Chỉ vì cố chấp yêu em
Chương 2
Buổi sáng ngày hôm sau, Mạnh Nịnh bị cảm giác tê dại làm cho tỉnh lại. Cô giật giật chân, phát hiện Thi Vinh lại ôm lấy cô từ phía sau, sau đó dùng tứ chi quấn chặt lấy cô, ngay cả xoay người cũng không được.
Cô thích ngủ nướng, hôm nay cũng không có lớp nên cứ như vậy đi.
Mạnh Nịnh là giảng viên đại học, dạy văn học Trung Quốc, bình thường tính tình tốt, lại dịu dàng, năm đó thành tích rất tốt nên được giữ lại làm giảng viên, nhiều năm qua được học trò kính yêu.
Cô giáo được một học trò thích, tính tình đương nhiên không thể chê. Chỉ cần bạn làm đến một trình độ nào đó, đề cương làm hẳn hoi, trên cơ bản vừa qua tiêu chuẩn của Mạnh Nịnh.
Giờ của Kiều Mạnh Nịnh rất ít, lúc ghi danh chọn môn học, cô được chọn nhiều nhất, không chỉ vì kiểm tra quá dễ, lại bởi vì bộ dạng cô xinh đẹp.
Là thật xinh đẹp, bằng không năm đó sao có thể bị tiểu bá vương Thi Vinh liếc mắt một cái rồi nhìn trúng, không từ thủ đoạn muốn cưới làm bà xã? Cho dù hiện tại đã gần ba mươi, làn da của cô cũng vẫn non mịn như tuyết, chính xác là trắng như sữa mẹ, nhẹ nhàng đụng chạm có thể ứ đỏ. Thi Vinh thích làn da trắng như ngọc của cô nhất, cho tới bây giờ đều thích lưu lại chút dấu vết ở trên người cô nhất. Dần dà, đám học sinh đều biết ông xã cô giáo Mạnh có dục vọng chiếm hữu vô cùng cao, điều này làm cho một vài người luôn đánh chủ ý lên người Mạnh Nịnh nhượng bộ lui binh.
Ai kêu ngày trước không biết coi trọng Mạnh Nịnh, ỷ vào chơi bời ở bên ngoài trường, sống chết lôi kéo muốn cưỡng ép Mạnh Nịnh vào xe, kết quả ông xã người ta đến, sức mạnh và khí thế hung ác đánh người, còn có cặp mắt như sói hoang, đơn giản chỉ muốn những kẻ trong lòng có quỷ từ nay về sau an phận thủ thường, cũng không dám mơ tưởng tới Mạnh Nịnh nữa.
Ban đầu định nằm thêm một lát nữa, kết quả chợt nghe thấy thanh âm mở cửa, Mạnh Nịnh ngẩng đầu nhìn lên, cậu nhóc mặc quần đùi con vịt nhỏ đứng ở cửa, vuốt mắt, hai má phúng phính ngân ngấn nước mắt.
Cô lập tức kinh ngạc, ngay cả Thi Vinh cũng tỉnh. Nhưng anh lười biếng mở một con mắt nhìn thử rồi lại nhắm lại, Mạnh Nịnh hoàn toàn không biết anh tỉnh.
Nhóc con kia lạch bạch chạy tới, vươn hai tay đi về phía gần mép giường, cái mông nhỏ uốn éo, đáng yêu miễn bàn. Mạnh Nịnh thấy thú vị, nhịn không được nhấc cậu lên: “Sao thế Quả Quả?”
Quả Quả quyết cái miệng nhỏ nhắn:“Mẹ, hôm nay con còn phải đi học!”
Mạnh Nịnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn thời gian, mới bảy giờ, “Không vội, con chơi với ba ba, mẹ đi rửa mặt, đợi lát nữa làm bữa sáng cho con được không?”
Quả Quả gật gật đầu, thuận thế nhào vào trong lòng Thi Vinh, hai tay tò mò sờ tới sờ lui cơ ngực và hai ti của Thi Vinh, sau đó xoa bóp bụng nhỏ béo ú của mình, trên mặt lộ ra khó hiểu.
Mạnh Nịnh chạy nhanh xuống giường đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cảm thấy may mắn vì đêm qua cô mặc áo ngủ, nếu không con trai phát hiện trước ngực cô có hai núi thịt đẫy đà hơn, cũng đến xoa bóp rồi hỏi, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Thấy Thi Vinh vẫn nhắm mắt lại, Quả Quả khẽ gọi một tiếng ba ba.
Thi Vinh không để ý đến cậu.
Nhóc con kia đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nội tâm là thật hư hỏng, lập tức nhấc chân nhét vào miệng Thi Vinh, vừa làm vừa che miệng cười khanh khách, lúc đầu Thi Vinh không nhúc nhích, sau đó cắn một miếng!
Quả Quả hoảng sợ, lập tức mếu máo làm bộ muốn khóc, Thi Vinh vừa mở mắt, cậu lại lập tức biến thành hình thức chân chó, nhào vào trong lòng ba ba, nói vài lời ngọt như mật để dụ dỗ anh.
Thi Vinh nhìn cu cậu mập mạp trước mắt, trong lòng cảm khái, ai có thể nghĩ đến đậu đỏ lúc trước có thể dài đến như vậy? Nhóc con kia lớn lên giống anh, nhưng tính cách không giống anh cũng không giống Mạnh Nịnh, hé cái miệng nhỏ nhắn là như uống mật, giỏi dụ dỗ người khác.
Nghĩ đến lúc trước anh bắt ép Mạnh Nịnh không thể không sinh con cho anh, hiện tại dáng dấp của đứa nhỏ này thật làm người ta đau đầu, tình thương của cha nhất thời trỗi dậy trong lòng Thi Vinh, ôm cu cậu vào trong ngực hôn một cái, nói:“Hôm nay ba ba đưa con đi học.”
Bình thường công việc của anh bận rộn, Quả Quả lại muốn đến trường, cho nên sau khi Quả Quả trở thành một học sinh giỏi ở tiểu học, khoảng thời gian chung đụng của hai cha con càng ngày càng ít. Trong lòng anh hơi áy náy, bình thường đều do Mạnh Nịnh đưa con đi, trái tim anh lại luôn đặt trên người Mạnh Nịnh, cho nên mặc kệ nhóc con kia đã lâu.
Nghe ba ba nói muốn đưa mình đến trường, Quả Quả gật đầu liên tục: “Thật tốt quá!”
Thi Vinh thấy cậu vui vẻ, cũng rất vui mừng, ngồi dậy tung cậu lên cao.
Ngay cả Mạnh Nịnh ở nhà vệ sinh cũng nghe được tiếng cười vui vẻ của Quả Quả, cô rửa mặt xong thì đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, đợi chuẩn bị xong bữa sáng, chỉ thấy hai khuôn mẫu một lớn một nhỏ đi ra ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn ăn, bát đĩa cũng đã dọn xong, chỉ chờ cô.
Bữa ăn sáng là cháo gạo trắng thêm bánh khoai tây cùng chút thức ăn khai vị, thừa dịp hai cha con ăn cơm, Mạnh Nịnh trở về phòng thay quần áo. Đợi cô thay xong quần áo đi ra, hai cha con bộ dạng xinh đẹp giống nhau đang tranh nhau một miếng khoai tây cuối cùng. Tuy rằng tình cảm trong lòng không sâu đậm với Thi Vinh, nhưng Mạnh Nịnh cực yêu đứa con này, đây là cốt nhục sinh ra từ trong bụng cô, là đứa nhỏ cô mang thai mười tháng khổ sở sinh ra, dĩ nhiên là yêu như trân bảo. Thấy thế, cô nở nụ cười, nói:“Trong nồi vẫn còn, hai người chờ chút.”
Quả Quả cảm thấy hiện tại cậu không thích ba ba, bình thường ba tranh người mẹ cậu thích nhất với cậu mà cậu còn chưa tính, như thế nào hiện tại ngay cả thứ cậu thích thứ hai là khoai tây cũng muốn tranh?
Có đôi khi cha con xích mích đơn giản như vậy. Đợi Mạnh Nịnh đi ra, cảm thấy không khí giữa hai cha con hoàn toàn thay đổi, cô nhìn chồng, lại nhìn con, cuối cùng vẫn quyết định không nói gì cả, làm như chưa phát sinh chuyện gì.
Trường tiểu học của Quả Quả cách nhà không xa, cùng hướng với nơi Mạnh Nịnh dạy học, mỗi sáng Mạnh Nịnh lái xe đi làm thì đưa cậu nhóc đi cùng, buổi chiều tan học thì lại tới đón. Giữa trưa bọn nhỏ đều ở lại trường ăn cơm trưa, tuy rằng là giáo dục bắt buộc, nhưng thu lệ phí cũng rất cao.
Thi Vinh thích xe từ lúc còn trẻ, hiện tại thành thục, mặc dù không lái những xe thể thao loè loẹt nữa, nhưng số lượng trong nhà để xe cũng không ít. Trước kia anh lái xe đều nhanh như điện chớp, cũng không nói là lái xe mà đó là bay thấp. Hiện tại có gia đình, tốc độ cũng từ từ, ít nhất từ khi có Quả Quả, Mạnh Nịnh cũng không được lĩnh giáo tốc độ xe như đến địa ngục của Thi Vinh nữa.
Quả Quả là bạn nhỏ rất tốt, bình thường tuy rằng thích dính mẹ, nhưng cũng thực thích học, lúc Mạnh Nịnh nhìn chăm chú, cậu ngoan ngoãn bị cô giáo đưa đi, trước khi đi không quên hôn đầy nước miếng lên mặt Mạnh Nịnh.
Buổi sáng hôm nay Mạnh Nịnh không có lớp, Thi Vinh nói muốn dẫn cô đi mua vài bộ quần áo mới cho Quả Quả, thừa dịp Thi Vinh đi cất xe ở bãi đỗ xe, Mạnh Nịnh cầm tờ giấy lau mặt, nhóc con thối tha kia cố ý dính đầy nước miếng lên trên mặt cô. Lúc chuẩn bị vứt giấy đi, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói sợ hãi rụt rè, âm điệu thăm dò: “…… Mạnh, Mạnh Nịnh?!”
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
27 chương
345 chương
21 chương