Chỉ trách tôi quá xui xẻo
Chương 2 : Lão tử thà chết cũng không làm kẻ biến thái!
Theo lẽ thường, trong lúc đang bị cưỡng gian được người ta cắt ngang thì chẳng khác nào điều may mắn nhất trên đời. Mà giờ khắc này, việc Thẩm Kha phải làm là vơ đống quần áo dưới đất lên, mặc kệ có che được cảnh xuân hay không cũng phải run rẩy co vai ở góc phòng, khóc tới hoa lê đẫm mưa, dùng nước mắt lên án hành động đồi bại của tên biến thái kia.
Thẩm Kha cũng thực sự làm vậy. Có điều, kết cục quá là nằm ngoài dự liệu của cô.
Những người vừa xông vào cộng thêm "tên biến thái" trần truồng trên giường kia đột nhiên cùng nhau quỳ xuống trước mặt cô.
"Công chúa, chẳng hay "Thôi Hoa ký" hôm nay có hợp ý người không?"
Thẩm Kha cảm giác não mình không đủ dùng rồi.
"Cậu, cậu, cậu nói cái gì mà chất xúc tác*?"
(Thôi Hoa ký phát âm , gần giống với Chất xúc tác )
Giọng người hỏi cô câu kia cực kỳ nhỏ nhẹ, giống hệt một tên thái giám, mà thực tế hắn ta đúng là một tên thái giám. Người nọ vội vàng trả lời, "Bẩm công chúa, "Thôi Hoa ký" là do đại tài tử đương triều - Liễu Tam công tử - dựa theo cuộc đời của quận chúa Lạc Hồng, cũng chính là danh kỹ Tiểu Điềm Điềm của tiền triều cải biên lại. Cảnh mà hôm nay Công chúa diễn tập là hồi mười chín của quyển thứ ba - Hoa tàn lạc chốn phong trần, hàng đêm nước mắt tuôn rơi."
Thẩm Kha nghe hắn nói xong, trong lòng như có một con dã thú đang rít gào.
Cái này là tình huống chó má gì thế!
Thẩm Kha run rẩy vươn cánh tay, chỉ vào mấy vết xanh hồng đỏ tím trên người, "Chỗ này, chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, rốt cuộc là xuất hiện thế nào?" Ngàn vạn lần đừng nói với cô rằng, vị công chúa đại nhân này là một M* đấy nhé!
(*S : Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình. M : Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình.)
Tiểu thái giám ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, "Công chúa, người quên rồi sao? Đó là do người sai Thất công tử vẽ lên, nói rằng làm vậy diễn mới chân thực."
Thẩm Kha trợn tròn mắt.
"Tên biến thái" trần như nhộng đang quỳ dưới đất kia bỗng nhiên mở miệng, "Chút tài mọn dịch dung của Phong Thất đã khiến công chúa chê cười rồi." Lúc nói chuyện, cặp mắt đào hoa của hắn hơi nhướn lên, khiến cho Thẩm Kha ngày càng ngây ngốc.
Toàn thân cô run run, chỉ chỉ "tên biến thái", "Thất công tử mà cậu nói...là anh ta?"
Bờ môi xinh đẹp của Phong Thất hơi nhếch lên, dáng vẻ tủi thân, sẵng giọng, "Công chúa đang giả mất trí nhớ, quên mất Phong Thất sao?"
Thẩm Kha giống như không nghe thấy, ngón tay chuyển hướng chỉ vào mình, "Tôi là công chúa?"
"Đúng vậy, người là công chúa Trường Nhạc." Giọng nói của Phong Thất bắt đầu trở nên nghi hoặc.
"Tôi lệnh anh tới...cường bạo tôi?"
Yên lặng nhìn cô trong giây lát, Phong Thất bỗng đứng lên, từng bước đi về phía Thẩm Kha, "Công chúa, người không thoải mái sao? Có cần Phong Thất kêu ngự y tới hay không..."
"Anh đứng lại đó cho tôi!"
Phong Thất lập tức dừng lại.
Thẩm Kha ngây ngốc nhìn hắn, sau đó lại nhìn cái cột ở đầu giường, nhắm mắt, hung hăng đập đầu vào đó.
Ông đây thà chết cũng không làm kẻ biến thái!
...
Sau khi tỉnh lại một lần nửa, Thẩm Kha nhìn chòng chọc vào tiểu thái giám đang quỳ gối ở mép giường kia trong thời gian đúng một nén nhang, mắt cũng không chớp lấy một cái, mở miệng liền nói, "Tôi mất trí nhớ rồi!"
Tiểu thái giám như bị người ta đập gây vào đầu, lờ đờ há hốc miệng. Từ phía sau hắn, một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới, "Tất cả lui xuống, những lời nghe được ở nơi này hôm nay, tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài. Nếu không..." người nọ hơi ngừng lại, "Toàn bộ cung Cẩm Tú, ai cũng đừng nghĩ tới việc sống tiếp."
Mấy thị nữ biến sắc, lặng lẽ lui ra ngoài, cánh cửa nhanh chóng được đóng chặt.
Thân thể đang quỳ dưới đất của Tiểu Khấu Tử run lên bần bật, khóe mắt hồng hồng, mím môi một cái rồi khóc rống lên, "Hu hu hu... Công chúa... công chúa... tại sao người lại diễn thật? Tại sao lại đâm đầu vào cột đúng như trong kịch bản..."
Khoảnh khắc đó, Thẩm Kha thật sự xúc động muốn chết, suýt chút nữa lại đâm đầu vào cột. Cũng may, cái trán còn đang đau nhức nhắc cô nhỡ kỹ - xúc động là ma quỷ!
Sau khi phân phó xong, Phong Thất vòng qua bên này, ngồi xuống cạnh Thẩm Kha, đưa mắt nhìn cô. Lúc này, hắn đã áo mũ chỉnh tề, một thân cẩm phục màu xanh lam, lộng lẫy mà không khoa trương, vừa vặn bao lại thân người cao lớn, đồng thời tôn lên gương mặt như ngọc, ánh mắt kín đáo của hắn.
Hắn vươn tay sờ trán cô, sợi chỉ bạc thêu viền tường vân trên ống tay áo lay động trước mắt Thẩm Kha, "Công chúa còn đau không?"
Cảm giác được người khác quan tâm đương nhiên không tệ, Thẩm Kha cảm động gật đầu.
Phong Thất thở dài thu tay lại, nói với cô, "Công chúa, người là hoàng nữ thứ chín của Hoàng đế Tuy Dương ở Thương quốc, danh hào Trường Nhạc, chỗ ở hiện tại của người là cung Cẩm Tú. Tuy Dương Đế có sáu vị hoàng tử, mười vị công chúa, mà sau ba tháng nữa là điển lễ cập kê của người, cho nên Hoàng thượng cố ý mời mười sáu vị hoàng tử của bảy nước láng giềng tới để người tuyển chọn phò mã."
Cằm của Thẩm Kha "bộp" một tiếng rớt xuống nệm giường.
"Cho nên..." Phong Thất nheo mắt cười cười, "Ba tháng sau này, công chúa phải chịu khổ cực rồi."
Thẩm Kha cảm nhận rất rõ ràng, lúc nói ra hai chữ "khổ cực" kia, ý cười nơi khóe mắt hắn cực kỳ quỷ dị.
Sau khi tất cả mọi người rời phòng, bởi vì cái trán đau nhức, lại thêm sự khủng hoảng với thế giới xa lạ này, cả buổi tối hôm đó, Thẩm Kha không cách nào đi vào giấc ngủ.
Cô nhớ tới ba mẹ mình, thầm nghĩ nếu bọn họ biết cô gặp chuyện, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Thẩm Kha xoay người, trong đầu đột nhiên hiện ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú, chợt cảm thấy hơi chua xót.
Phi phi phi, cô còn lâu mới thèm hắn ta! Loại người bắt cá hai tay như hắn, ai muốn thì cầm luôn đi!
Thẩm Kha tức giận đá ván giường một cái, thở dài một hơi - Bỏ đi! Nói không chừng đây là một giấc mơ, đợi ngày mai tỉnh dậy, có lẽ liền nghe thấy tiếng ngáy như còi xe lửa của cô bạn giường dưới rồi.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Không biết từ khi nào, Thẩm Kha đã khép mí mắt, dần chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau, Tiểu Khấu Tử giúp cô thay thuốc trị thương cùng vải gạt, sau đó xoa rượu thuốc giúp cô chừng nửa giờ, suýt chút nữa mài rơi luôn miếng da trên trán Thẩm Kha.
Thẩm Kha nghiến răng chịu đựng, đau tới nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Đúng lúc này, nam nhân tên Phong Thất đi đến, đưa cho cô một cuốn sách.
"Công chúa, cả đêm qua Phong Thất đã ghi lại một vài nhân vật và sự kiện quan trọng vào trong này, người cố đọc đi."
Thẩm Kha vươn tay nhận lấy cuốn sách, lật qua lật lại vài tờ. Ngoại trừ một vài ký tự đơn giản, những chữ còn lại cô đoán cũng đoán không ra. Cô trả lại sách cho Phong Thất, vô cùng thật thà nói, "Tôi không hiểu mấy chữ này."
Bàn tay đang xoa thuốc của Tiểu Khấu Tử run lên một cái, nước thuốc màu nâu lập tức rơi lên chăn gấm, làm ẩm một mảng thật lớn.
"Công chúa, ngay cả chữ người cũng quên rồi sao? Hu hu hu...tại sao lúc đó người lại diễn thật? Tại sao lại đâm đầu vào cột đúng như trong kịch bản..."
Thẩm Kha âm thầm đỡ trán. Từ khi cô tỉnh lại, tiểu thái giám "Tiểu Khấu Tử" này đã nói đi nói lại không dưới hai mươi lần mấy câu như này rồi, Thẩm Kha thật sự nghe nhiều tới nỗi tim gan, tỳ phổi, thận đều lộn tùng phèo hết cả. Cô hoảng sợ lên tiếng chặn lời của Tiểu Kháu Tử, "Tiểu Khấu Tử, tôi đói rồi, cậu bưng cơm tới giúp tôi! Cảm tạ!"
"Công chúa, câu nói này của người có hai chỗ không đúng." Phong Thất nói, "Thứ nhất, không thể xưng "ta", người phải xưng là "Bổn cung"; thứ hai, với chúng nô tài, người không cần nói cảm tạ."
Nô tài? Thẩm Kha nhìn vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhã của Phong Thất, vô thức lắc đầu - không giống.
Phong Thất nhìn ra vẻ nghi hoặc của cô, khóe môi hơi vểnh lên, "Phong Thất và Tiểu Khấu Tử quả thực không giống nhau. Hắn là nội thị, còn ta...là nam sủng."
Giọng điệu nhẹ tựa lông hồng.
Cằm của Thẩm Kha một lần nữa đập lên nệm giường, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Nam...nam...nam sủng!?
Cô trợn mắt nhìn Phong Thất chằm chằm, nghe giọng điệu không hề đổi khác của hắn, "Ngoại trừ Phong Thất, trong cung Cẩm Tú còn có mười một vị công tử. Dựa theo thứ tự tiến phủ, lần lượt gọi là Đại công tử, Nhị công tử, Tam công tử,... Có điều, dưới tình huống đặc biệt trước mắt, công chúa không nên gặp mặt bọn họ."
Thẩm Kha lờ đờ phất ống tay áo - không cần, không cần... Tần Lãng đã là cái quái gì, đây mới thật sự gọi là Bưu! Hãn!
"Hoàng đế không nói gì sao?" Cô không nhịn được lên tiếng hỏi. Nói thế nào, loại chuyện như vậy truyền ra bên ngoài, người mất mặt chắc hẳn bao gồm cả Hoàng đế nha!
Tiểu Khấu Tử trả lời, "Hoàng thượng đương nhiên có nói."
Thẩm Kha thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng thượng nói, được công chúa coi trọng là phúc của các công tử. Sau khi vào phủ, bọn họ nên tận tâm tận lực hầu hạ người. Nào có ai ở trong phúc mà không biết hưởng đâu!"
Cằm của Thẩm Kha lần thứ ba tiếp xúc với nệm giường. Đây rốt cục là đất nước kiểu gì vậy? Công chúa có thể công khai nuôi tiểu bạch kiểm, Hoàng đế không những không cản, lại còn làm chỗ dựa cho cô! Lẽ nào...cô đã xuyên đến đất nước nữ tôn?!
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Kha đã mở miệng tính hỏi. Nhưng đúng lúc này, phía bên ngoài bỗng vang lên một trận rối loạn tưng bừng. Ngay sau đó, có người liều mạng hô to, "Công chúa, Hoàng hậu giá..."
Lời còn chưa nói hết đã bị một giọng nữ thong dong chặn lại, "Không cần truyền lời, bổn cung vào nói mấy câu với hoàng nhi rồi sẽ đi ngay, các ngươi cứ đợi ngoài cửa đi!"
Nhịp tim của Thẩm Kha đột ngột dừng lại. Tới nhanh như vậy!? Tuy rằng cô giả làm con gái của Hoàng đế là hơi quá phận, nhưng Hoàng hậu cũng đâu cần lập tức chạy tới bóc mẽ cô như thế!
Bên giường, đầu gối Tiểu Khấu Tử đã run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, "Thảm rồi! Hoàng hậu tới, lần này chết chắc rồi!"
Phong Thất nhíu mày, bỗng tự mình cởi ngoại sam xuống, bung vạt áo trước ngực ra, vội vã nhảy lên trên giường, quay người ôm lấy Thẩm Kha, "Tiểu Khấu Tử, mau thả màn lụa xuống, cứ nói công chúa còn chưa tỉnh."
Cả người Thẩm Kha bị hắn ôm vào lòng, hơi thở nam nhân xa lạ vờn quanh người cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chiếc cằm tinh xảo hoàn mỹ của Phong Thất, còn có cặp mắt đào hoa hút hồn kia, nhất thời cảm thấy toàn thân nóng lên, không khỏi mở miệng, "Anh tên gì?"
Phong Thất cúi đầu nhìn cô, trả lời: "Phong Thất."
"Tên thật của anh."
"...Giang Phong."
Nếu như có người đang đọc những dòng này, xin hãy thể hiện sự tồn tại của bạn/anh/chị/cô/dì/chú/bác/... để editor có tinh thần đăng bài
Cảm thấy bản thân như con tự kỷ vậy
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
8 chương
10 chương
201 chương
67 chương
65 chương