Chí Tôn Đào Phi
Chương 53
Sau khi ở trong hoàng cung gây náo loạn như vậy, Thương Diễm Túc liền ôm Lãnh Thanh Nghiên quay trở về Vương phủ, lại luyến tiếc không muốn buông nàng ra . Hai tay đang ôm lấy cổ hắn, Lãnh Thanh Nghiên mang theo vẻ mặt tìm tòi nhìn nhìn hắn, trong lòng có nhiều điểm nghi vấn, nhưng lại không biết hỏi như thế nào . Có điều bọn họ vừa mới vào đến Vương phủ, Cẩn vương -Thương Diễm Hách đã hồng hộc chạy đến, hắn cũng đã sớm trở thành khách quen của Lạc Vương phủ, cho nên ra vào cửa cũng không cần phải thông báo gì, khi mà hắn xuất hiện trước mặt hai người cũng không có gì là ngạc nhiên, nhìn thấy tư thế hai người như vậy, trong lúc nhất thời ngây người. Thương Diễm Túc có vẻ không vui nhíu mày, tại sao lại luôn có nhiều chuyện đến quấy rầy hắn cùng Nghiên nhi như vậy ? Bởi vì sự xuất hiện của Thương Diễm Hách, Lãnh Thanh Nghiên vội vàng nhảy xuống khỏi người Thương Diễm Túc, vẻ mặt đỏ ửng, nhẹ cười hướng về phía Thương Diễm Hách, nói: “Cửu đệ, sao đệ lại tới đây?” Gọi Thương Diễm Hách là cửu đệ là do Thương Diễm Túc yêu cầu, tuy rằng cảm giác xưng hô như vậy không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn cố đáp ứng hắn . Thương Diễm Hách từ trong khiếp sợ khôi phục lại bình thường, hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười một chút, tươi cười kia có chút cứng ngắc, nói: “Tham kiến thất tẩu”. Sau đó tầm mắt cũng đã chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, trên mặt còn mang theo vẻ vội vàng cùng lo lắng, còn có một loại thần sắc nào đó. Mà Thương Diễm Túc cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ là lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên ngồi xuống ghế , không thèm để ý đến phản kháng của Lãnh Thanh Nghiên để nàng ngồi lên đùi mình . Khóe miệng Thương Diễm Hách run rẩy vài cái, nhìn vào ánh mắt như muốn giết người kia của Thương Diễm Túc, nói: “Thất ca, đệ có việc tìm huynh”. Lãnh Thanh Nghiên muốn nhân cơ hội đó đứng lên khỏi đùi hắn, nhưng Thương Diễm Túc chỉ hơi dùng sức một chút, đã liền ôm lại nàng vào trong ngực, tay đặt bên hông nàng khẽ nhéo, trong mắt tràn đầy vẻ uy hiếp . Đợi cho Lãnh Thanh Nghiên im lặng lại, hắn mới đem lực chú ý đặt đến trên người Thương Diễm Hách, hỏi: “Chuyện gì?” “Đây, cái này. . .” Nhìn Lãnh Thanh Nghiên bị giam cầm trong ngực Thương Diễm Túc liếc mắt một cái, hiếm khi lại thấy Thương Diễm Hách chần chờ như vậy . Thấy thế, Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, lại giống như biết hắn muốn nói cái gì, dùng sức ôm chặt lấy Lãnh Thanh Nghiên lại bắt đầu không an phận, sau đó nói: “Chuyện kia là thật, đệ không cần tiếp tục suy đoán”. “Chuyện gì là thật?” Đột nhiên từ cửa lại vang lên một giọng nói, Thương Diễm Trạch nghênh ngang đi đến, khi nhìn thấy Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, nhịn không được nhếch miệng cười quái dị một chút. Ngoại trừ Lãnh Thanh Nghiên ra, cũng không có ai để ý tới sự xuất hiện của Thương Diễm Trạch, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái . Trên mặt tràn đầy vẻ vô tội, nhún vai sau đó tùy ý ngồi xuống vị trí bên cạnh, quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên người duy nhất chú ý tới sự xuất hiện của hắn, cười tủm tỉm nói: “Thất tẩu, mấy ngày không gặp, tiểu đệ phát hiện tẩu càng ngày càng xinh đẹp nha!” Đối mặt với em trai của mình, Lãnh Thanh Nghiên tất nhiên sẽ bày ra một số biểu tình mà chưa bao giờ có trước mặt người khác, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn vài phần, khẽ vuốt vuốt hai má mình, hơi có chút tự kỷ nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, quả thật là càng ngày càng đẹp”. Biểu hiện của nàng như vậy khiến ba huynh đệ nhà họ đều có chút sợ sệt, Thương Diễm Túc lập tức buộc chặt cánh tay, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm quang mang, lại không biết hắn nghĩ cái gì, đột nhiên lộ ra nụ cười quỉ dị, nói: “Có bổn vương như vậy, tất nhiên ái phi sẽ càng ngày càng đẹp rồi”. Tĩnh, bên trong đại sảnh đột nhiên lâm vào một mảnh tĩnh lặng, đôi mày thanh tú của Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu lại , trong mắt bắt đầu nổi lên gió lốc. Thương Diễm Trạch mở lớn mắt nhìn, miệng không khép lại được, nhìn hai người kia trong mắt tràn đầy vẻ hiểu biết cùng ái muội . Thương Diễm Hách vẻ mặt phức tạp, có chút cô đơn, cũng có chút lo lắng. Cũng chỉ có Thương Diễm Túc bình yên ôm Lãnh Thanh Nghiên, giống như không hề có chuyện gì xảy ra, lại giống như chuyện gì cũng không liên quan tới hắn . Bàn tay vòng nhẹ qua cổ hắn đến sau lưng hắn, bởi vì động tác này của nàng, thân thể của hắn có vẻ cứng ngắc, nhìn thẳng vào cặp mắt của nàng, có cảm giác hàn khí từ đỉnh đầu chạy ra . Hắn còn chưa kịp có phản ứng gì, trên lưng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Thương Diễm Túc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lại bởi vì có hai vị đệ đệ ở đây mà không thể không cố nén . Lãnh Thanh Nghiên cảm giác trên lưng càng thêm chặt, nhìn biểu tình cố nén đau đớn của Thương Diễm Túc, trong lòng một trận khoái ý, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo cùng khiêu khích, sau đó mới buông lỏng tay ra, cảm nhận thấy rõ ràng Thương Diễm Túc thở ra thật lớn . Đem toàn bộ sai lầm đều qui đến trên người Thương Diễm Trạch, Thương Diễm Túc âm hiểm nhìn hắn, trước đây Nghiên nhi từng nói qua hắn giống như đệ đệ nàng vậy, nhưng khi nhìn thấy nàng đối với hắn tốt như vậy, Thương Diễm Túc vẫn thực là cảm thấy ghen tị . Đột nhiên cảm thấy mất mát trong lòng khiến cho Thương Diễm Trạch co rúm lại một chút, vội vàng đem lực chú ý rời đi, nhìn Cửu ca ngồi đối diện, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nói: “Đúng rồi, khi đệ vừa vào liền nghe thấy thất ca nói chuyện tình kia là thật, cửu ca không cần tiếp tục suy đoán, không biết chuyện kia là chuyện gì a ?” Sắc mặt Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách đồng thời thay đổi, trong đại sảnh đột nhiên lâm vào yên tĩnh . Lãnh Thanh Nghiên nhìn biểu tình biến hóa của hai người, nhăn mày lại, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, chần chờ hỏi: “Chuyện này, có phải liên quan tới ta hay không ?” Cả người chấn động, hỏi: “Vì sao nói như vậy?” Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Thương Diễm Túc, mỉm cười một chút, nói: ” Thời điểm vừa rồi nói chuyện, Cửu đệ còn cố ý liếc nhìn ta một cái, cũng bởi vì ta ở đây mà khiến cho đệ ấy chần chờ không dám nói thẳng, mà ngươi lại chỉ liếc mắt nhìn đệ ấy một cái liền hiểu chuyện mà đệ ấy muốn hỏi, chẳng lẽ không phải vì chuyện kia có liên quan đến ta hay sao ?” “Nghiên nhi. . .” “Nghiên nhi?” Thương Diễm Trạch mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn Thương Diễm Túc, lại quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Hách, chỉ thấy Cửu ca cũng đang khẽ nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập suy tư . Nhẹ vỗ về cằm, nhìn về phía ba người, cảm giác vô cùng quái dị, thất ca sao lại có thể kêu thất tẩu là Nghiên nhi chứ? Chẳng lẽ không phải gọi là Dao nhi hay là Thiên nhi hay sao ? Thương Diễm Túc cũng không có lên tiếng sửa lại, chỉ chăm chú nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Vừa rồi ở trong ngự thư phòng, chuyện mà phụ hoàng nói với ta chính là liên quan tới nàng”. “Chuyện gì?” “Ông đã biết Mộc Thiên Dao trước ngày thành thân cùng người ngoài bỏ trốn, mà nàng là Mộc gia tìm đến để gả thay”. Ngoại trừ Thương Diễm Túc ra, cả ba người còn lại đều là vẻ mặt khiếp sợ, Lãnh Thanh Nghiên tất nhiên là ngạc nhiên khi thấy chuyện này lại nhanh chóng bị lộ như vậy, Thương Diễm Hách là vì thất ca thì ra cũng đã biết chuyện này, thậm chí ngay cả thất tẩu cũng đã biết thất ca biết nàng không phải là Mộc Thiên Dao, về phần Thương Diễm Trạch, hắn là thực sự khiếp sợ, thất tẩu nàng thế nhưng không phải Mộc Thiên Dao! Khó trách, thất tẩu không hề giống với Mộc Thiên Dao được người đời đồn đại, nhưng mà chuyện gì xảy ra với thất ca vậy ? Với tính cách của huynh ấy, nếu huynh ấy đã sớm biết chuyện như vậy, tại sao cho tới tận bây giờ cũng không có hành động gì a . “Thất ca, này. . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thất tẩu nàng thế nhưng không phải thất tẩu?” Thương Diễm Túc nghe vậy sắc mặt phát lạnh, nói: “Nàng chính là thất tẩu của các ngươi!” “Đâu, ý của đệ là, thất tẩu không phải Mộc gia đại tiểu thư sao? Hơn nữa thất ca hình như cũng đã sớm biết mọi chuyện rồi”. Thương Diễm Trạch có chút ác độc nói, muốn hắn nói hẳn như vậy ra hay sao ? Thương Diễm Túc nhìn hắn một cái, sau đó rất là tùy ý nói: “Ta chỉ là sai người đi câu dẫn Mộc Thiên Dao, làm cho nàng ta cùng người khác bỏ trốn, Mộc gia nếu không muốn phải gánh tội khi quân, hoặc không nghĩ tới muốn trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, tất nhiên sẽ đi tìm người để gả thay, mà Nghiên nhi là sự lựa chọn tốt nhất”. Lời này của hắn khiến Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch đều kinh hãi mà há to miệng, vẻ mặt không dám tin nhìn Thương Diễm Túc, sau một lúc lâu mới hồi phục lại . Hít sâu một hơi, Thương Diễm Hách hỏi: “Thất ca vì sao có thể xác định như vậy chứ ? Còn nữa, thân phận của thất tẩu là gì vậy?” Nhẹ nhàng nghịch nghịch vài sợi tóc trước ngực nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười dịu dàng, nói: “Bởi vì Nghiên nhi cùng Mộc Thiên Dao có dung mạo bảy phần tương tự như nhau, mà Nghiên nhi chính là cháu gái ngoại của Mộc Kiệt”. Nghe vậy, Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch dường như là phản xạ có điều kiện mà cùng nhau đứng lên, Thương Diễm Trạch lại thất thanh nói: “Làm sao có thể? Cháu gái ngoại của Mộc Kiệt không phải bị ông ta bồi dưỡng thành tử sĩ rồi hay sao ?” Kỳ ~! Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, thản nhiên nhìn bọn họ, mà cái nhìn này cũng khiến cho Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch đều im lại. Hai người đều tin lời hắn nói vừa rồi là thật, không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên người Lãnh Thanh Nghiên ! Trên mặt tràn đầy vẻ kinh nghi bất động . Chậm dãi quay trở lại ghế ngồi, nhìn hai người đang ngồi kia, trong mắt Thương Diễm Trạch hiện lên một tia giật mình, trên mặt lần nữa xuất hiện tươi cười, nói: “Ban đầu đệ còn là khó hiểu thất ca vì sao lại đồng ý với sự ban hôn của Hoàng thượng, thì ra toàn bộ đều là âm mưu của huynh, có điều vẫn là thực kinh ngạc, thất ca thế nhưng lại muốn thành hôn”. Thương Diễm Túc chỉ cười mà không nói gì, cũng không có giải thích gì nhiều, mà Thương Diễm Hách từ nãy đến giờ cũng không có nói gì, lực chú ý vẫn luôn đặt trên người Lãnh Thanh Nghiên, thì ra nàng căn bản không phải là Mộc Thiên Dao, thì ra, nàng sớm cũng đã là nữ tử mà thất ca nhận định . Lãnh Thanh Nghiên nhẹ ngẩng đầu, nhìn Thương Diễm Túc, hỏi: “Nếu như thân phận của ta đã bị người khác biết, như vậy tiếp theo ngươi sẽ làm thế nào đây ?” Kỳ thật đây cũng là một cơ hội tốt, có thể thừa dịp mọi người bị chuyện này gây cho nhiễu loạn mà rời đi, nhưng đáy lòng nàng lại có chút không muốn, vì thế mà có chút buồn phiền, nhưng cũng không nghĩ tiếp tục phủ nhận gì nữa . Đối với câu hỏi đột ngột này, Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt của nàng nói: “Ta nói rồi, nàng là Vương phi của ta !” Một câu đơn giản như vậy thôi khiến cho ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên khẽ biến, ánh mắt cụp lại, che đi thần sắc trong mắt, đứng lên khỏi lòng hắn, lúc này Thương Diễm Túc cũng không có ngăn cản nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Không chỉ có Thương Diễm Túc, hai người còn lại trong phòng cũng đặt lực chú ý ở trên người nàng, kỳ thật đối với bọn họ mà nói, Lãnh Thanh Nghiên có phải là đại tiểu thư Mộc gia hay không thì cũng không có quan hệ gì với họ, thậm chí còn có chút may mắn đâu, dù sao, Mộc gia cùng bọn họ là hai phe đối địch . ” Đó chỉ là ý nghĩ của ngươi mà thôi, không ai cho phép đường đường là Vương phi của Lạc Vương gia lại chỉ là một nữ tử bình dân không quyền thế, thậm chí so với nữ tử bình dân còn không bằng, bởi vì, hai tay ta đã dính đầy máu, tử sĩ lãnh huyết vô tình, sát thủ”. “Nghiên nhi?” Không thích nghe nàng nói những lời như vậy, Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, nói, “Mặc kệ bọn họ có thừa nhận hay không, nàng là Vương phi của ta, tất cả người trong thiên hạ đều đã chứng kiến”. “Ta chưa từng có gả cho ngươi, gả cho ngươi là Mộc Thiên Dao, người trong thiên hạ cũng chỉ biết người mà ngươi lấy về là Mộc Thiên Dao đại tiểu thư Mộc gia chứ không phải là ta !” Lãnh Thanh Nghiên xoay người hướng về phía Thương Diễm Túc gầm nhẹ nói, sau đó đưa tay che lại miệng của mình, ngây ngẩn cả người, nàng đã nói gì vậy ? Sau khi ngạc nhiên, trên mặt Thương Diễm Túc khó nén ý cười, đứng lên muốn nắm tay nàng lại bị nàng dùng sức hất ra, “Nghiên nhi”. Lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục lại vẻ bình thường, vẻ mặt đạm mạc nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Đó hẳn là chuyện của ngươi mới đúng, mà ta từ đầu tới cuối chỉ là một quân cờ, việc này, toàn bộ đều không có quan hệ gì với ta”. “Ai nói? Nàng từ đầu tới cuối đều là Vương phi của ta mới đúng a”. “Ngươi. . .” Lãnh Thanh Nghiên thật vất vả mới tỉnh lại được, lại bởi vì những lời này của Thương Diễm Túc mà cảm thấy bất lực, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thấp rủa một tiếng xoay người bước đi. Không nghĩ tiếp tục ở lại trong này giằng co với hắn, cũng không có muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với Thương Diễm Túc, nàng chỉ biết là, nếu nàng còn tiếp tục nói điều gì nữa, cho đến ngày rời đi, nàng sẽ luyến tiếc không muốn rời đi . Bên trong đại sảnh cũng chỉ còn lại ba huynh đệ họ, Thương Diễm Trạch có chút vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Thương Diễm Túc, nhưng khi Thương Diễm Túc liếc nhìn hắn một cái, hắn lập tức thu lại thần sắc, trở nên nghiêm trang. Có điều có một việc khiến cho hắn để ý, vì sao thất ca vì lại gọi thất tẩu là Nghiên nhi ? Tên này khiến cho hắn nhịn không được mà nhớ đến tỷ tỷ, không biết hiện tại nàng sống có khỏe hay không. “Thất ca, vì sao huynh lại gọi thất tẩu là Nghiên nhi a ? Đệ nghe nói hình như thất tẩu đâu có tên gì đâu a, chẳng lẽ là huynh đặt tên cho nàng?” Vui cười hỏi, không hiểu sao trong lòng lại có chút khẩn trương, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại cũng không thể nói rõ ra . Thương Diễm Túc lắc đầu nói: “Trước đây ta cũng có nghĩ như vậy, chính nàng nói cho ta bết nàng có tên”. “Tên là gì?” “Lãnh Thanh Nghiên”. Thương Diễm Trạch đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, há miệng thở dốc nhưng cũng không có phát ra thanh âm gì cả. Ở thế giới này, đột nhiên lại nghe thấy cái tên mà hắn ngày đêm tưởng nhớ, Thương Diễm Trạch cảm giác tim mình đang đập như ngừng lại luôn . “A Trạch, ngươi làm sao vậy?” Tiếng nói của Thương Diễm Túc khiến hắn phục hồi lại tinh thần, vội vàng cúi đầu đem sắc mặt che dấu đi, nói: “Không, không có việc gì”. Thương Diễm Hách dùng chiết phiến đỡ lấy cằm, ánh mắt híp lại lẳng lặng đánh giá hắn, nói: ” Nhưng vẻ mặt của đệ một chút cũng không hề giống bộ dáng không hề có chuyện gì đâu a !” “Đệ …” “Sau khi nghe được tên thất tẩu thì vậy, chẳng lẽ trước kia đệ đã nghe qua tên này rồi hay sao?” “Không có!” “Thật sự không có?” “Thật sự không có”. Thương Diễm Túc có chút suy nghĩ nhín hắn, đột nhiên hỏi: “A Trạch, vậy ngươi đã từng nghe qua cái tên Lãnh Thanh Trạch hay chưa?” Cả người Thương Diễm Trạch rung mạnh, những lời này cơ hồ khiến cho Thương Diễm Trạch hỏng mất rồi, mở to hai mắt không dám tin nhìn Thương Diễm Túc, nếu như lúc trước hắn nghĩ đây chỉ là trùng hợp mà thôi, như vậy hiện tại. . . Đột nhiên xoay người hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên đã rời đi mà đuổi theo, Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách thấy thế liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi đứng lên, nhìn phương hướng Thương Diễm Trạch đã rời đi, biểu tình trên mặt cũng không có giống nhau . Lãnh Thanh Nghiên nghiêng người đứng bên ngoài hành lang, nhìn nhiều loại hoa xinh đẹp trước mắt, nhưng lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức, nếu như trước kia nàng vẫn còn trốn tránh mối quan hệ với Thương Diễm Túc, nhưng hiện tại, thân phận lại bị công bố, lại làm cho nàng không thể không đối mặt. Đưa tay nhẹ sờ lên chiếc vòng trên tay, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, nhớ lại ngày đó Thái hậu nương nương đưa cho nàng vòng tay Huyết Kim Ti này,vẻ mặt lại phức tạp hơn vài phần. Vòng tay này hình như ngang bằng với phượng ấn của Hoàng hậu, hiện tại lại ở trên tay nàng, hơn nữa, trừ phi chết hoặc là chặt bỏ tay xuống, nếu không cả đời này nàng cũng đừng mong bỏ chiếc vòng tay này ra khỏi tay . Nàng cũng đã thử bỏ nó ra, nhưng mà đã dùng hết tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra, kết quả lại chỉ là khiến cho tay bị sưng đỏ mà thôi, sâu kín thở dài, đem vòng tay giấu vào bên trong tay áo . Nàng biết, nếu để cho những người có ý đồ nhìn thấy được, có thể dẫn tới bị đuổi giết không tha . Vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Thương Diễm Trạch đang chạy nhanh tới nơi này, chỉ trong nháy mắt thôi đã đứng ở trước mặt của nàng, hơi cúi người dùng sức thở, tầm mắt cũng thẳng tắp nhìn mặt nàng, bên trong tràn đầy kích động cùng tưởng niệm Bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn khiến nàng có chút không thoải mái, lại đối với hành vi không khác gì trước đây có chút khó hiểu, hắn muốn nói cái gì, nhưng lời nói của Thương Diễm Trạch sau đó lại khiến cho cả người Lãnh Thanh Nghiên chấn động tại chỗ . “Chị!” “Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì?” Lãnh Thanh Nghiên tâm thần chấn động mãnh liệt, lăng lăng nhìn hắn, tầm mắt dời đi nơi khác không dám nhìn hắn . Thương Diễm Trạch đi lên tiền từng bước, cầm cánh tay của nàng, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Chị, vì sao lại không chịu nhận em ?” Lãnh Thanh Nghiên đáy lòng run lên, vẻ mặt lại vẫn một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí có chút không kiên nhẫn, khẽ nhíu đôi mày thanh tú, lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi mau buông tay!” Thương Diễm Trạch làm sao có thể bỏ tay nàng ra cho được ? Chỉ tiếp tục nói : “Chị, Chị có biết em nhớ chị rất nhiều? Mãi cho đến khi nãy, em vẫn còn tưởng rằng ở thế giới này cũng chỉ có một mình em mà thôi. Tuy rằng hiện tại thân phận tôn quý, cuộc sống an nhàn, nhưng mà chị biết không, em lại càng nhớ tới thời gian khi chúng ta cùng chung sống hơn, bởi vì em vẫn luôn luôn cho rằng, chị mới là người thân duy nhất của em. Nhưng mà vì sao, vì sao chị không chịu nhận em? Chẳng lẽ chị không cần em nữa sao ?” Lãnh Thanh Nghiên có thể lạnh lùng với toàn bộ mọi người trên thế giới này, nhưng chỉ có đứa em trai duy nhất này của nàng, khiến cho nàng không thể nào mà nhẫn tâm cho được, nhìn ánh mắt thương tâm cùng mong chờ của hắn, nàng nói không nên lời phủ nhận . Nhưng mà, hiện tại nàng cũng không phải là một mình, cho dù hắn nói như vậy, nhưng nàng cũng không thể kéo hắn vào trong nguy hiểm được, nhưng phải làm sao bây giờ? Nàng nên nói với hắn như thế nào ? Thương Diễm Trạch càng tiến sát thêm vài phần, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm quang mang, nói: “Chị, đã đến lúc này rồi, chị cảm thấy nói những lời vô nghĩa nhàm chán hữu dụng hay sao ?” Đúng vậy, còn phải nói những lời này nữa hay sao ? Nếu hắn đã lấy tư thái như vậy để xuất hiện trước mặt nàng, thì cho dù nàng có tiếp tục phủ nhận mọi chuyện cũng sẽ không có tác dụng gì nữa, nhưng mà, nàng vẫn không muốn để cho hắn bị lôi kéo vào trong những chuyện này Đó cũng chính là chuyện mà trước đây nàng đã quyết định, hủy diệt Mộc gia, làm cho Mộc gia không còn chốn dung thân, phải khiến cho bọn họ trả giá thật đắt, việc này có biết bao nhiêu là nguy hiểm bọn họ cũng không biết , chỉ một sơ sảy nhỏ cũng khiến cho vạn kiếp bất phục . Bất đắc dĩ cười khổ, vừa rồi nàng sơ suất quá, không nên cứ như vậy mà đi ra ngoài . Thấy Lãnh Thanh Nghiên cũng không có tiếp tục phủ nhận, gương mặt Thương Diễm Trạch giống như một đứa trẻ, tươi cười chân thành tha thiết, từ sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên hắn cảm thấy thì ra thế giới này cũng tốt đẹp như vậy . Không khỏi dùng sức đem Lãnh Thanh Nghiên ôm vào trong ngực, gắt gao ôm, khuôn mặt chôn ở gáy nàng cọ cọ vài cái, nói: “Chị, em biết chị khẳng định không nỡ làm em thương tâm mà”. Lãnh Thanh Nghiên trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, đem mặt tựa lên bờ vai của hắn, lại phát hiện thì ra bờ vai của đệ đệ cũng khiến cho nàng có cảm giác an toàn như vậy. Cũng? Lãnh Thanh Nghiên run rẩy một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách, cũng đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ Nhìn hai người kia đang ôm nhau, trong lòng Thương Diễm Túc nổi lên một trận ghen tuông, nói: “Như vậy hiện tại, có phải nên đem một số chuyện nói cho rõ một chút hay không?” Thương Diễm Trạch buông lỏng tay ra, cúi đầu khẽ xoa xoa ánh mắt, than thở nói: ” Cái này có cái gì phải giải thích? Chính là thất ca nhìn xem, lão bà của huynh chính là tỷ tỷ của đệ. Lãnh Thanh Nghiên kinh ngạc nhìn hắn, khóe miệng run rẩy vài cái, “Ngươi đang khóc ?” Thương Diễm Trạch nghe thấy vậy vội càng dùng sức lắc đầu, nói: “Không có!” Mà ánh mắt đang nhìn Lãnh Thanh Nghiên kia, cũng đã hồng hồng, dưới ánh mắt sắc bén của nàng, cuối cùng Thương Diễm Trạch chỉ cong cong cái miệng, không hề biện giải thêm cái gì . Hai người Thương Diễm Túc kinh ngạc nhìn hắn, thậm chí có thể nói là kinh hãi, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cho tới tận bây giờ bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy Thương Diễm Trạch khóc, vì thế, hai người đối với quan hệ của hai người này càng thêm tò mò một chút . Nhất là Thương Diễm Túc, nhìn thấy hai người này không hề để ý đến hắn làm ra những hành động thân mật như vậy, nếu không phải hắn còn duy trì được một chút lý trí còn lại, thì hắn cũng đã đi lên đánh bay Thương Diễm Trạch ra khỏi Vương phủ . Cảm nhận được lưỡng đạo tầm mắt lạnh như băng, Thương Diễm Trạch đột nhiên lại đem Lãnh Thanh Nghiên ôm vào trong lòng, khuôn mặt dán lên mặt nàng cọ cọ, trong mắt nổi lên tia muốn đùa dai, lại giống như đứa nhỏ ủy khuất nói: “Chị, thất ca luôn khi dễ em!” Lời hắn vừa nói ra, Thương Diễm Hách lảo đảo một chút, dường như sắp ngã trên mặt đất, trong mắt Thương Diễm Túc kim quang thoáng hiện, không khí xung quanh như sắp đông lạnh, mà Lãnh Thanh Nghiên lại hướng về phía Thương Diễm Trạch đánh qua một quyền . “Phanh!”
Cùng với tiếng kêu của Thương Diễm Trạch, Thương Diễm Túc và Thương Diễm Hách lại không thể nào mà hiểu nổi nhìn, Lãnh Thanh Nghiên đã nhấc hắn ném sang bên cạnh, nhíu mày bất mãn nhìn hắn, nói: “Sao em ngốc như vậy hả? Bị người ta khi dễ lại còn dám đi nói với chị!” Sau đó, Lãnh Thanh Nghiên cũng không thèm để ý tới hắn, mà quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Túc, thân mình lơ đãng chắn trước mặt Thương Diễm Trạch . Tầm mắt hai người trong không trung nhìn nhau, bình tĩnh giống như không hề có chuyện gì phát sinh vậy, Thương Diễm Trạch từ trên đất đứng lên, kéo Lãnh Thanh Nghiên về phía sau, đối diện với Thương Diễm Túc không chút nào nhường nhịn, nhẹ giọng nói: “Chị, đời này, em sẽ bảo vệ cho chị”. “Đời này?” Lời này của Thương Diễm Trạch khiến cho bọn họ đều kinh ngạc, giống như có điều nghi hoặc đang chờ hắn giải thích . Bóng dáng trước mắt kia, cũng không phải là cao lớn lắm, thì ra lại cũng có năng lực để bảo hộ cho nàng, đáy mắt Lãnh Thanh Nghiên hiện lên ý cười, ngược lại đi đến bên cạnh hắn song song đứng thẳng, nhìn Thương Diễm Túc nói: “Ta không phải người của thế giới này”. Khẽ nhíu mày, Thương Diễm Túc cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó chặn lại, loại cảm giác như là chuyện gì cũng không biết này khiến cho hắn vô cùng khó chịu, “Nếu nàng không phải người thế giới này, vậy nàng từ nơi nào tới đây ?” Lãnh Thanh Nghiên có chút sợ sệt nhìn Thương Diễm Túc, lại nhìn bộ dáng khẽ nhíu mày kia của hắn, trong lòng lập tức một trận khó chịu, trực giác muốn đưa tay lên vuốt đôi lông mày đang nhíu lại đó . Hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Ta không biết làm thế nào mà ta từ một thời không khác đi vào thế giới này, vốn là ta đã chết, nhưng khi ta khôi phục lại ý thức, lại phát hiện cũng chưa chết, ngược lại lại ở thế giới này một lần nữa biến lại thành trẻ con. . .” Sau đó, Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Trạch đem mọi chuyện liên quan đến kiếp trước của bọn họ nói lại một lần, hai huynh đệ Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách nhìn nhau chết lặng, lại đối với thế giới kia cực kì hiếu kì, bọn họ thế nhưng lại dễ dàng tin tưởng . Nói hết mọi chuyện, sắc mặt Thương Diễm Trạch lại vô cung khó coi, cau mày, hai tay nắm chặt, cúi đầu cả người đều run run, đột nhiên xoay người về phía Lãnh Thanh Nghiên quát : “Chị vì sao phải làm như thế? Chẳng lẽ chị không biết như vậy có bao nhiêu là nguy hiểm hay sao? Thế nhưng lại một mình chạy đến Hắc Luân tổng bộ, lại còn cùng bọn họ đồng qui vu tận, nếu, nếu không phải là gặp phải chuyện xuyên không như vậy, chị sẽ chết, chị có biết hay không?” Trong mắt Lãnh Thanh Nghiên hiện lên ánh sáng nguy hiểm, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, thản nhiên hỏi một câu: “Em đang dạy chị là thế nào sao?” Uy nghiêm của chị chưa bao giờ yếu thế, thời điểm nghe thấy ngữ khí của nàng Thương Diễm Trạch cũng biết là không ổn, bất quá vẫn là quật cường nhìn nàng, nói: “Đúng thì thế nào?” Lãnh Thanh Nghiên nhướng cao đôi mày, đang định phát uy, Thương Diễm Túc cũng đã chạy đến bên cạnh nàng, đưa tay ôm lấy nàng vào trong lòng, hướng về phía hai người kia trong mắt hắn coi như người dư thừa nói: “Các ngươi có thể đi rồi”. Nói xong cũng không thèm để ý đến hai người kia, nắm tay Lãnh Thanh Nghiên rời khỏi nơi này, Thương Diễm Trạch muốn đuổi theo lại bị Thương Diễm Hách giữ chặt lại, cười đến vẻ mặt âm trầm, nói: “A Trạch, không ngờ đệ còn có thể đầu thai chuyển thế, có điều mặc kệ thế nào, hiện tại trong người đệ đang chảy dòng máu hoàng gia. Mặt khác, Cửu ca ta muốn cùng đệ hảo hảo mà trao đổi cảm tình đây”. Sau đó, cũng không thèm để ý đến Thương Diễm Trạch đang giãy dụa, lôi kéo hắn đi về phía ngược lại với phía mà Thương Diễm Túc vừa rời đi, xa xa còn truyền đến tiếng nói của Thương Diễm Trạch : “Cửu ca, việc này về sau nói sau được không? Đệ còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng với chị, Cửu ca. . .” Xoay người nhìn phương hướng mà Thương Diễm Trạch bị kéo đi, Thương Diễm Túc cũng dừng chân lại, im lặng đứng ở bên cạnh nàng, sau đó dùng sức ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói : “Thì ra, A Trạch chính là đệ đệ của Nghiên nhi, có điều Nghiên nhi, vì sao lại vẫn không đem chuyện này nói ra vậy?” Ánh mắt buồn bã, mỉm cười lắc đầu nói: “Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là vì, vẫn chưa xác định được mà thôi”. Nghe vậy, trong mắt Thương Diễm Túc thoáng hiện tia kim quang, cánh tay thoáng dùng sức, đem đề tài chuyển đến chuyện khác, hỏi: “Ở thế giới kia, nữ tử cũng có thể làm quan?” “Ừm “. “Nghiên nhi nói là làm thiếu tướng, là quan gì vậy ?” “Chính là tướng quân”. Cụ thể, Lãnh Thanh Nghiên cũng không được rõ ràng cho lắm . Sửng sốt một chút, lập tức bật cười, nâng khuôn mặt nàng lên khẽ hôn một cái, nói: “Không ngờ Nghiên nhi của ta lại lợi hại như vậy”. Đôi mày khẽ nhíu, đưa tay đánh qua, xấu hổ nói: “Ai là của ngươi ?” Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ cắn cắn vành tai nàng nói : “Chẳng lẽ Nghiên nhi không phải là . . . Vương phi của ta hay sao?” Chân sau lui lại từng bước, vừa vặn dẫm lên chân Thương Diễm Túc, dùng sức nghiền vài cái, trên mặt lại vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như chuyện đang xảy ra không hề có chút quan hệ nào với nàng vậy . “Ngươi có cái gì muốn nói với ta sao?” Thương Diễm Túc để mặc nàng dẫm, không có chút phản kháng, giống như chân nàng đang dẫm lên không phải là chân hắn vậy, nhưng khi nghe thấy vậy lại khẽ nhúc nhích, hỏi: “Nghiên nhi vì sao nói như vậy?” “Nếu không sao ngươi lại cố ý đuổi hai người kia đi ?” “Ta chỉ là không muốn để cho bọn họ quấy rầy chúng ta mà thôi”. “Thì ra là như vậy, ta mệt chết đi, sẽ không cùng ngươi nói chuyện phiếm”. Nói xong, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã nhấc chân lên khỏi chân hắn, sau đó xoay người bước đi. Thương Diễm Túc một trận ngạc nhiên, nhìn thân ảnh như sắp biến mất ở trước mắt kia, vẫn là nhịn không được kêu lên một tiếng : “Nghiên nhi”. Nghe vậy dừng lại, hơi nghiêng người nhìn hắn, hỏi: “Vương gia còn có việc?” Nhìn nàng chần chờ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ lắc đầu bảo nàng : “Không có việc gì, nàng đi nghỉ ngơi đi”. Câu trả lời của hắn như vậy ngược lại lại khiến Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút, xoay người đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn. Thương Diễm Túc cũng cúi đầu nhìn nàng vậy, thần sắc ôn hòa, mang theo không biết bao nhiêu sủng nịch . Kỳ thật nàng đột nhiên xoay người đi về bên cạnh hắn, cũng đã làm cho Thương Diễm Túc thụ sủng nhược kinh, về phần chuyện của hắn, vẫn là để hắn tự xử lí đi . “Thương Diễm Túc. . .” “Nghiên nhi, gọi tướng công cho ta nghe một chút”. “Không cần!” Nhìn chăm chú. . . “Ngươi có nhìn nữa cũng vô dụng thôi”. Oán niệm. . . “Dù sao ta cũng sẽ không bao giờ gọi ngươi như vậy”. Oán niệm càng thêm sâu sắc, tiếp tục nhìn chằm chằm . . . Lãnh Thanh Nghiên có chút chịu không nổi lui về phía sau từng bước, nhưng khi vừa lui về phía sau lại cảm thấy lưng căng thẳng, bị hắn trực tiếp kéo về trong lòng . “. . .
Như vậy rất khó nghe, đổi cái xưng hô được không?” Trong giọng nói lộ ra ý thương lượng, Thương Diễm Túc mừng rỡ, vội vàng gật đầu, nói: “Có thể, vậy Nghiên nhi cảm thấy xưng hô như thế nào mới dễ nghe đây ?” “Thương Diễm Túc”. “. . .
Đổi cái khác”. “Vương gia”. “Không được!” “Lạc Vương gia”. “. . . Quả nhiên vẫn gọi là tướng công là tốt nhất”.*** Tiết công công đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước cửa Lạc Vương phủ, nhìn thủ vệ nghiêm ngặt hai bên cửa, chỉ đứng ngoài cửa thôi cũng đã có thể cảm thấy khí thế hào hùng, nhớ đến mục đích mình đến đây, không khỏi ở cửa chần chờ không dám vào . Trước mắt tựa hồ hiện ra phản ứng của Vương gia khi nhìn thấy hắn, mồ hôi lạnh càng chảy ra nhiều hơn một chút Thủ vệ của Lạc Vương cao ngất đứng đó, nhìn không chớp mắt, đối với vị Tiết công công đã đi qua đi lại mấy chục vòng trước cửa Vương phủ làm như không thấy . Ngẩng đầu lên nhìn cửa Lạc Vương phủ một cái, nặng nề thở dài, cắn răng tiến lên vài bước, hướng về phía một thủ vệ khách khí nói : “Phiền toái thông báo một tiếng, chúng ta có chuyện quan trọng cầu kiến Vương gia”. Thủ vệ canh cửa đáp một tiếng rồi xoay người vào trong, một lát sau, liền thấy quản ra hồng hộc chạy ra, nhìn thấy Tiết công công vẻ mặt thảm thiết đứng ở ngoài cửa sửng sốt một chút, nhưng vẫn cực vì cung kính nghênh đón, nói: “Thì ra là Tiết công công, mời ngài vào !” Trong lòng lại âm thầm nói thầm, Tiết công công hôm nay lại đứng ở cửa chờ thị vệ vào thông báo, so với bình thường là khác nhau rất lớn a, hơn nữa biểu tình của hắn giờ phút này thật khó coi a, hắn giống như không muốn bước vào cửa Vương phủ vậy . Tiết công công cũng hướng tới quản gia khách khí chắp tay chào, tươi cười trên mặt càng thêm cứng ngắc một chút, nói: “Ta cũng là phụng mệnh Hoàng thượng mà đến, không biết Vương gia, có ở trong phủ hay không?” Quản gia vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói: “Vương gia cùng Vương phi vừa hồi phủ, thỉnh công công chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo cho Vương gia”. Nói xong, bọn họ cũng đã tiến vào bên bên trong phòng khách Vương phủ, thỉnh Tiết công công ngồi xuống, phân phó nha hoàn dâng trà, sau đó quản gia đi thông báo, chính là vừa mới xoay người, Tiết công công liền vội vàng đứng lên ngăn cản hắn. “Quản gia, đừng vội, chúng ta có một số việc, muốn hỏi thăm quản gia ngài một chút “. “Không dám nhận, công công có điều gì nghi vấn cứ trực tiếp hỏi, tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn”. (Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn : biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết ) “Vậy ta hỏi nha?” “Công công mời !” Tiết công công xoa xoa đôi bàn tay, kề sát tai quản gia nhỏ giọng hỏi: “Thời điểm Vương gia mới vừa rồi hồi phủ, có cài gì bất thường hay không ?” Sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Công công chỉ giáo cho?” “Đâu, ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút, giờ phút này tâm tình của Vương gia như thế nào ?” Nghe vậy quản gia giống như là nhẹ nhàng thở ra vậy, cười nói: “Tiểu nhân cũng không có phát hiện Vương gia có gì khác với lúc trước “. “Thật sao?” “Thật !” “Vậy Vương gia cũng không có ngôn hành cử chỉ gì khác với bình thường ?” Nhướng mày, lại giống như hồi tưởng lại, sau đó chần chờ nói: “Hẳn là không có đi, trừ bỏ Vương phi là bị Vương gia ôm trở về, những cái khác cũng không có gì khác thường”. Nghe được lời ấy, trong lòng Tiết công công không khỏi rơi “ lộp bộp”, thầm nghĩ cái này hỏng rồi, xem ra Vương gia đối với Vương phi không phải là thâm tình bình thường, vậy hiện tại hắn có nên gặp Vương gia hay không đây, còn phải nhắn lại ý tứ của Hoàng thượng a? Trong khi Tiết công công còn đang rối rắm không biết làm sao, thị vệ trưởng cũng đã xuất hiện ở phòng khách Vương phủ, hướng về phía Tiết công công chắp tay nói: “Tiết công công, Vương gia cho mời!” Lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, hít vào một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi một bộ biểu tình giống như sắp lao xuống hoàng tuyền vậy, đi theo thị vệ trưởng hướng về phía thư phòng của Thương Diễm Túc mà đi, trên đường cũng không ngừng mà nói : “Tả thị vệ, chậm một chút, ngươi đi chậm một chút a, chúng ta đều theo không kịp tốc độ của ngươi rồi”. Thương Diễm Túc đứng bên trong thư phòng vẽ tranh, đối với Tiết công công chậm rì rì như là bò đến làm như không thấy, dường như đem toàn bộ sự chú ý đặt trên bức họa vậy . Tiết công công thăm dò liếc nhìn, tim đập nhanh hơn vài phần, chỉ thấy trên bức họa là một vị nữ tử thanh khiết, chiếc eo nhỏ nhắn, qua màn lụa mỏng trắng có thể nhìn thấy cổ tay bên trong, đôi mắt sóng sánh như nước hồ thu, trên đầu gắn một cây kim châm, điểm xuyết màu tím, mái tóc đen dài dùng một sợi dây buộc lại, hai má hồng nộn hiện lên đôi má lúm , chỉ cần một cái nhăn mày khẽ cười thôi cũng khiến động lòng người, đây đúng là Lạc Vương phi . Hạ một nét vẽ cuối cùng, khóe miệng Thương Diễm Túc hàm chứa ý cười ôn nhu, si ngốc nhìn nữ tử trong bức họa , nhẹ nhàng buông bút trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi vì chuyện gì mà đến, có điều trong lòng ta chỉ có một người là Nghiên nhi, ngươi trở về nói cho phụ hoàng biết, nếu chính ông ta muốn tuyển phi, bổn vương không ý kiến, nếu là vì bổn vương tuyển phi, vậy thì thỉnh hắn không cần quan tâm, nếu không bổn vương cũng không có cam đoan có làm ra một số sự tình khiến ông ta khó xử hay không”. Tiết công công đã từng nghĩ đến trăm ngàn cảnh tượng Thương Diễm Túc sẽ nổi giận lôi đình, mà hoàn toàn không hề nghĩ đến sẽ phải đối diện với một Lạc vương bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời sững sờ ở nơi đó. Tầm mắt không khỏi chuyển đến trên bức họa kia, chỉ sợ cũng chỉ có nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy, mới có thể xứng đôi với Vương gia. Nhưng là, nếu nàng có một thân phận tôn quí, thì tốt biết bao nhiêu ! “Vương gia. . .” “Tiết công công!” Thương Diễm Túc cũng không có để cho hắn nói hết lời, mà chỉ đưa tay chỉ vào bức họa kia, hỏi, “Tiết công công, ngươi nói, trên đời này, còn ai có thể so với Vương phi bổn vương ưu tú hơn, hay đặc biệt hơn ?” “Bẩm Vương gia, Vương phi băng thanh ngọc khiết, phong hoa tuyệt đại, quả thật là thế gian ít có nữ tử”. “Một khi đã như vậy, vì sao lại còn muốn bổn vương lấy một người khác chứ?” Nghe vậy, không khỏi bị nghẹn lời, chần chờ một lúc lâu sau mới nói : “Vương phi nàng, nếu thật sự là Mộc gia đại tiểu thư, tất nhiên sẽ không có . . . Vấn đề gì. . .” Thương Diễm Túc trào phúng cười, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hay là thân phận của Lạc Vương phi còn kém so với Mộc gia đại tiểu thư ?” “Này. . . Vương gia, Hoàng Thượng làm như vậy cũng là vì tốt cho ngài”. Trong mắt kim quang hiện lên, hàn khí bức người, trầm giọng nói: “Bổn vương không có hứng thú dựa vào nữ nhân để củng cố địa vị cùng gia tăng quyền thế trong tay, đối với bổn vương vị trí kia ta nửa điểm hứng thú cũng không có, cho dù có hứng thú, hậu cung của bổn vương cũng chỉ cần có một người là Nghiên nhi !” “Vương gia. . .” “Đủ, ngươi có thể đi rồi, về phần trả lời vấn đề ông ta như thế nào, vừa rồi bổn vương nói như thế nào, ngươi cứ sự thật mà nói lại với hắn như vậy ! Còn nữa, ngươi thuận tiện cũng chuyển đến ông ta lời của ta, nếu như ông ta dám động thủ với Nghiên nhi, ta sẽ phá hủy giang sơn của ông ta !” Trên mặt Tiết công công đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, những lời này, hắn làm sao dám nói cùng Hoàng Thượng đây, vẻ mặt cầu xin nói: “Vương gia, ngài. . . Ngài cũng đừng làm khó xử nô tài, nô tài . . . này. . .” Thương Diễm Túc đi đến trước mặt hắn, đưa tay vỗ nhẹ nét mặt già nua của Tiết công công, cười đến cực kì là tà ác, nói: “Ngươi là phụ hoàng phái tới nhắn dùm mệnh lệnh, thuận tiện khuyên bảo bổn vương, như vậy ngươi cũng sẽ phải đem những lời nói của bổn vương nhắn lại với phụ hoàng, nói cách khác, chỉ sợ là sẽ phạm tội khi quân đâu !” Tiết công công quả nhiên là khóc, ngã ngồi dưới đất, trên mặt nước mắt nước mũi hòa lẫn nhau, nói: “Vương gia, ngài như vậy chính là muốn hại chết nô tài a !” Thương Diễm Túc ngồi xuống trước mặt hắn, đối với vị thái giám đã chiếu cố hắn từ nhỏ đến giờ, tuy rằng cũng không thể nói với vẻ mặt ôn hòa, nhưng ít nhất hắn cũng sẽ không đối đãi với hắn như với vị Trần công công kia đem nhốt vào đại lao . Nói đến Trần công công, thiếu chút nữa hắn đã đem hắn ta quên mất, cũng không biết hiện tại hắn ngồi đợi trong lao như thế nào . Nhấc Tiết công công lên khỏi mặt đất, thuận tay ném ra ngoài cửa, hướng về phía thị vệ trưởng nói : “Tả thị vệ, ngươi tự mình đưa Tiết công công hồi cung”. “Dạ, Vương gia!” Cùng với tiếng thét chói tai không cam lòng của Tiết công công, Tả thị vệ nhanh chóng đem hắn đi ra khỏi cửa, mà Thương Diễm Túc đứng ở bên trong thư phòng, xoay người đem bức họa cẩn thận cuốn lại, đặt lên trên giá nơi khiến hắn dễ với tay lấy nhất. Lãnh Thanh Nghiên ngồi trong lương đình ở hậu viện, trên tay cầm một khối than củi nhỏ, không ngừng họa gì đó lên trên giấy, rất xa truyền đến tiếng thét chói tai của Tiết công công, khẽ ngẩng đầu nhìn qua phía đó, sau đó cúi đầu tiếp tục vẽ . Thời gian trôi qua, không biết đã qua bao lâu, bức họa trên tay nàng cũng đã gần hoàn thành, Thương Diễm Túc giống như quỉ mị từ trong hư vô hiện ra bên cạnh nàng, thò người ra nhìn lại, thần sắc không khỏi biến đổi. Cầm lấy bức họa đặt trên bàn, cẩn thận nhìn khuôn mặt trên bức họa, đây là họa pháp mà hắn chưa gặp qua bao giờ, hơn nữa không thể phủ nhận, họa rất khá, rất giống, nhưng là. . . Đem bức họa đưa tới trước mặt nàng, hỏi: “Ai vậy?” Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay khiến cho Lãnh Thanh Nghiên một phen sửng sốt, trong giây lát ngẩng đầu lên đã thấy Thương Diễm Túc xuất hiện ngay bên cạnh, vội vàng đoạt lấy bức họa trong tay hắn, đồng thời cũng đưa tay lấy những bức họa còn lại trên bàn . Thương Diễm Túc tay mắt lanh lẹ, thời điểm mà Lãnh Thanh Nghiên sắp với được bức họa thì Thương Diễm Túc cũng đã nhanh tay hơn , hai bức còn lại cũng đã rơi vào trong tay hắn . Trong mắt hàn quang chợt lóe, đưa tay ra trước mặt hắn, nói: “Trả lại cho ta!” Khẽ nhíu mày, nhìn bức họa duy nhất trong tay nàng, nói: “Nàng trước nói cho ta biết, người kia là ai?” Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, nàng chán ghét bị người khác uy hiếp, nhưng là, toàn bộ tranh đều rơi vào tay hắn rồi . Thương Diễm Túc cười tủm tỉm giơ giơ bức họa trong tay, nói : “Nghiên nhi, không muốn lấy lại hay sao ?” “Đó là a Trạch!” Nhìn Thương Diễm Túc rõ ràng là một bộ biểu tình không tin, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi thấp rủa một tiếng, tức giận nói, “Là bộ dáng kiếp trước của hắn !” Lời này vừa nói ra đã khơi lên hứng thú trong Thương Diễm Túc , vội vàng tiến đến trước mặt của nàng, hỏi: “Vậy bộ dáng kiếp trước của Nghiên nhi như thế nào ?” “Ta làm sao mà biết?”
Thời điểm vừa nói xong, cũng là lấy tốc độ nhanh nhất đoạt lấy bức họa trong tay hắn . Thương Diễm Túc lui về phía sau vài bước, tránh khỏi tay nàng, mà tầm mắt cũng chuyển đến ba bức họa còn lại trên tay, bức trên cùng, chính là Thương Diễm Trạch . Đưa tay chuẩn bị lấy bức phía dưới, nhưng mà khi vừa mới có động tác, Lãnh Thanh Nghiên liền nhảy lên từ trên ghế đá đánh về phía hắn, Thương Diễm Túc vội vàng tránh qua, thừa dịp như vậy, bức họa thứ hai cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn . “Chẳng lẽ đây chính là Nghiên nhi hay sao ?” Nữ tử trên bức họa kia dung mạo so với Nghiên nhi không hề kém cỏi, chính là khí chất cũng khác nhau rất lớn, trong ánh mắt kia tràn ngập anh khí, trong mắt lộ ra giảo hoạt, thiếu một phần thanh nhã, hơn vài phần linh động. Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhếch khóe miệng, không có phát biểu ý kiến gì, mà ngay tại thời điểm Thương Diễm Túc muốn xem bức họa cuối cùng kia, sắc mặt nàng đột nhiên đại biến, liều lĩnh vọt lên. “Không được xem!” Phản ứng của nàng kịch liệt như vậy khiến cho Thương Diễm Túc hơi sợ sệt, tay cũng vô thức buông ra, sắc mặt Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên trắng bệch, nhìn thấy bức họa kia, cả người chấn động mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin cùng rung động .
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
345 chương
53 chương
22 chương
130 chương
89 chương
23 chương