Sau khi biết được tiểu tử kia thật sự bị Thương Diễm Trác bắt, Lãnh Thanh Nghiên hầu như một khắc cũng không dám ngừng nghỉ, Thương Diễm Túc triệu toàn bộ những người đã phái ra trở về, phân tán đến chung quanh Lỗ vương phủ, tùy thời chờ lệnh của hắn. Thương Diễm Trác vẫn ngồi im lặng ở chính sảnh Lỗ vương phủ, thi thoảng tầm mắt lại chuyển ra ngoài cửa, giống như đang chờ một ai đó. Khi nhìn thấy hai người xuất hiện trước cửa Lỗ vương phủ, khóe miệng hiện lên một nụ cười, cuối cùng đã tới, còn tưởng rằng bọn họ ngay cả chuyện con mình bị ai bắt đi cũng không tra ra được. Không có qua thông báo gì, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên trực tiếp xông vào trong Lỗ vương phủ, cảm nhận được ở nơi tối có ẩn giấu hơi thở nguy hiểm, sắc mặt hai người cũng không hề thay đổi, chỉ là hàn ý trong mắt càng thêm lạnh lẽo. Vẫy tay làm cho hai người đang đuổi theo ngăn cản kia xuống, Thương Diễm Trác cười nhìn Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Hai vị thật đúng là khách quý a, chỉ là không biết thất hoàng đệ cùng thất đệ muội giá lâm phủ đệ bổn vương, là có việc gì sao?” Hai người bước vào trong phòng, cũng không có tìm ghế ngồi xuống, Thương Diễm Túc trực tiếp mở miệng hỏi: “Câu này hẳn là để ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi bắt con ta, là có việc gì sao?” “Thất hoàng đệ đang nói gì vậy, bổn vương bắt con ngươi khi nào chứ? Chẳng lẽ không tìm thấy tiểu chất nhi sao? Vậy các ngươi cũng thật là, sao lại có thể không trông nom tiểu chất nhi cẩn thận chứ? Hiện tại không thấy nó, vậy mà các ngươi còn không mau đi tìm đi, nếu tiểu chất nhi có nguy hiểm, thì phải làm sao bây giờ a?” Thương Diễm Túc nhíu mày, hắn cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn ta, hơn nữa, hắn cũng không có nói cho Lãnh Thanh Nghiên, kỳ thật trong lòng hắn cũng có cảm giác không yên, giống như cục cưng đã gặp phải chuyện gì không tốt. Điều này càng khiến cho hắn không có nửa điểm tâm tư đi dây dưa với Thương Diễm Trác, thầm nghĩ phải làm thế nào khiến hắn mau mau giao cục cưng ra. “Ngươi cũng đừng có nói những lời vô nghĩa nữa, bổn vương tìm đến ngươi, tất nhiên là bởi vì Tuyệt Thế nhà ta đang ở trong quý phủ của ngươi, tốt nhất ngươi nhanh chóng giao người ra đây, nếu không, bổn vương cũng không có ngại ở trong vương phủ của ngươi đại khai sát giới!” Nghe vậy, đồng tử mắt Thương Diễm Trác co rụt lại, tươi cười trên mặt đột nhiên trở nên âm trầm, nhìn Thương Diễm Túc, lạnh giọng nói: “Thất hoàng đệ, ngươi cũng thật là không đem bổn vương để vào mắt rồi!” Giễu cợt một tiếng, nhìn Thương Diễm Trác ánh mắt tràn đầy khinh thường, nói: “Bổn vương chưa bao giờ đem ngươi để vào mắt, như thế nào, chẳng lẽ chuyện này đến tận bây giờ ngươi mới biết hay sao?” Thương Diễm Trác ánh mắt biến ảo không ngừng, đột nhiên đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, cười lạnh nói: “Đệ muội, ngươi cần phải hảo hảo mà ước thúc thất hoàng đệ của bổn vương, miễn để cho hắn làm ra chuyện gì khiến cho mọi người hối hận không kịp”. Cười khẽ một tiếng, nếu như chỉ nhìn từ vẻ ngoài của nàng mà nói, giờ phút này nàng không có nửa điểm khác thường, thậm chí ngay cả chuyện con bị Thương Diễm Trác bắt, hơn nữa còn gặp nguy hiểm, cũng không thể làm cho nàng lo lắng. Chỉ có Thương Diễm Túc đang nắm tay nàng mới biết nàng đang căng thẳng như thế nào, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên vang lên: “Đa tạ tứ hoàng huynh nhắc nhở, có điều Túc chính là phu quân của Thanh Nghiên, từ trước đến nay đều là phu xướng phụ tùy, Thanh Nghiên sao có thể ước thúc chàng được chứ? Tứ hoàng huynh vẫn là đem cục cưng nhanh trả lại cho chúng ta đi”. “Nha? Vậy thì thất đệ muội thật đúng là một Vương phi tốt, có điều, bổn vương cũng không có cách nào đem tiểu Tuyệt Thế giao trả lại cho các ngươi, bởi vì bổn vương cũng không biết hiện tại nó ở nơi nào, về phần các ngươi vì sao cho rằng nó ở quý phủ bổn vương, có lẽ là các ngươi đã tra nhầm mất rồi!” Thương Diễm Trác bày ra bộ dáng như là nước lửa không xâm khiến cho Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên đều vô cùng căm tức, Lãnh Thanh Nghiên trong mắt nhịn không được thoáng hiện một tia sát khí, lạnh lùng nhìn Thương Diễm Trác, dần dần ánh mắt kia giống như là đang nhìn một người chết vậy. Ánh mắt này khiến cho Thương Diễm Trác cả người không thoải mái, ở trên ghế điều chỉnh tư thế ngồi một chút, tầm mắt lại chuyển tới trên người Thương Diễm Túc, nói: “Thất hoàng đệ, ngươi vẫn là nhanh đi tìm tiểu chất nhi đi, đừng lãng phí thời gian ở phủ bổn vương, nếu bỏ lỡ thời gian, khiến tiểu chất nhi gặp phải bất trắc gì, các ngươi sẽ hối hận cả đời đó”. Nói xong, trên mặt Thương Diễm Trác tươi cười lại càng thêm sáng lạn, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thò tay vào trong ngực lấy ra một chuỗi vòng cổ, đặt ở trước mặt Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Có điều, trong lúc vô tình bổn vương nhặt được chuỗi vòng cổ này, nhìn qua hình như có chút quen mắt, không biết hai vị có nhận ra của ai hay không?” Đó đúng là chiếc vòng mà Thương Diễm Trác đã lấy từ trên cổ tiểu tử kia, khi nhìn thấy chuỗi vòng cổ này, ánh mắt Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hoàn toàn thay đổi. Không có nửa điểm do dự, Lãnh Thanh Nghiên từng bước đi tới trước mặt Thương Diễm Trác, thậm chí so với Thương Diễm Túc còn nhanh hơn một chút, liền công kích về phía Thương Diễm Trác. Thương Diễm Trác hiển nhiên không ngờ nàng thế nhưng nói động thủ liền động thủ, hắn còn tưởng rằng bọn họ sẽ vì xác định Thương Tuyệt Thế có ở trong tay hắn hay không, sau đó sẽ bị hắn uy hiếp, lại không ngờ rằng Lãnh Thanh Nghiên đằng đằng sát khí trực tiếp công kích qua. Nhất thời không biết phản ứng sao, chỉ một chiêu đã bị Lãnh Thanh Nghiên chế trụ, điều này khiến cho Thương Diễm Trác không khỏi một trận hoảng sợ, nữ nhân này, sao lại có thể lợi hại như vậy? Cổ nằm trong tay nàng, tùy tay hơi dùng sức một chút có thể khiến hắn đi đời nhà ma, Thương Diễm Trác tất nhiên là không dám lộn xộn, ngồi vững ở trên ghế, bối rối rất nhanh liền bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Nghiên giống như Tu La diệt thế từ chín tầng địa ngục. “Ngươi chẳng lẽ không muốn con của ngươi sao?” Đến lúc này, hắn bất chấp lại tiếp tục làm bộ như Thương Tuyệt Thế không có ở trong tay hắn, lại để cho Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên biết tiểu quỷ kia đúng là đang ở trong tay hắn, vì thế muốn hai người bọn họ thỏa hiệp. Lãnh Thanh Nghiên trong mắt lóe ra sát khí mãnh liệt, công phu nàng vốn cực cao, chỉ là Thương Diễm Túc thật sự rất biến thái, cho nên khi đối mặt với hắn nàng mới giống như kẻ trói gà không chặt, mà Thương Diễm Trác lại hoàn toàn không thể so sánh với Thương Diễm Túc, thậm chí cũng chỉ có thể so với Lãnh Thanh Nghiên bốn năm trước mà thôi. Đối với sự hoảng sợ của Thương Diễm Trác, Lãnh Thanh Nghiên căn bản là không quan tâm, chỉ hướng về phía hư không hô lên một tiếng: “Ban Ban, tìm vị trí hiện tại của cục cưng!” “Grào!” Đột nhiên, một con Bạch Hổ sặc sỡ xuất hiện ở trên nóc chính sảnh Lỗ vương phủ, thoải mái nhảy xuống mặt đất, hoàn toàn không thèm để ý đến thị vệ đang muốn bao vây nó, thoáng phân biệt phương hướng, liền lao thẳng đến địa lao Lỗ vương phủ. Thương Diễm Túc lắc mình đi tới trước mặt Thương Diễm Trác, điểm mấy huyệt đạo trên người hắn, khiến hắn không thể thi triển nội lực, sau đó kèm hai bên hắn đi ra khỏi phòng, hắn không hy vọng ở trong Lỗ vương phủ bị bất luận kẻ nào cản trở. “Thương Diễm Túc, ngươi điên rồi! Ngươi kèm hai bên thân vương, cho dù ngươi là thân vương đi nữa, cũng là tử tội!” “Phốc!” Thanh âm một vật sắc bén đâm vào thịt, toàn bộ thân thể Thương Diễm Trác kịch liệt rung rung vài cái, trên vai truyền đến đau nhức khiến cho hắn không nhịn được phát ra một tiếng kêu trầm thấp, quay đầu lại hung ác nhìn Lãnh Thanh Nghiên bên cạnh, quát: “Ngươi dám đâm bổn vương bị thương?” Lãnh Thanh Nghiên ngay cả nhìn cũng không có liếc hắn một cái, chỉ cầm lấy chuôi đao lắc lắc vài cái, nhất thời khiến cho Thương Diễm Trác đau nhe răng trợn mắt, kêu rên không thôi. “Tránh ra, nếu không ta sẽ giết Thương Diễm Trác!” Nhìn thị vệ trước mắt muốn bao vây bọn họ, y bào trên người Thương Diễm Túc không gió mà bay, trên người phát ra khí thế kinh người khiến cho thị vệ phía trước nhịn không được lui về phía sau vài bước. Thương Diễm Trác kêu lên sợ hãi: “Thương Diễm Túc, ngươi điên rồi, ngươi dám đối với bổn vương làm ra loại chuyện này, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không? Cho dù phụ hoàng sủng ái ngươi, nếu ngươi dám giết ta, thì ngay cả ngươi cũng sẽ không thể nào mà sống được!” Chỉ là những lời này đối vớiThương Diễm Túc mà nói không hề có chút tác dụng uy hiếp nào, vẫn không hề cố kỵ đi về phía trước, chỉ cần khí thế trên người phát ra cũng khiến thị vệ trước mắt lui về phía sau. “Bổn vương lặp lại lần nữa, tránh ra!” “Cô — “ Áp lực bức người khiến cho thị vệ không khỏi nuốt nuốt nước miếng, trên mặt tràn đầy sợ hãi, nhưng bởi vì Thương Diễm Trác đang ở trong tay Thương Diễm Túc, bọn họ không dám tránh ra. Xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng Bạch Hổ gầm gừ, còn có tiếng kinh hô cùng tiếng đánh nhau, Lãnh Thanh Nghiên trong mắt phát lạnh, dùng sức rút đao kia ra, mang theo một dòng máu loãng cùng tiếng hô đau nặng nề của Thương Diễm Trác. Để kiếm ở trước ngực, hờ hững nhìn thị vệ trước mắt, nói: “Không muốn chết, toàn bộ đều tránh ra!” Vốn dĩ cũng không muốn giết nhiều người, nhưng trong tình cảnh con mình đang trong nguy hiểm, nàng cũng không còn tâm tư mà nghĩ đến tính mạng của người khác được, dám chặn đường, toàn bộ giết không tha! Giờ khắc này, Lãnh Thanh Nghiên giống như bốn năm trước không hề đem tính mạng của bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt, cả người bao phủ bởi hơi thở chết chóc, cả người lạnh lẽo, không khỏi đánh thẳng vào những thị vệ bình thường trước mặt này. Mắt thấy những thị vệ còn kiên trì đứng ở đối diện, cũng không có ý tứ muốn tránh ra, Lãnh Thanh Nghiên nhẫn nại đã muốn tới cực hạn, cũng không còn quản gì đến sống chết của bọn họ Đang muốn có hành động, đột nhiên từ bên cạnh một đạo kình khí lao ra, bay thẳng đến thị vệ, va thẳng vào thân thể của thị vệ, liền khiến cho toàn bộ bọn họ đều ngã. Thương Diễm Trác đồng tử co lại giống như lỗ kim, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, hắn vẫn luôn biết công phu của Thương Diễm Túc cao hơn hắn rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ đến vừa mới vẫy vẫy tay khiến cho mười mấy thị vệ ngã xuống, tuy rằng những thị vệ này so với người bình thường cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi. Thương Diễm Túc cũng không có dừng lại lâu, trực tiếp nắm lấy Thương Diễm Trác bay vọt qua đỉnh đầu thị vệ, sau đó hướng về phía Bạch Hổ đang rít gào mà lao tới. Lãnh Thanh Nghiên cũng không động tay giết người nữa, mà theo sát phía sau Thương Diễm Túc đi về phía cửa kia, chỉ cần những người này đừng cản trở đường của nàng, nàng cũng không muốn giết người. Dọc theo đường đi vẫn gặp một số kẻ cản trở bọn họ, tuy không trực tiếp xông lên cứu Thương Diễm Trác từ trong tay bọn họ, bởi vì bọn họ không dám, nhưng lại cản trở đường phía trước của Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên. Điều này càng khiến cho sát khí của bọn họ tăng lên, một đường chém giết, mãi cho đến một lúc, tất cả mọi người cũng chỉ dám xa xa nhìn bọn họ, cũng không dám xuất hiện trước mặt cản trở bọn họ. Thương Diễm Trác sắc mặt cũng đã khó coi đến cực hạn, hắn không ngờ rằng Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên lại giống như hai kẻ điên vậy, dám không nhìn đến thân phận thân vương của hắn trực tiếp ở trong vương phủ động thủ với hắn, thị vệ trong phủ hắn lại không có một ai có thể ngăn cản bọn họ. Đương nhiên, vì những người này chỉ là thị vệ bình thường. Trên người Thương Diễm Trác, cũng bị Lãnh Thanh Nghiên gây thêm nhiều vết thương khác, máu tươi chảy không ngừng, mà hắn lại bị Thương Diễm Túc kèm hai bên không thể ngăn cản, dần dần, bởi vì mất máu nhiều mà có cảm giác đầu váng mắt hoa. Cửa địa lao Lỗ vương phủ, giờ phút này cũng đang diễn ra một trận chiến kịch liệt, Bạch Hổ cùng thủ vệ ở cửa lao đang giằng co lẫn nhau, đã không hề thiếu thị vệ nằm trên mặt đất, mà trên da lông trên người Bạch Hổ cũng có một chút tổn thương. Điều này khiến cho Bạch Hổ vốn tâm cao ngạo vô cùng tức giận, nó chính là vua trong loài vật, sao lại có thể để cho những kẻ trong mắt nó vốn nhu nhược vô cùng làm cho nó bị thương, mặc dù chỉ là những xây xước nhẹ dường như cũng không thể coi là bị thương, nhưng vẫn khiến cho nó tức giận vô cùng. “Grào!” Bạch Hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng hét một tiếng, sau đó đột nhiên hướng xông về phía những thị vệ kia, mở to một mồm máu cắn xuống, móng vuốt sắc nhọn bổ xuống, đuôi thì quét ngang, gần mười tên thị vệ bị quét bay ra ngoài, mà phương hướng nó tiến lên thủy chung chỉ có một, là địa lao. Khi Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên kèm hai bên Thương Diễm Trác đến đây, Bạch Hổ đã đem gần một nửa thị vệ quét ra ngoài, tuy cũng không có bao nhiêu người bị mất mạng, nhưng trong đó bị thương không thể nhúc nhích cũng là rất nhiều. Những người đó nhìn thấy Thương Diễm Túc đến, nhất là khi nhìn thấy trên tay bọn họ còn kèm hai bên Thương Diễm Trác, đều sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, tạm thời tránh khỏi Bạch Hổ, ngược lại vây quanh Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên. Bạch Hổ điên cuồng hét lên một tiếng, đem hai gã thị vệ còn che ở trước mặt nó hất sang một bên, sau đó trực tiếp vọt vào trong. Thương Diễm Túc trên tay thoáng dùng sức, bả vai Thương Diễm Trác nhất thời truyền đến một trận thanh âm xương cốt ma xát, đau đớn khiến cho Thương Diễm Trác gần như sắp hôn mê tỉnh táo hơn rất nhiều. “Để bọn họ tránh ra, nếu không, ta trước phế đi bả vai của ngươi!” Thương Diễm Trác trong mắt hiện lên một tia dữ dội, nhưng vẫn áp chế lại, hướng thị vệ chắn ở phía trước nói: “Các ngươi toàn bộ đều lui ra!” Thị vệ đều thối lui sang một bên, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên tiến quân thần tốc, thẳng tiến về phía địa lao, trong địa lao không có người nào, bởi vì toàn bộ thị vệ nơi này đều bị Bạch Hổ dẫn ra ngoài, hiện tại hoặc nằm trên mặt đất, hoặc thối lui đến một bên, còn lại toàn bộ đều ở ngoài. “Grào!” Phía trước truyền đến tiếng gầm của Bạch Hổ, Lãnh Thanh Nghiên trong lòng trầm xuống, chộp lấy chuỗi vòng cổ trong tay Thương Diễm Trác, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía kia. “Cục cưng!” Hành động của Lãnh Thanh Nghiên khiến cho Thương Diễm Túc trong lòng trầm xuống, tốc độ không khỏi nhanh hơn, theo sát phía sau Lãnh Thanh Nghiên. Dường như là chạy song song với nàng. Trong địa lao, Bạch Hổ đứng ở nơi đó, trong miệng ngậm lấy tiểu tử kia, xoay người lại, nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên tiến vào, lại nhu thuận đem tiểu tử kia đặt ở trên mặt đất, mà tiểu tử kia giờ phút này, cả người ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, tràn đầy vẻ thống khổ. Nhìn thấy con trai bảo bối biến thành như vậy, Lãnh Thanh Nghiên đau lòng vô cùng, nước mắt nhịn không được liền chảy xuống, vọt đến bên người bé ôm bé vào trong ngực, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của bé, nghẹn ngào kêu: “Cục cưng, mẹ tới cứu con đây, con mau tỉnh lại đi, đừng dọa mẹ!” Thương Diễm Túc đi tới bên người tiểu tử kia, nhận lấy bé từ trong ngực Lãnh Thanh Nghiên, nhìn gương mặt xám như tro tàn của bé, trên người hơi thở bạo kiệt trong giây lát tăng lên, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Thương Diễm Trác đã bị hắn ném sang một bên, thanh âm giống như từ trong vực sâu địa ngục truyền ra, u lãnh hỏi: “Ngươi làm gì con ta?” Bộ dáng tiểu tử kia giống như là đã chết khiến cho Thương Diễm Trác kinh hách vạn phần, khi Thương Diễm Túc thét hỏi mới giật mình tỉnh lại, vội vàng lắc đầu nói: “Ta chỉ cho nó ăn thực cốt tán mà thôi, sẽ chỉ làm cho nó cảm giác đau đớn khó nhịn, không có khả năng sẽ chết a!” Lời vừa nói ra, toàn bộ độ ấm trong địa lao đột nhiên kịch liệt giảm xuống, Thương Diễm Túc sát khí trong mắt đại thịnh khóa chặt chẽ Thương Diễm Trác lại, mặc cho hắn làm sao cũng không thể giãy dụa Lãnh Thanh Nghiên cũng đột nhiên quay đầu lại, âm lãnh nhìn chằm chằm Thương Diễm Trác, sát khí trên người so với Thương Diễm Túc càng thêm dày đặc, dù sao, nàng cũng là tử sĩ ưu tú nhất, giết người vô số, dường như chính là từ trong đống người chết mà trưởng thành. Cho dù công lực Thương Diễm Túc trên nàng, nhưng loại sát khí trên người này, cũng không thể so sánh với Lãnh Thanh Nghiên. “Thương Diễm Trác, không ngờ rằng ngươi có thể xuống tay với một đứa nhỏ như vậy, cũng thật tốt!” Lãnh Thanh Nghiên sát khí trên người càng thêm mạnh mẽ, trong mắt chỉ còn một mảnh lạnh như băng, biểu tình trên mặt lại bình tĩnh lạ thường, Thương Diễm Trác thấy vậy ngay cả đáy lòng không khỏi cũng run run một chút, cả người đều giống như rơi vào huyền băng. “Mẹ… Phụ thân.. “. Tiểu tử kia đột nhiên khẽ nỉ non gọi một tiếng, bé có cảm giác giống như mẹ đang ở bên người bé, giống như, đang được nằm trong vòng ôm ấm áp của phụ thân. Nhưng mà, thật là khó chịu, đau quá, không mở mắt ra được, thân mình không cử động được, ngay cả miệng cũng không động đậy được. Hai tiếng gọi này khiến cho Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên vội vàng đem tầm mắt chuyển đến trên người bé, đồng thời cũng khiến điên cuồng của hai người hơi bình tĩnh xuống một chút. Nhìn bộ dáng hiện tại của con trai bảo bối, Lãnh Thanh Nghiên đau lòng không thôi, hận không thể thay thế bé chịu thống khổ như vậy, Thương Diễm Túc ôm chặt con trai bảo bối trong lòng, bàn tay cầm tay Lãnh Thanh Nghiên cả người đang run run không thôi, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, hỏi: “Nghiên nhi, có cách nào không?” Lãnh Thanh Nghiên cố gắng nhịn lại run run của mình, nhưng mà nàng làm thế nào cũng không được, nàng muốn giết người, nhìn cục cưng thống khổ như vậy, nàng không nhịn được cả người run run, càng muốn giết người. Cái loại áp lực thống khổ này, làm cho Lãnh Thanh Nghiên nước mắt nhịn không được chảy xuống, đọng lại trên mặt cục cưng, trên tay Thương Diễm Túc. Bàn tay run run đưa chiếc vòng cổ ra, hít sâu mấy hơi thở mới miễn cưỡng khiến mình tỉnh táo lại, cũng không nói thêm gì, liền đem chiếc răng hổ trên vòng cổ lấy xuống, nhẹ nhàng mở miệng tiểu tử kia ra, đem chiếc răng hổ kia thả vào. Chiếc răng hổ bỏ vào trong miệng tiểu tử kia không có chút phản ứng, tiểu tử kia cũng giống vậy không có phản ứng gì, Lãnh Thanh Nghiên lại đem chiếc vòng đen như mực kia nắm trong lòng bàn tay, vận nội lực tới lòng bàn tay, khi nàng mở tay ra, vòng cổ kia đã không thấy đâu, trong tay cũng chỉ có một ít bột phấn màu đen. Lại giống như vừa rồi đem toàn bổ đổ vào trong miệng tiểu tử kia, sau đó đặt tay trên lưng bé, nội lực nhè nhẹ tiến vào trong cơ thể bé. Mà bột phấn màu đen trong miệng tiểu tử kia, chiếc răng hổ kia cũng nhanh chóng bắt đầu tan ra, biến thành một một dòng chất lòng chảy vào trong cơ thể bé. Thời gian trôi qua, sắc mặt tiểu tử kia cũng bắt đầu tốt hơn, thấy thế, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên đều không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là Lãnh Thanh Nghiên trên trán đã bịt kín một tần mồ hôi, ánh mắt cũng có một tia mỏi mệt. Thương Diễm Túc nhìn vậy đau lòng, nói: “Nghiên nhi, để ta làm cho, nàng chỉ cần nói cho ta biết ta nên làm như thế nào”. Nhẹ gật đầu, nói: “Chỉ cần truyền nội lực dẫn thuốc kia, chạy khắp kinh mạch cục cưng, đợi đến khi dược lực được hấp thu hoàn toàn, sau đó lập tức đi tìm Trần Nhiên”. Đúng vậy, kỳ thật chuỗi vòng cổ kia là Diệp Trần Nhiên dùng các loại dược vật luyện chế theo cách đặt biệt nào đó mà thành, tiểu tử kia vẫn luôn đeo nó, để cho dược vật có thể thẩm thấu dần dần vào cơ thể bé. Bởi vì năm đó khi Lãnh Thanh Nghiên dùng ngất dược, tuy rằng dược vật này đối người bình thường nói là không độc không hại, nhưng khi đó dù sao tiểu tử kia cũng chỉ mới hình thành, làm sao có thể không chịu ảnh hưởng? Nếu không phải Diệp Trần Nhiên y thuật cao minh, tiểu tử kia thậm chí căn bản là không thể sinh ra, hơn nữa sau khi sinh ra trên người cũng mang theo một chút biến chất của dư độc ngất dược. Bé còn quá nhỏ, thân thể tất nhiên là vô cùng yếu ớt, cho nên nếu muốn hóa giải độc này trong cơ thể cũng không thể dùng phương pháp quá nhanh, bởi vì như vậy sẽ gây tổn thương tới thân thể bé, Diệp Trần Nhiên mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Đem các loại dược vật luyện chế thành vòng cổ, đeo ở trên cổ tiểu tử kia, để cho bé dần dần tự hấp thu, đợi đến khi cái này hoàn toàn biến mất, bé cũng sẽ không có chuyện gì. Về phần vì sao phải làm thành vòng cổ mà không phải hình dáng khác, thuần túy là sở thích cá nhân của Diệp Trần Nhiên. Diệp Trần Nhiên nói qua, chiếc vòng cổ này không thể dời khỏi người tiểu tử kia quá một canh giờ, nếu không, bé sẽ bị độc phát, nhẹ thì nguyên khí tổn thương, nặng thì chết. Điều này cũng lý giải vì sao vừa rồi hai người nhìn thấy chiếc vòng cổ sắc mặt đại biến, nguyên nhân khiến Lãnh Thanh Nghiên lại trực tiếp ra tay. Hiện tại, phải đem chuỗi “Vòng cổ” làm từ thuốc này để cho tiểu tử kia nhanh chóng hấp thu, nếu không, tánh mạng của bé thật sự sẽ khó giữ được. Hấp thu xong, tạm thời bé sẽ không có việc gì, nhưng mà để cho bé mạnh mẽ hấp thu như vậy cũng không thể trung hòa độc tố ở trong cơ thể bé được, cho nên trong hai ngày này phải đưa đến chỗ đến Diệp Trần Nhiên, để hắn chẩn đoán một lần nữa, lại đúng bệnh kê thuốc. Tiểu tử kia kinh mạch so với người lớn là yếu hơn nhiều, cho nên đem dược lực dẫn đường vận chuyển trong kinh mạch bé cũng phải cẩn thận nhu hòa, điều này cũng khiến cho quá trình hấp thu dược lực vẫn vô cùng chậm rãi. Thương Diễm Túc tiếp nhận việc của Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên ở bên cạnh cúi đầu nhìn sắc mặt bắt đầu chuyển tốt của con bảo bối, thậm chí quên vị trí hiện tại của chính mình, thầm nghĩ cứ lẳng lặng nhìn bé như vậy thôi, thiếu chút nữa, nàng đã mất đi cục cưng của nàng. Thương Diễm Trác sắc mặt âm tình bất định nhìn tình huống trước mắt, tuy hắn không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao thực cốt tán lại khiến tiểu tử kia giống như sắp chết vậy, nhưng hắn biết tình cảnh hiện tại của hắn thực không ổn. Một chút cơ hội hiếm hoi cũng không có, hiện tại mấy đại huyệt trên người hắn đều bị phong bế, tuy rằng hành động không ngại, nhưng nếu muốn vận công là không có khả năng, chứ đừng nói là rời đi trước mắt Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên. Nhìn động tác Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, hắn mơ hồ biết chuyện này có khả năng cùng việc hắn lấy đi chuỗi “Vòng cổ” kia có liên quan, không ngờ rằng chiếc vòng cổ kia cũng không đơn giản như vậy. Nhìn thấy hai người đang vội vàng vận công cho con của bọn họ, Thương Diễm Trác trong mắt hiện lên một tia ác ý, ý cười nơi khóe miệng cũng dần dần âm trầm. Thong thả cẩn thận ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhặt lên đoản kiếm Lãnh Thanh Nghiên đã ném xuống đất, lặng yên tiếp cận, tuy rằng công lực hắn bị phong, nhưng động tác chiêu thức cơ bản vẫn còn. Sau khi tiếp cận đến sau lưng Lãnh Thanh Nghiên, đột nhiên giơ kiếm hướng lưng nàng hung hăng đâm tới cảm giác được phía sau lạnh như băng khác thường, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ngẩng đầu xoay người, không chút do dự liền đánh ra một chưởng, “Phanh!” Thương Diễm Trác trực tiếp bay đi. Công lực của hắn cũng không bằng Lãnh Thanh Nghiên, hơn nữa huyệt đạo bị phong, chỉ giống như người bình thường, làm sao có thể chịu được một chưởng như vậy của Lãnh Thanh Nghiên? Sau khi bay ra ngoài hung hăng va vào lan can địa lao, máu tươi mãnh liệt phun ra. Thương Diễm Túc sắc mặt âm trầm, nếu không phải trên tay còn đang giúp con bảo bối hóa giải dược lực, hắn sao có thể ngẩn ngơ như vậy chứ? Mà Lãnh Thanh Nghiên trên mặt cũng là sát khí mạnh lên, vốn đã tạm thời quên Thương Diễm Trác, không ngờ rằng hắn lại chủ động nhắc cho nàng nhớ, khiến cho nàng nhớ tới vẫn còn có người này, thiếu chút nữa hại chết con trai của nàng! Cho dù hắn cái gì cũng không có làm, chỉ là đem thực cốt tán nhét vào miệng cục cưng, cũng đã đáng chết một vạn lần! Thương Diễm Trác quả nhiên là không bằng cầm thú, ngay cả đứa nhỏ như vậy cũng có thể hạ thủ ngoan tuyệt như thế. Cục cưng tạm thời hẳn là không có việc gì, hơn nữa còn có Thương Diễm Túc tự mình dẫn dược, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có gì phải lo lắng, nàng đứng lên xoay người lại đối mặt Thương Diễm Trác, thanh âm u lãnh nói: “Thương Diễm Trác, ngươi muốn chết!” Bộ dáng của Lãnh Thanh Nghiên khiến Thương Diễm Trác trong lòng chợt lạnh, ngồi dưới đất lui về phía sau một ít, tựa lên lan can, ngẩng đầu đề phòng nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Ngươi muốn làm gì? Bổn vương nhưng thân vương, ngươi nếu dám mưu hại thân vương.. “. “Thì sao nào?” “Cho dù là phụ hoàng, cũng sẽ không bảo vệ chu toàn được cho các ngươi!” Lãnh Thanh Nghiên căn bản là không cần những điều đó, chẳng qua trong mắt lóe lên hàn quang, sát khí hiện lên, lạnh giọng nói: “Dám đả thương con của ta, cho dù ngươi là Hoàng Thượng, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” “Ngươi.. “. “Câm miệng!” Lãnh Thanh Nghiên đi về phía hắn, tùy tay nhặt đoản kiếm của nàng trên mặt đất lên, lạnh lùng tàn khốc nhìn Thương Diễm Trác, nói, “Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết nhanh như vậy, thiếu chút nữa thì hại chết cục cưng của ta, ta nhất định sẽ chậm rãi tra tấn ngươi, cho ngươi sống không bằng chết!” Thương Diễm Túc làm như không thấy tánh mạng của Thương Diễm Trác đang bị đe dọa, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người con bảo bối ở trong ngực. Về phần Nghiên nhi muốn đối phó với Thương Diễm Trác như thế nào, hắn không có ý kiến gì, dám thương tổn cục cưng nhà hắn, còn có ý đồ ám sát Nghiên nhi, nên phải chịu tra tấn tàn khốc nhất trên đời! Mà lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa địa lao, rất nhanh, từ phía ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, còn có một thanh âm lanh lảnh vang lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”