Chồng nhỏ nuôi từ bé
Chương 1
Vào một ngày đẹp trời nào đó, năm nào đó, tháng nào đó, giây nào đó, phu nhân nhà họ Ái sau một đêm rặn đến phồng mang trợn má cuối cùng cũng đã có thể bình an hạ sinh được một nữ hài đáng yêu.
Nói đáng yêu cũng không hẳn, lão gia của nhà họ Ái sau khi ôm cái bọc nóng hôi hổi chứa con gái cưng của mình mà lệ rơi đầy mặt nước mắt rơi như mưa, thấm ướt luôn cả cái áo sơ mi ông mê nhất.
Biết vậy ngay từ đầu đã nghe lời lão già, đừng ham hố mà đẻ ra thêm một đứa nữa, nhà có cả nam cả nữ long phượng đầy đủ rồi mà còn ráng tạo ra thêm một mạng người nữa chẳng biết là cái nghiệt gì đây a? Mà sinh thì sinh con trai thì thôi đi, cớ gì là con gái a? Mà lại là đứa thứ ba, cái này chẳng phải là phạm vào điều cấm của gia quy rồi sao...
Lão gia vì quá đau buồn, một ngày một đêm không ăn uống gì cả, nuốt không trôi được cả hộp đậu phọng nhỏ như hạt bụi mà hốc hác thấy rõ, hai má lõm sâu và đôi mắt lòi ra nhìn chẳng khắc gì lão yêu quái đầu thai thành, làm ai đi ngang cũng hoảng hồn hoảng vía mà tháo chạy.
Người ta nói con người khi bị dồn vào bước đường cùng thì bỗng nhiên tâm trí khai thông,đầu óc thông minh minh mẫn hẳn, hai mắt sáng rõ có thể giao tiếp với cả người cõi trên, vì thế, khi mà lão mẹ đang nước mắt nước mũi tràn đầy nhìn con gái thì thấy lão gia sốt sắng chạy vào phòng sinh, ôm đứa con gái đang phun nước bọt đầy mặt mà than: “Được thôi, phạm gia quy thì phạm gia quy, cùng lắm thì nuôi thêm vài miệng ăn nữa...”
Mấy chục năm về sau, lão gia vì lời nói hồ ngôn loạn ngữ của mình mà muốn cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ...
----
Năm 202x, ở biệt thự nhà họ Ái.
Chỉ mới sáng thứ bảy mà nhà họ Ái đã ồn ào náo nhiệt gà bay chó sủa, nước bọt văng tung tóe và người người qua lại tấp nập, chỉ vì ngày hôm nay tiểu thư thứ ba của nhà họ Ái- Ái Tư Dĩnh sẽ đi tìm lão công cho mình a...
Nói tới đây thì các bà các thím nào đó ngồi trông một góc lúc này đang chơi bài hăng hái với nhau, miệng phun toàn là từ ngữ thô tục vội vội vàng vàng kể ra hết những gì mình biết.
Tiểu thư Ái Tư Dĩnh năm nay lên bảy, dáng dấp tựa thiên tiên hạ phàm, da trắng nõn nà mắt to đáng yêu, lông mi dày cao vút và cái mũi cao chót vót tô điểm cho khuôn mặt càng thêm tinh xảo tròn trịa, môi bé chúm chím luôn thích thả ra toàn những từ ngữ ngọt ngào làm yếu lòng của các bà các cô các thím nào đó.
Nhưng không!! Đừng nhìn dáng vẻ đáng yêu đó mà bị lừa. Đó đích thị là tiểu quỷ đầu thai thành a...
Tiểu thư Ái Tư Dĩnh từ lúc năm tuổi đã ồn ào theo đại thiếu gia Ái Liên Thành trèo cây hái ổi, bắt chim bắt bướm bẻ cành ngắt hoa, chọc cho gà bay chó sủa người người than khóc quỷ khốc thần sầu...
Lên sáu thì đã đi học võ Karate, thân thủ đã mạnh nay còn được buff cho kinh khủng hơn, từ tiểu quỷ thành đại ma đầu người người đều trốn như trốn hủi...
Thím Giáp vương tay ngắt tóc, một con chí to như con bọ rớt ra: “Ôi chao, nói tới cũng phải hỏi lão gia sao hôm nay đột nhiên dẫn tiểu thư đi trại trẻ mồ côi a? Chẳng phải là chê tiểu thư ăn hết cơm gạo nên đuổi đi đó chứ?”
Thím ất búng ra một lá bài, lá bài đáng thương theo gió đập cái bẹp lên tấm nệm, ngay sau đó giọng thím vang lên oang oang: “Đó là chẳng phải đi tìm một vài đứa nhóc nào đó tướng tá thanh tú đem về nuôi để sau này cho tiểu thư ăn hay sao?”
Có một người giúp việc mới tới lúc này đang châm trà, mặt xanh như đít khỉ thắc mắc hỏi: “Ăn? Má ơi, chả phải là ăn thịt người sao?”
Thím Ất thở dài, vươn tay tán vào đầu người giúp việc làm cô ngã chúi dụi, thím bảo: “Lúc cô tới đây nên tìm hiểu kỹ chứ! Là tìm chồng cho tiểu thư a..”
Thím Giáp gật gù, bà vươn tay gãi gãi đầu, mùi hôi nách bốc lên hun chết hai người còn lại: “ Ôi chao.. tiểu thư cũng đã tới lúc tu tâm dưỡng tính rồi a.. Quả báo quả báo...”
-----
Trại trẻ mồ côi Nhân Ái
Lúc này, trước trại trẻ mồ côi, bà Lý và ông Lý đang mồ hôi chảy ròng ròng, vuốt gel lại cho đầu tóc gọn gàng, hai người dựa vào nhau run rẩy đứng trước cửa chờ đợi tiểu tổ tông sắp sửa đến.
Trại trẻ mồ côi Nhân Ái được cha của ông Lý lập ra vào năm 1999, đến nay sau vài chục năm hoạt động, cuối cùng đã vươn lên đứng nhất trong bảng xếp hạng của tổ chức chữ thập đỏ, trở thành nhà trẻ có uy tín nhất trong toàn quốc.
Ngày hôm qua, sau khi nhận được cuộc gọi của ông Ái, bảo rằng hôm nay phải tập trung hết những đứa trẻ tuổi từ mười hai đổ xuống để con gái ông chọn lựa. Ông Lý khóc không ra nước mắt, đập đầu vô tường than thở, cũng đâu phải là ông bán heo bán vịt đâu a, ở đây đều là tiểu tâm can của ông hết, đâu phải muốn bỏ là bỏ được...
----
Lúc này, trên xe hơi chuyên dụng của nhà họ Ái, Liễu Khuê đang ôm trong lòng một tiểu công chúa dễ thương, chỉ thấy lúc này, tiểu công chúa đang trừng mắt nhìn lão cha của mình đang bỉ ổi xấu xa cười mà căm tức đầy đầu.
“Thật vô lý, tại sao lại bắt con đi chứ?”
“Ai ya tiểu khả ái của cha”- Ái Cửu Tân vươn tay, bắt lấy Ái Tư Dĩnh đang bất mãn phòng má một bên ôm vào lòng hôn lấy hôn để, rồi ông cười hắc hăc-”Nếu không phải con an phận một tí thì ta đâu phải làm như thế này.”
“Nhưng chẳng phải cha hứa sẽ tặng con tiểu tử nhà họ Tống hay sao?”- Ái Tư Dĩnh thật sự là không hiểu, bé chỉ mới có bảy tuổi thôi, cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại khá ổn khá vui vẻ rồi, tại sao lại đi đón thêm nhiều người nữa về như thế làm gì? Tranh giành đồ chơi của bé, thay bé làm bá chủ của cả nhà hay sao? Bé không muốn, tất cả là của bé khó khăn mới có được, không đời nào để người ngoài lấy mất.
“Tiểu tử đó thì nói sau đi, chẳng phải con bảo con buồn chán sao? Cha tìm bạn về cho con để sau này con có người để bắt nạt..” Và cũng để trừng trị mày, nhưng lời còn lại Ái Cửu Tân không dám nói, sợ bị vợ yêu đánh cho một trận, rồi còn bị bát quỳ trước cửa phòng không được vào ngủ chung thì thảm rồi, hơn nữa sẽ không biết sau khi ông nói ra thì tiểu quỷ này sẽ lại làm ra trò gì để chỉnh ông đây.
Nghĩ đến đó, Ái Cửu Tân cảm thấy toàn thân lạnh buốt, đầu óc như bị bổ ra thành trăm mảnh.Lão khóc không ra nước mắt.
“Thật vậy sao?”- Ái Tư Dĩnh nghĩ, vậy thì quá tốt, bé quả thật chơi một mình rất chán, anh hai thì suốt ngày chỉ lo đi đánh nhau, chị hai thì chỉ thích học và học, không ai là quan tâm đến bé hết, suốt ngày chỉ ôm cục bông mà chơi đùa, bé chán lắm rồi, bé muốn có bạn.
“Ừ đúng, và sau này con không cần ngủ với mẹ nữa, con có bạn ngủ chung rồi đó vui không?”- Liễu Khuê vui mừng ôm con gái yêu vào người, nói thật là bà mong con bà có thêm người để chơi chung lâu lắm rồi, hai đứa nhóc kia suốt ngày chỉ lo cho bản thân, bỏ bê con bà không ai bầu bạn, thậm chí đến nỗi buổi tối phải quấy rầy hai vợ chồng bà âu yếm nhau, nghĩ đến là tức chết. Vậy thì mau mau tìm “thế thân” thôi, và sau đó nhà họ Ái sẽ trở nên trong xanh hơn...
Tiểu công chúa vui mừng cười hớn hở, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu, làm lão mẹ lão cha nhìn đến thích mắt, phải ôm vào hôn ha má phấn nộn đến đỏ lên mới chịu buông ra.
Từ xa, ông Lý thấy chiếc Limo dài ngoằng như con giun của nhà họ Ái đang chạy lại gần ông với tốc độ bàn thờ, do quá gấp, ông đẩy bà Lý làm bà mém cạp đất, nhưng bà không kịp đánh ông mà chỉ vội chạy nhanh vào trong mà hối thúc lũ trẻ mau mau chuẩn bị.
Xe vừa đỗ một cách oanh liệt phía trước, lập tức trẻ con xung quanh trại úa ra tò mò nhìn, trầm trồ tròn xoe mắt khao khát nhìn chiếc Limo kia và ước gì mình có thể được tam tiểu thư để vào mắt.
Một bước lên cành làm phượng hoàng!
Tài xế chỉnh tề bước xuống, phủi phủi áo thẳng tinh tươm, bước chân đi như quân nhân đã trải qua huấn luyện bước đến cửa xe, mở cửa ra, Ái Cửu Tân bước xuống đầu tiên, sau đó đến Liễu Khuê và cuối cùng, một bàn tay nhỏ bé vươn ra, nắm lấy tay Liễu Khuê, cái váy công chúa màu xanh bồng bềnh và cái nơ bướm trên đầu làm tăng thêm vẻ đáng yêu cho cô bé, tam tiểu thư lá ngọc cành vàng lúc này đang cực lực che giấu đi sự kích động của mình, đây cũng là lần đầu bé bị nhiều người nhìn mình đến thế a..
Thế là, tóc đen hoảng sợ ôm chân Liễu Khuê.
Lũ nhóc và lão Lý trầm trồ, tam tiểu thư thật nhát gan...
“Chào ngài thưa ngài Ái, yêu cầu của ngài chúng tôi đã chuẩn bị tốt, mời ngài và phu nhân cùng tam tiểu thư vào trong xem thử ạ.”
Rồi lão nuốt nước miếng, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp đi trước dẫn đường.
Ba người chẳng mấy chốc bước chân vào trong trại trẻ mồ côi, lũ nhóc thấy Tư Dĩnh thì tự giác tách sang hai bên, bày ra đủ mọi mặt để thu hút ánh nhìn của bé, nhưng bé chỉ lo tập trung suy nghĩ xem nên đem người như thế nào về, cần phải có da thịt cứng cáp và thần trí mạnh mẽ là điều quan trọng.
“Tiểu Dĩnh, con đi xung quanh chơi với các bạn đi. Mẹ và ba nói chuyện với ông Lý một chút.”
Tư Dĩnh nhìn mẹ mình, người mẹ khả ái lúc này đang trìu mến nhìn bé, ý tức trong đôi mắt long lanh kia là “Con thích ai thì mau đem về nhà đi“.
“Dạ mẹ.”-Bé gật đầu, hít một hơi sâu, bắt đầu tác chiến của mình.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
63 chương
41 chương
34 chương
23 chương
144 chương
49 chương
108 chương
120 chương
129 chương