Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em
Chương 14 : Chẳng lẽ anh còn ăn được tôi ?
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
--------------
Sau khi Ngu Quy Vãn trả lời tin nhắn xong thì nằm trên giường khoa tay múa chân, nhìn trần nhà mà cười sung sướng, cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Không biết vẻ mặt của Phó Trầm sẽ thế nào nếu đọc được tin đấy nhỉ ? Nghĩ đến là thấy kích động rồi.
Thời gian trôi đi trong vô tình, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, than ngắn thở dài thay quần áo ngủ đi rửa mặt tắm gội, động tác rất nhanh chưa đến nửa tiếng đã xong rồi.
Ngu Quy Vãn đi từ phòng tắm ra, mặt đỏ rực, vừa đi vừa thả tóc xuống, cuốn chặt quá làm hơi đau đầu, cô dùng tay làm quạt nhưng khô nóng trên mặt không hề giảm đi chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Nhìn bốn phía xung quanh tìm mà không hề có một chai nước khoáng nào.
Không có cách nào.
Cô nhìn thời gian mới gần 10 giờ vẫn còn sớm, gió bên ngoài hình như càng mạnh hơn, Ngu Quy Vãn đóng cửa sổ lại mặc thêm áo khoác xuống quầy lễ tân mua nước uống.
Lúc gần đi, còn không quên lấy thẻ phòng với đóng cửa.
Vừa đi vừa lướt Weibo.
Khi đến đại sản, ngước lên thấy bên ngoài trời đã mưa to, từng giọt mưa "tách tách tách" rơi trên mặt đất, ngay sau đó tiếng ầm cô sợ nhất cũng tới, trên bầu trời đen kịt bỗng sáng ngời, chỉ trong nháy mắt tiếng sấm "Rầm rập" vang lên mấy tiếng, vọng thẳng vào tai.
Ngu Quy Vãn không nhịn được run lên, ngón tay trượt trên màn hình hiện lên tin tức Thịnh Hoan vừa mới phát trên Weibo.
"Đồng chí Phó vừa về, thấy bên ngoài trời mưa to tầm tã lại nói đi là đi, đột nhiên cảm thấy tính mình quá tốt, quá kiên nhẫn, mọi người nói xem, khi nào thì mình cũng nói đi là đi luôn không cần phải về nữa."
Bình luận phía dưới thảm không nỡ nhìn.
@ hôm nay trời mưa: "Bảo bối để chúng em thay đồng chí Phó đi cùng chị được không, đừng khóc, chúng em sẽ đau lòng, bạn Phó càng đau lòng hơn, mọi người đều thấy Lương Thành đang lũ lụt, cùng nhau cầu quyện cho anh Phó bình an không việc gì, bình an trở về, anh trai quân nhân là là vĩ đại nhất."
@ nằm ngủ trong ngực Đại Vãn: "Anh trai quân nhân là vĩ đại nhất, chị đừng vứt bỏ anh trai, bọn em là người đầu tiên không đồng ý, chị Hoan, đừng đi, khóc chít chít!!!"
@ Người hâm mộ trung hành của chị Hoan với mỗ nào đó: "Không cho không cho chị đi, nếu không em sẽ khóc cho chị xem, chị có tin không!!! Chúng em sẽ phát động toàn thế giới đem chị buộc vào bên cạnh đồng chí Phó, đời này chị không thoát được đâu, chị Hoan à, chị nói đùa hả? Đúng! Nhất định là nói đùa, khóc chít chít!!! Phía dưới thỉnh bảo trì đội hình hảo phạt."
Thịnh Hoan là chủ biên của chương trình phát thanh FM cà chua từ thời cấp ba, đến bây giờ là cấp bậc đại thần rồi, lại là người sáng lập ra "why", hơn nữa chuyện xưa cảm động của cô với Phó Hiển cũng hút không ít fans, nên rất nhiều người hâm mộ.
Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn cũng không còn sét nữa, Ngu Quy Vãn nhìn bình luận mà cười run cả vai, đôi mất cong thành hình trăng non, cũng thuận tay bình luận một câu: " Muốn chạy à, không có cửa đâu!"
Chuẩn bị xong rồi định đi tới trước quầy lễ tân lấy nước.
Đột nhiên bị người đằng sau đụng vào, điện thoại rơi xuống đất, tiếng kêu rất chói tai, cô không nhặt điện thoại lên ngay mà nhìn người chạm vào cô đi ngang qua, thậm chí không một câu xin lỗi
Quá giận!
Thật sự.
Đang lúc cơn giận của Ngu Quy Vãn có xu hướng bốc lửa lên mà không có dấu hiệu tắt đi thì người kia xoay lại, bỏ mũ lưỡi trai xuống.
Ăn mặc quần áo bình thường, đang nói chuyện điện thoại, trên mặt vẫn nụ cười tắm mình trong gió xuân quen thuộc, rất nghiêm túc cúi người hai cái với cô, tay khác chỉ điện thoại cười xin lỗi.
Là Trì Dạng.
Cô cũng cười đáp lại, đành phải chấp nhận nhặt điện thoại lên.
"Anh ba, anh vừa nói gì? Em không nghe rõ, hay hai ngày nữa anh tới đây tham ban rồi chúng ta nói chuyện." Trong đại sảnh ngoài hai người phục vụ đứng ở quầy lễ tân thì chỉ còn hai người bọn họ.
Do đó Ngu Quy Vãn nghe được rõ câu này.
Quay lại phòng, cô cầm chai nước trong tay mà đầu lại nhảy ra một câu, hai ngày nữa Phó Trầm muốn tới đây tham ban?
Mưa ở Thịnh Thành không hề nhỏ, trời tối đen như mực, được nước mưa cọ rửa qua nhìn sáng ngời và bớt nặng nề hơn.
Phó Trầm trở về sau khi ăn xong, thực tế thì cơm không ăn mà rượu lại uống không ít, anh cởi áo vest ra, xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu tay, một tay nghe điện thoại, một tay kéo rèm cửa ra, cửa sổ không đóng, gió mang theo mưa tiến vào, vốn đầu hơi choáng váng lúc này cũng thoải mái hơn nhiều.
Điện thoại đầu bên kia lại vang lên: "Alo alo alo nghe thấy không?"
"Sao lại thế này? Anh ba anh còn ở đấy không???"
Phó Trầm ngắm nhìn cảnh mưa, mặc dù người hai bên phố rất ít nhưng thành phố vẫn rực rỡ lung linh ồn ào náo nhiệt như trước.
Anh dùng ngón cái và ngón giữa để cầm điện thoại, còn ngón trở đỡ sau lưng, trầm giọng trả lời: "Nghe được, nói tiếp đi."
Dứt lời, bên kia vang lên tiếng cười, "Anh ba, nếu không anh rút bớt thời gian hai ngày đến chỗ em, sau đó nói chi tiết hơn được không?" Phó Trầm còn chưa kịp trả lời thì bên kia lại tiếp tục mang theo phàn nàn: "Bây giờ em đang quay phim của đạo diễn Trần Thường, người này suốt ngày tăng ca thêm giờ, như bận đi đầu thai ấy, ngay cả đi WC cũng phải chạy, anh cũng biết đấy, em căn bản không có thời gian xem hay nhận điện thoại."
Phó Trầm đỡ trán, "......" Không còn lời gì để nói.
Trì Dạng nói tiếp: "Thật mà, Trần Thượng uy hiếp không cho phép em nghỉ."
"Được rồi." Phó Trầm nói: "Chờ tôi sắp xếp thời gian."
Anh ngắt điện thoại, mở điện thoại riêng ra có tin nhắn mới đến.
Tin nhắn của Ngu Quy Vãn gửi tới: "Cuối tháng tôi về gặp anh." Hoàn toàn khác với trước đây, không có biểu cảm, không có hình dễ thương chỉ nói thẳng một câu rất nghiêm túc.
Lông mày Phó Trầm nhăn lại, tầm mắt nhìn xuống dưới ngoài một cái link thì không còn gì khác.
Mà tiêu đề của cái link đó làm anh nhíu chặt mày, nụ cười cũng cứng lại. Tiêu đề viết "Đàn ông 30 tuổi còn bị ba đánh, trải nghiệm đó như nào?"
Trong lòng Phó Trầm trong lòng "rầm" một tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên, có cảm giác bị người khác khiêu chiến điểm mấu chốt.
Anh có thể tưởng tượng được đôi mắt ranh mãnh, nụ cười xấu xa của Ngu Quy Vãn.
Trong nhà có ma à? Ngoài Phó Minh Nguyệt từ ngoài về thì những người khác không có thay đổi gì.
Đêm đó ăn cơm xong, Phó Minh Nguyệt còn phàn nàn với anh: "Chú ba sao lại bướng bỉnh như vậy chứ, sớm cưới chị Vãn về có phải tốt không, giảm bớt được nhiều chuyện."
"Hừ! Chú đứng dùng ánh mắt ngu ngốc kia nhìn cháu."
"Uổng công chú từ nhỏ tới lớn đều được mọi người khen ngợi, còn cái gì mà người kinh doanh xuất sắc nhất ? Chậc chậc chậc!! Thịt đưa tới cửa còn không ăn, chú chính là ngốc thì có."
Cô gái nhỏ nói xong còn liếc mắt xem thường anh rồi mới đi.
Phó Trầm nghe xong, mặt lạnh xuống, lần đầu tiên anh không xuống nước được, trong mắt cô gái nhỏ nếu không cưới Ngu Quy Vãn là sai lầm cả đời của anh?
Anh mở khóa màn hình ra, có lẽ do tác dụng của cồn nên ngón tay không tự chủ mà ấn liên tiếp vào link đấy.
Mục đích của bài viết cũng chỉ nói về vấn đề hôn nhân mà thôi.
Anh Trương nào đó đã 31 tuổi, giám đốc điều hành của một công ty, sinh ra trong gia đình nghèo, theo motip cũ đặt mình trong hoàn cảnh người khác còn trẻ bận làm việc không có tâm tình yêu đương, lúc muốn yêu thì lại không tìm được người thích hợp.
Năm ngoái anh ta lái xe về quê, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của hàng xóm hỏi: "Tết nhất, sao vợ cháu không đi về cùng? Hay người thành phố không quen về ở nông thôn!"
Mỗi người trêu chọc một câu, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, anh Trương nào đó khó có thể ở miệng.
Sau một năm buồn bã lại còn cãi nhau với ba già 60 tuổi một trận, anh ta nổi giận nói: "Cưới vợ chứ không phải đi chợ mua thức ăn cứ giá thích hợp là mua."
Ba gìa tức đến mức ngực phập phồng "Cưới vợ thì cứ thấy thích hợp thì cưới thôi, chẳng lẽ mày còn định cưới tiên nữ trên trời à."
Anh Trương nào đó đột nhiên nhận ra rằng, đúng, chỉ cần tìm người phù hợp mà thôi.
Tình cảm cũng không khác gì buôn bán, tiền đề là nhìn hợp mắt nhau.
Kết thúc bài viết là anh Trương cảm khái một câu: "Năm nay thăng chức còn tăng lương, còn không tìm được người thích hợp thì có nên về nhà nữa không?"
Trân trọng, các bạn nam, đừng để lớn tuổi mới làm. Hy vọng cô gái thích hợp với tôi có thể nhìn thấy nỗi lòng của tôi mà sớm xuất hiện.
Phó Trầm đọc xong mà không nói một lời, "Xì" một tiếng, trời mưa càng lúc càng nặng hạt, nước mưa to như hạt đậu rơi trên màn hình.
Anh rút tờ giấy lau khô, đóng cửa sổ lại, kéo cà vạt ra nới lỏng một chút, thong thả ngồi trên mép giường người dựa trên tủ đầu giường.
Trả lời tin cho cô: "Có ý gì?"
Ngu Quy Vãn trả lời rất nhanh "Đến nhà gặp anh còn có ý gì chứ?" Không phải lấy hoa tai thôi sao.
Lời nói trắng mang theo khiêu khích này làm Phó Trầm hoàn toàn không có sức chống cự, bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thân thể căng chặt, trả lời cô: "Không sợ?"
"Sợ cái gì?"
"Chẳng lẽ anh còn ăn được tôi ?"
Ngu Quy Vãn thật sự rất đơn thuần, ý trên mặt chữ không có bất cứ tạp niệm gì.
Phó Trầm cười một cái, nhắn lại "Rất tốt", quyết đoán tắt di động, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
64 chương
41 chương
614 chương
732 chương
539 chương