Chí Tôn Đào Phi
Chương 65
Thương Diễm Túc một mình lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, nhịn không được nhớ tới chuyện vừa mới được biết, lòng có chút hỗn loạn, hắn thậm chí cũng không biết là sau khi biết được chuyện kia, tâm tình hiện tại như thế nào.
Cao hứng, bởi vì mẫu hậu còn chưa chết, mất mát, bởi vì mẫu hậu thế nhưng lại bỏ rơi bọn họ mà đi, thậm chí còn làm cho bọn họ nghĩ là người đã chết, thả lỏng, bởi vì mẫu hậu vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ, đến tận khi bọn họ tự bảo vệ được mình mới rời đi.
Lãnh Thanh Nghiên đứng cách đó xa xa, nhìn Thương Diễm Túc lộ ra bóng dáng cô đơn, khẽ thở dài, đi đến phía sau hắn nhẹ nhàng ôm lấy, khuôn mặt dán ở trên lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Túc, chàng vẫn còn ưu phiền vì chuyện của mẫu hậu sao?”
Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: “Nghiên nhi, ta không biết, ta cũng không biết tâm tình ta lúc này là cái gì nữa, thực là hỗn loạn”.
Dán mặt trên lưng hắn nhẹ cọ vài cái, hỏi: “Túc, những năm gần đây, chàng có nghĩ là mẫu hậu?”
“Đương nhiên là có nghĩ”.
“Vậy hiện tại biết rằng mẫu hậu còn sống, chẳng lẽ không vui vẻ sao?”
“Vui vẻ, nhưng mà, khi nghĩ đến người thế nhưng bỏ ta cùng cửu đệ lại, trong lòng ta rất khó chịu”. Thương Diễm Túc nhíu mày lại, thần sắc trên mặt có chút giãy dụa.
Lãnh Thanh Nghiên đi vòng ra trước mặt hắn, đưa tay lên ôm lấy mặt hắn, cười nói: “Tướng công, nếu lời Như di nói là thật, như vậy có nghĩa là mẫu hậu vẫn luôn ở trong cung, ở lại bên người phụ hoàng, trơ mắt nhìn người nam nhân mà mình yêu thương nhất lại đi sủng ái nữ nhân khác, nàng nhất định sẽ rất thống khổ”.
Thương Diễm Túc trong mắt xuất hiện một tia dao động, nói: “Nhưng mà vì sao người lại không nói ra? Thậm chí còn không có nói cho phụ hoàng biết là người yêu hắn. Nói không chừng, phụ hoàng sẽ vì người, mà huỷ bỏ hậu cung?”
“Tướng công, mẫu hậu là một người kiêu ngạo, làm sao có thể dễ dàng mà giao ra tình cảm? Cho dù đã yêu thương, nhưng mà đối mặt với tình huống bất đắc dĩ kia, nàng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Mẫu hậu thấu hiểu đại nghĩa, căn bản người sẽ không làm ra chuyện tình mà người đời cho rằng là yêu cơ họa quốc như vậy “.
Sửng sốt một chút, nhẹ vỗ về khuôn mặt tươi cười của nàng, nói: “Sao ta lại có cảm giác, nàng so với ta còn hiểu mẫu hậu hơn đâu?”
“Bởi vì ta cũng là nữ nhân a, đương nhiên là ta sẽ hiểu được lòng phụ nữ nghĩ gì. Đương nhiên, ta cũng không phải là một người hiểu đại nghĩ như mẫu hậu, ta tình nguyện làm một yêu nữ hại nước hại dân trong miệng người đời, cũng không cần cùng nữ nhân khác chia xẻ tướng công của mình. Ai dám giành giật tướng công với ta, ta liền diệt a!”
Tâm tình đang suy sụp không khỏi có chút tốt hơn, cười hỏi: “Vậy bốn năm trước, vì sao nàng không tiêu diệt Sử Vân Kiều, mà lại chọn cách rời đi?”
Khóe miệng cong cong, nói: “Như vậy không phải là lợi cho chàng quá hay sao? Hừ, dám gạt ta, dám làm cho ta thương tâm, ta mới không dễ dáng tha thứ cho chàng đâu! Hơn nữa, thời điểm đó, ta vốn cũng đã nghĩ đến lúc phải rời khỏi rồi, bởi vì còn rất nhiều chuyện chờ ta đi làm, ta vừa hạ quyết định quyết tâm không rời đi nữa, chàng lại làm ra chuyện tình như vậy, ta đương nhiên là lựa chọn rời đi rồi”.
“Nghiên nhi..”.
Nhào vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Cho nên Túc, chàng đừng có buồn nữa được không? Mẫu hậu khẳng định cũng rất luyến tiếc rời khỏi hai người, nói không chừng hiện tại người đang ở một nơi mà chúng ta không biết mà nhìn chàng đâu!”
Hít sâu một hơi, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, nói: “Nghiên nhi, làm cho ta còn muốn tưởng”.
“Được, có điều buổi tối cần phải tập trung tinh thần, nếu như chàng dám để mình bị thương, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chàng, sẽ làm cho chàng đã bị thương còn bị thương hơn
“Ta biết”.
Bên trong Hoa Dung cung, Thương Lang Hoàng hai tay ôm mặt ngồi ở trên giường, Như Quý phi ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài cũng đừng đau khổ nữa”.
Thương Lang Hoàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu hai mắt có chút vô thần, nhẹ giọng nói: “Nàng ấy vì sao lại ngu như vậy? Vẫn luôn xa cách đối với trẫm, chỉ là vì không muốn cho trẫm phát hiện ra tình yêu của nàng ấy đối với trẫm, điều này khiến cho trẫm làm sao mà có thể chịu nổi?”
“Hoàng Thượng, tỷ tỷ nàng.. “.
“Trẫm biết, nàng ấy sợ sau khi trẫm biết sẽ làm ra chuyện gì đó bất lợi cho xã tắc, cũng sợ rằng nếu còn tiếp tực ở lại bên cạnh trẫm thì cũng sẽ làm ra một số truyện tình như vậy, nàng là một người thấu hiểu đại nghĩa, nhưng trẫm thực hi vọng là nàng có thể ích kỷ một chút”.
Như Quý phi trên mặt xuất hiện mỉm cười, nói: “Tỷ tỷ là một người như vậy, Hoàng Thượng cũng hiểu tỷ ấy mà đúng không, hơn nữa, hiện tại Hoàng Thượng đi tìm tỷ tỷ về, lúc này cũng chưa phải là muộn”.
Nhẹ lắc đầu, thở dài nói: “Nàng sẽ không trở về, mà trẫm làm hoàng đế, có rất nhiều chuyện tình, đều là thân bất do kỷ, hiện tại, cho dù muốn vì nàng ấy mà hủy bỏ hậu cung, thì cũng không kịp nữa rồi”.
Trong hậu cung nữ nhân rất nhiều, nếu là ở thời điểm lúc đó khi mà hắn còn có ít phi tử, còn có thể đem những nữ tử đó trục xuất khỏi cung, nhưng hiện tại, nếu như mà làm như vậy, nhất định sẽ khiến cho triều đình rung chuyển.
Như Quý phi trong mắt xẹt qua một tia sáng, đột nhiên nói: “Hoàng Thượng, sao ngài không học theo tỷ tỷ?”
“Nàng có ý gì?”
“Năm đó tỷ tỷ giả chết ra khỏi cung, người vì sao lại không thể? Những nữ nhân trong hậu cung thì cứ để họ ở lại đi, mà nếu ngài đi tìm tỷ tỷ, tin tưởng rằng tỷ tỷ sẽ không cự tuyệt ngài đâu? Đương nhiên, Hoàng Thượng ngài cũng có thể trực tiếp thoái vị truyền cho người hiền tài, đến lúc đó ngài cũng có thể một mình ra khỏi cung, không cần phải để ý đến những phi tử ở trong hậu cung này”.
Nói như vậy, nếu như là một vị phi tử khác, hay thậm chí là hoàng hậu nói ra, thì đều là đại nghịch bất đạo, nhưng Như Quý phi là người nói ra những lời này, lại không hề khiến cho Thương Lang Hoàng cảm thấy tức giận, hơn nữa lại còn trầm tư suy nghĩ.
Cười khẽ một tiếng, dường như là đột nhiên nghĩ suốt rất nhiều chuyện tình, nói: “Nói đến giả chết, trẫm lại nghĩ tới một người khác “.
“Hoàng Thượng nói, Thanh Nghiên?”
“Đúng vậy, trẫm đột nhiên thực hâm mộ Túc nhi đâu, bởi vì Thanh Nghiên cũng không thèm để ý đến ánh mắt thế tục, chỉ dựa vào việc mình thực yêu thích mà làm, bản tính như vậy, trẫm thật là hi vọng có thể ở trên người Quyết nhi a!”
“Nhưng Hoàng Thượng chẳng nhẽ là ngài đã quên ư? Năm đó nhưng Hoàng Thượng ngài.. “.
Thương Lang hoàng sắc mặt cứng đờ, có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Nhã nhi, nàng nói xen, nếu như ta thực sự thoái vị, vậy thì nên để cho ai tiếp nhận vị trí hoàng đế này đây?”
Như Quý phi cười nhẹ nói: “Hoàng Thượng trong lòng, không phải là đã sớm chọn được người rồi hay sao?”
Vào ban đêm, mấy đạo bóng dáng từ bên trong Lạc Vương phủ bay vút ra, dường như đều trong một khoảng thời gian, các ngõ ngách trong kinh thành đều có người ẩn náu, cũng đều hướng về cùng một phương hướng mà bay đi.
Bên ngoài kinh thành ba mươi dặm trong một khu rừng, có một đại lượng nhân mã ẩn nấp, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên sau khi đã đến được địa điểm đã ước định, thì cũng đã có một người so với bọn họ còn nhanh chân hơn xuất hiện ở nơi này.
“Minh Dạ?” Lãnh Thanh Nghiên kinh hỉ kêu lên, chạy đến bên người hắn, nói, “Minh Dạ, cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không tới chứ!”
U Minh Dạ cả người vẫn được bao phủ dưới hắc bào như cũ, không có bất kì kẻ nào có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn, thậm chí ngay cả thân mình cũng bị hắc bào rộng thùng thình che đi không lộ ra.
Nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên chạy đến bên người mình, thực tự nhiên cầm tay nàng, nói: “Ta cũng đã đến kinh thành từ sớm chỉ là vì có một số việc phải làm, cho nên không thể tới tìm các ngươi sớm được.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng àm ôn nhu, một chút cũng không hề giống với là của một tên sát thủ. Lãnh Thanh Nghiên hiểu gật gật đầu, mà Thương Diễm Túc cũng đã đem tầm mắt dừng lại ở trên tay hắn.
Minh Dạ cũng là đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, ánh mắt xuyên qua hắc bào lẳng lặng đối diện cùng với Thương Diễm Túc, nhìn không ra giờ phút này trên mặt hắn là biểu tình như thế nào, mà Thương Diễm Túc cũng cảm nhận được rõ ràng từ trên người hắn phát ra không có ý tốt.
“Vương gia”.
Thương Diễm Túc cũng hướng về phía hắn nhẹ gật đầu, sau đó đi đến bên người Lãnh Thanh Nghiên, đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, nói: “Lâu nay vẫn được nghe về đại danh của lâu chủ Vô Ảnh lâu, hôm nay mới được gặp mặt”.
Mấy ngày nay vẫn không nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này, có điều hiện tại cũng đã gặp, dường như cũng không có gì khác biệt với suy đoán cho lắm. Nếu chỉ dựa vào thanh âm của hắn, khiến cho người ta liên tưởng bộ dạng của hắn giống như thần đế vậy, phiêu dật thoát tục, cũng không biết cảm giác như vậy có đúng hay không.
“Tại hạ cũng đã sớm nghe đại danh của Vương gia, đã sớm hy vọng được gặp người, hôm nay cuối cùng cũng được toại nguyện”.U Minh Dạ nhẹ giọng nói.
Lãnh Thanh Nghiên quay trái phải nhìn hai người kia, trong mắt có thần sắc vô tội, hai người kia sao lại giống như có mùi khói thuốc súng đâu? Có cừu oán? Nhưng mà hai người kia, trước kia giống như chưa có gặp qua nhau nha.
Lại có mấy đạo nhân ảnh hướng về phía này bay vút đến, rất nhanh cũng đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Thương Diễm Túc cùng U Minh Dạ hai người cũng tạm thời rời tầm mắt, giống như không có chuyện gì vậy.
Rất nhanh, người dường như cũng đã đến đông đủ, cũng không có ai nói thêm cái gì, kế hoạch cũng đã sớm an bài tốt lắm rồi, mọi người cùng nhau hướng vào phía sâu trong rừng rậm mà bước vào.
“Đầu tiên chúng ta sẽ thâm nhập vào bên trong mật đạo, sau đó bên ngoài sẽ đợi chúng ta phát ra tín hiệu, ám vệ bên ngoài cùng những người khác mai phục hãy cùng nhau phát lệnh tiến vào, khiến cho bọn ám vệ không thể tiến vào trong mật đạo này mà đi tiếp ứng cho luyện ngục “.
“Được, những ám vệ cùng tử sĩ quanh đây cứ giao cho những người đó đi, chúng ta trực tiếp tiến vào luyện ngục, đi đối phó với tử sĩ bên trong đó!”
“Không biết mấy năm nay, bọn họ thế nào”. Diệp Trần Nhiên đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cho hầu như mấy người đều ngừng lại trong nháy mắt.
Tang Dĩnh nhẹ chau đôi mày thanh tú, nói: “Nếu như bọn họ đều đã giống như bọn tử sĩ, ta sẽ không nương tay!”
Đây cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây, dù sao đối với bọn họ mà nói, đây chính là chuyện mà bọn họ đã cố gắng bao năm nay, sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hủy, kể cả là những người đã từng ước định với nhau đó.
Thương Diễm Túc nắm chặt lấy bàn tay của Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy, hơn nữa lại ở trong luyện ngục, đâu ai biết là những kẻ đó còn sống hay không”.
Cả người run rẩy, không khỏi nắm chặt cánh tay, dù sao bọn họ đối với tình huống trong đó cũng không quen thuộc cho lắm, cũng không biết những người kia ở trong đó vì tuyển ra tử sĩ tốt nhất, hoặc là vì những nguyên nhân khác mà phải giết nhau.
Rất nhanh, bọn họ cũng đã đi đến gần bên cửa vào luyện ngục, từ hai bên lại xuất hiện một đại đội hắc y nhân, hướng về phía Thương Diễm Túc hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia!”
“Đứng lên đi!” Sau đó quay về phía đám người Diệp Trần Nhiên bên cạnh, nói, “Bổn vương lần này phái ra ba trăm tinh anh, là đặc biệt dùng để đối phó với tử sĩ của Mộc gia, yên tâm, thực lực của mỗi người bọn họ so với tử sĩ của Mộc gia chỉ có mạnh hơn chứ không có kém”.
Vân Mộng Tuyết tầm mắt đảo qua lại trên đám người hắc y nhân kia hai mắt một trận tỏa sáng, sau đó chắp tay hướng về phía Thương Diễm Túc nói: “Đa tạ Vương gia!”
“Vân minh chủ khách khí, đối phó với Mộc gia đối với triều đình cũng là chuyện vô cùng quan trọng”.
Chung quanh Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện một đôi hắc y nhân, vô thanh vô tức, tầm mắt Lãnh Thanh Nghiên đảo qua trên người bọn hắn, sau đó nói: “Tổng cộng một trăm chín mươi chín người, không môn không phái”.
Trong bóng tối xung quanh bọn họ, đang có một số người ẩn nấp, bọn họ cũng không có hiện thân ra trước mặt mọi người, chỉ là U Minh Dạ nói tiếp: “Vô Ảnh lâu một trăm mười người, có thực lực đối phó với tử sĩ trong luyện ngục”.
Diệp Trần Nhiên phe phẩy quạt giấy, cười tủm tỉm nói: “Thần Y môn cũng không có cao thủ gì, có điều giết người cũng không nhất định là phải có công phu cao hơn so với đối thủ mới tốt, cho nên, Thần Y môn một trăm người, tiến vào luyện ngục “.
Vân Mộng Tuyết cũng là nhẹ giọng nói tiếp: “Ta không yên tâm với những người giang hồ, cho nên cũng chỉ có thể tìm được ít người hơn, người có thực lực để tiến vào luyện ngục cũng chỉ có sáu mươi người, nhưng thực lực của mỗi người đó trên giang hồ cũng có thể coi như là hạng nhất “.
Những người này đều là muốn đi vào luyện ngục, mà ở bên ngoài công kích, thu hút ám vệ cùng một bộ phận tử sĩ của Mộc gia cũng là một bộ phận khổng lồ, bọn họ mai phục ở bên ngoài, chỉ còn chờ tín hiệu của bọn Lãnh Thanh Nghiên sẽ liền công kích. Tuy rằng những người này thực lực không phải là quá mạnh, nhưng nếu muốn kiềm chế những ám vệ của Mộc gia thì cũng không có vấn đề gì cả.
Để tiến vào trong luyện ngục, kỳ thật có hai cửa để vào, một cái là ở trong rừng rậm này, còn một cái nữa chính là ở bên trong Mộc gia, nhưng bất kể là nhìn từ góc độ nào, thì trực tiếp tiến công vào Mộc gia cũng không phải là lựa chọn tốt.
Dẫn theo hơn một ngàn người tiến vào trong cửa luyện ngục, từ cửa đi vào luyện ngục giống như là đi vào mê cung vậy, nhưng cũng chỉ có thể đi ra khỏi mê cũng này mới có thể tiến vào trong luyện ngục thật sự, một ngàn người đi vào bên trong, nhưng lại quỷ mị không một tiếng động, những người được lựa chọn đi vào đó, một đường chém giết, hầu như không cần phải dừng lại một chút nào.
Bên trong đường đi mê cung này, có rất nhiều ám vệ, ngẫu nhiên còn có thể gặp được tử sĩ, những người này được phân bố thật sự là rất đông, nếu bọn Lãnh Thanh Nghiên mà trực tiếp đi qua những nơi đó, có thể nói tất cả mọi người ở nơi đó sẽ đều bị giết, nhưng vẫn sẽ có một đại lượng lớn ám vệ ở trong mật đạo.
Vô thanh vô tức chém giết gần ngàn ám vệ, bảy quẹo tám rẽ rốt cục cũng tiến vào được luyện ngục, nơi này ở sâu dưới lòng đất không biết bao nhiêu.
“Linh linh.. “. Một tiếng chuông bạc nhẹ nhàng vang lên trong không khí, Bạch Hổ Ban Ban ở cách Lãnh Thanh Nghiên không biết bao nhiêu xa lỗ tai bỗng dưng động đậy, sau đó đột nhiên đứng lên, ngửa mặt lên trời rống to.
Đây là, tín hiệu tiến công.
Cũng không thể bận tâm gì đến tình huống bên ngoài nữa, bởi vì trong nháy mắt khi bọn họ xuất hiện ở bên trong luyện ngục, ở chung quanh bọn họ cũng đã xuất hiện một bộ phận lớn tử sĩ, hơn nữa các tử sĩ ở đằng xa không ngừng tiến đến.
Nơi này giống như một cái vực sâu dưới đất, đưa mắt nhìn lại, một mảnh tối tăm, ngoại trừ trên đỉnh đầu cứ cách một đoạn lại có một viên Dạ Minh Châu, còn đâu cũng không có nguồn sáng ở đâu nữa.
Bốn phía cũng không có cảnh trí gì, ngoại trừ ở dưới lớp nham thạch có các phòng nho nhỏ.
Thời điểm nhìn thấy khung cảnh nơi này, Thương Diễm Túc ánh mắt híp lại lạnh lẽo, nhẹ đem Lãnh Thanh Nghiên kéo vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nghiên nhi, một lát nữa nàng phải luôn ở bên cạnh ta, có biết hay không?”
“Ừm, được!”
Những người đó, đều là những người sống sót từ trong cái chết, trên tay cũng đã dính không biết bao nhiêu máu tươi, tước đoạt biết bao nhiêu tính mạng, dù cho chỉ cần đứng ở nơi đó, cái loại sát khí ngất trời này cũng đủ để làm cho người bình thường trái tim chịu không nổi mà nổ tung chết.
“Người tự tiện xông vào luyện ngục, tử!”
Một thanh âm lạnh như băng mang theo mùi máu tươi vang lên, theo một tiếng tử này, trên người những tử sĩ này lại càng phát ra nồng đậm sát khí cùng mùi máu tươi.
Có điều, tuy rằng bọn họ cũng là tử sĩ, dường như cũng nhận sự huấn luyện giống như đám người Diệp Trần Nhiên, nhưng mà có lẽ là bọn Diệp Trần Nhiên đã rời khỏi Mộc gia từ sớm, mấy năm nay hành tẩu ở bên ngoài, tuy rằng luyện công có phần buông lỏng, nhưng mà công pháp mà bọn họ luyện tập cao hơn đám tử sĩ này cũng rất nhiều, hơn nữa, bọn họ là sống, tử sĩ tuy rằng coi như là người sống, nhưng cũng đã sớm không có sức sống của một người sống.
Đây cũng là lí do vì sao cùng là tử sĩ được huấn luyện ra, mà bọn Diệp Trần Nhiên lại có thể đối kháng được với những tử sĩ này.
Mà Lãnh Thanh Nghiên, Mộc gia cũng đương nhiên không có khả năng huấn luyện tử sĩ bằng công pháp cao cấp, nhưng Lãnh Thanh Nghiên cũng đã có bí tịch mà phụ thân đã để lại, tuy nàng cũng không được rõ thứ kia là cái gì, nhưng chất lượng cũng không hề kém chút nào, thậm chí so với thứ công pháp mà bọn Diệp Trần Nhiên thiên tân vạn khổ* tìm được còn cao hơn rất nhiều.
*Thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn đắng
Tầm mắt đảo qua chung quanh một lượt, thần sắc trên mặt mỗi người càng thêm trầm trọng, nơi này, thế nhưng có đến gần năm ngàn người, hơn nữa cũng còn rất nhiều người đang chạy về phía này, chỉ sợ ít nhất cũng phải hơn vạn người.
Mà tất cả bọn họ cũng chỉ có ngàn người, trong đó có một bộ phận người có thực lực so với tử sĩ không chênh lệch lắm, một bộ phận nữa thì cao hơn một chút, hẳn là có thể lấy một địch hai, mà chỉ có một bộ phận cực nhỏ còn lại là những bậc cao thủ hạng nhất “Gặp quỷ, vì sao nơi này lại có thể có nhiều tử sĩ như vậy?”
Thương Diễm Túc mắt lạnh nhìn đám tử sĩ chung quanh, cũng đã bắt đầu âm thầm vận công, đạm mạc nói: “Chỉ sợ hiện tại hoàng thất cũng không có một lượng tử sĩ lớn như vậy”.
Cũng không nói thêm những lời vô nghĩa, hai bên rất nhanh liền lao lên chiến đấu, chỉ phút chốc máu tươi vẩy ra, thân thể chia đôi.
Trong lúc đó tại một ngọn núi giả ở hậu viện Mộc gia, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, cấp tốc hướng về phía thư phòng của Mộc Kiệt mà bay vụt đến, trầm giọng nói: “Gia chủ, có một lượng lớn cao thủ xâm nhập vào luyện ngục!”
Mộc Kiệt đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Là loại người nào?”
“Bẩm gia chủ, là Lạc Vương gia cùng Lạc Vương phi, mang theo rất nhiều cao thủ, từ phía ngoài rừng rậm xâm nhập vào luyện ngục, ở trong rừng rậm cũng có một bộ phận lớn ám vệ cùng cao thủ mai phục, đem toàn bộ ám vệ bên ngoài luyện ngục kiềm chế”.
Luyện ngục trong ngoài, chiến tranh tiếp tục, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, huyết nhục bay tứ tung, không ngừng có người ngã xuống, quả thật giống như địa ngục trần gian vậy.
*Huyết nhục: máu thịt
Một ngàn người vừa tiến vào trong luyện ngục ban đầu, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn, cũng đã giảm xuống còn lại không đến năm trăm người, Lãnh Thanh Nghiên một kiếm đem ba tử sĩ đánh lui, lui về phía sau từng bước lại xoay người đâm xuyên kẻ muốn đánh lén nàng..
Nơi khóe mắt thấy được bóng dáng của Thương Diễm Túc vẫn luôn ở bên cạnh nàng không rời, liền nhìn thấy hắn quét ngang một kiếm, tử sĩ ngã xuống một đống, ít nhất có đến chục người bị kiếm khí chém đứt người.
Khóe miệng thoáng run rẩy một chút, trước kia vì sao nàng không có phát hiện ra người này lại khủng bố như vậy?
Tang Dĩnh đem hai tử sĩ trước mặt giết sạch, trên người nàng cũng đã dính đầy máu, cùng Lãnh Thanh Nghiên dựa lưng vào nhau, nói: “Thanh Nghiên, nam nhân của ngươi sao lại khủng bố như vậy a? Tính đến bây giờ, số người hắn giết so với chúng ta cũng gấp mấy chục lần, hắn rốt cuộc có phải là con người hay không đây?”
Lắc đầu, hầu như không hề do dự chút nào nói: “Không phải người”.
Tùy tay đem một gã tử sĩ đang xông về phía các nàng giết chết, nói tiếp: “Ai? Vậy sao ngươi còn muốn gả cho hắn?”
” Còn không có gả cho hắn đâu!”
“Con cũng đã lớn như vậy rồi, vậy mà còn có thể nói ra lời như vậy được a!”
Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ, đem kẻ đang muốn đánh lén Tang Dĩnh giết chết, cũng không có nói thêm điều gì, hiện tại cần phải chuyên tâm giết địch, nếu không sẽ bị chết thật khó coi a.
Từ bên ngoài cũng đã có người vọt vào bên trong, xem ra bên ngoài cũng đã giải quyết xong, nhưng mà những người này tiến vào, dường như cũng chỉ là chờ bị giết, thường thường phải năm sáu người hợp lực lại mới có thể giết chết một tử sĩ ở trong luyện ngục được. Mà một khi để cho vài kẻ tử sĩ liên thủ lại, như thế bọn họ cũng hoàn toàn có thể giết được gấp mười lần số ám vệ đó.
“Không tốt, mau bảo bọn họ rời đi!” Lãnh Thanh Nghiên vài bước vọt tới bên cạnh Thương Diễm Túc, vội vàng nói, nàng thật không hi vọng người của mình cứ bị giết hại như vậy.
Thương Diễm Túc cũng đã phát hiện cửa vào bên kia có vấn đề, nghĩ muốn tiến lên giúp bọn họ rời khỏi luyện ngục, bọn họ không nên tiến vào, chỉ cần giam chân những kẻ bên ngoài đó là được rồi.
Tuy rằng hiện tại bên trong luyện ngục tình hình chiến đấu kịch liệt, hai bên đều tổn thất nặng nề, nhưng cũng chưa có rơi vào thế hạ phong, cho nên tất nhiên không cần bọn họ tiến vào tìm cái chết.
Mà ngay lúc đó, bên trong đám tử sĩ của Mộc gia, đột nhiên có bảy tám tử sĩ đột nhiên hướng về chính kẻ đồng bọn bên cạnh đánh qua, nhất thời bọn họ bị “ Đồng bạn “ bên cạnh giết hại mà trở tay không kịp, chỉ trong nháy mắt đã thấy chục người chết ở dưới kiếm của bọn họ.
Đột nhiên xảy ra biến cố này không chỉ có bọn họ, mà ngay cả bọn Lãnh Thanh Nghiên bên này trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc, chỉ trong thời gian nháy mắt, tất cả mọi người đều ngừng lại động tác trong tay, đem tầm mắt chuyển đến trên bảy người kia.
Mà thừa dịp mọi người đều ngừng lại trong chốc lát như vậy, lại có mấy chục cỗ thi thể ngã xuống, mà một số người phản ứng mau lẹ cũng đã nhận ra, đều cách xa bảy người kia ra.
“Tiêu Tần, các ngươi đang làm cái gì?”
Bảy người kia dựa lưng vào với nhau, tạo thành một vòng tròn, vẻ mặt đề phòng nhìn những người chung quanh, người được gọi là Tiêu Tần khẽ cười lạnh một tiếng, nói: “Làm cái gì? Không phải ngươi cũng đã thấy rồi sao?”
“Ngươi dám phản bội gia chủ?”
“Cho tới bây giờ chúng ta vốn cũng không trung với hắn, tại sao lại là phản bội?”
Nhìn bảy người kia, Lãnh Thanh Nghiên liếc nhìn đồng bạn chung quanh một cái, trong mắt cùng lóe lên tia sáng, Tiêu Tần? Tên này nghe thật là quen a!
Trong bảy người kia, có người nhìn thấy bóng dáng của bọn Thanh Nghiên.
“Ai, thật sự là làm cho người ta lo lắng a, vốn còn tưởng đám người các ngươi quên mất chuyện này rồi chứ”.
“Chuyện như vậy, làm sao mà có thể quên được? Thanh Nghiên, chúng ta vẫn luôn tin tưởng, các ngươi sẽ trở về, cho nên, vẫn đang chờ các ngươi a!”
Lãnh Thanh Nghiên trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, tầm mắt đảo qua lại trên người bọn họ, hỏi: “Còn ba người nữa đâu?”
Bảy người ánh mắt cùng lúc phát lạnh, Tiêu Tần lạnh giọng nói: “Đã chết rồi!”
Tuy rằng cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng khi nghe đến lời xác thực như vậy, vẫn khiến cho bọn Lãnh Thanh Nghiên mặt phát lạnh. Mà ngay lúc đó, Tiêu Tần lại còn nói thêm: “Động thủ nhanh một chút đi, quân tiếp viện của Mộc gia rất nhanh sẽ tới đây “.
Những lời này của Tiêu Tần vừa rơi xuống, lại tiếp tục đổ máu, đối với Lãnh Thanh Nghiên bọn họ mà nói, thực hiển nhiên là được hỗ trợ lớn, mặc dù công phu của bảy người kia đều là tu luyện bí tịch mà có, hơn nữa những năm gần đây lại lo lắng đề phòng, bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng mà không thể không đem võ công luyện tập ngày càng thâm hậu, công phu tất nhiên là bọn Diệp Trần Nhiên không thể nào mà so sánh được.
Nhưng mà trong mười năm qua, bày người bọn họ vẫn luôn ở cùng một chố, sớm đã có sự ăn ý mà người ngoài không có được, bày người phối hợp với nhau, bộc phát ra uy lực khiến cho mấy chục người liên thủ cũng thất bại trong thời gian ngắn đã công phá toàn bộ.
“Các ngươi mau lui ra ngoài, chỉ cần canh phòng ở bên ngoài là được, không cần phải đứng ở chỗ này chịu chết!”
Những ám vệ vừa xông vào luyện ngục cùng nhau chống đỡ lui ra ngoài, nơi này không phải thân thủ như bọn họ có thể chen chân vào, tuy rằng mỗi mội cá nhân ám vệ thực lực không tệ, nhưng đây lại chính là nơi mà Mộc gia bồi dưỡng ra được những tử sĩ vĩ đại, bọn họ đi vào thì cũng chỉ có chịu chết mà thôi.
Một canh giờ sau, bọn Lãnh Thanh Nghiên cũng chỉ còn lại không đến một trăm người, mà một vạn tử sĩ ban đầu của Mộc gia, cũng chỉ còn lại hơn năm ngàn người, tính ra, một mạng đổi năm mươi mạng!
Lãnh Thanh Nghiên bên này, tuy rằng số người chết đã quá một nửa, nhưng những người hiện tại còn sống có thể nói là tinh anh trong tinh anh, đưa mắt nhìn đám tử sĩ chết gấp mười mấy lần các nàng, một đám còn lại cũng không hề có chút e ngại nào. Ngược lại những tử sĩ này, tuy rằng bị chiếm ưu thế như vậy, nhưng lại vẫn như cũ chiến đấu.
Phần lớn ám vệ đang đi về phía luyện ngục, đây rõ ràng chính là những tử sĩ của Mộc gia, Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc một cái, tiên phong sử dụng sát chiêu mạnh nhất. Tuyệt đối không để cho những kẻ đó gia nhập mà làm nghịch chuyển thế cục được!
Một kiếm chém ra, là mười phần công lực lưỡi kiếm sắc bén quét qua, hình thành kiếm khí sắc bén, đem mấy chục người trái phải đánh lui, để lại hơn mười cỗ thi thể, đám còn lại cũng bị thương ít nhiều. Mà Thương Diễm Túc lại biến hóa cường hãn, ánh sáng màu vàng của kiếm vung lên, phía trước liền trống ra một mảng.
Bất kể là tử sĩ của Mộc gia, hay là những người ở bên cạnh hắn, dưới một đường kiếm của Thương Diễm Túc, trong nháy mắt đều dại ra, nhìn về phía Thương Diễm Túc trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi.
Tuy rằng rất nhiều người đã sớm nghe nói Lạc vương gia thần công cái thế, hầu như có thể nói là địch thủ khó gặp trong thiên hạ, nhưng mà, nghe nói vẫn chỉ là nghe nói, lại quá tà dị, cũng chưa có ai được nhìn thấy một màn rung động lòng người như vậy.
Lãnh Thanh Nghiên hít sâu một ngụm khí lạnh, thì thào nói : “Khó trách ở trước mặt chàng, cho tới bây giờ ta vẫn giống như một nữ tử tay trói gà không chặt”.
Thương Diễm Túc đưa tay kéo nàng vào trong lòng, xoay người nàng lại ôm vào lòng, đem tên đang muốn đánh lén bên cạnh giết ngay tại chỗ, thuận tiện lại chém một kiếm về phía những người đang lao đến bên cạnh nàng, lại một lần nữa huyết nhục bay tứ tung, mà khóe miệng hắn hàm chứa ý cười, nhẹ giọng nói: “Mới vừa hai ngày trước, ta còn bị Nghiên nhi dạy bảo thực là thảm đâu”.
Bên trong Mộc gia càng lúc càng vắng vẻ, đại bộ phận lực lượng đều đã được điều động vào trong luyện ngục, bọn họ muốn đi vào luyện ngục quả thật là chuyện vô cùng đơn giản, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Mộc Kiệt ở trong đại sảnh không ngừng đi qua đi lại, con hắn Mộc Ngạo Nhiên, còn có hai tôn tử Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần đều đang đứng trước mặt hắn. Tuy rằng thân phận của Mộc Ngâm Thần ở Mộc gia cũng không phải là cao, nhưng dù sao hiện tại cũng chỉ còn hai tôn tử* này.
*Tôn tử: cháu trai
Mộc Ngâm Phong cúi đầu trầm mặc không nói, hắn cũng đã biết kẻ xâm nhập vào luyện ngục là loại người nào, cùng hiểu được tình huống bên trong luyện ngục lúc này, nhưng mà hắn có thể nói cái gì? Có thể làm cái gì?
Làm thiếu gia của Mộc gia, hắn phải vì Mộc gia mà lỗ lực ngăn chặn, nhưng mà, nghĩ đến phải đối đầu với Thanh Nghiên, hắn liền cảm thấy mình không có nổi nửa điểm dũng khí.
Mộc Ngâm Thần im lặng đứng ở bên cạnh, giống như người tàng hình vậy, cũng không có ai biết hiện tại rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, hay là hắn muốn làm như thế nào.
Lại có tử sĩ tiến vào báo cáo tình huống, quỳ một chân xuống đất nói, nói: “Gia chủ, bên ta thương vong nặng nề, số người chết cũng đã một nửa!”
“Cái gì?” Mộc Kiệt nổi giận, bước đi càng thêm nhanh hơn, ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập, trầm giọng nói tiếp, “Thương Diễm Túc kia rốt cuộc là làm như thế nào mà tìm được nhiều cao thủ đến như vậy? Vậy mà chỉ dựa vào hơn một ngàn người lại có thể khiến cho Mộc gia ta hao tổn một nửa thực lực!”
“Bẩm gia chủ, những người đó, hình như là có liên quan đến Lạc Vương phi”
“Cái gì? Cái dã loại kia sao?”
Lúc này đây, không phải chỉ có một mình Mộc Kiệt khiếp sợ, ngay cả Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần đều không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên người tử sĩ kia. Thanh Nghiên?Nàng làm sao có thể có thế lực như vậy?
Tử sĩ kia mặt cũng không đổi sắc, tuy rằng hắn đang bẩm báo một chuyện vô cùng kinh hãi, nhưng đối với người như hắn mà nói, cũng chỉ giống như báo cáo công việc bình thường mà thôi.
“Hơn nữa, giữa lúc đó, bảy người Tiêu Tần đột nhiên phản bội, còn nói cái gì mà bọn họ vẫn đều tin tưởng, bọn hắn sẽ trở về, cho nên họ vẫn luông chờ đợi bọn hắn!”
“Bọn hắn?”
“Đúng vậy, chính là những người mà Lạc Vương phi mang đến “.
Mộc Ngạo Nhiên đồng tử một trận co rút nhanh, kinh hãi nhìn về phía Mộc Kiệt, nói: “Phụ thân, Tiêu Tần chính là những kẻ mà năm đó đã cùng tiến vào trong luyện ngục với dã nha đầu kia, hơn nữa cũng là những người sống sót, mà mười chín người đi ra từ trong luyện ngục, ngoại trừ cái dã nha đầu kia ra, những kẻ khác đều trong một năm ngắn ngủi mà chết!”
Mộc Kiệt cũng là cả người chấn động, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Mộc Ngạo Nhiên, nói: “Chẳng lẽ ngươi cho là những người đó, đều không có chết? Không, điều đó không có khả năng! Năm đó, bọn nó chỉ có vài tuổi? Tuyệt đối không có năng lực làm ra chuyện tình như vậy!”
Mộc Ngâm Phong nhìn về phía tử sĩ vẫn đang quỳ trên mặt đất, hỏi: ” Những người mà Lạc Vương phi mang đến, là những người nào?”
“Thuộc hạ không biết, chỉ nghe được vài kẻ chủ yếu trong đó, có một người gọi là Diệp Trần Nhiên, một người tên là U Minh Dạ!”
“Cái gì? Diệp Trần Nhiên? U Minh Dạ? Đó không phải là môn chủ Thần Y môn cùng lâu chủ Vô Ảnh lâu sao? Bọn họ sao lại có thể xuất hiện ở trong đám người đó chứ?” Mộc Kiệt kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
Hai người kia, ai mà không biết tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ? Một kẻ là thiên hạ đệ nhất sát thủ, sát khí của người này có thể giết người không hề tốn chút sức lực nào, mà ở trước mặt hắn, những tử sĩ này quả thật là chỉ giống như tử thi mà thôi. Một cái là thần y, nếu là thần y, ngoại trừ một thân công lực ra, nhất định cũng am hiểu dùng độc, người như vậy, có thể dễ dàng giết hại được một lượng lớn!
Tử sĩ tiếp tục nói: “Không chỉ có vậy, thuộc hạ còn nhìn thấy võ lâm minh chủ Vân Mộng Tuyết, thậm chí còn có cả hộ quốc tướng quân của Thiên Ưng quốc Lăng Vũ!”
Mộc Kiệt cùng Mộc Ngạo Nhiên hoảng sợ quay lại nhìn nhau, sau đó tầm mắt cũng chuyển đến trên người Mộc Ngâm Phong, hỏi: “Ngâm phong, con có chủ ý gì không?”
Mộc Ngâm Phong mặt nhăn mày nhíu, đột nhiên nói: “Gia gia, phụ thân, con nguyện tự mình tiến vào luyện ngục!”
Mà ngay lúc này, người vẫn luôn ẩn mình Mộc Ngâm Thần đột nhiên mở miệng nói: ” Ta có từng đọc qua danh sách của một ít tử sĩ năm đó, những tử sĩ năm đó đều được gọi bằng số, cho nên mọi người cơ hồ cũng quên đi danh tính của bọn họ. Ta nhớ rõ trên danh sách đó, có một số tên, có vẻ quen thuộc”.
Ba người đều là đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Mộc Ngâm Thần, hỏi: “Tên là gì?”
“Nhớ rõ, trong mười chín người kia, trong đó có một người vốn gọi là Diệp Trần, một người họ U, một người tên Mộng Tuyết Vân.. “.
“Nếu nói như vậy, chẳng lẽ những người đó thật sự là bọn họ? Bọn họ đây là trở về trả thù Mộc gia sao?”
Một hạ nhân bình thường của Mộc gia vội vàng chạy vào, liều mạng thở phì phò, nói: “Gia… Gia chủ không tốt… Tốt lắm, Cẩn… Cẩn.. “.
Vốn là tâm tình đang không tốt, lại thấy người này nói không ra lời như vậy, lại càng thêm tức giận, quát: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Còn không mau nói?”
Hạ nhân kia hung hăng thở dốc vài cái, nói: “Gia… Gia chủ, Cẩn… Cẩn vương gia mang… Mang theo ngự lâm quân đem…đã đã bao vây quanh Mộc phủ… Vây quanh!”
“Ngươi nói cái gì?”
Bên trong Mộc phủ lúc này như bắt đầu bước vào trạng thái chân không, thật không ngờ rằng Thương Diễm Hách lại mang theo ngự lâm quân xuất hiện ở nơi này. Không, đây căn bản chính là mưu tính từ trước!
Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách là hai huynh đệ, cho tới bây giờ vẫn luôn cùng đứng một bên, mà lúc này đây Thương Diễm Túc đang dẫn người xâm nhập vào luyện ngục, đem luyện ngục biến thành địa ngục trần gian thật sự, mà đợi cho toàn bộ ám vệ cùng tử sĩ của Mộc gia đều đã vào luyện ngục tiếp viện, Thương Diễm Hách liền mang theo ngự lâm quân vây quanh Mộc gia .
Hiện tại bên trong Mộc gia, cũng không có gì có thể uy hiếp được ngự lâm quân, người trong Mộc gia, gần như hoàn toàn để cho bọn họ nghiền nát bóp tròn!
Mộc Kiệt khóe mắt kịch liệt nhảy lên vài cái, chẳng lẽ Mộc gia thật sự cứ như vậy mà xong sao? Không, hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy!
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, nội chiến bên trong luyện ngục mới lắng xuống, mà lúc này đây, số người còn có thể đứng thẳng cũng chỉ còn vài người, hơn nữa trên mỗi người cũng toàn là vết thương.
Lãnh Thanh Nghiên thân mình lung lay dựa vào trên người Thương Diễm Túc, tầm mắt cũng đảo qua chung quanh, đợi đến khi nhìn quét qua tất cả mọi người, trong lòng đột nhiên đau nhói.
Tang Dĩnh tập tễnh đi tới bên cạnh thân thể nàng, ngay sau đó, bọn Diệp Trần Nhiên cũng bắt đầu đi về phía Lãnh Thanh Nghiên.
“Thanh Nghiên, chúng ta thiếu bốn người”.
“Ta cũng đã phát hiện”.
Bảy người bọn Tiêu Tần cũng ít đi hai người, chỉ còn lại có năm người, nói cách khác, những người còn ở lại luyện ngục, tổng cộng thiếu đi một nửa. Mà những người đã rời khỏi luyện ngục, trước ngày hôm qua, một người cũng không có thiếu, nhưng hiện tại, đột nhiên thiếu đi bốn người.
Tổng cộng hai mươi chín người, giờ cũng chỉ còn lại hai mươi người.
Từ bên trong lòng đất đi ra, tuy rằng vẫn đang ở bên trong rừng rậm, nhưng ánh mặt trời kia vẫn khiến cho người ta cảm thấy chói mắt như cũ, theo bản năng nhắm hai mắt lại, ở bên trong lòng đất tăm tối mờ mịt như vậy, đột nhiên đi ra có chút không thích ứng được với ánh mặt trời.
Thời điểm vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt bọn họ, đã đứng đầy ngự lâm quân, Thương Diễm Hách bước nhanh tới trước mặt Thương Diễm Túc, nói: “Thất ca, cuối cùng thì các huynh cũng đi ra, nếu như đợi một lát nữa mà mọi người vẫn không có ra, đệ đang nghĩ có nên xông vào hay không”.
“Tình huống bên ngoài như thế nào?”
” Toàn bộ cũng không khác biệt với kế hoạch lắm, nhưng mà hai người Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần đã chạy thoát mất”.
Sửng sốt một chút, dường như là theo bản năng mà đem tầm mắt chuyển đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, chỉ thấy ánh mắt của nàng cũng đang hướng về phía hắn. Tầm mắt hai người giao nhau, Lãnh Thanh Nghiên trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
Nàng không muốn buông tha cho người của Mộc gia, nhưng mà, hai người kia vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, thật sự là khiến cho nàng không hạ độc thủ được. Hiện tại lại nghe thấy vậy, nàng vẫn không biết trong lòng rốt cuộc là vui vẻ, hay là mất mát.
Thương Diễm Túc ôm nàng chặt hơn một chút, sau đó quay đầu nhìn Thương Diễm Hách, nói: ” Hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện này, trước tiên đưa mọi người đi rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi đã “.
” Chuyện này cũng đã sớm chuẩn bị tốt!”
Thương Diễm Hách đem tầm mắt chuyển về phía sau Thương Diễm Túc, sau đó trong giây lát hai mắt tỏa sáng, thiệt nhiều mỹ nhân a! Tuy rằng ai cũng có vè chật vật, những vẫn khó giấu được vẻ đẹp xuất trần của các nàng.
Chẳng lẽ những người này đều là đồng bọn của thất tẩu? A a, thật không hổ là đồng bọn của thất tẩu a, quả nhiên người người đều là tuyệt thế đại mĩ nhân!
Trong khi Thương Diễm Hách đang hoa mắt si mê, Thương Diễm Túc cũng đã ôm Lãnh Thanh Nghiên muốn rời khỏi rừng rậm, có mấy người phía sau cũng đi theo, về phần những cái khác, cứ giao hết cho Thương Diễm Hách tiếp đón đi.
Có điều bọn họ chỉ vừa mới ra khỏi rừng rậm, liền đối diện với vài người, hầu như tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn mấy người đang đứng chặn trước mặt kia, cũng chỉ có một người sắc mặt khẽ biến.
Đây giống như một người nhà giàu đi ngắm cảnh, nam tử tuấn lãng đứng ở giũa giống như chúng tinh phủng nguyệt* bao xung quanh đang lẳng lặng nhìn bọn đi ra, hướng về phía Thương Diễm Túc khẽ gật đầu: “Lạc vương gia”.
*Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng
Đôi mày khẽ nhíu, Thương Diễm Túc mỉm cười gật đầu, nói: ” Thật không thể ngờ rằng Ngọc Diễm Hoàng thế nhưng lại xuất hiện ở kinh thành Thương Lang quốc đâu, hơn nữa lại còn thật đúng dịp xuất hiện ở nơi này, Ngọc Diễm Hoàng quả nhiên là không biết sợ là gì a”.
“Ha ha, trẫm tới chỉ vì muốn tìm một người, cũng không có ý tứ gì khác”.
“Nếu vậy có phải là Ngọc Diễm Hoàng đã quên rằng hai nước đang giao chiến?”
Sửng sốt một chút, lập tức nói: “Lúc này đây, trẫm không lấy thân phận của một vị vua một nước đi vào Thương Lang quốc, mà chỉ là muốn tìm ái phi đã trộm chạy trốn ra khỏi cung mà thôi”.
Vừa nói đến đây, Ngọc Diễm Hoàng cũng đã đem tầm mắt dời về phía Tang Dĩnh đã lui lại sâu vào trong đám người, trong mắt hiện lên tia nhìn nguy hiểm, lập tức cười nói: “Dĩnh nhi, mau cùng trẫm trở về đi, hoàng nhi rất nhớ nàng a “.
Tang Dĩnh thật cẩn thận lộ ra cái đầu, nhìn hắn hừ hừ vài tiếng, nói: “Chớ có giả bộ này nọ với ta, ngươi tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ là muốn dạy bảo ta như thế nào hay sao? Ta mới không có ngốc như vậy mà chạy về để cho ngươi bắt nạt đâu! Về phần hoàng nhi, nó ở trong hoàng cung cũng rất tốt rồi, ta một chút cũng không lo lắng!”
“Dĩnh nhi..”.
“Ngừng! Ta nói Ngọc Nhàn Dật, sao ngươi không an ổn mà ở trong hoàng cung đi, chạy đến nơi đây làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ bị người ta bắt được hay sao?”
“Dĩnh nhi nàng đang quan tâm ta sao?” Ngọc Diễm hoàng cười đến thực sáng lạn, dường như là là gặp phải chuyện gì đó khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tang Dĩnh vội vàng “Phi phi” vài tiếng, vẻ mặt khinh thường.Có điều đây cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mặt mà thôi, kỳ thật trong một khắc gặp lại Ngọc Nhàn Dật, Tang Dĩnh thiếu chút nữa thì trực tiếp nhào tới trong lòng hắn, sau khi phát hiện, thế nhưng hắn lại tự mình đến Thương Lang quốc, chỉ là vì đi tìm nàng về.
Ngọc Nhàn Dật đem tầm mắt chuyển đến những người bên cạnh, cười nói: “Trẫm chỉ là muốn đem ái phi hồi cung, không biết các vị có thể giúp một chút hay không?”
Nghe vậy, hầu như toàn bộ mọi người đều dãn sang hai bên, để Tang Dĩnh một mình đứng ở giữa khoảng không, hơn nữa còn thực vừa vặn đối mặt với Ngọc Diễm Hoàng.
“A! Các ngươi hỗn đản đáng ghét này!”
Đợi đến khi Tang Dĩnh phản ứng lại, muốn một lần nữa lẩn vào bên trong đám người, Ngọc Nhàn Dật cũng đã xuất hiện ở bên cạnh thân thể nàng, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực.
“Ái phi, nàng còn muốn đi nơi nào?”
“Hừ, không cần ngươi quản!”
“Trẫm làm sao có thể không quản đâu? Nàng chính là ái phi của trẫm, nếu không cẩn thận mà đánh mất thật sự, vậy thì trẫm thật là sẽ hối hận cả đời a”.
Tang Dĩnh khóe miệng có chút cong lên, hiển nhiên lời này khiến cho trong lòng nàng phấn chấn một chút, cau cái mũi, nói: “Ngươi có nhiều phi tử như vậy, thiếu đi ta cũng không có ít, ngươi cần gì phải làm phiền đến ta đâu?”
Ngọc Nhàn Dật không chút buồn bực, cũng hoàn toàn không nhìn bên cạnh còn có nhiều bóng đèn như vậy, mặt khác, đương nhiên, hắn thật sự là không biết bóng đèn là cái gì.
Cúi đầu trong mắt tràn đầy tình yêu nhìn Tang Dĩnh, Ngọc Nhàn Dật cười đến thực vui vẻ, hỏi: “Dĩnh nhi, nàng đang ghen hay sao?”
“Phi phi phi, cô nãi nãi ta sẽ ghen? Thật sự là thiên hạ đại chê cười, có thể phiền ngươi đừng có dát vàng lên mặt mình nữa hay không?”
Ngọc Nhàn Dật cũng đã sớm quen với bộ dáng xảo quyệt này của Tang Dĩnh, thoáng trầm ngâm một chút, nói: “Nếu Dĩnh nhi ghen tị, vậy trẫm thật sự là không nỡ, cho nên ta đã hạ chỉ đem toàn bộ nữ nhân trong cung trục xuất ra khỏi cung, về sau, ta cũng chỉ có một phi tử là nàng. A, không đúng, phải là Hoàng Hậu”.
Lần này, không chỉ có Tang Dĩnh kinh ngạc đến ngây người, mà ngay cả bọn Lãnh Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh cũng nhịn không được mà sửng sốt một chút, nếu những lời này của Ngọc Nhàn Dật là thật, vậy chẳng phải nói hắn cam tâm tình nguyện vì Tang Dĩnh mà hủy bỏ hậu cung hay sao?
Tang Dĩnh ngây người một lúc lâu mới có phản ứng, ngây ngốc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nói ngươi đem toàn bộ phi tử trong cung trục xuất ra khỏi cung? Về sau, ngươi cũng chỉ còn có một mình ta?”
“Đúng!”
“Nói cách khác, bên trong hậu cung của ngươi, cũng chỉ có một người là ta?”
“Đúng!”
Trong mắt nhịn không được thoáng hiện một tia cảm động, một chút kích động cùng vui sướng, nhưng ngoài miệng đột nhiên nói: ” Vậy sau này ta ở trong cung không phải sẽ rất là buồn chán hay sao?”
“.. “.
“Ai, lúc trước thời điểm nhàm chán còn có thể đi tìm phi tử của ngươi mà gây phiền toái, hiện tại ngươi đem toàn bộ các nàng đều đuổi ra khỏi cung, về sau chẳng phải sẽ càng thêm nhàm chán hay sao? A, trời ạ, ta khẳng định sẽ buồn mà chết mất!”
Ngọc Nhàn Dật khóe miệng run rẩy vài cái, thật không thể ngờ là nàng lại có phản ứng như vậy, có điều hắn cũng đã quen, quen với nàng luôn khẩu thị tâm phi*, quen với việc nàng từ trước tới giờ vẫn luôn nói những lời khinh thường với hắn.
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo
Thở dài, có vẻ như thực là bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Nếu Dĩnh nhi đã nói như vậy, ta sẽ lập tức thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, về sau cũng mở rộng hậu cung, để Dĩnh nhi không cảm thấy buồn chán”.
Nghe vậy, Tang Dĩnh lúc này mở to hai mắt nhìn, bắt đầu chống nạnh, vẻ mặt hùng hổ, gầm nhẹ nói: “Ngươi dám!”
Ngọc Nhàn Dật xoay người ôm lấy nàng, sau đó bước nhanh về phía xe ngựa, nói: “Không dám, Hoàng hậu nương nương của trẫm! Nếu như vậy, hiện tại nên nhanh hồi cung đi, nếu không bỏ lỡ lễ sắc phong thì thật không tốt!”
Hướng về phía đám người Thương Diễm Túc khẽ gật đầu, sau đó Ngọc Nhàn Dật cũng đã ngồi vào trong xem, đầu Tang Dĩnh từ cửa sổ xe ngựa chui ra, hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên cười tủm tỉm nói: “Tiểu Nghiên nhi, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi!”
Lại bị người nào đó dùng sức kéo vào bên trong xe ngựa, mà thị vệ đứng bên cạnh đem xe ngựa xoay đi, sau đó nghênh ngang rời đi.
“Chàng không ngăn bọn họ lại sao?” Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, mỉm cười hỏi.
Cánh tay thoáng buộc chặt, đem nàng ôm càng chặt, nói: “Hắn chỉ là lấy thân phận của một nam nhân truy tìm nương tử chạy trốn mà xuất hiện ở nơi này, ta không tìm thấy lý do gì để ngăn hắn lại cả”.
Có lẽ hành vi của Ngọc Nhàn Dật khiến cho Thương Diễm Túc sinh ra đồng cảm, cho nên hắn mới dễ dàng buông tha một cơ hội tốt như vậy.
Có điều rất nhanh, bọn họ liền hối hận, bất kể là Thương Diễm Túc hay là Lãnh Thanh Nghiên, đều ảo não vì sao không có đem Ngọc Nhàn Dật bắt lại, thế nhưng lại trơ mắt nhìn hắn nghênh ngang rời đi, lại còn cảm thấy như vậy là đương nhiên!
Biên quan tám trăm dặm truyền đến tin khẩn, thống soái Thương Lang quốc Thương Diễm Trạch bị bắt, tướng sĩ Thương Lang quốc tinh thần hạ thấp, dưới sự ép sát của Ngọc Diễm quốc đã bại ba trận.
Lãnh Thanh Nghiên không quan tâm đến quân đội Thương Lang quốc như thế nào, nhưng nàng lại để ý a Trạch rốt cuộc như thế nào, là vô cùng vô cùng để ý.
Đột nhiên nghĩ lại một số lời mà Tang Dĩnh đã nói qua, còn có một câu cuối của nàng ấy trước khi rời đi, rất nhanh sẽ gặp lại, chẳng lẽ nàng ấy chỉ chuyện này?
“Nghiên nhi, ta muốn đi biên quan, ta không thể trơ mắt nhìn quân đội của Ngọc Diễm quốc đem binh lính ta bức lui, càng không thể để mặc kệ Thương Diễm Trạch bị bắt, cũng không yên tâm để người khác ra trận”.
Thương Diễm Túc nhẹ ôm lấy Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ giọng nói.Phải rời khỏi Nghiên nhi một khoảng thời gian, thật là không nỡ.
Lãnh Thanh Nghiên gật đầu, nói: “Ta cũng đi”.
Lời này của nàng khiến cho Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, không khỏi khẽ gọi: “Nghiên nhi?”
Xoay người vòng tay ôm lấy bờ vai hắn, cong cong cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta cũng phải đi, hơn nữa, mưu kế quân sự của a Trạch đề là do ta dạy, cho dù để cho ta làm thống soái toàn quân cũng không có vấn đề gì!”
Cửu Vương gia trí tuệ hơn người, nhưng không am hiểu lãnh binh đánh giặc, cho nên hiện tại Thương Diễm Trạch lại có được sự hiểu biết về quân sự, xác thực là do Lãnh Thanh Nghiên dạy.
“Nghiên nhi, biên quan không thể so với kinh thành, ta thật không nỡ để nàng chịu khổ”.
“Nhưng mà người ta cũng không nỡ rời xa chàng a!”
Nơi mềm mại nhất trong lòng Thương Diễm Túc nhẹ nhàng rung động vài cái, nhưng mà cũng không nỡ cự tuyệt Nghiên nhi, hơn nữa, vốn hắn cũng luyến tiếc rời khỏi Nghiên nhi.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
46 chương
41 chương
501 chương
142 chương
5 chương
80 chương