể đạp trên đầu vạn người nhưng lại bị một nước cờ hiểm gây khó dễ. - Thôi cười đi! Nếu Richard ở đây, ông đã chẳng có dịp huênh hoang đâu Lâm ạ! - Federer nửa cười nửa không. Cứ mỗi lần nhắc đến cậu quý tử, lòng Federer lại đắng chát. Năm Hữu Tuệ mất, ông để con trai tự do bên vùng đất quê mẹ theo đúng ý anh. Bởi ông chẳng thể ép buộc đứa con bất trị và hơn cả là ông không muốn thời niên thiếu của Richard gắn với kẻ mà anh vốn rất hận. Trong suốt mười năm trời xa cách, Richard luôn tính kế quật ngã chi nh người bố đẻ còn Federer lại để mặc anh tiến sát vị trí của mình. Với con trai, miễn anh thỏa mãn và trút được thù hận thì ngay cả mạng sống, ông cũng không hề tiếc! Thế nhưng … thật kỳ lạ … Năm Richard 18 tuổi, quyền lực trong tay anh ngang ngửa với Federer. Anh hoàn toàn có thể hất văng ông dễ dàng như vứt một thứ đồ đồ gây chướng mắt. Thế nhưng … thật kỳ lạ … Ngày dòng họ quý tộc chọn lựa lại người đứng đầu, Richard đã gạt phăng cơ hội hiếm có ấy. Là điều gì níu chân anh ngoài Đông Vy ra? Cô gái nhỏ mới quen sao sánh bằng người mẹ anh tôn thờ bao năm, cũng như chút yêu thương đầu đời sao bẻ gãy nổi lý trí cứng rắn. Thật đáng nghi! - Cha nào con nấy, ngoan cố! Vậy mà vẫn chưa chịu thua! Tiếng quản gia Lâm cắt ngang mớ hồ nghi trong đầu Federer. Ông đặt lại sự chú ý lên ván cờ dang dở nhưng chưa kịp định hình thì đã có bàn tay khác thay ông lật ngược thế cờ bí một cách đầy ngoạn mục. Tới lượt quản gia Lâm bị chiếu tướng … - Sao phải chịu thua khi tôi có thể thắng, huh? Chàng quý tộc nhếch miệng. *** Những bước chân chậm rãi rải trên nền đất đầy xác lá. Sau khoảng im lặng kéo dài tưởng chừng như vô tận, những âm trầm âm u bỗng rơi vỡ trong khu vườn đầy nắng. - Bố, con mất Vy rồi! Dừng bước, Federer quay sang nhìn Hữu Phong đầy ngỡ ngàng. Nhiều cảm xúc chằng chéo trong tâm can khiến ông lặng người, mắt chẳng thể rời cậu quý tử. Ông biết mục đích anh về đây là vì cô gái nhỏ nhưng tiếng gọi bố thân thương thì ông không ngờ tới. Nó đã luôn là mong muốn lớn nhất của ông! - Con chịu nhận bố rồi ư? - Federer không tin. Chưa bao giờ ông nghi ngờ cơ thể của mình như lúc này. Có khi do lãng tai … Hữu Phong gật đầu rồi không nói gì thêm, thả ánh nhìn buồn buồn lên những tán cây trụi lá. Anh đã nhận ra, thứ anh hận nhất là sự tồn tại của chính mình! Vì anh, Federer mới phải ép buộc người phụ nữ ông yêu. Vì anh, mẹ Hữu Tuệ mới bị tình nhân vứt bỏ. Vì anh, cuộc đời của mẹ mới bẻ ngoặt sang chuỗi ngày tăm tối. Đều vì anh! Những việc ác anh làm bao năm qua là nhắm vào chính anh, nhằm thỏa mãn con quỷ luôn thích gieo rắc tai họa. - Vì sao hôm ấy, con không sang Thụy Sĩ? - Cảm thấy mấu chốt vấn đề nằm ở đây, Federer liền hỏi. - Con không thích được dâng tận miệng! - Hữu Phong còn rất gượng gạo trong việc trò chuyện cùng người bố mà anh đã lạnh nhạt bấy lâu. Đáng lẽ anh sẽ mãi mãi vứt bỏ danh phận quý tộc nếu như cô gái nhỏ đừng bốc hơi. Khoảng trống Đông Vy để lại là quá lớn. NÓ khiến anh sợ hãi sự mất mát, NÓ dọa dẫm anh về thế giới cô độc, nơi chỉ tồn tại thứ quan hệ chủ nhân - nô lệ. Lúc anh có tất cả cũng là khi anh mất tất cả … - Sao con biết ta sẽ nhường con? - Federer sửng sốt. Đúng là ông sẽ trao Richard vị trí tối cao ông đang đứng nếu như anh có mặt vào ngày trọng đại ấy. Hữu Phong nhìn chếch qua vai Federer, cười đắc thắng khi moi thẳng ra sơ hở của người bố tinh anh. - Quản gia Lâm phản bội bố, ngầm làm tay sai cho con. Tin được ư? Con không thiểu não! Theo hướng nhìn của Hữu Phong, quản gia Lâm vẫn đang cau mày nghiên cứu nước cờ quái ác …