Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 102 : Quân đội dị năng

Ông cụ Khổng hiểu, có một số việc hôm nay đã không thể tránh được, mặc kệ có phải tự tay cậu ta giết chết cháu của mình hay không, ở trong mắt người khác đã là như thế,  ngay cả cơ hội để phản bác lại cũng không có bởi vì thi thể bây giờ còn đang trong tay của mình, chẳng lẽ ông ta có thể nói đây không phải là cháu trai của mình sao?  Hơn nữa, dù là mình có nói thì như thế nào, hiện tại Dạ Lan ở chỗ này, Khổng Phàm Dương cũng ở nơi đây, chỉ cần bọn họ nói người này là Khổng Phàm Vũ, chẳng lẽ người khác còn có thể phủ nhận a, đoán chừng dù là mình có phủ nhận, ở trong mắt người khác d.đ.l/quydon mình là vì chạy trốn trách nhiệm mà thôi, Sở Thanh thật đúng là hung ác, để lại đây một chiêu cho mình vạn kiếp bất phục! "Ông cụ Khổng đây là ý gì, giết người diệt khẩu a, cũng không phải là hơi trễ, nếu lúc đầu ông nói trước còn có thể vu oan được, hiện tại dưới con mắt mọi người giết người, ông cụ, dù là ông muốn vu oan trên người của tôi, ông cảm thấy có người sẽ tin tưởng sao?" Một câu như vậy bị Sở Thanh nói hết sức giễu cợt, vốn là cô cũng không nghĩ chèn ép phải Ông cụ Khổng như vậy, nhưng trước tiên ông thiên vị con của mình, sau còn muốn gây sự với cô, như vậy nếu cô còn có thể nhịn xuống, thì cô không phải là Sở Thanh rồi! "Sở Thanh, được, thật tốt, sống hơn nửa đời người ta lần đầu tiên thua bởi trong tay người khác, ta tâm phục khẩu phục!" Mặc dù trong miệng nói qua là tâm phục khẩu phục, nhưng những người ở đây đều có thể nghe ra ông cắn răng nghiến lợi, ai sẽ tin tưởng này Ông cụ Khổng là thật tâm phục khẩu phục. " Lời nói này của Ông cụ Khổng cũng có chút quá mức, ông cho rằng Sở Thanh là ai, tùy tiện nước bẩn cũng muốn hướng trên người ta dội xuống, dù là ông nghĩ muốn dội, cũng phải xem tôi có chịu đón lấy hay không, Ông cụ Khổng là người thông minh, chỉ tiếc thông minh quá bị thông minh hại a!" giọng của Sở Thanh mang theo tiếc hận,d.đ.l/quydon  giống như đồng tình với Ông cụ Khổng, nhưng ngay lập tức mọi người mới biết rằng đây là có ý gì. "Ông nội, người trở về đi thôi, hôm nay là đệ đệ lỗ mãng rồi, không nên đem một số chuyện nói ra, " ánh mắt của Ông cụ Khổng rơi vào trên người cô gái sau lưng, trong mắt lóe lên khinh thường, "Dì, làm phiền người đem con trai của mình mang về, còn có không nên đem hắn và cha chôn cùng nhau, ta sợ cha sẽ bị tức mà sống dậy, dù sao hắn cũng không phải là......" Lời nói đến đây là dừng, nói phân nửa không nói tiếp, làm cho người khác vô cùng tò mò. Hắn cũng không phải là...... Không phải là cái gì? Mọi người trong lòng đều biết rõ! Trong khoảng thời gian này trên internet truyền đoạn video, người ở Thành phố A đều xem qua, về hai đời của Nhà họ Khổng yêu hận rối rắm, thực là có không ít bát quái để người xem thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mà bây giờ Khổng Phàm Dương thế nhưng tự mình nói đến những vấn đề này, vậy đại biểu những thứ thấy trên internet đúng là thật. Lúc này bọn họ mới nhớ tới vừa rồi vì sao Khổng Phàm Vũ bị bóp chết, mới vừa rồi, câu nói cuối cùng kia là cậu ta muốn nói thân thế mình là con trai của Ông cụ Khổng, mà trong khoảnh khắc đó Ông cụ Khổng vì sĩ diện trong cơn giận dữ, đã giết chết con trai của mình, thì ra đây mới là chân tướng! Không thể không nói năng lực tưởng tượng thật mạnh mẽ, ít nhất vào giờ khắc này mọi người đoán là * gần đúng, trong đó sai lầm duy nhất chính là Khổng Phàm Vũ cũng đã chết đi, trước mặt bọn họ chỉ làd.đ.l/quydon  một cổ thi thể. "Đủ rồi!" Ông cụ Khổng cũng không tiếp thu nổi những thứ này nữa, giống như là châm chọc, cây gậy trong tay gõ gõ trên mặt đất, trong mắt mang theo tức giận, "Cái gì gọi là ba của anh bị liên lụy, im miệng cho tôi, Vũ nhi là của em trai của anh, dĩ nhiên là muốn chôn ở bên cạnh cha của anh!" "ông, người muốn như vậy sao?" Khổng Phàm Dương nheo mắt lại, hôm nay vốn là không muốn đem chuyện gây quá lớn, nhưng nhìn ông cụ cho đến giờ cũng không biết khuất phục là gì, đã nói như vậy, anh hoàn toàn không cần để ý thêm, chỉ là khi đó cũng không biết ông cụ còn có thể chịu nổi! "Chẳng lẽ tôi nói sai!?" ánh mắt Ông cụ Khổng sắc bén nhìn Khổng Phàm Dương, ông cũng không tin lúc này người cháu này của mình còn có thể làm trái ý của mình, dù sao một khi có gièm pha, Nhà họ Khổng chính là hoàn toàn phá hủy, Khổng Phàm Dương cũng không có một chỗ tốt! "ông có phải hay không nói sai rồi, chính ngài biết rõ không phải sao?" Khổng Phàm Dương cũng không có trực tiếp trả lời, mà lập lờ nước đôi trả lời, đang thời điểm muốn ông cụ hạ quyết tâm, anh mới cho một kích trí mạng, "Khổng Phàm Vũ căn bản cũng không phải là con trai của ba, cậu ta cũng chỉ là  con hoang, có tư cách gì chôn ở bên cạnh cha?" Hai chữ con hoang kích thích thật sâu ông cụ Khổng cùng người phụ nữ trung niên bên cạnh, bà không để ý ông cụ Khổng ngăn trở, hét lớn lanh lảnh, "cậu nói ai là con hoang! Khổng Phàm Dương tôi nói A Vũ không d.đ.l/quydon phải là con hoang, dù sao cậu cũng phải gọi a Vũ bằng chú!" Xong rồi! Trong nháy mắt, trên mặt Khổng Phàm Dương lộ ra nụ cười thành công, mà người chung quanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn trong video tất cả mọi người mặc dù đã sớm có chút phỏng đoán, nhưng bây giờ nghe được người trong cuộc nói ra, hoàn toàn lại là một chuyện khác, chẳng lẽ nói ông cụ Khổng cùng nàng dâu không chỉ là có tư tình, hai người thậm chí ngay cả đứa bé cũng đã có!? Khi ông cụ Khổng nghe được người phụ nữ trung niên nói những lời này thật là hận không được tát chết cô ta, ông muốn đem việc này che giấu, bây giờ lại bị tiết lộ ở trước mặt người khác như vậy, cái cảm giác bị người khinh bỉ làm ông cụ Khổng không nhịn được nghĩ muốn giết người! Người phụ nữ trung niên sau khi nói xong mới phát hiện ra mình nói cái gì, sắc mặt tái nhợt, bà biết mình hôm nay đã thật sự gây họa, nhưng lại không có bất kỳ phương pháp xử lí nào, lời nói như tát nước ra ngoài, nước đổ khó hốt ừ đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu! "A, tôi vốn cho là những thứ kia video đều là giả, nhưng bây giờ xem ra là thật, ông cùng mẹ kế đều đã có đứa bé, thật là ghê tởm" Khổng Phàm Dương không có nhằm vào ông cụ Khổng, mà nhìn vẻ mặt ngốc lăng của mẹ kế, giọng nói khác thường giễu cợt, "Quả nhiên là vũ nữ, vừa lẵng lơ vừa bạc tình, không chỉ có quyến rũ nhỏ, cả già cũng không bỏ qua, tôi đoán chừng nếu như A Vũ không phải con ruột của bà, bà cũng sẽ không bỏ qua, chỉ cần đem tổ tông ba đời toàn bộ đều nắm trong lòng bàn tay, như vậy địa vị ở nhà họ Khổng của bản thân mình cũng sẽ không cần lo lắng, tôi nói có đúng hay không?" "Cậu! cậu vu oan tôi!" Mặc dù đây chính là tâm tư của bà, nhưng là bây giờ bị người khác nói ra vẫn vô cùng khó coi, nhất là ở trước mặt ông cụ, mặc dù nói hiện tại Nhà họ Khổng đã suy tàn rồi, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, hiện tại chỉ cần có thể khiến ông cụ nhả ra, bà vẫn có thể lấy được không ítd.đ.l/quydon  chỗ tốt. Khổng Phàm Dương nhìn bà ta giống như là đang nhìn một thằng hề, trong mắt chỉ có lạnh lẽo, "Tôi có phải vu oan cho bà không chính bà tự hiểu, bà là người nào, cũng chỉ là mẹ kế của tôi mà thôi, hơn nữa cha tôi cho tới bây giờ cũng không có cưới bà, cũng không có cử hành hôn lễ, nói là mẹ kế của tôi, thật ra thì cũng chỉ là người tình của ba tôi mà thôi, bà cảm thấy tôi cần thiết phải vu oan cho một người tình sao, người như bà chỉ cần tôi muốn, lập tức có thể đuổi đi!" Giọng điệu của Khổng Phàm Dương thật khinh thường, giống như người trước mắt cũng không phải là người quan trọng gì, sự thật cũng là như thế, có lẽ trong lòng của ông bà ta vô cùng quan trọng, nhưng mà trong lòng của ba mình lại không biết, ba cũng không có cùng bà ta đăng ký, thậm chí tổ chức hôn lễ cũng không có, bà ta từ đầu đến cuối vẫn luôn là một truyện cười, không hơn! Lúc nhớ tới chuyện này, người phụ nữ tê liệt ngã xuống mặt đất. Đúng vậy a, bà cũng muốn là người nhà họ Khổng, nhưng mặc dù trong mắt người ở bên ngoài bà là con dâu của nhà họ Khổng, nhưng trên thực tế, bà cũng chỉ là một người tình mà thôi, hơn nữa còn là người tình của hai nam nhân. "Ông cụ Khổng, hiện tại mời rời đi, tôi không hoan nghênh ông, nhà họ Cận cũng không hoan nghênh ông " Ông cụ Khổng sửng sốt nhìn, trên mặt Sở Thanh mang theo nụ cười khiêm tốn, "Đúng rồi, ông cụ Khổng có một việc tôi cũng muốn nhắc nhở ông, vốn là tôi cũng không muốn cùng nhà họ Khổng đối nghịch, nhưng là ngay từ khi bắt đầu nhà họ Khổng không để người khác trong mắt,dien.danlequydon từng bước từng bước mà ép sát, lời nói đã như vậy, tôi mà không có chút đáp lại người đời sẽ cho là nhà họ Sở mềm yếu có thể bắt nạt, đã như vậy, hiện tại nhà họ Sở cùng nhà họ Khổng chính là kẻ địch, chỉ mong ông có thể chịu đựng được cơn giận của tôi!" Nói xong những lời này cũng không thèm nhìn tới ông cụ Khổng một cái, xoay người trở về, chuyện kế tiếp tự nhiên có Khổng Phàm Dương giải quyết, cho tới bây giờ cô đều không thích cùng người khác giao tiếp, đã có người thay thế, cô tự nhiên có thể lười biếng liền lười biếng. "Ông, chuyện lần này thật sự là các ngươi đã sai lầm rồi, A Thanh lần nữa nhẫn nhịn chỉ đổi lấy các người từng bước từng bước ép sát, A Thanh đã không muốn nhịn nữa." trong âm thanh của Khổng Phàm Dương mang theo vài phần đáng tiếc, nhưng mà trong lòng thì hưng phấn không thôi. Vô ích ông cụ cực kỳ sợ bẽ mặt, mà lần này lại bị người kích động, ông cụ Khổng cùng tiểu tam để ý nhất chính là Khổng Phàm Vũ a, như vậy hiện tại Khổng Phàm Vũ chết ở trước mặt bọn họ, là bị bọn họ tự tay giết chết, tiết mục này đặc sắc không? "Khổng Phàm Dương, cậu không phải là người, cậu là ma quỷ, ma quỷ!" Giờ khắc này, ở trong lòng của người phụ nữ Khổng Phàm Dương chính là một ma quỷ, tuyệt đối là ma quỷ! Khổng Phàm Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không trả lời. Chính là ma quỷ thì như thế nào, chỉ cần có thể thương tổn những người đã hại ba mẹ hắn, dù là đem cả linh hồn toàn bộ đều hiến tặng cho ma quỷ cũng không có quan hệ! Mà bây giờ hắn đã không muốn nghe người đàn bà chanh chua này khóc lóc om sòm, hắn muốn trở về ăn mừng,d.đ.l/quydon  ăn mừng thành công của bản thân, ăn mừng nhà họ Khổng bị hủy diệt! Ánh mắt của ông cụ Khổng còn lại là vô hồn nhìn Khổng Phàm Dương từ xa, hiện tại ông đã hiểu, đây tất cả không chỉ là bút tích của nhà họ Cận và Sở Thanh, còn có chính cháu của ông cũng có ở trong đó, hơn nữa không chỉ có như thế, chẳng những có đứa cháu, chỉ sợ cũng ngay cả đứa con trai mà mình coi trọng nhất cũng trong đó. Hiện tại ông cụ Khổng coi như là đã hiểu, cho nên tất cả đều sai lầm rồi, từ lúc vừa bắt đầu đã sai lầm rồi, nếu như ông cùng Tuyết Di không có cái gì, hiện tại nhà họ Khổng căn bản cũng sẽ không sụp đổ. Không, nếu như không phải là mới bắt đầu hắn bị nữ nhân này đầu độc, đối với con dâu của mình không nên có ý định, như vậy hiện tại tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, nhà họ Khổng sẽ không sụp đổ, cũng sẽ không cùng nhà họ Sở đối địch, tất cả cũng sẽ không xảy ra. "Đồ sao chổi, đê tiện!" Một cái tát hung hăng trên mặt của người phụ nữ, cả người bối rối, bà nhìn chằm chằm ông cụ thế nào cũng nghĩ không đến ông sẽ đối đãi với mình như vậy. Người ở trong phòng thấy được một màn như vậy đều cười, thật ra tất cả đều ở trong dự liệu của bọn họ, Sở Thanh nếu như muốn điều tra bất cứ việc gì đều có thể điều tra được, Sở Thanh đúng là ngớ ngẩn, nhưng là cô cũng chỉ ngớ ngẩn với người bên cạnh mình, về phần trước mặt những người khác chỉ là giả bộ ngu xuẩn mà thôi, mà bâyd.đ.l/quydon  giờ Sở Thanh càng thêm cơ trí làm cho người ta cảm thấy không theo kịp, làm sao có thể ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không biết. "Thật ra thì, người bình thường muốn cam chịu, cần phải biết mình đang ở vị trí nào, nếu không, một khi lật thuyền rồi, như vậy hậu quả cuối cùng không lường được." Cận Hi nhìn một màn phía ngoài không khỏi cảm khái nói, thời gian mấy ngày này, hắn đối với những người trong ba đời của nhà họ Khổng cũng có ít hiểu rõ, đối với Khổng Phàm Dương cũng thông cảm, nhà họ Cận tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra. Sở Thanh cũng chỉ cười cười, đối với lời nói  của Cận Hi từ chối cho ý kiến, mặc dù Cận Hi nói không sai, nhưng chân chính có thể nhận rõ thì có bao nhiêu người, nếu như người nào cũng có thể nhận rõ bản thân mình, vị trí mình đang đứng, như vậy trên thế giới đâu có nhiều hỗn loạn như vậy. "Không cam lòng cũng không có quan hệ, nhưng nhất định phải có đầu óc, ngu xuẩn lại dám làm ra chuyện như vậy, bà ta chẳng lẽ không suy nghĩ đến một ngày nhan sắc suy tàn sẽ hậu quả gì sao?" Nếu như mười mấy năm trước, dù chuyện này bùng nổ ra ông cụ Khổng cũng sẽ bảo vệ bà ta, nhưng trải qua năm tháng mài mòn, hôm nay bà ta đã là một người phụ nữ trung niên, quá mức tham lam nên dung mạo của bà ta già hơn so với số tuổi thật nhiều, hiện tại bà ta làm sao có thể hấp dẫn ánh mắtd.đ.l/quydon  của lão gia tử, cho nên hiện tại bà ta bị hy sinh là tất nhiên, chỉ là cho đến bây giờ bà ta vẫn còn ngu xuẩn không hiểu rõ đạo lý kia. "Dù sao mặc kệ như thế nào, chuyện lần này cũng đã giải quyết xong, tôi cũng nên trở về thành phố B, tất cả mọi người còn ở bên đó chờ." Về chuyện nơi đây Sở Thanh không muốn bàn nữa, chỉ hơi cong môi một cái, đối với chuyện đã xảy ra cũng không phủ nhận. "Nhất định phải đi sao? Thành phố A cũng không tồi, hơn nữa thành phố A mặc dù có quân đội, nhưng còn các gia tộc làm chủ, nhưng thành phố B bây giờ cũng đã hoàn toàn do quân đội làm chủ." Đối với chuyện ở thành phố B Cận Hi vẫn biết, cậu hi vọng Sở Thanh có thể lưu lại! "Không thể không đi, nơi đó không chỉ có người thân, bằng hữu của tôi, còn có kẻ thù của tôi, loại chuyện báo thù như vậy nếu như không phải tự mình ra tay thế nào cũng sẽ cảm giác không được đã ghiền, không phải sao?" Hiện tại không biết Sở Nghiên thế nào, chỉ mong cô ta không chết quá thảm! Lời này vừa nói ra, Cận Hi cũng biết mình không có biện pháp ngăn trở được đối phương, dù sao loại chuyện báo thù như vậy mặc kệ là ai cũng không thể buông tha, chỉ là...... "Sở Thanh, có thể hay không nói cho tôi biết đến tột cùng người nào tính kế hại chết cậu vậy, về sau nếu như mà tôi có thể gặp phải người này tôi cũng có thể giúp cậu dạy dỗ cô ta không đúng?" Nói như vậy có lẽ hai người có thể còn cơ hội gặp mặt không phải sao? "A Thanh, mấy ngày nay không có nghỉ ngơi thật tốt, đi về nghỉ một tí thôi." Mạc Phỉ vẫn trầm mặc chợt mở miệng nói, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người này, trong mắtd.đ.l/quydon  mang theo bất mãn rõ ràng, trong khoảng thời gian này vì những người này, a Thanh đem bản thân gây sức ép không nhẹ! Hai người nhìn ánh mắt của Mạc Phỉ không khỏi rụt cổ một cái, ngay cả Khổng Phàm Dương thường thấy nhiều trường hợp lớn cũng cảm thấy sợ hãi, không có cách nào, Mạc Phỉ thật sự đáng sợ. "Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt thôi." Dẫn Sở Thanh đi tới gian phòng, không nói lời nào đẩy cô vào trong gian phòng, hơn nữa bên ngoài khóa kỹ cửa, hành động liên tục như vậy làm cho Sở Thanh có chút dở khóc dở cười, nhưng càng nhiều hơn là cảm động, bên cạnh có người như vậy thật lòng quan tâm nàng, làm sao có thể không cảm động. Đang lúc Sở Thanh chuẩn bị nghỉ ngơi, quay đầu lại thấy được một người —— Tuyết. Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay tham ăn tham uống, nên bây giờ Tuyết đã không còn gầy, thân thể vốn thon dài hiện tại xem ra có rất nhiều lực, gương mặt vốn cũng có chút hóp vào, xem ra đã đầy đặn rất nhiều, sắc mặt đã từng tái nhợt, nay mang theo một màu đỏ thắm khỏe mạnh, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn bóp một cái. Chỉ là bề ngoài mặc dù thoạt nhìn tốt hơn nhiều, nhưng những chỗ khác hình như không có thay đổi gì, ví dụ như nói chuyện, vẫn là phải gằn từng chữ để biểu đạt ý của mình. "Thanh, ngủ!" lôi kéo tay của Sở Thanh, đem Sở Thanh đặt ngay ở trên giường, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn dầydien.đ.lequydon nghiêm túc, để người ta biết bản thân không phải đang nói đùa, mà là chăm chú muốn Sở Thanh ngủ! Sở Thanh cũng bất đắc dĩ cười cười, hiện tại thân thể của cô ở tình trạng gì chính cô rất rõ ràng, đừng bảo là vài ngày không ngủ ngon, chính là mấy ngày không ngủ đối với thân thể cô cũng không có ảnh hưởng gì, mấy người này thật sự là quá cẩn thận rồi. "Được, đi ngủ, cậu đừng ở đây nhìn tôi, đi làm việc của mình thôi." Trong khoảng thời gian này Tuyết như là có chuyện gì, thường không gặp người, cho nên Sở Thanh chủ động để cho cậu ta đi làm việc. Dùng sức lắc đầu một cái, bày tỏ mình không cần đi, giúp Sở Thanh đắp chăn, ở trên người của cô nhẹ nhàng vỗ, "Thanh ngủ, tôi, bồi." Nhìn bộ dạng này của cậu ta Sở Thanh buồn cười lắc đầu một cái, cuối cùng khi cậu ta vỗ nhẹ nhàng từ từ ngủ thiếp đi, mà Tuyết luôn nhìn Sở Thanh cũng có chút buồn ngủ từ từ nheo mắt lại, thời điểm lúc sắp ngủ thiếp, thiếu chút nữa là ngã xuống giường đột nhiên giữ vững lại, một lần nữa mở mắt ra, cặp kia trong suốt biến thành một đôi mắt màu đỏ, ngay trong nháy mắt, hai người liền đổi chổ, hôm nay người này đã không còn là Tuyết, mà là Lục. "Ngươi có biết hay không như vậy ngươi làm cho người ta rất đau lòng." Mấy ngày nay Lục ở trong thân thể của Tuyết nhìn, đối với Sở Thanh cũng tràn đầy bội phục, mặc dù nói có thân phận đem lại tiện lợi, nhưng có một số việc cũng không phải chỉ dựa vào những thứ tiện lợi này là có thể thực hiện, còn nhiều việc phải dựa vào năng lực cùng đầu óc, giống như là chuyện ngày hôm nay, nếu như không có năng lực cùng đầu óc cũng chỉ có thể bị người nhà họ Khổng mưu hại, nhưng bây giờ bị tính kếd.đ.l/quydon  cũng là người nhà họ Khổng, Lục không thể không đối với Sở Thanh có vài phần kính trọng. Ngón tay thon dài sờ lên mái tóc ngắn của Sở Thanh, ánh mắt nhìn Sở Thanh mãnh liệt nóng rực, như là hận không đem cô cắn nát ăn vào trong bụng. Thật ra đây cũng ý tưởng của Lục, ngày đó mặc dù chỉ là một giọt máu, nhưng mùi vị này thật thanh khiết lạnh thấu xương làm cho Lục mê muội thật sâu, những thứ thức ăn khác vẫn không có cách nào ăn được, mà đoạn thời gian này hắn cũng không có xuất hiện nữa bởi vì sợ không nhịn được hấp dẫn mãnh liệt mà mất khống chế. Từ từ cúi người xuống, Lục nhìn Sở Thanh vẻ mặt khó phân biệt, ánh mắt càng thêm trở nên thâm thúy, trong mắt như điên cuồng muốn mất khống chế, hé miệng, hướng trên cổ của Sở Thanh cắn xuống, lúc gần sắp đụng phải một khắc kia liền dừng lại, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương một cái có chút đau đau, ánh mắt của Lục trở nên lạnh lùng. "Tuyết, ngươi tốt nhất không nên cản trở nữa, bây giờ mặc dù để cho ngươi biến mất đối với ta cũng không có chỗ tốt gì, nhưng không có nghĩa là ta không thể để cho ngươi biến mất!" Lần nữa bị quấy rầy khiến Lục cảm thấy vô cùng khó chịu, hiện tại hắn thậm chí muốn đem Tuyết hoàn toàn giải quyết xong, nếu không phải là giải quyết Tuyết sẽ làm hắn suy yếu một đoạn d.đ.l/quydon thời gian rất dài, hắn tuyệt đối sẽ không để một người tùy thời có thể cản trở hắn trong thân thể của mình! "Không cho, tổn thương, Thanh!" Âm thanh kiên định ở trong đầu của Lục vang lên, quyết tâm như vậy làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, vốn cho là tình cảm của Tuyết đối với Sở Thanh là ỷ lại, nhưng bây giờ xem ra, yếu tố thích cũng không ít a! "A, hôm nay có cái tên kia ngăn cản ta không động ngươi, nhưng là Sở Thanh ngươi là trốn không thoát đâu, bởi vì trên người của ngươi đã để lại ấn ký của ta." Ngón tay của Lục vuốt ve nhẹ nhàng vào vị trí lần trước bị cắn, dưới ngón tay ấy là hai chấm tròn giống như Chu Sa. Sau một khắc, Lục nhắm hai mắt lại, cả người nghiêng về phía trước ngã xuống trên người của Sở Thanh, mái tóc dài màu trắng bạc trong nháy mắt ngắn lại, lần nữa biến thành màu sắc giống như bầu trời đêm, nhưng lần này không giống như lần trước, Tuyết cũng không có tỉnh lại, mà té ở trên người của Sở Thanh hôn mê, hiển nhiên linh hồn của một người khác đã cường đại hơn so với lần trước rất nhiều, cường đại đến mức Tuyết đã sắp không có cách nào khống chế. Đợi đến khi Sở Thanh tỉnh lại cảm thấy có đồ vật gì đó ở trên người của mình, hai mắt mở trừng, cô cảm thấy chính mình hình như còn chưa tỉnh táo lại, sau nửa ngày, cô thối lui thân thể của mình đè lên người của Tuyết, từ từ ngồi dậy, đang chuẩn bị kêu Mạc Phỉ tới, cửa đã bị đẩy ra, ba người đi vào. "Ba người các anh thế nào cùng tới?" bỗng nhiên xuất hiện ba người, Sở Thanh nhíu mày, bây giờ mặc dù cô và ba người quan hệ cũng không tệ, nhưng lại không đến nỗi khi cô rời giường còn cần tất cả mọi người đều chạy tới, như vậy hiện tại bọn họ lại xuất hiện ở nơi này tất nhiên là có lý do đặc biệt. "A Thanh, có người tìm cậu." Mở miệng là Mạc Phỉ, nhưng nhìn thái độ đó thì phải là khách không mời mà đến, tính tình của Mạc Phỉ mặc dù lạnh mạc, nhưng không phải là người nhiều chuyện, nếu như không chọc cậu ta tức giận, sẽ không thể nghedien.dan.leqd được giọng nói khó chịu như vậy. "Là người của quân đội." Khổng Phàm Dương cho Sở Thanh một đáp án xác thực, cũng làm cho Sở Thanh hiểu tại sao Mạc Phỉ tức giận như vậy, người của quân đội đoán chừng sẽ có thái độ không quá tốt, chọc phải Mạc Phỉ cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. "Không chỉ là chuyện của quân đội đi, nếu như chỉ là chuyện của quân đội Mạc Phỉ không biết chuyện này sao, " Sở Thanh phân tích tất cả xong, sau đó mới từ từ nói, "Là thái độ của người đến không tốt lắm?" "Ở đâu là không tốt lắm, căn bản là quên mình là người nào, nơi này là Thành phố A, không phải Thành phố B, muốn ở chỗ này tỏ ra uy phong anh ta cũng quá để ý mình rồi." Cận Hi khinh thường hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là cũng vô cùng bất mãn. Bình thường quân đội cùng thế gia sẽ không có quá nhiều giao thiệp, nhưng cũng không thể một chút xíu giao thiệp cũng không có, bởi vì lập trường bất đồng, mặc dù có chút giao thiệp nhưng lại không thân mật, chỉ là thái độ vẫn đủ khách khí, nhưng hôm nay thằng ngốc này không biết là từ đâu tới, tới cửa liền cãi lộn, hơn nữa còn muốn Sở Thanh đi xuống gặp, nhưng nhìn cấp bậc cũng chỉ là một Thiếu úy mà thôi, thân phận như vậy để gia chủ của một đại gia tộc tự mình xuống gặp nhau, đó không phải là mất mặt sao. Mà bọn họ sở dĩ sẽ lên lầu nói rõ không phải muốn Sở Thanh bị nhục nhã, mà là muốn xem kịch vui, dù sao khi Sở Thanh mở miệng cũng là một loại bản lãnh, muốn nhục nhã cậu ta không phải là bản thân muốn tìm chết sao!? Hiển nhiên Sở Thanh cũng hiểu ý tưởng của mấy người này, ở trong lòng thở dài một cái, người kia thật là không chê xem náo nhiệt lớn, biết rõ ràng đối phương là người của quân đội, bây giờ còn thái độ muốn đánh nhau a, chỉ là Sở Thanh cũng không tính d.đ.l/quydon đến, tính tình của cô vĩnh viễn đều là tùy ý, nếu như người khác dám ở trước mặt của cô sĩ diện, vậy cũng đừng trách cô hung hăng đánh trở về! "Đi thôi, chúng ta đi xuống từ từ gặp vị kia người của quân đội." Sở Thanh ngay cả trang phục cũng không đổi liền đi xuống, sau lưng mấy người thấy một màn như vậy cũng len lén cười, thái độ này của Sở Thanh cũng quá rõ ràng đi, người bình thường đối xử với khách nhân tôn trọng cũng sẽ đổi bộ y phục đi gặp khách, mà Sở Thanh vẫn mặc bộ quần áo trước đó, y phục trên người bởi vì nằm nên có nếp nhăn rõ ràng, đối phương thấy không tức giận mới là lạ. Quả nhiên đúng như bọn họ nghĩ, khi Sở Thanh xuất hiện sắc mặt của người kia liền vô cùng khó coi, hắn tự nhiên không phải ngu ngốc, quần áo trên người của Sở Thanh như vậy hắn làm sao có thể không biết, quần áo không chỉnh tề như vậy ra ngoài, chẳng lẽ việc tôn trọng cơ bản nhất cũng không hiểu sao? "Khách quý tới cửa thái độ của gia chủ nhà họ Sở là như vậy sao? Xem ra cái gọi là thế gia cũng chỉ như thế!" Người thanh niên nhìn Sở Thanh bộ dạng lạnh lùng giễu cợt, thời điểm tới nơi này đội trưởng giao phó chuyện đã sớm quên không còn chút nào. Thân là quân nhân, tất cả mọi người có một loại cảm giác ưu việt, mà cá nhân ở sau mạt thế mới gia nhập quân đội, chỉ có thân thủ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có tiếp nhận qua việc huấn luyện chính thống, cho nên tố chất căn bản cũng không có. "Được chủ nhân mời đến cửa mới là khách nhân, không mời mà đến là vật gì, kính xin chỉ giáo." Sở Thanh ngồi một bên trên ghế salon, mắt nhìn đối phương, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, giống như nhìn thấu tâm làm cho người ta cảm giác tâm thần thấp thỏm. "Ngươi!" Lời này đối với người đàn ông mà nói có thể xem như là đang đánh vào mặt, không mời mà tới? Hắn là người của quân đội, hiện tại xuất hiện tại nơi này chính xem mặt mũi của cậu ta, cậu ta lại dám chọc hắn!?