Chị ơi! đừng chạy

Chương 18 : Thảm họa thời trang​

Thấy Trúc Chi hét loạn cả lên ở trong phòng, James liền chạy vào, quả thật trông cô lúc này quá thê thảm. Ra ngoài không khéo lại bị lôi vào chỗ chuyên dành cho... Thôi không dám nghĩ nữa. Sau màn hét oanh vàng ấy, Trúc Chi quay sang đã thấy James đang đứng lù lù trước mặt, hơn nữa hai mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bộ dạng của cô lúc này, cảm thấy trong lòng bực bội liền quát lớn: - Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy con gái ngủ dậy bao giờ sao? Tôi nói cho cậu biết, không phải 100 thì cũng phải đến 99% phụ nữ trên thế giới này thức dậy trong bộ dạng như vậy, chứ có phải mình tôi đâu. Ngay cả mấy người đẹp nổi tiếng cũng thế thôi... Cậu mà nhìn nữa là tôi sẽ móc mắt cậu đấy... Mới sáng sớm mà đã nghe mấy lời cay độc ấy. Bộ dạng như thế này cộng thêm tính cách đánh đá nữa thì ngay cả ma nữ phải bái chị ấy là sư phụ. Lấy lại tinh thần cậu liền đáp: - Tôi đâu dám. Cô biết có cho cậu kẹo cậu cũng không dám, liền ung dung đi vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt. Quả thật lúc này không cần rửa mặt cô cũng tỉnh táo, nhìn thấy bộ dạng của cô như thế không tỉnh mới lạ. Trúc Chi đi vào bỏ mặc James ở trong phòng mình muốn làm gì thì làm. James thì thấy cô đi liền quay người lại một vòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cậu như ngã ngửa luôn, giật giọng gọi Trúc Chi: - Hôm qua phòng chị có trộm đột nhập phải không? Trúc Chi lóc ngóc thò mặt ra hỏi lại: - Trộm ở đâu? Làm gì có trộm nào? - Thế tại sao phòng chị lại trở nên thế này, hôm qua tôi kiểm tra vẫn bình thường mà? - À, tôi... Sao cậu nhiều lời thế... Con gái trên đời này 99% đều... Nửa câu sau thật sự không cần nghe cậu cũng rõ. Đây không biết còn là phòng dành cho người hay là cái ổ chuột nữa. Tối qua, lúc Trúc Chi còn đang bận làm mấy chuyện linh tinh dưới nhà, cậu đã lên phòng kiểm tra một lượt, khi đó còn không ngừng cảm thán khả năng thiết kế của vị kiến trúc sư này, định nhờ chú Huy gửi đến người đó chút gì đó cảm ơn. Lúc nãy xông vào cậu không để ý xung quanh, không ngờ chỉ trong một ngày, mà không chỉ trong một đêm mà căn phòng sang trọng như thế có thể trở nên tanh bành chẳng khác gì chỗ ở của hội cái bang. Quần áo thì vứt mỗi chỗ một cái, chăn cũng rơi hẳn xuống đất, lại còn đống khăn giấy trải khắp sàn nhà nữa. Haiz!!! Thật sự lúc này cậu cũng rất hoang mang, chẳng lẽ 99% phụ nữ trên thế giới này đều sống như thế sao? Chỉ trong một đêm, cái năng lực còn hơn cả bão cấp 10 đổ thẳng vào nhà cậu. Ngôi nhà này không phải thuộc hạng cao cấp nhất nhưng nó cũng được thiết kế để có thể chống đỡ được động đất 3 độ rítte và gió giật cấp 8. Nhưng chỉ trong một đêm, chỉ với một mình cô đã có thể khiến nó trở nên thế này. Thật sự đại thiếu gia như cậu chưa từng được lãnh giáo thứ siêu năng lực như vậy. Một lúc sau cuối cùng cô cũng đã chui từ nhà tắm ra, bộ dạng không khá khẩn hơn mấy, chỉ là mái tóc được buộc túm lên, hai con mắt vẫn sưng húp, thâm cuồng. - Tối hôm qua chị không ngủ được đúng không? Hay là chị cũng nghe thấy tiếng ma nữ khóc như tôi? Nó rên rỉ cả đêm khiến tôi cũng không thể ngủ được, nhưng tôi cũng không thê thảm như chị. Nghe đến con ma nữ khóc lóc cả đêm mà James nói đến tự dưng cô có cảm giác chột dạ, có lẽ nào... - Ma nữ gì chứ? Tôi đây không nghe thấy, cũng không có mất ngủ gì cả, chỉ là 99% phụ nữ trên thế giới này đều có bộ dạng như thế này khi thức dậy thôi. Cô vênh mặt lên nói, trong lòng không ngừng nghĩ: “Nếu để cậu ta biết được mình chính là ma nữ khóc lóc cả đêm đó thì mất mặt chết được!” Còn James thì cảm thấy tuyệt vọng, sao có một câu mà cô cứ nhai đi nhai lại, đây là sợ cậu không biết bộ mặt thật của con gái sao? Đôi co một lúc thì cuối cùng cái bụng của Trúc Chi không chịu được nữa mà kêu lên. Nghe thấy tiếng kêu đó, James giật mình ngẩng mặt lên nhìn cô, liền bắt gặp ngay ánh mắt ngụng ngùng của cô nhìn cậu cười cười. Giờ cũng đã quá giờ ăn trưa, thật sự hôm qua cả hai đã ngủ quá muộn, vì biết hôm sau là chủ nhật nên cũng không nghĩ ngợi gì mà ngủ một mạch đến trưa luôn. Không biết James thế nào chứ với con sâu lười Trúc Chi thì cô tỉnh dậy là vì quá đói. Vừa mở phòng ra định xuống bếp tìm xem có cái gì ăn không thì đã gặp ngay James đang đứng đó, mải tranh cãi một lúc mà cô đã quên mất nhiệm vụ quan trọng là phải đi tìm đồ ăn của mình. Những tưởng đã quên rồi, không ngờ cái bụng đói lại kêu lúc này, lại còn ngay trước mặt James cơ chứ. Mắt mặt quá! James không nghĩ ngợi gì nữa liền lôi cô xuống nhà, để cô ngồi xuống ghế, một mình cậu chạy lại tủ lạnh. Mở ra. Ôi! Trời ơi! Tủ lạnh trống không, cậu quên mất rằng hôm qua cậu mới chuyển đến thì làm sao có thể có đồ gì cơ chứ! Vẻ mặt quay lại nhìn cô ngượng ngùng, cậu hùng hùng hổ hổ cái gì cơ chứ? Cứ tưởng đây cũng giống như nhà cậu chắc, nếu đói chỉ cần mò xuống bếp mở tủ lạnh ra thể nào cũng có cái gì đó để ăn. Nhưng đây đâu phải, ngay cả đá cũng không có đến một viên. Giờ thì mất mặt rồi! - Tủ lạnh không có gì cả! – James cười cười nhỏ nhẹ nói với Trúc Chi. Trúc Chi cũng không phản ứng gì, vốn cô mới là người cảm thấy bẽ mặt, còn giờ chưa đầy một phút người đấy đã chuyển sang James, nhìn ánh mắt của cậu như con mèo con vậy, thật sự rất đáng yêu... Trời, cô lại nghĩ đi đâu rồi. Mặc kệ cậu đứng ngây ngốc ở đó, cô chạy đến gần khu bếp, lôi ra một bọc gì đấy. Thấy cô loay hoay một lúc thì đổ cái gì đó vào nồi, quay lại nhìn cậu nói: - Chắc phải đợi một lúc. Một lúc cái gì cơ chứ! Nhà cửa đến một cọng rau còn chả có thì lấy gì mà nấu ăn, không biết cô định làm gì. Mười năm phút sau, James đang ngồi trên bàn ăn liền thấy Trúc Chi bưng ra hai chiếc hộp lớn. Hai chiếc hộp được đặt xuống trước mặt cậu, mở nắp ra, nhìn chằm chằm một lúc nhưng James cũng chưa thể biết được đây rốt cuộc là món gì? Màu sắc của nó loạn cả lên, lại thêm khói vẫn còn bốc lên nghi ngút nữa chứ. James quay sang nhìn Trúc Chi hỏi: - Đây là món gì? - Chỉ là cơm trắng trộm với chút đồ ăn thừa trong đám cưới của chúng ta thôi. Hôm qua thấy thừa nhiều thức ăn, tôi biết thế nào cũng đói nên mới bảo mấy cô giúp việc gói lại cho một chút, không ngờ tối qua quên mất nhưng thế cũng may, để rồi hôm nay chúng ta còn có đồ mà ăn. - Đây gọi là thức ăn cho người sao? - Vậng! Nếu đại thiếu gia như cậu ăn không được thì khỏi đi, phí cả công của tôi. - Là đồ chị làm? - Cũng không hẳn là thế, tôi đã mất hẳn mười lăm phút để đun lại nó đấy... Trúc Chi thao thao bất tuyệt một hồi thì thấy James đứng lên tiến lại chỗ cô cầm lấy tay cô kéo dậy, miệng khẽ giục một câu: - Thôi đồ ăn này không ăn no được đâu, chúng ta cùng ra ngoài ăn, chị lên nhà thay quần áo đi! Cô ngơ ngác rút cái thìa đang ngậm trong miệng ra, cố nhai nốt miếng cơm, ngây ngốc làm theo lời cậu. Trong lúc Trúc Chi lên phòng thay đồ, James ở dưới ngồi xuống chính chỗ của cô, cầm chiếc thìa của cô cười thầm: “Nếu đây đã là đồ chị làm thì cho dù có giống cơm chó tôi cũng ăn, mà chỉ cần một mình tôi ăn thôi, chị ăn nữa thì thật phí.” Nghĩ vậy cậu liền lấy thìa xúc một miếng đưa lên miệng, miếng cơm vừa đưa lên thì cậu đã nhận ra được rằng cô đã cho quá nhiều muối khiến đồ ăn trở nên mặt chát. Nhưng cậu vẫn cố gắng nuốt hết, miếng cơm vẫn đang nhai thì đột nhiên cô xuất hiện trước mặt khiến cậu giật mình buột miệng bắn hết cơm ra. Đảo mắt qua một lượt nhận xét: Nhìn Trúc Chi từ đầu đến chân thật đúng là... Không còn từ gì có thể tả nổi. Ở đâu ra cái kiểu kết hợp quần áo thế này cơ chứ, mấy lần trước cậu gặp cô đều thấy cô ăn mặc đâu đến nỗi, nhất là cái lần đầu tiên sau năm năm gặp lại ấy, cô thật sự rất nhã nhặn, tinh tế khiến ngay cả ông nội cậu phải cất lời khen ngợi, vậy sao hôm nay lại có kiểu ăn mặc như thế này cơ chứ. Váy áo, đầu tóc chả có cái gì ăn nhập với cái gì cả. Thấy James lại trợn tròn mắt nhìn mình mà không đi, Trúc Chi tức giận: - Cậu lại đổi ý không muốn đi ăn sao? - Đâu có. Nhưng... chị định mặc như thế này đi sao? - Tất nhiên! James nuốt nước bọt cố tiêu hóa cái hình ảnh lúc này của cô, thật sự vừa nghĩ cô dù sao cũng là người phụ nữ đảm đang một chút giờ thì mọi thứ hình ảnh tốt đẹp ấy trong cậu coi như tiêu tan hết. Cái gì mà vừa xinh đẹp vừa thông minh, cái gì mà luôn biết binh vực kẻ yếu chứ? Nhìn cô chỉ giống một cô gái đanh đá, ngông cuồng, không xét đến khía cạnh sống, nhưng thời trang của cô đúng là thảm họa! *** - Tác giả đã gửi gắm tất cả nỗi lòng, yêu thương cho người yếu của mình vào trong bài thơ. Không biết các em nghĩ gì nhưng thầy thực sự cảm nhận được đây một mối tình đầu trong sáng, vĩnh cửa... James đang ngồi trong lớp tự dưng đập mạnh tay xuống bàn, miệng không ngừng hét lên: - Không. Đó không phải sự thật. - Trò Hưng, em có ý kiến gì sao? Tiếng gọi của thầy giáo khiến James tỉnh lại, vội vàng đứng lên đáp: - Dạ không ạ! Thầy cứ tiếp tục đi ạ - Này ông sao thế, mới lấy vợ mà, không phải đó là người ông muốn lấy được sao? – Dương bên cạnh thấy vậy liền châm chọc vài câu. - Ông không hiểu được đâu. Đúng là làm sao Dương có thể hiểu được, đến ngay cả cậu còn không hiểu nổi huống chi là người ngoài cuộc như cậu ấy. Cái gì mà 99% phụ nữ trên thế giới này đều vậy. Chẳng lẽ tất cả những gì cậu xem được trên phim chỉ là giả sao, họ đang cố lừa những khán giả như cậu sao? Mới một ngày thôi mà hình tượng của cô trong cậu đã sụp đổ một cách thê thảm như vậy sao? Không dám chắc những ngày sau sẽ ra sao nữa? - Nghĩ gì đấy? Lấy vợ rồi mà ông không định mời tôi một bữa xem như lễ tân gia sao? - Cái gì mà lễ tân gia chứ?