Chỉ Rung Động Vì Em Full
Chương 49
Cố Mục Niên nói xong lời này liền quay người rời đi, để Khương Dao đứng đờ tại chỗ khóc không ra nước mắt.
Anh ấy đứng ở phía sau từ bao giờ vậy! Xong rôi, trộm nói xấu Cố Mục Niên mà còn bị anh nghe thấy ... Đợi lát nữa không chừng anh sẽ "Giáo huấn" cô thế nào đây.
Dương Nhược cũng bị dọa đến hoảng sợ, cô ấy an ủi Khương Dao: "Thực xin lỗi a, đều tại chị kéo em vào tám chuyện. Lát nữa chắc Cố Tổng... Sẽ không mắng em đâu?"
Khương Dao: "..." Còn không đến mức đó, anh hẳn là sẽ có phương thức trừng phạt khác...
Đột nhiên nghĩ đến một ít hình ảnh, bên má cô liền bắt đầu phiếm hồng, Dương Nhược nhìn thấy, hỏi cô: "Tại sao mặt em đột nhiên lại đỏ như vậy? ? ?"
"A... Không có." Cô mau che hai má của mình, "Em đi đến văn phòng của anh ấy đã, chị giúp em đem cà phê mang về bàn làm việc của em nha, cám ơn."
Khương Dao đi đến văn phòng, gõ cửa đi vào, liền nhìn thấy Ti Phùng, Giang Dung cùng các nhà thiết kế khác cũng ở bên trong.
Ti Phùng nhìn thấy cô, ánh mắt hơi đổi, liền khôi phục bình thường.
"Cố Tổng." Cô kêu một tiếng. Ở trước mặt người ngoài cô vẫn phải giữ tí hình tượng.
Cố Mục Niên ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu bình thường: "Lại đây, chúng ta bàn về thiết cho dịp Tết Nguyên đán một chút."
Hóa ra là vì việc này a... Trong lòng cô âm thầm thả lỏng ra chút ít.
Thiết kế cho Tết Nguyên đán năm nay, chủ yếu là hệ liệt "Tâm Ý" của Khương Dao và "Tân tâm" của nhà thiết kế khác. Đến lúc đó sẽ đồng thời tung ra thị trường.
Bàn tất cả các chi tiết xong, Giang Dung cầm lấy bản thảo thiết kế, bảo ngày mai sẽ đích thân đem bản vẽ đưa cho nhà máy chế tác khuôn mẫu.
Cuộc họp kết thúc, Khương Dao và vài người khác đang chuẩn bị ra ngoài, cô liền bị Cố Mục Niên gọi lại .
"Khương Dao, cô lưu lại một chút. Còn có chút việc cùng cô nói." ( vì còn có nhân viên nên mình dùng cô ở đây nha)
"A... Vâng."
Ánh mắt Ti Phùng lướt qua hai người Khương Dao và Cố Mục Niên, sau một lúc lâu vẫn là thu hồi ánh mắt, yên lặng đi ra ngoài.
Tiểu lý đang làm việc ở trước cửa phòng, nhìn thấy mọi người đi ra hết nhưng vẫn còn chưa thấy Khương Dao, liền mỉm cười rồi đi tìm nữ nhân viên: "Ngài khả năng vẫn là phải đợi thêm một lát, Cố Tổng còn có chút việc bận."
"Nhưng mà bọn họ không đều đã đi ra rồi sao..."
Tiểu Lý Tiếu cười, không có lại trả lời lại câu hỏi của cô ấy. Bây giờ Khương Dao ở bên trong, đây khẳng định là Cố Mục Niên có việc tư muốn nói Khương Dao, lúc này mà quấy rầy bọn họ, chắc chắc cơm này của tiểu lý cũng mất luôn?
Mà giờ khắc này trong văn phòng, Khương Dao đứng gần cánh cửa, giống như đang đề phòng Cố Mục Niên.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, mày dài hơi xếch, thần sắc thanh lãnh: "Em muốn đứng đó để nói chuyện với anh sao?"
Khương Dao nhìn anh ở trước mặt cô rất ít khi nghiêm túc như vậy, nên cô cho rằng mình đã chọc anh không vui. Cô đi về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt anh.
Anh nhìn bộ dáng có chút sợ hãi của cô, than nhẹ một tiếng rồi nắm giữ cổ tay cô, đem cô kéo vào trong ngực, ôm lấy.
Nha nha nha?
Khương Dao ngồi ở trên đùi anh, còn chưa phản ứng kịp, "Cố Mục Niên..."
"Tại sao lại sợ anh như vậy?" Anh nhìn ánh mắt cô.
Bây giờ, cô mới biết là biểu tình nghiêm túc liacs nãy của anh là giả bộ, "Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh thật sự có chuyện gì. Anh không biết, lúc anh không cười thật sự nghiêm túc cao lãnh lắm đó."
Anh dần dần nở nụ cười, ở trên gương mặt trắng mịn của cô hôn một chút, "Tại sao em lại đáng yêu như thế."
"Hừ đừng có nịnh nọt em..."
Anh đột nhiên nắm cằm của cô, nói: "Anh nhớ lại một việc."
"Cái gì?"
"Nếu anh nhớ không lầm, người nào đó là ở khu nghỉ ngơi, cùng với đồng nghiệp oán giận bạn trai của mình. Anh nhớ không lầm chớ, đúng không?"
Khương Dao che miệng cười đến ngửa tới ngửa lui, lúc này cô rất giống như đứa con nít hồn nhiên vô tư, "Quả nhiên là anh nghe thấy, anh đứng ở sau lưng em từ lúc nào đấy."
Lúc cô cười, cả người ở trong lòng anh nhích tới nhích lui, anh cũng cảm giác được dưới thân nơi nào đó bắt đầu thức tỉnh.
Anh bóp chặt eo thon của cô không để cho cô lộn xộn, ánh mắt mang theo uy hiếp, giọng điệu trầm thấp: "Còn dám cười?"
Anh cúi đầu cắn môi của cô, tiếng cười trong chốc lát liền biến mất, không khí lâm vào sự im lặng mập mờ im lặng.
Khương Dao cũng rất phối hợp với anh, ôm cổ của anh, ở trong lòng anh ngoan ngoãn bị anh hôn.
Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Khương Dao cảm giác được ở đùi mình có cái gì đó, cô lập tức hiểu ra, xấu hổ đến không dám cử động nữa.
Anh đem nụ hôn dời đến vành tai, cô lập tức ngăn cản anh, lời nói có chút run: "Cố Mục Niên, anh... Đây là ban ngày ban mặt, còn ở văn phòng đó..."
Anh cười nhẹ hai tiếng, ngừng lại. Anh vốn cũng không có ý định làm chuyện khác với cô.
Thấy anh không hề động thủ động cước, nàng yên tâm để anh ôm. Một lát sau, hai người buông nhau ra, cô liền nói mình đi ra ngoài làm việc.
Lúc ra ngoài, cô đi đến toilet trước, sửa sang lại quần áo.
Cô đang rửa tay, Đái Linh từ xa đi vào. Cô nhìn thấy Khương Dao, cô ta giống như hoảng sợ, nhưng mà biểu tình giật mình lập tức đã thu trở về, không nói gì.
Khương Dao đi ra toilet, ngược lại có chút buồn bực. Nếu là trước kia, Đái Linh sẽ chủ động tìm tới cô gây phiền toái, cũng khẳng định sẽ liếc mắt với cô, vẻ mặt âm dương quái khí. Hôm nay ngược lại rất bình thường còn thêm chút e dè...
Cô cũng không nhiều nghĩ, trở về vị trí. Ai biết, ngày hôm sau, vừa đến văn phòng, nghe mọi người xầm xì nói chuyện Đái Linh muốn từ chức.
Bây giờ, Đái Linh đang ở trong văn phòng Giang Dung nói chuyện, mọi người liền tại bên ngoài nhỏ giọng thảo luận.
"Thật sự là kỳ quái, tại sao lại từ chức ?"
"Này có cái gì kỳ quái, không phải là cô ta không hài lòng sao, cả ngày thầm oán này thầm oán kia, cô ta đi đi cho thanh tĩnh bớt."
"A..."
Khương Dao không nói gì, ở bên kia sửa chữa bản thảo thiết kế. Một lát sau, Đái Linh đi ra, đi xuống dưới lầu, đoán chừng là đi đến phòng nhân sự .
Dương Nhược đi đến bên cạnh cô, "Khương Dao, em đã nghethấy chuyện Đái Linh muốn từ chức chưa?"
"Vâng... Chị có biết nguyên nhân vì sao không?" Cô thuận miệng hỏi.
"Không biết..."
Đái Linh đi đến phòng nhân sự xong, liền đi lên thu dọn đồ đạc của mình. Mọi người thấy sắc mặt cô ta rất bình thường còn mang theo ý cười, một chút cũng không nhìn thấy bộ dáng khổ sở, càng nhìn cô ta càng không hiểu nguyên nhân vì sao lại nghỉ việc.
Lúc này, có người vẫn quan tâm Đái Linh, " Chị Đái Linh, chị thật sự muốn đi sao?"
Đái Linh cười nhạt một tiếng, "Đúng a. Bây giờ Chí Sinh hiện tại đã không đáo ứng được cho tương lai của tôi, hơn nữa tôi cảm giác nếu cứ ở đât thì sẽ rất không có tiền đồ, đương nhiên sẽ dsi tìm phương trời rộng lớn hơn rồi."
Cô gái kia xấu hổ cười, Đái Linh nói tiếp: "Dù sao tôi cảm thấy chờ ở Chí Sinh một đời cũng cứ như vậy, công ty không được tốt, cứ mãi ở đây cũng chả làm được gì."
Trong lúc nhất thời văn phòng rơi vào trầm mặc, từ trước đến nay Khương Dao không thích nhiều lời nhưng mà lúc này lại lên tiếng: "Là Chí Sinh quá nhỏ không thể đáp ứng được cô, vẫn là cô nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không quyền cước khả thi, chính cô hẳn là người rõ ràng nhất không phải sao?"
Khương Dao chán ghét nhất loại người chân trước mới vừa ta khỏi công ty, chân sau lại muốn đập công ty một chút. Cũng không phải Chí Sinh bức cô ta đi .
Đái Linh thay đổi sắc mặt, "Khương Dao, cô đắc ý cái gì? Một giải thưởng liền cảm giác mình rất giỏi sao? Thật sự coi mình là nhất ở Chí Sinh rồi à? !"
Khương Dao cười lạnh, "Tôi chỉ là không quen nhìn sắc mặt của nhóm người nào đó."
Đái Linh tức giận nổi trận lôi đình, đang muốn mắng Khương Dao, Giang Dung liền đi ra , "Ồn cái gì? Mới sáng sớm không có chuyện làm à?"
Đái Linh nhìn Giang Dung một chút, ngậm miệng. Cô ta nhìn quanh một vòng, nhìn nhìn văn phòng quen thuộc, ôm lấy đồ đạc của mình đi ra.
Cô ra ngửa đầu chớp mắt, xoay người tiêu sái rời đi.
Dương Nhược an ủi Khương Dao: "Coi ta chính là khoe khóe miệng thống khoái, vênh váo cái gì chứ..."
Khương Dao vỗ vỗ tay cô ấy, "Không có việc gì, chị trở về làm việc đi."
——
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
3 chương
67 chương
68 chương
47 chương
20 chương
38 chương