Chị ơi! đừng chạy
Chương 2 : Gặp mặt
Trở lại thành phố sau lời căn dặn của ông nội, James cứ nghĩ mình đang mơ, James không biết chuyện gì đã xảy ra. Mà chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, chính xác hơn là 1 tiếng 30 phút đi đường cộng thêm khoảng 5 phút đi từ cổng lên phòng gặp ông và nghe ông giảng giải cái lời hứa hẹn gì gì đấy trong 46 phút 32 giây, tổng cộng lại chưa đầy 2 tiếng 35 phút 32 giây, James từ một nhóc học sinh tự do, thoải mái trở thành một thằng đàn ông sắp có vợ, phải gánh trên vai trách nhiệm của một ông chồng tương lai. Nhưng trớ trêu thay cậu còn chẳng biết mặt mũi ngang dọc cô ta thế nào?
Niềm vui bất ngờ do ông nội mang lại, James cũng không biết nên khóc hay nên cười, là đen đủi hay lại là may mắn đây? Kể ra cũng khá thú vị với cậu nhóc chỉ mới 18 tuổi.
“Kết hôn ư, vui thật!” - James thầm nghĩ.
Mấy ngày sau, James vẫn sống bình yên không thấy ông gọi điện nhắc đến chuyện gặp mặt nữa tự nhủ mình đã thoát. Mười tám năm rồi, có lẽ đây là khoảng thời gian James thấy quý trọng nhất câu nói: Không có gì quý hơn độc lập tự do! Bây giờ cậu tự cho rằng mình đã thấu hiểu được một phần nào đó sự cầm tù trong xiềng xích đô hộ của các thế lực bên ngoài khiến dân chúng lầm than, cơ cực.
Nhưng tưởng tượng vẫn mãi là tưởng tượng còn sự thật lại là thứ hoàn toàn trái ngược. Đang ôm cái máy tính định tìm cách thoát khỏi chuyện này thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, một cảm giác ớn lạnh lao thẳng đến phía James. Cậu cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nhìn vào màn hình điện thoại, là của ông nội. Vô thức cầm điện thoại lên.
- Ông nội! Cháu nghe ạ!
- James à! Hai tuần sau cháu đến khách sạn Hoàng Gia - khách sạn năm sao đứng đầu cả nước, cũng là khách sạn thuộc sở hữu của gia đình cậu. - Ông sắp xếp cho cháu gặp mặt.
Như có tiếng sét bên tai nói với James rằng: “Chạy ư! Còn lâu nha!”
Chưa kịp phản ứng thì ông nội James đã tắt máy. “Hai tuần ư! Trời ơi! Sao nhanh quá vậy?” - Thật sự James cảm thấy không cam tâm. - “Làm sao để cậu có thể thoát khỏi chuyện rắc rối này?”
Không dám chống lại ông nội, không muốn ông phải đau lòng, cậu sẽ cố gắng tìm cách nhưng tự nhận thấy cuộc gặp mặt này là không tránh khỏi. Dù sao đi nữa thì đi chào hỏi người ta một tiếng cũng đâu mất miếng thịt nào? Khéo khi lại tìm được cách hay - James suy nghĩ một cách kĩ càng.
Cuối cùng cái ngày không mong chờ cũng đã đến, có trốn cũng không được chỉ còn cách đối mặt. Buổi tối, cậu được đưa đến khách sạn, nhìn cả khách sạn hôm nay được bố trí theo một phong cách mới, ai nhìn vào cũng biết rằng chủ nhân khách sạn này không trúng số cũng phải vớ được cái gì đấy. Tất cả các lối ra vào của khách sạn được bày toàn hoa tươi, thảm đỏ mọi hôm không thấy cũng được lôi ra. Thấy vậy, mặt James đột nhiên méo xệch trong lòng chợt nghĩ: “Ông nội của cháu ơi! Có gặp mặt hai bên thôi mà ông đã làm quá lên thế này rồi, không biết kết hôn thật thì còn làm thế nào nữa?” Như kiểu ông nội cậu đang cố khuếch trương danh thế nhà họ Hoàng không bằng!
Lúc vào phòng thì ông nội đã ngồi đó, cúi đầu chào hỏi, James nhìn sang thì hình như chưa thấy bên họ nhà gái đến. Tiến lại phía ông, chưa kịp nói hỏi xem có phải cậu đã đến muộn hay không thì ông nội đã lên tiếng:
- Mình phải đến trước cho phải phép. Dù thế nào cũng là mình mời họ.
Không nói gì James chỉ khẽ gập đầu. Ngồi một lúc thấy chán, trong lòng thầm trách ông nội: “Ông ơi! Ông hẹn người ta mấy giờ mà bắt cháu đến sớm ngồi đợi như thế này? Sao mà phải phép quá vậy ông?” Như chợt nhớ ra điều gì đó, ông nội liền quay sang bảo James:
- Ông quên mất, lần trước do tức giận nên không nói được với cháu về cô gái sau này sẽ làm dâu nhà mình. Con bé rất xinh xắn, ngoan ngoãn, học giỏi… - Ông nội James tấm tắc khen cô cháu dâu mới của mình.
Nhưng James lại nghĩ: “Ông ơi ông đang bla bla cái gì không biết”, còn ngoài mặt vẫn giả vờ đang nghe rất chăm chú và dường như đã thấu hiểu hết khiến ông nội cậu rất hài lòng. Tâm trạng đang tốt thì nghĩ lại hình như James vừa nghe được cái gì mà: “... con bé hơn cháu năm tuổi, là sinh viên năm cuối đại học…” mắt của James như muốn rơi xuống đất ngay lập tức, khóe miệng đang tươi bỗng nhiên méo hẳn sang một bên: “Ông ơi! Cháu ông đẹp trai ngời ngời thế này, gia cảnh như thế này tại sao ông lại bắt cháu lấy vợ, mà bảo trẻ trung, xinh đẹp đã dành mà đằng này lại là một bà chị ư? Hay bà chị này thích cái kiểu trâu gì cặm cỏ non nhưng cháu đây không thích làm phi công trẻ đâu ạ.”
Không thể đỡ nổi những lời dặn dò hết sức thương yêu của một ông lão với một thằng thanh niên, James dành xin ra ngoài lấy cớ là đi vệ sinh nhưng thực chất đi hít ít không khí để lấy lại tinh thần còn đấu tranh với bà chị kia.
Loanh quanh bên ngoài hành lang đang chuẩn bị những kế hoạch tác chiến với cô vợ tương lai của mình thì vụt qua James là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt to tròn, mái tóc dài đến ngang lưng bồng bềnh, cô diện một chiếc váy rất đơn giản nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy vừa mắt mà khen ngợi, những nét trang điểm nhẹ trông vô cùng dễ thương,… và đặc biệt là gương mặt ấy rất quen với James, là người mà suốt 5 năm qua cậu đi tìm, nhưng chưa một lần gặp lại, là người cho dù phải chết cậu cũng muốn gặp lại. Đang mơ hồ nhớ lại cảm giác lần đầu gặp mặt của năm năm trước, cảm thấy có chút tiếc nuối. Vừa kịp tỉnh lại sau cơn mơ thì James chẳng thấy cô ấy đâu cả. Cuống quýt tìm xung quanh nhưng đến một dấu vết nhỏ cũng chẳng thấy.
Có chút chua xót trong lòng, bỗng nhiên nhớ đến câu nói: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Câu khỉ gió gì không biết, chẳng lẽ cậu và cô vô duyên thật. Nhưng lại nhanh chóng chấn an bản than bằng câu đại loại là: “Chắc mình nhìn nhầm”.
Giơ tay nhìn lên đồng hồ đã 8 giờ, thấy cũng đến lúc cậu nên quay vào giữ trọn đạo làm cháu. Dáng đi uể oải không sức sống như cố lê lết cái xác vào trong phòng gặp mặt.
Vào đến phòng thấy đã có thêm người lạ, là một bà cô nghe nói tầm khoảng bốn mươi lăm gì đấy, nhưng hình như hơi già trước tuổi. “Chắc là vất vả nhiều lắm mới có khuôn mặt như kia.” - James thầm nghĩ nhưng vẫn cúi đầu chào hỏi cho phải phép.
Mới vào phòng không để ý nhưng lúc này mới thấy hình như không thấy cô vợ tương lai của mình đâu, đang mừng rỡ như cắm sẵn cột cờ Tổ quốc trong bụng thì ông nội quay sang James nói bằng cái giọng trách móc:
- Cháu đi đâu thế, Trúc Chi đã đến rồi sao cháu còn quanh quẩn chỗ nào không biết? Chẳng biết phép tắc gì cả.
“Dạ thưa ông! Cháu thấy mình có phép tắc lắm chứ ạ! Cháu đến sớm cả tiếng đồng hồ để ngồi đợi đấy ạ!”. Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn quay sang lễ phép nói lời xin lỗi với bà cô kia. Có chút ấm ức trong câu nói, nhưng nghĩ lại mới phát hiện ra cô ta tên: Trúc Chi. Tự thấy: “Biết tên cũng tốt sau này dễ nói chuyện hơn.”
Đang quay quay cái bút trên tay thì từ phía cửa phát ra 1 tiếng động, “có người vào” - James tự nhủ trong lòng, nhưng cậu không thèm quan tâm, cũng không ngẩng mặt lên nhìn vì dù thế nào cậu cũng nghĩ cách để không lấy cô ta.
Một tiếng nói nhỏ nhẹ phát ra từ phía đối diện:
- Cháu xin lỗi vì để mọi người chờ lâu ạ.
Giọng nói ấy ngọt ngào đến nỗi ai cũng muốn nghe, bất giác James nhìn lên và: “Là cô ấy? Là cô ấy sao? Sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ cô ấy là cái người tên Trúc Chi đó sao? Là vợ của mình? Có phải mình đang mơ không?...” cố dụi dụi mắt xem có phải mình nhìn nhầm không thì đột nhiên James nghe thấy tiếng ông nội quát nhỏ:
- Sao không đứng lên chào đi?
Chưa kịp đứng dậy thì có một bàn tay nhỏ, vô cùng mềm mại ít ra với James là như thế nắm lấy tay cậu, vừa kéo cậu đi vừa ngoái đầu nói lời xin lỗi:
- Cháu xin lỗi! Cháu có chuyện muốn nói với cậu ý. Mọi người thông cảm ạ!
Mặc cho người trước mặt kéo đi, với cậu dù cô ấy có lôi cậu đi đâu cậu cũng đi. Đến chỗ không có người Trúc Chi mới buông tay cậu ra và nói:
- Này nhóc! Ê ! - Đôi tay khua qua khua lại trước mặt cậu vì lúc này James vẫn chưa kịp tỉnh lại. - Này! Nghe tôi nói, tôi biết cậu cũng không mong muốn cuộc hôn nhân này đâu. Mà tôi cũng thế. Làm sao tôi có thể lấy một người như cậu làm chồng? Đồ trẻ con vắt mũi chưa sạch.
Nghe thấy Trúc Chi nói mình trẻ con, James thấy trái tim như thắt lại, khó chịu vô cùng, nghẹn ngào vô cùng. Đó là những gì cậu muốn nghe trước khi biết được cô là ai? Nhưng giờ đây cậu không muốn thế.
Cả người cậu cứng đơ, không nói gì chỉ nhìn một mình cô độc thoại, rồi sau đó cô quay sang bảo cậu:
- Tôi biết cậu chẳng thích thú gì, tôi hiểu… nên lát nữa tôi cả cậu vào trong đó, tôi sẽ cố tỏ ra rất tiếc, còn cậu từ chối cuộc hôn nhân này với tôi. Cả hai chúng ta phản đối tôi tin cuộc hôn nhân này sẽ không phải diễn ra. Điều này tốt cho cả tôi và cậu.
Nói xong Trúc Chi lại kéo tay James trở về phòng ăn. Vừa vào đến nơi, Trúc Chi thực hiện kế hoạch vừa nói với James, cô liền tỏ ra quỵ lụy quay về phía ông nội James ca cẩm:
- Ông ơi! Cháu rất tiếc nhưng cháu thấy hình như James và cháu không có duyên làm vợ chồng, cậu ấy có vẻ không thích cháu, cháu là phận nữ nhi, bố mẹ đặt đâu thì ngồi đó, nhưng còn James, cháu…
Rồi khuôn mặt biểu cảm như thật, chỉ thiếu mấy giọt nước mắt thôi. Nhìn Trúc Chi lúc này, cô ấy mà không đi làm diễn viên thì phí cho cả một nền công nghiệp điện ảnh nước nhà đang trong thời kì phát triển cần tìm kiếm những tài năng như cô. Biểu cảm cô khiến cho một người tinh tường như ông nội James cũng vô cùng áy náy, vỗ vỗ mấy cái vào vai an ủi cô rồi quay sang phía James để nghe lời giải thích.
Sau màn diễn xuất vô cùng xuất sắc của mình, cô quay sang nháy James làm theo những gì cô bảo. Đúng là không để mọi người và cô thất vọng, James bắt đầu mở miệng:
- Ông à! Thực sự cháu… cháu…cháu không có ý như chị Trúc Chi đâu ạ! Chắc chị ý hiểu lầm cháu rồi. Cháu không thể làm cho ông thất vọng, cháu là niềm tin của ông mà. Làm sao cháu dám cãi lời ông. - Với James mà nói đây là một cơ hội ngàn năm có một, làm sao cậu có thể buông tay một người mà cậu đã chờ đợi suốt năm năm.
Câu nói này của James làm cho ông nội cậu rất thỏa mãn nhưng còn Trúc Chi thì ngược lại, mặt cô biến sắc, cô tức đến ói máu ra được, tất cả kế hoạch của cô nghĩ trong mấy ngày hôm nay đều bị cái thằng oắt con láo toét ăn nói đồ hồ, dám ném đá sau lưng cô phá hỏng. Nên con mắt không ngừng nhìn chằm chằm về phía James, hận một nỗi không thể nhảy đến băm chết cậu: “Cái mặt đẹp trai kia kìa, lại còn tỏ ra nghe lời nữa, tức chết đi được.” - Cô nghĩ.
Cô tức là thế nhưng có cả một cơ số người vui mừng vì lời James vừa nói, đặc biệt là ông nội James thấy rất tự hào về thằng cháu rất nghe lời này.
Bữa cơm gặp mặt diễn ra trong cảnh người này khóc, còn người kia cười. Khóc vì phải thực hiện cái hôn ước điên rồ kia; cười vì tự hào mình biết dạy con dạy cháu nhưng quan trọng hơn cười vì gặp được người cần gặp, lấy được người muốn lấy.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
133 chương
102 chương
41 chương
145 chương
39 chương