Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 127 : Một bạt tai vang dội

Edit: Lệ Hy Một tổ thái y chạy đến thở hồng hộc như trâu, không ngừng lau mồ hôi nóng ùn ùn trên trán, sau đó bước vào nơi gọi là tiểu viện thiên lao. Qua hồi lâu, tổ thái y này mới được cho phép đi ra thiên lao hoa lệ này, lúc đi, vẫn không ngừng lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Tuy đám thái y kia đều đã đi hết, lại bỏ lại tiếng sấm vang chớp giật, đạp Hiên Viên Húc bùng nổ thành mất hồn, thất hồn lạc phách. Vẻ mặt thâm sâu tựa như ảo mộng này của hắn đúng lòng thái tử và Mộ Dung Bá Dương với mọi người trong viện, không phải nói ngươi không sợ trời không sợ đất sao? Cũng có lúc ngươi biết sợ? Vì thế, thái tử thỏa mãn rồi! Vẻ mặt tươi cười mang theo mọi người tự nhiên rời đi. Trong phòng thoải mái dễ chịu, Sính Đình đã tỉnh lại, đang im lặng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đôi mắt long lanh bình tĩnh nhìn màn sa tinh xảo trên đỉnh đầu, màn sa mỏng màu tím nhạt bị gió nhẹ từ cửa sổ thổi khẽ bay hơi dập dờn, giống như tâm tình lên xuống bất định của nàng giờ phút này. "Sính Nhi!..." Hai tròng mắt của Hiên Viên Húc sáng ngời như thủy tinh đang nháy cũng không nháy nhìn Sính Đình, trong lòng cực kỳ thấp thỏm bất an, giọng nói rất nhỏ nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng. Từ từ vươn tay muốn an ủ khẽ xoa mặt nàng, bàn tay đưa đến nửa đường lại có chút sợ hãi rụt trở về, bộ dáng thật cẩn thận kia giống như nàng là lưu ly dễ vỡ. (dien...dan...le..quy...don) Sính Đình nghe thấy giọng nói của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt của hắn lại vẫn có chút trắng bệch, mà khuôn mặt còn hiện lên vẻ khẩn trương, liền học hắn nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy?" Hiên Viên Húc mày ủ mặt ê nhẹ giọng hỏi nàng: "Nàng có chỗ nào không khỏe không? Đầu vẫn còn choáng vàng sao?" Cái tay kia của hắn vẫn nóng lòng muốn thử, không ngừng vươn ra sau đó lại không cam lòng để xuống, bộ dáng do dự rõ ràng khác hẳn với bộ dáng dứt khoát quyết đoán trong ngày thường của hắn. Sính Đình vươn bàn tay trắng như ngọc ra, giữ chặt bàn tay vẫn không thể hạ quyết tâm kia của hắn, ngón tay thon dài như có như không gãi lòng bàn tay hắn, khẽ cười cười: "Khá tốt,  đầu không choáng váng nữa rồi." Mới đầu nàng giống như đang ở trong mộng, không thể tin được đó là thật sự, lúc này cũng đã thực thản nhiên tiếp thu chuyện thực không thể kháng cự này rồi. "Nàng nói chuyện nhỏ một chút!" Hiên Viên Húc có chút sợ hãi nhỏ giọng yêu cầu, sau đó lại nói: "Vậy ta chạm vào nàng một chút có được hay không?" Sính Đình lập tức u oán trừng mắt nhìn hắn, khó chịu cao giọng nói: "Dù trứng chim cũng sẽ không khẽ đụng liền vỡ, huống chi ta còn là người sống lớn như vậy, tối qua chàng còn liều mạng lăn qua lăn lại ta mà!" Hiên Viên Húc bị giọng nói cao lên trong nháy mắt của nàng dọa hồn vía lên mây, sắc mặt lại trắng hơn một chút, trên trán cũng toát ra chút mồ hôi, vội vàng dựng thẳng ngón trỏ đặt trước môi nàng, thấp giọng cầu xin nàng: "Hư! Xuỵt xuỵt! Cô nãi nãi, van cầu nàng nhỏ tiếng chút, đừng dọa hắn chạy!" Hắn đang  hối hận về hành vi của mình vào buổi tối hôm qua a! Bởi vì ngày hôm qua là phương thần Sính Đình mười sáu tuổi, hắn đưa lễ vật tự mình làm xong, liền cho là cần chúc mừng nàng, lôi kéo nàng uống hai ly rượu hoa quế nhỏ. Nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, hắn làm sao nhịn được, lập tức ôm nàng đang mơ hồ lên giường, xuân phong mấy lượt xong hai người mới kề cận nhau mà ngủ. Nhất thời Sính Đình đầu đầy hắc tuyến, bỏ cái tay kia của hắn, đang muốn nện giường. Không phải là thái y nói nàng hẳn là có bầu, còn muốn thế nào nữa! Hắn liền biến thành bộ dáng dè dặt cẩn thận, ngay cả nói cũng không cho người ta nói. Theo động tác của nàng, sắc mặt của Hiên Viên Húc chỉ có thể dùng từ tái mét để hình dung, rất nhanh cầm tay nàng, vội vàng trấn an nàng: "Được được! Hiện tại nàng không thể làm việc này!" Từ lúc nàng té xỉu một khắc kia tới lúc biết nàng có thai, thần kinh của hắn vẫn luôn căng thẳng quá. Chuyện này cũng không thể trách hắn, hắn cũng sắp hai mươi hai tuổi mới lần đầu làm phụ thân, một chút tư tưởng chuẩn bị cũng không có, vả lại khắp nơi đều biết con nối dòng của Hiên Viên hoàng tộc có trễ, chỗ nào cũng có người lập gia đình hơn năm năm không sinh con. Lúc người khác biết được bản thân phải làm phụ thân là tình huống  gì, hắn không thể nào biết được, dù sao hắn cũng mừng rỡ như điên đồng thời khẩn trương sợ hãi cũng thăng cấp theo. Giống như  trong bụng cất vật báu vô giá, vui mừng nhướng mày đồng thời lại không có lúc nào là không lo lắng bảo bối trân quý chịu chút tổn thương. Sính Đình thấy bộ dáng hoảng sợ luống cuống của hắn xác thực đáng thương, nam tử trước mặt này trong ngày thường có bao nhiêu khí phách tao nhã, sát phạt quyết đoán! Lúc này chỉ vì nàng lớn tiếng nói chuyện liền bị dọa thành như vậy, không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, liền an tĩnh lại không nhúc nhích nữa, chỉ  nhỏ giọng gắt: "Nào có nghiêm trọng như chàng nói vậy, việc này không thể việc kia cũng không thể, còn không để cho người ta sống sao?" Hiên Viên Húc vẫn lo lắng trùng trùng, trên chiến trường đối địch hắn tràn đầy tự tin, phương diện này hắn cảm thấy nghe theo thái y không sai: "Thái y nói mạch tượng  của nàng có chút không ổn định, hiện tại cần phải dưỡng thai thật tốt, không thể lớn tiếng nói chuyện, cũng không thể làm động tác lớn, còn có, Lưu thái y đề nghị ba tháng đầu tốt nhất là nằm trên giường." Thái y gọn gàng dứt khoát nhắc nhở hắn, ba tháng đầu nhất định phải cấm chuyện phòng the, không thì đến lúc đó hối hận cũng muộn. Sính Đình suy nghĩ một chút, phản bác nói: " Cho dù muốn dưỡng  thai cũng không thể hàng ngày nằm trên giường chứ! Vậy không phải muốn nằm dài đến mốc luôn hả? Hơn nữa, rõ ràng ta nghe thấy nhóm  thái y nói mới được hơn một tháng, chưa chẩn đúng hoạt mạch, dưỡng thêm nửa tháng sẽ đến chẩn mạch lần nữa, đến lúc đó mới có thể xác định có thai hay không, lời chàng nói bây giờ có phải hơi sớm quá rồi không?" Thái y chẩn mạch thay nàng xong, chỉ chốc lát nàng liền tỉnh lại, chỉ là toàn thân có chút vô lực, nên không mở mắt ngay lập tức. Cho nên lời nói của bọn hắn và thái y nàng cũng nghe được một chút. "Ha ha!" Lúc này  Hiên Viên Húc thấy nàng an tĩnh lại, mặc dù ngoài miệng phản bác hắn, nhưng vẫn nhỏ giọng nói chuyện, liền nắm  tay nàng khẽ cười rộ lên, sau đó thấp giọng nói: "Nàng chỉ nghe được một nửa, nhiều thái y như vậy đều khẳng định là hoạt mạch, chỉ là có chút không ổn định; nửa tháng sau lại bắt mạch là thói quen của nhóm thái y, khi nào nàng nghe thấy thái y nói là chắc chắn hả?" "Ừm, cũng đúng!" Sính Đình gật đầu, dù sao hiện tại đã như vậy, nàng gấp cũng vô dụng, không bằng an tâm dưỡng thân thể cho tốt. Đoạn thời gian trước quá mức lộn xộn đến nỗi nàng không lưu ý thân thể của mình, về sau lại bị nhốt vào trong phòng giam này, sau này Thính Vũ và các nàng quên mất cuộc sống  tạm ổn của nàng  rất lâu rồi. Cuộc nói chuyện của hai người lúc này khiến tâm tình của Hiên Viên Húc cũng dần dần bình tĩnh một chút, tình cảm vui sướng  không lời nào có thể miêu tả nói được. Hắn cởi giày ngồi lên giường êm, nhẹ nhàng kéo Sính Đình  qua, để nàng dựa trong ngực hắn, giọng nói trầm thấp không ngừng lải nhải với nàng. Lúc này mày kiếm của hắn hơi nhíu, mắt  sáng rực rỡ, đầu lông mày đuôi khóe mắt cũng không che giấu được bộ dáng hạnh phúc và vui sướng, vẻ mặt sáng láng, nét mặt rạng rỡ. An Thân Vương thường xuyên chú ý động tĩnh trong thiên lao vừa nghe nói Sính Đình mang thai, nhất thời mừng rỡ, sờ sờ chòm râu,  ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng, bộ dáng vui không kềm được chỉ kém hoa chân múa tay vui sướng rồi. Nhưng Diên Phúc và Diên Thọ rõ ràng thấy trong mắt An Thân Vương có thứ gì đó phát sáng lấp lánh, không biết là cười ra nước mắt, hay là vui mừng mà khóc, hoặc là xúc động mà rơi lệ. Sau khi An Thân Vương cao hứng qua đi liền lấy tay che khuất ánh mắt, qua hồi lâu mới để xuống. Sau đó hắn khẽ họ nhẹ khụ khụ, giương giọng nói: "Đi!" Tiếp theo ưỡn ngực, khôi phục bộ dáng đại thúc trung niên anh tuấn uy nghiêm, ngẩng đầu sải bước ra khỏi An vương phủ. Diên Phúc và Diên Thọ cho rằng vương gia sẽ trực tiếp đến thiên lao thăm thế tử và thế tử phi, ai ngờ An Thân Vương lại điềm nhiên như không lắc lưu vào Thái Y viện. Trên phương diện y thuật, Lưu thái y luôn  có danh là "thánh thủ phụ khoa", cực kỳ vinh hạnh được An Thân Vương triệu kiến. Lưu thái y hành lễ với An Thân Vương xong, biểu hiện của An Thân Vương hòa ái dễ gần, một chút dáng vẻ của vương gia cũng không có, sai người ban cho Lưu thái y ngồi, sau đó liền tha thiết hỏi Lưu thái y, phần lớn là thời gian nữ tử  mang thai phải chú ý vấn đề nhỏ và kiêng kị gì. Nhưng câu hỏi của An Thân Vương đều là chút vấn đề nhỏ trên mặt y học, Lưu thái y có uy tín  chuẩn mực trong phụ  khoa, ở phương diện này tất nhiên là trình độ thâm hậu, tri thức uyên bác. Khó có được một vương gia mang thân phận cao quý có thể coi trọng những thứ này, Lưu thái y dựa vào vốn có giảng giải (giải thích) nghi hoặc của An Thân Vương, vẻ mặt tỏ ra bí hiểm, lưu loát nói những chuyện cần chú ý một phụ nhân dưỡng thai trong thời gian mang thai, có khi còn trích dẫn kinh điển nhắc tới án lệ nào đó, trình bày tường tận tầm quan trọng của những chi tiết này. Vẻ mặt An Thân Vương thận trọng, sờ sờ chòm râu thật sự lắng nghe, thỉnh thoảng hơi gật đầu, còn lệnh Diên Phúc Diên Thọ viết lại. Lưu thái y đưa ra những việc cần phải chú ý cấm kỵ. Vậy mà khi Đinh vương mang thai Hiên Viên Húc hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy, có lẽ là tuổi còn trẻ, cho rằng mình sẽ có rất nhiều con nối dòng. Thể hiện của An Thân Vương trên lời nói như vậy khiến Lưu thái y cảm thấy vui mừng. Nhưng chỉ một lúc, Lưu thái y liền bị những vấn đề buồn phiền của An Thân Vương đưa ra muốn đụng tường. Không phải là nữ tử có thai sao? Người phụ nhân bình thường nào chẳng mang thai sinh con thế thôi, đáng để An Thân Vương đưa ra nhiều vấn đề cao thâm ảo diệu tới hỏi đố hắn sao? Tình thế bất đắc dĩ mạnh hơn người, hắn không thể không cung kính trả lời toàn bộ vấn đề vô cùng vớ vẩn, vô cùng buồn cười của An Thân Vương. An Thân Vương mặc kệ Lưu thái y nghĩ như thế nào! Tự nhiên hỏi: "Lưu thái y này! Việc này bổn vương đã nhớ kỹ, nhưng mà  bổn vương còn muốn biết tiểu thế tôn trong bụng thế tử phi nặng bao nhiêu rồi?":))) "Ách!..." Lưu thái y trầm ngâm  nghĩ nửa ngày, đó là một đề khó của y học, hắn còn chưa từng nghiên cứu đến, liền thành thành thật thật trả lời: "Xin vương gia thứ cho hạ quan y thuật không tinh, điều này hạ quan thật không biết, không dám nói bừa." Lôi thôi dài dòng, mới hơn một tháng mà thôi, có thể biết nặng bao nhiêu sao? Vẻ mặt An Thân Vương  ôn hoà gật đầu, ý bảo đề tài này bỏ qua, lại ôn hòa hỏi Lưu thái y: "Vậy ngươi có biết thế tử phi mang thai tiểu thế tôn hay là tiểu quận chúa?" Khóe miệng Lưu thái y giật giật, cúi đầu, nội tâm oán thầm không thôi, vừa rồi không phải ngươi nói là tiểu thế tôn sao, năng lực biết trước còn mạnh hơn thái y như ta, lúc này còn hỏi ta? Lưu thái y cân nhắc một phen, có chút hổ thẹn nói: "Thế tử phi mới có ít tháng, hiện tại hạ quan cũng bất lực." Tuy hắn dựa vào chút kinh nghiệm có thể đoán được là nam hài hay nữ hài, nhưng mới hơn một tháng cũng quá làm khó hắn rồi. Mặt An Thân Vương có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn tâm bình khí hòa như cũ lại đưa ra câu hỏi: "Được, bổn vương mặc kệ trong bụng thế tử phi là tiểu thế tôn hay là tiểu quận chúa, ngươi chỉ cần nói cho bổn vương, tiểu thế tôn và tiểu quận chúa là bộ dáng thông minh khả ái hay là bộ dáng nghịch ngợm gây sự?" Nhất thời Lưu thái y mồ hôi rơi như mưa, có chút khóc không ra nước mắt, vấn đề này một câu càng cao thâm hơn một câu, khó mà  trả lời, vì thế nơm nớp lo sợ nói: "Xin vương gia thứ tội, theo hạ quan nhìn hiện tại nói những thứ này có chút sớm, hạ quan quả thực không biết." Mặt An Thân Vương nhất thời hạ xuống, không giận tự uy, đứng lên tức giận bất bình bình nói: "Nghe nói Lưu thái y diệu thủ nhân tâm, y thuật rất cao, có danh là "thánh thủ phụ khoa", bổn vương mới thành tâm thành ý đến thỉnh giáo một lần, vậy mà những vấn đề bản vương đưa ra hỏi gì cũng không biết, uổng phí bổn vương còn tín nhiệm ngươi như vậy." "Xin vương gia thứ tội!" Lưu thái y lập tức "Phốc oành" một tiếng quỳ xuống, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, đến cùng là ai giở trò hắn? Hắn cũng không phải thần tiên. Làm sao có thể vấn đề nào cũng biết? Lúc này chọc giận vương gia, không biết có thể trách phạt hay không? An Thân Vương nhìn nhìn Lưu thái y, phất tay, để cho Diên Phúc dìu hắn đến, còn không cam lòng nói: "Thôi, ngươi không biết, bổn vương cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần đảm bảo một điều với bổn vương, sang năm bổn vương có phải là có thể nhìn thấy tiểu thế tôn trắng trẻo mập mạp rồi đúng không?" Biết mình tránh được một kiếp, Lưu thái y không cần Diên Phúc đến đỡ, liền tự mình bò lên, sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Vương gia không cần chờ đến sang năm, cuối năm nay là có thể nhìn thấy tiểu thế tôn hoặc tiểu quận chúa rồi!" Hắn cũng không có tự tin như vương gia, mở miệng một tiếng là tiểu thế tôn, coi mình là thần toán (tính toán như thần) trên đời, thật sự quá không biết xấu hổ rồi. "Vậy là tốt rồi! Bằng không thì ngươi mang đầu đến gặp bổn vương!" An Thân Vương thỏa mãn gật đầu, sờ sờ râu, cảm thấy mỹ mãn liền cười rời đi. Lưu thái y thở phào nhẹ nhõm thật dài, điều kiện này tuy có chút khó khăn, nhưng chỉ cần thế tử phi điều dưỡng thân thể thật tốt, hắn vẫn còn nắm chắc tám phần, dù sao vẫn tốt hơn nhiều những câu hỏi xảo quyệt lại không đáng tin của An Thân Vương.